Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 67: Đòi Lại Công Bằng Ngồi Tù Cũng Đáng
Phòng bệnh số 101,
– Chết tiệt, không thể nào.
Rõ ràng chúng ta đã thuê một lũ đàn ông lưu manh để phục vụ nó cơ mà.
Sao lại đổi thành anh Ngôn của tôi.
Mộ Manh Manh ngồi trên giường trợn mắt không tin nổi.
– Em cũng không biết nữa, tại vì lúc đó em chưa thấy mặt Trần tiên sinh nên không dám chắc.
Nhưng theo phóng viên nhận định qua chiếc áo con tiện nhân Acacia mang là sơmi độc quyền của ngài ấy.
– Tồi tệ hơn còn có sự xuất hiện của Cố tiên sinh kiên quyết cản trở không cho phóng viên vào phòng.
Kế hoạch trả thù tiểu tam cứ như vậy mà bị thất bại.
” Chát “
– Đồ vô dụng.
Mộ Manh Manh tức giận dơ tay tát mạnh má Lưu Đào.
– Chuyện đơn giản thế cô làm không xong.
Cô có biết bây giờ nó đắc ý cỡ nào không hả? Lỡ may, sau chuyện này Acacia không uống thuốc tránh thai thì tính gì đây.
Ả ta sẽ mang cốt nhục anh Ngôn mất thôi.
– Em xin lỗi, em thành thật xin lỗi.
Em không ngờ tới mọi thứ lại không theo đúng suy tính ban đầu.
Lưu Đào quỳ gối khóc lóc.
– Á! Im miệng, tôi không muốn nhận lời xin lỗi.
Phải cho người xử lí nó nhanh tránh để mọi chuyện tương lai trở nên phức tạp.
Mộ Manh Manh vò tóc hét lớn.
” Két “
Cảnh cửa đột ngột mở,
– Dám hạ dược cô ấy, coi bộ tôi đã khá nhân từ với cô rồi.
Trần Bách Ngôn vứt điếu thuốc lá đang hút dang dở xuống sàn.
Đưa chân giẫm đạp lên nó một cách tàn bạo.
Mộ Manh Manh thấy hắn sắc mặt tái nhợt đôi môi run rẩy.
Lưu Đào càng hoảng sợ hơn ả toàn thân đông cứng không nhúc nhích.
Phòng bệnh Bạch Âm nằm cùng dãy phòng bệnh Mộ Manh Manh.
Hắn chỉ tình cờ đi ngang qua ” May mắn ” nghe được tiếng giọng khá vang từ cô ta và Lưu Đào.
Hắn đành tạm dừng nén vài phút tò mò.
Vì trong cuộc đối thoại Mộ Manh Manh có nói câu ” Sao lại đổi thành anh Ngôn của tôi “.
Trần Bách Ngôn cười nhạt di chuyển bước chân tiến gần đến người đàn bà kia.
Không biết nguyên nhân Mộ Manh Manh nằm viện là gì nhưng thật trùng hợp khi Bạch Âm cũng xử lí vết thương ở đây.
Trần Bách Ngôn được ông trời sắp xếp bắt gian kẻ âm mưa hãm hại cô.
Xem ra hắn nhất định sẽ không phụ lòng Dung Tĩnh đâu.
Vợ tương lai bị người khác gài bẫy hắn đương nhiên trừng trị không nhẹ.
Mộ Manh Manh chính thức vượt mức giới hạn chịu đựng của Trần Bách Ngôn.
Hắn quyết định không bao dung với cô ta nữa.
Không biết an phận sống qua ngày.
Cứ thích gây chuyện khiến Trần Bách Ngôn nặng não.
Mộ Manh Manh mộng tưởng muốn sở hữu vị trí Trần phu nhân hắn thừa biết trước.
– Thèm khát tài sản của tôi đến thế à?
Hắn bóp cổ cô ta.
– Anh Ngôn…
– Tôi ban cô cái quyền chen chân vào cuộc sống tôi sao? Có biết bản thân mình đang làm chuyện ngu ngốc gì không Mộ Manh Manh.
