Mộng Ảnh Tình

Chương 45: Cô Càng Tránh Né Hắn Càng Đa Nghi


Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 45: Cô Càng Tránh Né Hắn Càng Đa Nghi


Trên đường đi,
– Nè tên kia, lái xe chậm quá đấy.

– Tắt nhạc đi, ồn ào.

– Máy lạnh cũng đừng hoạt động lâu sẽ khiến da tôi bị khô.

– Anh không có não sao hả, trong xe còn có bà lão anh dám tăng tốc độ?

– Thật vô vụng, nên thay tài xế chuyên nghiệp thì tốt hơn.

Bạch Âm không ngừng chê bai khả năng lái xe của Trần Bách Ngôn.

Hắn cắn răng chịu đựng không muốn phản bác người phụ nữ cứng đầu này.

Biết rõ là cô đang trút giận chuyện xảy ra ở nhà hàng nhưng đừng quên Trần Bách Ngôn hắn không có tính nhẫn nại cao đâu.

Hôm nay, hắn cố tình xin phép bà nội làm tài xế đưa đón hai người là có mục đích.

Từ bỏ công việc bận rộn trên tập đoàn ZEUS để đến gặp Acacia.

Vậy mà, cô hết lần này tới lần khác đều khiến Trần Bách Ngôn phải kiềm chế cảm xúc trong lòng.

Bạch Âm không dự định buông tha hắn dễ dàng, nên nhớ cô thù rất dai.

Dung Tĩnh ngồi bên cạnh, thật sự không có tiếng nói.

Thôi thì bà nên im lặng là tốt nhất, Trần Bách Ngôn gây lỗi bị cô hành hạ không sai.
– Ờ đúng rồi, chuyện quan trọng gì phải nhờ cháu giúp vậy?
Bạch Âm hỏi.
– Haha, bà được biết cháu là siêu mẫu chuyên nghiệp nên đã tự miệng giới thiệu cháu với một người bạn thân thiết.

Bà ấy muốn mời cháu trở thành mẫu chính trong một buổi tiệc đấy mà.
Dung Tĩnh nét cười sảng khoái.
– Kiểu tiệc đó như thế nào vậy bà?
Cô tò mò hỏi.
– Trang sức đá quý…
Cô tò mò hỏi.
– Trang sức đá quý…
Trần Bách Ngôn chủ động nhắc nhở.
Bạch Âm ngạc nhiên.

– Phải phải, bà cũng nghe Ngôn nói cháu muốn đến tham dự.
Tuyệt vời, đây là cơ hội tốt ông trời ban tặng cô.

Nhưng mà Tạ Uyển Nhu cô ta đã được chọn làm Vedette rồi cơ.

Làm sao mà Bạch Âm có thể thay thế được vị trí quan trọng của Tạ Uyển Nhu.

Không lẽ cô mừng hụt à.

Bạch Âm thất vọng lắc đầu, Dung Tĩnh xoa tóc cô ngụ ý bảo ” Không sao, mọi thứ bà đã chuẩn bị cho cháu.

” Nói thật, Bạch Âm vẫn luôn muốn thắng Tạ Uyển Nhu càng khiến cô ta tức điên cô càng hả lòng hả dạ.

Món nợ năm xưa, Bạch Âm nhất định sẽ trả sạch hết cho ả không thiếu sót.

Tạ Uyển Nhu chưa từng xem cô là bạn thì đừng trách tại sao Bạch Âm xuống tay thẳng.

Đối xử tốt cô ta, cô nhận lại cái kết đắng.

Giờ đời là vậy số sinh ra sống hiền quá đành chấp nhận thôi.

Có câu ” Sống là cho đi mà sống.


– Quý Chu Huệ đang đợi chúng ta, bà ấy là fan hâm mộ cháu đấy Tiểu Hạ.
Grinders cafe,
– Ôi trời, Acacia.
Quý Chu Huệ không ngờ có duyên gặp cô.
– Chào bà, tôi
– Haha, cháu dâu tương lai của tôi.

