Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 70: Y Như Chiếc Lá Cuốn Bay
– Tại sao? Tại sao lại đồng phạm giết mẹ tôi.
Bà ấy đối xử với bà tệ lắm hả Trương Thục Hiền.
Ham muốn có cả cái gia tài của Bạch gia mà các người nhẫn tâm bày mưu tính kế giết chết một người phụ nữ vô tội có đáng không?
Bạch Âm hoá điên, hành động dần dần mất kiểm soát.
Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên tơ máu giận dữ.
– Tiền bạc khiến lũ khốn mấy người đánh mất nhân cách làm người như vậy sao? Bà xuất thân danh giá không thua kém gì mẹ tôi, bà sợ sau này Bạch Dạ không chia quyền thừa kế cho Bạch Lan Tuyết ư?
– Tôi vẫn luôn thắc mắc một chuyện, thanh sắt nhọn đâm xuyên người bà ấy rốt cuộc là do ai tính toán đặt ở giữa sân.
Có phải, Lương Mỹ Lệ nhờ bà làm đúng không tam phu nhân kính mến?
– Chậc, bà thật ngu ngốc mà.
Một khi loại bỏ được mẹ tôi khỏi sân chơi thượng lưu, bà tưởng người đàn bà họ Lương kia sẽ để yên cho bà và con gái được sống yên ổn à.
Bạch Âm buông lỏng cổ Trương Thục Hiền.
– Ý ý cô…tôi không hiểu.
Bà ta cảm thấy hơi thở càng lúc càng quý giá.
Giọng nói run rẩy, nét mặt thiếu huyết sắc.
– Lương Mỹ Lệ không giết bà là vì ả có kế hoạch trong tương lai hiệu quả tốt hơn.
Bà ngây thơ lắm đấy, sắp ngồi tù mọt xương mà bản thân còn không nhận ra.
– Cô, làm ơn giải thích rõ cho tôi biết.
Trương Thục Hiền sợ hãi tột độ.
Những năm sinh sống ở nước ngoài, khi Bạch Âm chính thức thoát khỏi cảnh nghèo đói khó khăn.
Cô đã tìm kiếm nhiều công việc khác nhau để làm.
Vừa vất vả nuôi dưỡng Tiểu Quân, vừa tích góp một khoảng tiền thuê thám tử điều tra theo dõi hành tung của Lương Mỹ Lệ thời gian dài.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng Bạch Âm.
Năm đó cô biết được thông tin quan trọng liên quan đến bà ta.
Lương Mỹ Lệ thường xuyên tìm gặp một vị thầy lang.
Bà ta yêu cầu người đó chế tạo thứ thuốc độc từ loại hoa Hemlock hàm lượng lớn.
Hemlock, cây có hoa rất độc nguồn gốc từ châu Âu và Nam Phi.
Nó là một trong những thuốc độc phổ biến của người Hy Lạp cổ đại, được sử dụng để giết các tù nhân.
Người lớn uống 100mg hoặc tám lá cây này đủ chết người.
Cái chết đến dưới dạng liệt, nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể không cử động được và cuối cùng hệ hô hấp ngừng hoạt động.
Có lẽ vụ ngộ độc cây Hemlock nổi tiếng nhất là của nhà triết học Hy Lạp – Socrates.
Bị kết án tử hình vì nghịch đạo năm 399 TCN, ông phải uống một liều Hemlock đậm đặc.
Lương Mỹ Lệ muốn dùng thuốc độc như một vũ khí giết Bạch Dạ trong nay mai.
Nếu ông ta không chịu chuyển hết tất cả quyền thừa kế sang cho Bạch Nhược Vi, thì Lương Mỹ Lệ sẽ ra tay uy hiếp Bạch Dạ bằng Hemlock.
Nhưng bà ta chắc chắn không bao giờ chủ động thực hiện việc tiêm thuốc hoặc ép Bạch Dạ uống nó đâu.
Lương Mỹ Lệ tính toán kỹ lưỡng, bà ta mượn tay Trương Thục Hiền gián tiếp hạ độc lão gia.
Sau đấy, ả đàn bà nham hiểm đó giả vờ bản thân mình có thuốc giải độc, ép buộc Bạch Dạ ký giấy di chúc.
– Đầu tiên Lương Mỹ Lệ lừa bà đưa thuốc cho Bạch Dạ uống.
Trong chén đảm bảo có thêm Hemlock, một chất độc nguy hiểm giết chết người.
Đợi sau khi ông ta uống nó xong Lương Mỹ Lệ bắt đầu thực hiện công việc mấu chốt.
– Nếu Bạch Dạ muốn sống đương nhiên phải ngoan ngoãn giao hết tài sản đứng tên Bạch Nhược Vi.
Bà ta sẽ bảo mình đang nắm giữ thuốc giải trong tay chỉ cần Bạch Dạ đồng ý điều kiện thì thoát chết.
– Nhưng thực tế, làm gì có thuốc nào giải độc.
Bạch Dạ chết, Lương Mỹ Lệ đổ sạch mọi chuyện lên đầu bà.
Đưa cảnh sát can thiệp vào chuyện này.
Trương Thục Hiền bà không thể thoát khỏi tội giết người.
Bạch Âm tốt bụng báo hiệu kết cục oan ức của tam phu nhân.
– Lời cô vừa kể là sự thật sao?
Bà ta trợn to mắt kinh hoảng.
– Không tin?
– Tôi…
– Tuỳ bà thôi, tôi đã nhân từ tuyên bố cho bà biết trước tương lai.
