Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 31: Dạy Dỗ Chó Hoang
Sáng hôm sau chung cư Serein,
” Rầm “
– Á, đồ biến thái Vũ Hàn.
Niên Ngọc Linh hét lớn quay mặt sang chỗ khác.
– Sao cậu đi tắm mà không khóa cửa vậy hả ?
– Tôi quen rồi.
Vũ Hàn cười lạnh lấy khăn quấn ngang thắt lưng, thái độ thờ ơ điềm tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.
Niên Ngọc Kinh xấu hổ, theo thói quen vào mỗi buổi sáng ngày nào cô đều tắm rửa cho tinh thần thoải mái, nhưng sao hôm nay lại gặp trường hợp xui xẻo đến mức này cơ chứ.
Cái gì không nên nhìn thì cũng đã thấy hết trơn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được chứng kiến tận mắt cảnh không mặc quần áo của nam nhân đấy.
Anh di chuyển đến bồn rửa tay vệ sinh mặt, phản chiếu qua tấm gương Niên Ngọc Linh vẫn cứ đứng quay người thẩn thờ tại chỗ.
Vũ Hàn không quan tâm, anh đánh lấy kem đánh răng.
Một trận cuồng phong ập đến bất ngờ Niên Ngọc Linh tự nhiên lại muốn đi đại tiện, bụng cô đau quá.
Nhưng Vũ Hàn còn ở đây, cô không thể nào.
Cô cố gắng kiểm soát, không được xì hơi trước mặt cậu ta.
Niên Ngọc Linh cắn răng khom lưng ôm bụng, không chịu được nữa rồi.
– Này, bà dì muốn.
Vũ Hàn bỗng lên tiếng, tay chỉ về phía bồn cầu.
– Cậu…
Cô xấu hổ.
– Đợi một chút, tôi còn phải tiểu.
Niên Ngọc Linh :…
” Một chút của cậu ta rốt cuộc là bao nhiêu vậy ? “
– Tôi ngửi thấy mùi rồi đó bà dì kia.
Anh nhăn mặt.
Niên Ngọc Linh :…
Đồ đáng ghét khó ưa, sao trên đời này lại có thể tồn tại loại đàn ông như vậy hả.
Cô muốn nhào vô xé nát mặt cái tên đó quá, chưa bao giờ cô cảm thấy mất mặt đến mức này.
Cậu ta có cần phải nói thẳng ra thế không.
Niên Ngọc Linh ném cho Vũ Hàn một cái ánh mắt hung dữ.
Bình thường cô không hay nổi cáu với ai đâu nha.
Nhưng mà cậu ta, đã chọc đến giới hạn của cô rồi đấy nhá.
Niên Ngọc Linh hít thở thật sâu, không được hiện tại chưa thể hành động trong tình trạng này.
– Nhớ đi xong làm sạch tay.
Vũ Hàn cười lạnh.
– TÔI BIẾT RỒI, CẬU MAU CÚT NGAY.
Niên Ngọc Linh quát.
Ở một diễn biến khác,
Bạch Âm ngồi trong xe ngủ gục trước tập đoàn ZEUS, cô đến đây từ sớm theo lời căn dặn của Trần Bách Ngôn.
Vì đêm qua thiếu ngủ nên sắc mặt cô có chút mệt mỏi.
Tập đoàn bây giờ thì chưa thấy nhân viên nào đến.
Bạch Âm nhìn đồng hồ điện thoại cũng đã gần 7h.
Trần Bách Ngôn rõ ràng là cố tình chơi cô.
Mà công nhận một điều, trước mắt cô là một cao ốc chọc trời vô cùng xịn xò.
Thiết kế bên ngoài rất chi là đẹp, chưa biết bên trong như thế nào đây nữa.
Chắc cũng phải rộng lẫy, sang trọng lắm chứ đùa.
– Logo tập đoàn đỉnh quá.
Bạch Âm mở cửa sổ xe để quan sát rõ hơn, cô thành thật cảm thán.
– Chào buổi sáng cháu gái xinh đẹp, bà già này đang rất đói bụng.
Cháu nhân từ cho bà xin vài đồng được không ?
Đột nhiên xuất hiện một người lão bà ăn mặc xuề xòa, mặt mũi thì tèm lem, tay chân dính đầy bùn đất.
Bạch Âm giật mình trong vài phút, cô vội xuống xe hỏi thăm bà.
Không biết tuổi tác của bà ra sao nhưng nhìn sơ sơ trông bà ấy khá thanh tú.
Bạch Âm tạm thời đỡ bà qua ghế đá bên đường ngồi nghỉ chân.
Cô lấy khăn ướt trong túi xách tự tay lau bụi bẩn trên gương mặt bà.
Động tác rất yêu thương kính trọng người lớn tuổi.
– Bà ơi, cháu chở bà đi ăn nhà hàng có được không ?
Bạch Âm nhẹ nhàng hỏi.
– Hahaha, không cần phải tốn kém thế đâu cháu.
Cho bà ăn tô cháo trắng hoặc bánh mỳ là bà biết ơn cháu cả đời rồi.
– Không được, ăn như vậy không đủ dinh dưỡng.
Cháu cũng chưa ăn sáng, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn.
Bữa này cháu mời, lần sau nếu có duyên gặp lại bà phải mời cháu đó.
– Được được, bà đồng ý hai tay hai chân.
Bà lão gật đầu.
Bạch Âm cẩn thận lái xe đưa bà đến một nhà hạng gần đây.
