Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 23: Đàn Ông ! Đây Chính Là Đàn Ông
Chúng ta, không thể làm bạn bình thường được sao ?
Hắn không có ý định rời đi.
– Có chắc là bạn bình thường không anh Cố.
Bạch Âm khinh thường, cô không muốn có bất cứ một mối quan hệ thân thiết gì đến hắn.
Cuộc sống của cô, Cố Duật Thành không thể chen chân vào thêm một lần nữa đâu.
Hắn trở thành điều cấm kị trong thế giới Bạch Âm.
Không một ai muốn làm bạn với kẻ từng xem thường, đùa giỡn tình cảm của mình.
Cô cũng có lòng tự trọng, quy tắc riêng.
Nhất là giá trị bản thân cô không thể bị bán rẻ.
Dù bị ngã bảy lần, đến lần thứ tám cô vẫn đứng dậy được.
Cố Duật Thành, người như hắn ta sẽ không xem tình yêu là tất cả nguồn sống.
Đàn ông ?
Tình yêu ?
Có cũng được, không có cũng được.
Thiếu hai thứ đó Bạch Âm vẫn sống rất tốt.
Gia đình, bạn bè, mẹ và em gái mới là điều quan trọng.
Nước mắt của người phụ nữ chảy ra ngoài theo những đau đớn, để một ngày khi nước mắt cạn khô, trái tim cô ấy chỉ là cánh đồng trắng muối.
Nước mắt đàn ông trôi ngược vào tim theo những đau đớn, để đến một ngày của anh ta là đại dương mênh mông.
Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữ chỉ là một áng mây tô điểm.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen gợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó.
Nhưng, chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả một bầu trời bao la.
– Em không nên hiểu sai ý anh, anh thật sự muốn kết bạn với em.
– Nhưng tôi thì không thích có một người bạn xấu xa như anh.
Làm phiền, tránh xa tôi càng xa càng tốt.
Hiểu sai ý anh ta ?
Chọc cười cô hay gì, lời nói ngọt ngào như mật từ hắn có bao giờ đúng đắn đâu mà hiểu sai.
Bạch Âm ghê tởm, thái độ ân cần chu đáo nhìn mà muốn buồn nôn.
Đừng tưởng cô không đoán ra âm mưu đen tối của Cố Duật Thành.
Hắn biết rõ cô hiện tại đã trở thành một siêu mẫu ca sĩ nổi tiếng, không còn bộ dạng con nhà quê chỉ biết bám đuôi hắn năm xưa nên mới tìm cách tán tỉnh lại cô chỉ vì một lí do đó là…
Lên giường.
– Đàn ông khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một chút.
Tôi nói có phải không Cố Duật Thành.
– Không phải ai cũng là kẻ xấu trong mắt em.
Đến một ngày nào đó, em sẽ hiểu được cái gọi là tình yêu đích thực.
Cố Duật Thành nắm lấy tay Bạch Âm, hắn là đang muốn gieo hi vọng cho cô.
– Mười năm trước, anh đạp xe đến đón tôi, mồ hôi ướt đẫm, thề non hẹn biển.
Mười năm sau, anh lái xe Audi đến đón cô ta, điều hoà mát mẻ, tình yêu nồng cháy.
Cô ta, là Vân Mặc.
Hoặc có thể là những người phụ nữ khác.
Đàn ông ! Đây chính là đàn ông.
” Ngày mai anh lại đến đưa em đi học nhé Bạch Âm.
“
” Em có ngại khi đi chung xe đạp cùng anh không ? “
” Không đâu, em rất thích.
Anh chở em đến trường, mồ hôi đổ đầy ướt áo.
Như vậy, đủ để em hiểu tình cảm mà anh dành cho em thật sự chân thành.
“
– Chuyện đó, anh làm vậy là muốn thử lòng em.
– Anh xuất thân trong gia đình giàu có nhưng lại cải trang thành một học sinh nghèo vượt khó.
Tôi không hề chê bai anh, tôi thậm chí còn tôn trọng anh.
Nhưng rồi thì sao hả Cố Duật Thành.
” Tao không muốn diễn nữa, mệt chết tao rồi.
Suốt ngày đạp xe vài cây số rước nó đi học.
“
” Nó còn ngây thơ tin những lời thề bịa đặt của tao nữa kìa.
Trận này tao thắng rồi nhá, đại tiểu thư Bạch gia bị tao chơi đùa tình cảm.
Thật xấu mặt cho gia tộc mà, hahaha.
“
” Chắc Bạch Âm chẳng còn mặt mũi nào để đến trường nữa rồi.
Nói không chừng, con nhỏ đó đi nhảy sông kết thúc cuộc đời đau khổ này không hay.