Chậc, cái mạng nhỏ này xem ra không muốn tồn tại nữa thì phải?
Trần Bách Ngôn tăng sức.
– Trần tiên sinh làm ơn buông tha cho chị Manh Manh.
Chị ấy nhất thời bị tình yêu dẫn lối mù quáng nên mới không được tỉnh táo gây chuyện.
Lưu Đào vội vã cầu xin.
” Mình sơ ý quên khoá cửa phòng bệnh.
“
– Cô hiểu lầm tôi rồi Mộ Manh Manh, tôi cứu cô thoát khỏi bọn buôn người không phải vì tôi thích cô mà là tôi thấy thương hại.
Tôi mua biệt thự Tuyết Ảnh tặng cô là vì tôi thoải mái trong cách tiêu tiền.
– Nghĩ con người mình đáng giá để tôi để ý lắm sao? Sinh viên đại học năm ba thiếu tiền ăn chơi nên bán thân trong hộp đêm.
Thân thể dơ bẩn của cô phục vụ biết bao nhiêu loại đàn ông cô nên nhớ kỹ.
– Thần kinh cô có vấn đề đúng không Mộ Manh Manh? Không biết hưởng thụ cuộc sống an nhàn hiện tại lại nuôi mộng ảo kết hôn với tôi.
Giúp cô thay đổi cuộc đời để bắt đầu làm lại từ đầu.
Vậy mà, cô không yên phận còn tham lam.
Trần Bách Ngôn khinh thường ném Mộ Manh Manh té ngã xuống giường.
– Anh Ngôn, em yêu anh.
Em không thể sống thiếu anh.
Cho em làm tình nhân ở bên cạnh hầu hạ anh cũng được.
Làm ơn đừng hất bỏ em mà anh Ngôn.
Cô ta hoảng loạn đứng dậy định nhào đến ôm Trần Bách Ngôn nhưng lại bị hắn nhẫn tâm đạp mạnh vào bụng.
– Chị Manh Manh.
Lưu Đào lo lắng chạy qua chỗ đấy đỡ ả.
– Lâu ngày không hầu hạ đàn ông chắc cô nhớ nghề lắm nhỉ.
Trần Bách Ngôn cầm điện thoại cặp mắt toả luồng khí nguy hiểm.
Người như Mộ Manh Manh sẽ không dễ dàng chịu bỏ cuộc.
Quả nhiên hắn không nên cứu vớt loại đàn bà hạ tiện đó.
Bản chất không được tốt lành thì mãi mãi không lương thiện.
Bạch Âm là người thông minh bản lĩnh đương nhiên biết cách đối phó mấy cái chiêu trò thối nát.
Mộ Manh Manh đánh giá thấp Bạch Âm là sai lầm quá lớn.
Trí tuệ ả còn không bằng 1/10 của cô.
Trần Bách Ngôn cực kỳ chán ghét loại đàn bà muốn trèo cao.
Không biết xấu hổ nhìn nhận bản thân đáng giá bao nhiêu.
Mộ Manh Manh không còn cách giải thích mọi chuyện.
Cô ta thầm đoán được kết cục bi thảm của mình rồi.
– Đừng mà anh Ngôn, em biết mình sai rồi.
Em hứa không tìm anh gây phiền phức nữa đâu.
Em xin lỗi anh, làm ơn tha cho em lần cuối cùng có được không.
Mộ Manh Manh cảm giác rõ điều tồi tệ sắp diễn ra.
” Anh ấy nhất định mềm lòng đúng chứ? “
– Cất mấy lời này lại để cầu xin sau.
Trừng phạt cô không phải vì chuyện bỏ thuốc kích dục Acacia mà là tôi không muốn hít thở chung bầu không khí với cô.
Trần Bách Ngôn khinh thường nói.
Đường phố,
– Em chưa ăn gì hay là chúng ta ghé vào nhà hàng phía trước dùng cơm tối nha? Bác sĩ dặn anh phải quan tâm đến chế độ dinh dưỡng của em.