Trong lúc trên đường tới địa điểm, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Cô cũng từ đó mà có cảm tình tốt với bà, bà thân thiện hòa động nói chuyện hài hước tạo cho đối phương cả giác quý mến.
Không biết bà có con cái hay không, nếu có sao lại để mẹ mình lang thang bên ngoài nguy hiểm như vậy.
Hoặc bà bị bệnh đãng trí phải chăng.
Khi về già, những thay đổi xảy ra ở tất cả các bộ phận của cơ thể bao gồm não bộ.
Một số người phải mất nhiều thời gian để ghi nhớ hoặc quên những việc họ đã làm trước đó.
Ngồi đợi hơn 20 phút thức ăn gọi cũng được bày dọn trên bàn.
Lão bà không khách sáo liền nhanh tay cầm thìa ăn món súp hải sản.
Bạch Âm cũng vậy, hai người như thể đang thi đua ai ăn nhiều thì người đó chiến thắng vậy.
Nhìn dáng vẻ bà ấy vội vàng húp tô súp, cô đoán chắc bà bị bỏ đói nhiều ngày lắm nhỉ.
Bạch Âm nhớ lại những tháng ngày gian khổ của chính mình khi lưu lạc nước ngoài.
Cô cũng từng phải nhịn ăn để có tiền thuê chỗ ngủ không phải sao.
Năm đó may mắn được một doanh nhân giàu có tài trợ học phí đại học.
Vì người đó phát hiện ra tài năng hát của cô nên mới bồi dưỡng, tặng cho cô cho cơ hội vàng để thay đổi số phận.
Nhiều khi cô tự hỏi, nếu không có người đó giúp đỡ thì không biết cuộc sống tương lai của cô tệ hại đến mức nào.
Bây giờ Bạch Âm đã trở nên thành công, cô tự hứa với lòng sẽ không bao giờ quên ơn người đã cứu vớt đời mình.
Trân trọng cuộc sống hiện tại, không đòi hỏi gì nhiều.
– Ayda, gặp ai đây.
Bạch Âm dừng ăn ngẩng đầu nhìn người đối diện.
– Bạn cháu sao ?
Bà lão hỏi nhỏ.
– Cháu không quen biết cô ta.
– Sao lại không quen biết, chúng ta cũng từng khá thân thiết cơ mà.
Tạ Uyển Nhu giọng nói đầy mỉa mai.
– Câm cái miệng dơ của cô lại và cút.
Bạch Âm đẩy ghế đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt cô ta.
– Trời trời, về nước mà chả thèm báo với tôi một tiếng.
– Cô không phải là bà nội tôi.
Bạch Âm khoanh tay trước ngực vênh mặt khinh thường.
Cô và ả ta đã có một khoảng thời gian làm bạn với nhau khi còn sống ở nước ngoài.
Tạ Uyển Nhu là người bạn đầu tiên của Bạch Âm lúc đó.
Nhưng vì một số chuyện xảy ra sau này, nên hai người không thể chơi chung với nhau được nữa.
Sự việc bắt nguồn từ khoảng 2 năm trước đã như một gáo nước lạnh giội mạnh vào mặt Bạch Âm.
Bộ mặt thật ả ta lộ diện, cô suýt chút nữa bị thân bại danh liệt trong giới giải trí.
Mọi chuyện kết thúc, Tạ Uyển Nhu tìm cách về nước trước cô sáu tháng.
– Thì ra, cô vẫn còn có thể sống tốt như vậy.
– Thật thất vọng cho cô rồi.
Bạch Âm cười lạnh.
– Cô có biết không hả Acacia, tôi được người ta mời làm Vedette cho buổi trưng bày trang sức đá quý sắp diễn ra.
Nếu thành công, tôi có thể vượt mặt cô rồi đấy.
Tạ Uyển Nhu tự tin, giọng nói đầy khiêu khích cô.
– Ơ mà đúng ha, siêu mẫu như cô đây á.
Chắc không có cửa tham gia vào mấy kiểu chương trình sang trọng đó đâu, nhìn đi nhìn lại xem kia kìa.
Nhan sắc tầm thường, body ba vòng đều hàng giả.
Hahaha.
– Có real hay fake hay không, tôi muốn đề nghị bạn trai cô kiểm tra giúp, có được không ?
Bạch Âm nhếch môi đưa tay vuốt ve ngực mình.
– Cái thứ đê tiện như cô, xứng đáng ngủ với anh ấy sao hả.
Tạ Uyển Nhu cầm ly nước lọc hắt vào người cô.
– Này cái cô kia, cô làm cái gì
– Bà già ăn mày câm miệng cho tôi.
Ai cho phép người như bà có quyền phát biểu ở đây.
Bà lão im lặng nhìn Bạch Âm đang lấy khăn khô lau vết nước.
– Con chó này, sủa đủ chưa vậy ?
– Cô nói sao.
Tạ Uyển Nhu cáu gắt.
– Ừ thì cô bố cô làm to, nên cô có quyền làm mưa làm gió.
Vì thế việc tiến hóa thành chó cũng không có gì là khó.
” Chát “
Bạch Âm tát mạnh cô ta.
– Thứ ăn học như cô không biết phải tôn trọng người lớn tuổi ư ? Có cần tôi dạy lại cho cô không nhỉ ?
– Mày dám đánh tao.
” Chát “
– Đồ chó hoang.
Bạch Âm đánh thêm một cái nữa.