Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 42: Có Giỏi Thì Đụng Chạm Tôi
– Acacia khoan đã, tôi xin lỗi…
Trần Bách Ngôn không nhanh không chậm đuổi kịp bước đi của Bạch Âm.
– Tôi thật sự không cố ý trêu ghẹo cô.
” Cô ấy thật nhạy cảm.
“
Hắn đứng trước Bạch Âm, vẻ mặt vô cùng áy náy.
– Không cố ý hay cố ý chăng nữa, ngay từ đầu tôi đã không ưa anh.
Tránh ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đi Về Phía Chân Trời
2.
Trùng Sinh Để Gặp Người
3.
Chiều Hư
4.
Hoa Cát Đằng
=====================================
Cô cắn răng dồn sức đẩy hắn sang một bên.
Tốt nhất không nên nảy sinh quan hệ gì với hắn nếu cô không muốn có thêm rắc rối làm ảnh hướng đến việc báo thù.
Trần Bách Ngôn không can tâm giữ chặt lấy đôi vai Bạch Âm.
Hắn thiệt tình không ngờ đến Acacia dễ tổn thương như vậy.
Vẻ bề ngoài cô luôn mạnh mẽ kiên cường thế mà.
Trần Bách Ngôn không hiểu tâm trạng phụ nữ đặc biệt là cô.
Ngay cả bà nội hắn tính tình khó đoán kia lại bị cô ấy thu hút, nhất quyết đòi hắn lấy cô về làm vợ.
Hắn tin tưởng Dung Tĩnh, lão phu nhân chưa bao giờ nhìn nhầm người.
Bà ấy có thể nhìn thấu bất cứ người phụ nữ nào dám lén lút nuôi giấc mộng độc chiếm tài sản gia tộc khi tiếp cận hắn.
Như vậy, với khả năng đó của bà thì Acacia quả nhiên là người tốt.
Trần Bách Ngôn cần nhiều thời gian để quan sát Acacia hơn, mọi thứ về cô hắn muốn biết tất cả.
– Nghe tôi nói, tôi thích cô và muốn theo đuổi cô.
Quyết định này, cô không thể ép tôi thay đổi.
– Cmn, tùy anh chứ.
Không thể ép anh thay đổi nhưng cũng không có chuyện anh bắt buộc tôi phải đáp lại tình cảm của anh.
Nghe cho rõ đây Trần Bách Ngôn, anh và tôi…ưm…
Hắn lại một lần nữa ngăn chặn lời nói của Bạch Âm bằng nụ hôn sâu kéo dài.
– Ghét tôi sao? Có từng nghe câu ” Ghét của nào trời trao của đó ” chưa Acacia?
Trần Bách Ngôn lưu luyến rời xa bờ môi mọng nước Bạch Âm.
– Tôi chưa bao giờ để ý đến ai, cô là người đầu tiên.
Hắn áp trán mình lên trán cô.
” Bạch Âm à, em là cô gái duy nhất mà anh muốn bảo vệ suốt đời.
“
Cố Duật Thành từng nói với cô như thế.
– Tôi không quan tâm.
Bạch Âm vô cảm.
Cô đã mất niềm tin vào đàn ông từ giây phút đó rồi.
Trái tim Bạch Âm lạnh ngắt với cái thứ gọi là tình yêu.
Tình yêu, dũng khí và sự tin tưởng là những điều quan trọng trong một mối quan hệ.
Nhờ tình yêu hai người tìm được nhau, nhờ dũng khí con người ta mới mạnh dạn thổ lộ và nhờ có lòng tin mối quan hệ mới được duy trì.
Nếu tình yêu là ngọn lửa giữ cho mối quan hệ cả hai luôn ấm áp thì lòng tin chính là chất keo kết dính cả hai trên chặng đường về sau.
Cố Duật Thành – nhờ ” tình yêu ” của hắn mà đã đánh thức cô ngộ nhận ra nhiều bài học quý báu vô giá trị.
Bạch Âm khó lòng tránh khỏi tổn thương từ mối quan hệ trước, thế nên nếu không có lòng tin tưởng cô sẽ không có cơ hội bắt đầu một bước tiến mới trong chuyện tình cảm.
Lòng tin vào Trần Bách Ngôn có thể giúp Bạch Âm chữa lành vết thương cũ quá khứ và thúc đẩy cô tiến lên giải phóng chính mình ra khỏi những rào cản tự tạo.
Có dũng khí mở lòng đón nhận tình yêu mới.
Nếu tin tưởng Trần Bách Ngôn, cô sẽ cảm thấy an toàn ngay cả khi hai người không ở bên nhau.
Tin tưởng lẫn nhau Bạch Âm và hắn không cần phải luôn chuẩn bị lời biện minh cho tất tần tật những việc đang hoặc đã làm.
Việc cố giải thích là không cần thiết vì cả hai đều đủ thấu hiểu những hành động hay quyết định của đối phương.
Lòng tin giúp cô chấp nhận chính bản thân hắn mà không đòi hỏi đổi thay cho phù hợp với nhu cầu của cô và ngược lại.