Muốn ngồi tù hay làm gì là việc của bà đấy.
Còn về chuyện Bạch Lan Tuyết, hẳn đứa bé trong bụng không giữ được nữa.
Tôi xin lỗi, vì đã cố tình đâm trúng cô ta trên đường.
Bạch Âm từ từ đứng dậy vén tóc, gương mặt không chút biểu cảm.
Cô đang bình tĩnh lại bản thân không nên quá hấp tấp lấy mạng Trương Thục Hiền.
– Cô…
– Tôi sao? Độc ác?
– Con gái tôi không liên quan đến cái chết của Ninh Khiết Lam.
Muốn báo thù, tìm tôi được rồi Bạch Âm.
Tam phu nhân đánh mạnh vào ngực đau đớn.
– Ha, tôi là trả thù thay cho Bạch Tuyết.
Chính cô ta và Bạch Nhược Vi luôn thay phiên nhau hành hạ con bé.
Em gái tôi bị tổn thương thể xác lẫn tinh thần, từng trầm cảm một thời gian bà không nhớ?
Trương Thục Hiền hết đường biện minh Bạch Lan Tuyết.
Bà ta đầu óc quay cuồng cuồng, trong lòng chua xót cái thai.
Đây là báo ứng mà ông trời trừng phạt những tội ác năm xưa.
Biết làm sao để mọi thứ được bình yên đây.
Đồng tiền, quyền lực dẫn lối con người ta rơi vào bóng tối.
Thâu tóm vấy bẩn tâm trí bọn họ trở thành kẻ ác nhân.
Biết Trương Thục Hiền cũng nuôi tham vọng độc chiếm Bạch gia như mình.
Lương Mỹ Lệ liền biến bà ta thành con cờ thoả sức điều khiển dụ dỗ.
Có trách thì nên trách Trương Thục Hiền không đủ thông minh nhìn thấu lòng dạ nham hiểm của người đàn bà họ Lương máu lạnh kia.
– Tôi biết, cô căm hận chúng tôi.
Nhưng tôi thành tâm cầu xin cô đừng làm hại đến Lan Tuyết.
Cô bắt tôi làm chuyện gì cũng được chỉ hy vọng buông tha con gái tôi.
Trương Thục Hiền thật sự rất yêu thương Bạch Lan Tuyết.
– Tôi không dám hứa, hiện tại tôi còn không rõ cô ta đã chết chưa.
Bà cầu xin cũng vô ích tam phu nhân.
Muốn tôi tha thứ trừ khi Bạch Tuyết sống lại.
” Rầm “
” Rầm “
” Rầm “
Đột nhiên có vài tiếng nổ to, khói xám bắt đầu xuất hiện nhiều bên ngoài.
Bạch Âm nhanh chóng chạy tới mở toang cửa sổ quan sát.
Lửa bốc cháy lớn xung quanh cổng biệt thự.
Đám người hầu hoảng loạn không biết làm sao dập lửa.
Trương Thục Hiền hoảng sợ ôm đầu khom người, ánh mắt đổi hướng nhìn chằm chằm vào cây rìu cách đó không xa, bà ta nghiến răng phân tâm.
Cảm giác Bạch Âm không phải hồn ma, Trương Thục Hiền dần được tỉnh ngộ.
Theo lời cô, Bạch Lan Tuyết ngay lúc này tính mạng đang mong manh.
Bà ta tưởng tượng cái cảnh mất đi đứa con gái.
” Không, mình không muốn…”
– Bạch Âm, mặc kệ cô có là ma hay người sống.
Dám đụng đến Lan Tuyết tôi nhất quyết không bỏ qua.
Trương Thục Hiền phát khùng vội vàng cầm lấy cây rìu xong đến chỗ cô.
– Chết đi.
Bạch Âm nghe bà ta hét, chưa kịp quay người định thần thì…
” Rầm “
Trời bất chợt đổ mưa đánh sấm, Trương Thục Hiền giật mình làm rớt cây rìu bất tỉnh.
Bà ta mắc chứng sợ sấm sét từ nhỏ nên Bạch Âm may mắn thoát nạn.
– Chết tiệt, tôi hối hận khi đã dung tha bà mà.
Cô dựa lưng vào cửa sổ, gương mặt đổ đầy mồ hôi.
” Rầm “
Sấm tiếp tục đánh một đường dài phát sáng dọc bầu trời đêm.
Lần này lại cúp điện, Bạch Âm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối.
Ba phút trôi, cô bất an cảm nhận bước chân của ai đó đang tiến gần chỗ mình.
Bỗng,
– Tiện nhân, tao giúp mày đoàn tụ với người thân.
Nhân lúc cô hoang mang mất tập trung, một bóng người xuất hiện đưa tay đẩy ngã Bạch Âm té xuống dưới thông qua cửa sổ hình chữ nhật.
Toàn bộ thân thể cô như chiếc lá mùa thu rơi nhanh trong cơn mưa giá buốt.
Nhanh chóng đập mạnh trên thảm cỏ xanh.
Máu tươi pha loãng nước mưa ướt đẫm thành vũng.
Bạch Âm ánh mắt tuyệt vọng ngắm nhìn màn đêm.
Cô nở một nụ cười bi thương, tứ chi bất động đau đớn cực đỉnh.
Giọt lệ cay đắng cứ thế mà hoà nhập vào từng hạt mưa lạnh lẽo.
Bạch Âm không còn sức lực để khóc, cô chậm rãi khép mi miệng gọi tên…
– Tiểu Quân..