Cố Duật Thành vừa điều khiển vô lăng vừa hỏi Bạch Âm đang thẩn thờ ngắm cảnh.
– Tôi thèm kem.
Cô trả lời.
– Vậy thì, anh mua.
Hắn liền chiều theo cô tâm tình có chút vui vẻ lái xe đến một cửa tiệm kem nhỏ.
Đến nơi, Cố Duật Thành nhanh chóng mở cửa xuống đi vào bên trong lựa kem.
Chớp lấy cơ hội, Bạch Âm đổi sang ghế lái khởi động xe tăng tốc chạy.
Cô chợt nhận thấy bản thân mình quá chậm trễ trong chuyện báo thù mẹ và Bạch Tuyết.
Từ khi trở về nước Bạch Âm chưa hành động gì.
Cũng tại tên khốn khiếp Trần Bách Ngôn cứ mãi đem rắc rối tới cho cô.
Đã lãng phí nhiều thời gian vào những chuyện không đâu.
Bạch Âm phải chấm dứt tình hình hiện tại mới được.
Cô nãy giờ đã suy nghĩ thông suốt và bắt đầu đưa quyết định.
Đột ngột dừng đèn đỏ Bạch Âm vô tình chứng kiến cảnh tượng Đới Chí Vĩ cẩn thận dìu dắt Bạch Lan Tuyết dạo mát trên vỉa hè.
Ánh mắt cô chợt tối sầm, gương mặt không cảm xúc nhớ lại quá khứ.
Bạch Tuyết năm xưa từng một lần ngồi xe lăn vì Trương Thục Hiền lái xe không may đụng trúng con bé.
Bà ta không những không áy náy mà còn oán trách Bạch Tuyết.
Lúc đó em gái đứng đợi Bạch Âm và mẹ đón học về.
Bạch Tuyết từ tai nạn đấy mà biến thành một đứa thọt.
Bị Bạch Nhược Vi và Bạch Lan Tuyết trêu chọc xúc phạm không ngừng.
Con bé khó khăn trong việc di chuyển nên không tránh khỏi vấp ngã.
” Hahaha, đồ cái thứ dị tật.
“
” Sao mày không chết luôn đi cho khoẻ hả Bạch Tuyết.
Tương lai chẳng ai thèm cưới một con què mày làm vợ đâu.
“
” Mày là phế vật.
Bạch gia sao có thể chứa chấp loại tiểu thư như mày được chứ hả.
Mẹ mày cả con Bạch Âm cũng vậy, khó ưa y chang nhau.
“
” Tao mới là đại tiểu thư, con nhỏ quê mùa cút khỏi nhà tao.
“
– Ôi trời, quên mất cô ta có thai.
Bạch Âm nghĩ tới chuyện em gái mà khoé mắt cay cay, cô đạp ga lao đến vị trí Bạch Lan Tuyết.
Kítttttttttttttt.
Tiếng phanh xe chói tai vang da diết.
Thân thể cô ta trông chốc lát bị mui xe hất lên cao sau đó lăn lộn vài vòng trên mặt đường nhựa.
Màu đỏ nhuộm ướt toàn thân tạo thành một vũng máu bao quanh Bạch Lan Tuyết.
Đới Chí Vĩ cũng không thể tránh khỏi cơn thịnh nộ của Bạch Âm.
Cả người hắn va đập mạnh kính xe bể nát, bất tỉnh hay đã chết còn chưa biết.
Bạch Âm trạng thái bình tĩnh không một chút sợ sệt.
Cô quay xe trốn thoát khỏi hiện trường.
Thù hận chính thức lấn át tâm trí Bạch Âm.
Mặc kệ, tương lai cô có đen mịt cỡ nào đi chăng nữa.
Hoàn thành ước nguyện đòi lại công bằng cho mẹ, em gái tội nghiệp Bạch Âm ngồi tù cũng đáng.
– Thử nếm mùi đau khổ thì các người mới thấu hiểu được cái gọi là bi kịch xa cách vĩnh viễn..