Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 7: Bóng Tối 1
Đêm khuya tại Bạch gia,
– Chết tiệt.
Bạch Nhược Vi ném thẳng chai rượu vang trắng xuống sàn nhà.
Cô ta bắt đầu trở nên mất kiểm soát không khác gì kẻ tâm thần.
Ả đang lo ngại cho tương lai, Bạch Âm đã trở về đây thì nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi chuyện năm xưa.
Không biết đường lối báo thù của cô ra sao nhưng ả chắc chắn con đường đó không hề đơn giản.
Nói gì thì nói, Bạch Âm cũng đã từng là đại tiểu thư Bạch gia.
Là người con gái lớn trong gia tộc này, con gái đầu của nhất phu nhân quá cố.
Vì vậy thân phận của Bạch Âm có phần cao hơn so với Bạch Nhược Vi và Bạch Lan Tuyết.
Chỉ là trong những năm qua, tất cả mọi người không một ai nhớ đến vị đại tiểu thư Bạch Âm.
Cuộc đối đầu lần này không đoán trước được bên nào sẽ thắng.
Cô ta không dám đánh giá thấp Bạch Âm.
Không biết từ bao giờ cô đã trở nên mạnh mẽ lại còn mang chút sự nguy hiểm khó nhìn ra.
Một khi công khai khiêu chiến với Bạch Âm, Bạch Nhược Vi cần hết sức cẩn thận trong mỗi nước đi.
– Tao sẽ khiến mày phải chết thêm một nữa chị gái.
Bạch Nhược Vi nghiến răng, khuôn mặt thể hiện rõ sự quyết tâm của ả.
Không giết được Bạch Âm, cuộc sống cô ta nói riêng và Bạch gia nói chung sẽ bị cô nhấn chìm xuống địa ngục.
Bữa tiệc vừa rồi chỉ là màn chào hỏi, vẫn còn nhiều điều thú vị xảy ra sau này nữa.
Rốt cuộc tại sao vụ tai nạn máy bay lần đó Bạch Âm vẫn còn sống.
” Rầm “
– Cái gì vậy.
Không gian đang yên tĩnh thì đột nhiên có tiếng nổ lớn.
Bạch Nhược Vi giật mình hoảng sợ.
Tiếng nổ đó phát ra từ dưới sảnh.
Cô ta không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy nhanh xuống tầng.
Bên dưới hầu hết mọi người đều đã có mặt, cô ta hoang mang ôm lấy cánh tay Lương Mỹ Lệ hỏi.
– Mẹ, có chuyện gì sao.
– Có kẻ đặt bom trong biệt thự.
Bạch Nhược Vi nghe xong toàn thân mềm nhũn như nước.
– Tất cả mau rời khỏi đây nếu không muốn thiêu cháy thành tro.
Lão gia lớn tiếng ra lệnh.
– Không thể, các cánh cửa lớn nhỏ đều bị khoá trái.
Ngay cả cửa sổ cũng không thể mở.
Bạch Lan Tuyết chạy đến báo cáo.
– Không lẽ chúng ta sẽ chết ở đây sao lão gia.
Trương Thục Hiền ngã ngồi lên ghế sofa.
Mặt bà ta tái xanh không một chút máu.
Ngược lại Lương Mỹ Lệ trạng thái vẫn điềm tĩnh nhưng bên trong thì không ngừng lo lắng.
Trong lúc này đèn lại bị tắt, bọn họ không thể nhìn thấy nhau rõ.
Bạch Nhược Vi mò đến cánh cửa sổ bên kia kéo màn ra, ít nhất bây giờ vẫn còn có chút ánh sáng của mặt trăng.
– Lão gia, ngài mau tìm cách cứu lấy mọi người đi chứ.
Trương Thục Hiền nói.
Cả đám người hầu lo ngại cho tính mạng nhỏ của mình.
Tự nhiên không trong biệt thự lại có bom hẹn giờ.
Bạch gia gây thù chuốc oán với ai.
Tiệc đính hôn của Bạch Nhược Vi đã không thành, mà ngay lúc này đây còn phải đối diện với tình hình cấp bách.
Bên ngoài biệt thự,
Một bóng dáng người phụ nữ xoã tóc dài, cô mang trên mình một chiếc đầm ngủ màu trắng có dính máu lướt nhẹ trên sân cỏ.
Giây phút thấy được cảnh tượng kinh sợ này Bạch Nhược Vi hét to lên rồi ngã bất tỉnh xuống thảm lông.
Lương Mỹ Lệ vội đi đến đỡ cô ta.
– Con, con bị làm sao thế này.
Bạch Nhược Vi không cử động.
– Bên ngoài có ai sao hả.
Lão gia chống gậy tức giận.
Lương Mỹ Lệ đưa mắt nhìn ra ngoài sân, rõ ràng là đâu có ai.
” Lão gia, người có nhớ con không…”
– Là ai.
Bọn họ đang căng thẳng vô cùng thì bỗng nhiên xuất hiện giọng nói khá quen thuộc từ đâu phát lên.
Cặp mắt Trương Thục Hiền trở nên chấn động, bà ta nghe xong hoảng đến mức không thốt thành lời.
Bạch Lan Tuyết đứng không vững, cô ta đưa cả hai tay bịt kín tai lại.
” Chị Lan Tuyết, em muốn đi ăn kem.
“
– Á không, tao không có giết mày Bạch Tuyết.
Đừng có ám tao, tao không có hại mày.
Bạch Lan Tuyết liên tục lắc đầu.
– Kẻ nào dám hù doạ ma con gái ta, mau cút ra đây.
” Lão gia, con là Bạch Tuyết đây.
“
– Bạch Tuyết tiểu thư, cô ấy đã chết rồi cơ mà.
– Không lẽ, giọng nói đó là oan hồn của tiểu thư hay sao…
Đám người hầu bắt đầu lời ra tiếng vào.
– Các người câm miệng cho ta.
Lão gia quát.