Còn đây không cần giới thiệu bà thừa biết ha.
Dung Tĩnh vỗ vai Trần Bách Ngôn.
Quý Chu Huệ:…
Bạch Âm:…
” Cháu gì dâu tương lai không biết.


– Chào phu nhân.
Hắn lịch sự cúi người thấp chào bà.
Từ khi bước chân vào Grinders cafe bộ tam sáng lóa Ngôn – Tĩnh – Âm chính thức thu hút mọi ánh nhìn hầu hết của mọi người trong quán.


Bọn họ quá chi là sang chảnh, từng cử chỉ tác phong đều quý tộc.

Dáng đi Bạch Âm uyển chuyển thướt tha hơn trong tà váy xanh biển nhạt dài đến mắt cá chân được thiết kế tỉ mỉ và may thủ công bằng chất liệu vải voan.

Trần Bách Ngôn phong độ mang theo sát khí lạnh lùng dưới bộ comple cao cấp đen, chiếc cà vạt màu xám càng thêm phong cách ga lăng.

Dung Tĩnh toàn thân diện đồ hiệu không hề thua kém Trần Bách Ngôn và Bạch Âm.

Lão bà là người dẫn đầu đương nhiên thần thái không thể xem thường.

Vì không muốn bị làm phiền nên Quý Chu Huệ đã đặt sẵn một chỗ ngồi khá yên tĩnh mát mẻ để trò chuyện.
– Công nhận nhan sắc của Acacia bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa nha.
Quý Chu Huệ hết lời khen gợi.
– Bình thường, còn thua xa hoa hậu.
Trần Bách Ngôn cầm thìa khuấy tách cafe đen.
– Vậy sao hả chủ tịch Trần, thật tiếc cho tôi quá!
Bạch Âm liếc xéo hắn.
– Cỡ như cô cùng lắm tầm hạng B, đàn ông theo đuổi tôi cá là không nhiều.
– Haha, trong đó không ngoại trừ anh chứ gì nữa.

Tôi cần chất lượng chứ không cần số lượng.

Tiện nói cho anh biết thêm Acacia tôi đây không thích đàn ông đã có con riêng, gu tôi là mấy anh trai trẻ tuổi đôi mươi cường tráng.
Bạch Âm nhấn mạnh từng chữ.
Dung Tĩnh:…
– Lái máy bay? Phi công?
Trần Bách Ngôn châm chọc.
” Cmn, hắn ta ý ám chỉ mình già chứ gì.


– Ô hay, anh biết sở thích ĐẶC BIỆT của tôi?
Bạch Âm giả vờ chấn động.
– Mấy năm tác nghiệp bên nước ngoài, tôi nhiều lần hợp tác quay quảng cáo áo tắm, đồ ngủ hay là chụp ảnh đôi.

Cái tâm điểm đáng kể là mẫu nam làm việc chung với tôi đều đẹp hoàn mỹ đến mức khó quên.

Bà biết không, bàn tay vàng này của cháu thường xuyên sờ cơ bụng của mấy ảnh vào hằng đêm đấy hahahaha.
Trần Bách Ngôn nghe xong tâm trạng tuột dốc không phanh.

Sắc mặt hắn bất chợt thay đổi nhanh, ánh mắt cứ mãi dán chặt nụ cười Bạch Âm.

Dung Tĩnh ngượng cười.
– Acacia, tôi có quen vài chàng trai độ tuổi từ 19 – 25 hy vọng có thể…
Quý Chu Huệ tìm cách tạo mối quan hệ thân thiết.

Acacia, bà muốn kết bạn.
– Hài lòng hài lòng, tôi chốt đơn.

Mau đưa thông tin liên lạc cho tôi haha.
Bạch Âm vỗ tay hào hứng.
– Không được Chu Huệ, con bé là bạn gái của Bách Ngôn.
Dung Tĩnh chính thức chen ngang.
– Bạn gái? Bà nội, cháu không mù mà đi yêu một người biến thái như Acacia này.
Trần Bách Ngôn tức giận đứng dậy đá ngã ghế quay người.
Chết tiệt, hắn thua kém những thằng đó chỗ nào.