Sự tin tưởng củng cố mối quan hệ.
Tình yêu có thể mù quáng nhưng lòng tin thì không.
– Tôi mệt rồi.
Bạch Âm không muốn đau lòng nữa.
” Mình sợ phải đặt lòng tin vào sai người…”
– Tôi đưa cô về, được không Acacia?
Trần Bách Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
– Không cần.
Cô thẳng thừng từ chối mà không cần tốn vài phút suy nghĩ.
– Đừng quên hiện tại cô là người mẫu đại diện bên tập đoàn ZEUS, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc người của mình.
Hắn dõng dạc nói.
– Anh đừng có mà
– Vậy thì hủy hợp đồng là được.
Bạch Âm chưa kịp phản bác thì đằng sau lưng Trần Bách Ngôn phát lên một giọng nói không xa lạ.
– Cố Duật Thành.
” Sao hắn ta lại ở đây? “
Cô hiếu kỳ.
– Acacia, em có thể hợp tác với anh.
Hắn mỉm cười nhìn Bạch Âm.
– Ai thèm.
” Ơ nhưng mà…Cố Duật Thành dễ chịu hơn tên khốn khiếp kia nhỉ? “
– Về thôi.
Trần Bách Ngôn ngó lơ Cố Duật Thành.
– Đã nói không cần, tự anh mà về.
Bạch Âm thái độ không vui vẻ.
– Cô đâu có đi xe, tôi đưa cô về không phải tốt hơn sao?
Hắn nhíu mày.
– Cảm ơn, không dám phiền đến Trần tiên sinh.
Tôi xin phép đi ké xe anh ta.
” Tốt cái con khỉ.
” – Bạch Âm lườm mắt Trần Bách Ngôn.
– Đương nhiên anh đồng ý.
Cố Duật Thành gật đầu.
– Không được, con bé là bạn gái của con sao lại có thể tùy tiện để một người đàn ông khác đưa về nhà.
Dung Tĩnh xuất hiện đúng lúc lớn tiếng.
– Không có đâu b
– Bà nội nói đúng, anh xin lỗi em mà Acacia.
Trần Bách Ngôn chen vào lời nói của Bạch Âm.
Cố Duật Thành nghe xong có chút bất ngờ.
Bạch Âm vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn muốn tiếp tục chuyện vớ vẩn này tới khi nào.
Rõ ràng cô không phải là bạn gái của Trần Bách Ngôn nhưng cứ có cảm giác lạ lạ không biết miêu tả ra sao.
Nếu cứ để hiểu lầm kéo dài e rằng mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức.
Lão phu nhân kia Bạch Âm không nghĩ bà ấy chính là…Thôi kệ đi, trước sau gì cô cũng chả muốn dính líu đến cái gia tộc họ Trần đó.
Trần Bách Ngôn được Dung Tĩnh giúp đỡ trong lòng thầm cảm ơn bà nội mình.
Hắn kéo tay Bạch Âm một mạch ra xe và khống chế hoàn toàn chuỗi phản kháng từ cô.
Cố Duật Thành ở lại đối mặt với Dung Tĩnh, ánh mắt bà rất lạnh lùng kết hợp với nét mặt khó gần khiến hắn ngượng cười cho qua.
Cố Duật Thành thừa biết bà là ai nên hắn không thể bất kính.
Trần Bách Ngôn và Bạch Âm thật sự đang yêu nhau sao chứ, hắn nên tìm hiểu nhỉ.
– Con bé và Bách Ngôn là một đôi, thiếu gia như cậu đích thực không có cửa theo đuổi cháu dâu tương lai ta.
Dung Tĩnh nghiêm túc tuyên bố.
Trên đường phố đêm,
– Tôi xin lỗi…
Trần Bách Ngôn chăm chú lái xe nhưng không quên quan sát nét mặt Acacia.
– Cô chưa ăn gì hay là chúng ta tìm một quán nhỏ nào đó ven đường dùng bữa được không?
Bạch Âm ngồi bên cạnh không trả lời.
– Không lẽ, cô không thấy đói bụng sao?
Hắn lại hỏi.
Cô vẫn im lặng.
– Acacia…
Trần Bách Ngôn thiếu nhẫn nại.
Kítttttttttttttt.
– Chết tiệt, anh bị điên hả tên khốn.
Bạch Âm bị giật mình quay sang quát hắn bởi hành động phanh xe gấp.
– Trả lời.
Trần Bách Ngôn muốn cô phản hồi câu hỏi.
– Không ăn.
Cô tức giận mở cửa xe bỏ đi.
– Acacia, đừng có thái độ chống đối tôi.
Hắn lập tức xuống xe kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của Bạch Âm.
– Cmn, tôi thích thế.
Bạch Âm nghiến răng trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
– Cô.
Trần Bách Ngôn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
– Tôi sao? Anh có giỏi thì đụng chạm tôi xem.
Cô vênh mặt thách thức hắn.
– Đây là tự chính miệng cô nói đấy.
Hắn cười nhạt.
Bạch Âm.