Tỉ lệ cơ thể hắn rất chuẩn, chế độ ăn uống và tập thể thao nghiêm ngặt.

Đàn bà muốn leo lên giường hắn không đếm xuể.

Trần Bách Ngôn nghiến răng, người nước ngoài sống rất phóng khoáng.

Acacia thích nghi cũng phải nhưng mà hắn thật sự cảm thấy khó chịu cực kỳ khi nghe cô kể cách sống của bản thân.

Thám tử điều tra Bạch Âm vẫn chưa có tin tức.
Trần Bách Ngôn nóng ruột, hắn muốn biết Acacia từng quen biết hẹn hò tán tỉnh đàn ông nào.

Mỗi đêm cô đều ân ái gì đó cùng thanh niên tuổi đôi mươi là thật sao.

Trần Bách Ngôn lại nhớ đến Cố Duật Thành kia.

Giữa cô và hắn chắc hẳn đã từng quen nhau đúng không.

Hắn có linh cảm quá khứ và hiện tại của Acacia cứ tạo cho hắn sự nghi ngờ ngày một lớn.

Trần Bách Ngôn bình tĩnh lại, coi bộ phải bắt đầu để ý Cố Duật Thành rồi.
– Tiểu Hạ, con chọc ghen Ngôn rồi.
Dung Tĩnh thì thầm.
– Ơ! Con đâu có, con mặc kệ suy nghĩ của anh ta.
Bạch Âm thờ ơ.
” Hứ, ai mượn anh ta gây chiến trước.


– Tôi tôi sai sao?
Quý Chu Huệ vô tội.
– Haha, chúng ta bàn chuyện chính được không?
Cô cười lương thiện.
Bên ngoài,
Trần Bách Ngôn tạm thời ngồi xe chờ đợi.
Không thích đàn ông có con riêng.

– Acacia.
Hắn nhắm mắt lẩm bẩm.
” Uống thuốc tránh thai rồi cầm tiền cút đi.


” Sao anh nói đêm qua anh đã mang bao.


” Cô liều mình bỏ thuốc tôi vì mục đích gì ? “
” Vì tiền.


Đột nhiên hắn nhớ lại chuyện 5 năm trước.
Chuyện đã qua lâu nhưng tại sao hắn không quên được.

Bóng lưng của cô gái lạ mặt cứ ám ảnh tâm trí hắn.

Trần Bách Ngôn còn nhớ chính xác hình xăm ở mạn sườn bên trái.

Hắn mở mắt, mái tóc ngắn ngang vai và thân thể nhỏ nhắn nhưng có chút kiên cường mạnh mẽ.

Khi hắn tỉnh, cô ấy vẫn chưa kịp rời đi.

Chỉ là…hắn không nhìn thấy rõ dung nhan, mờ mờ ảo ảo như tựa sương mù.
Trần Bách Ngôn không thể cảm nhận sai, mỗi khi ở gần Acacia hắn đều thấy quen thuộc.

Hắn hỏi cô có phải chúng ta từng gặp nhau không.

Cô trả lời là không, Trần Bách Ngôn không tin chính cái ánh mắt lo sợ lúc đó đã tố cáo bản thân Acacia nói dối.

Cô còn phản đối việc hắn định cho người tìm hiểu.

Trần Bách Ngôn dám cược, Acacia chắc chắn biết hắn từ trước.

Cô càng tránh né, hắn càng đa nghi.
– Để tôi đoán xem…
Hắn thích thú.
” Chủ tịch, ngài cần gì căn dặn ạ? “
Giọng nói dây bên kia là của thư ký Han.
– Thả Hắc Phong, tôi có một nhiệm vụ cấp cao muốn cậu ta đảm nhận.
” Ngài ngài chắc chứ chủ tịch…”  – Thư ký Han run sợ.
– Sao hả, cậu lo lắng Hắc Phong sẽ giết tôi thêm một lần nữa?
Trần Bách Ngôn giọng điệu pha chút thách thức.
” Vâng thưa chủ tịch, tôi biết rồi.


Hắn tắt máy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.