“
Thử lòng ?
Muốn nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ, cần nhìn khi họ tẩy trang xong.
Muốn nhìn rõ bản chất của một người đàn ông, cần nhìn sau khi đã chia tay họ.
Muốn thấy rõ mức độ tình cảm của một người đàn ông và một người phụ nữ.
Cần nhìn vào thái độ của họ khi thanh toán hoá đơn.
Có người nói, sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi.
– Chúng ta tạm dừng ở đây được rồi Bạch Âm.
Cố Duật Thành thở dài.
– Còn anh, tạm ngưng cái việc đeo bám tôi đi.
Sẽ không có cơ hội nào trao cho anh đâu.
Tập đoàn ZEUS,
” Anh thích tư thế nào đây hử ? “
” Thác nước ? “
” Gói quà ? “
” Hay là kiểu thiên thần tuyết ? “
” Còn ếch nhảy thì sao hả chủ tịch ? “
– Chết tiệt.
Trần Bách Ngôn đập mạnh tay xuống bàn.
– Chủ tịch có chuyện gì ngài không hài lòng hay sao ?
Thư ký Han mang cà phê đặt trên bàn.
Anh cảm thấy hình như sắc mặt của Trần Bách Ngôn không tốt như mọi hôm.
Thấy hắn im lặng, bộ dạng trông rất đáng sợ.
Thư ký Han ho nhẹ một cái, không dám hỏi thêm liền cúi người đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn chằm chằm ly cà phê đen.
Đến tận bây giờ, Bạch Âm là người phụ nữ đầu tiên dám khiêu khích giới hạn của hắn.
Ấn tượng với cô hắn thật khó quên, rất quen thuộc nhưng không nhớ từng gặp ở đâu.
– Acacia.
Cái tên này, thật không phải hạng tầm thường.
Là người Trung Quốc, du học ở nước ngoài.
Trong hồ sơ cá nhân của cô ghi rõ là vậy, Acacia không phải tên thật.
Trần Bách Ngôn xoay ghế, tay gõ lên bàn từng nhịp.
Hắn nhớ lại vụ việc ở Paramount party room, người phụ nữ bị cảnh sát bắt đi chắc hẳn là có quan hệ khá thân thiết với Acacia.
Phải có nguyên nhân khiến cô chụp những bức hình nóng.
Hành động, cử chỉ, lời nói của Acacia đối với ả có chút gì đó mờ ám.
” Sao mà nhìn cô trông rất giống với em gái của tôi nhỉ ? “
Hắn nhíu mày, câu này có ý nghĩa không hề đơn giản.
– Tôi muốn biết tất cả thông tin về Acacia, càng chi tiết càng tốt.
Trần Bách Ngôn nhấn điện thoại gọi cho một người.
Xong, hắn bưng tách cà phê định uống một chút thì…
” Rầm “
– Anh Hai.
Trần Nhật Minh đạp cửa xông vào.
– Em có phép tắc không hả.
Hắn giật mình lỡ tay làm đổ cafe lên áo.
Trần Bách Ngôn nhanh chóng lấy khăn giấy lau.
Nét mặt không vui nhìn đứa em trai thiếu lịch sự.
Giờ này không ngủ ở bệnh viện mà chạy đến tập đoàn làm gì không biết.
Trần Nhật Minh gãi đầu, anh quên mất việc gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của Trần Bách Ngôn.
Hắn ghét nhất là điều này, là em trai hắn còn bỏ qua nhưng nếu là người khác thì xác định.
– Em xin lỗi, em có chuyện quan trọng cần anh giải thích.
– Chuyện gì.
Trần Nhật Minh hít thở thật sâu, anh ghé sát tai hắn thì thầm to nhỏ.
– Thì sao.
– Anh…
Trần Bách Ngôn nực cười.
– Nếu anh nói cô ấy là chị dâu tương lai của em, tin không ?
Trần Nhật Minh hoảng sợ.
– Hahaha, em sẽ giả vờ tin nha anh Hai.
Không đời nào đâu, anh ấy thích đàn ông.
Người phụ nữ đáng ghét kia đừng có nằm mơ mà bước chân vào gia tộc.
Tên trộm đó quả nhiên không hề muốn lấy cắp tài sản.
Mục tiêu của người đó là gây sự chú ý đến anh Hai.
Trần Nhật Minh quyết tâm trong lòng, nhất định anh sẽ bắt được siêu trộm và dạy cho một bài học.
Cái thứ tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta.
Đừng mơ sống bình yên dưới tay anh đây.
– Anh thành thật khuyên em, đừng nên động vào cô ấy.
Đáng sợ lắm !
Trần Bách Ngôn vừa xem văn kiện vừa nói.
Cái gì chứ, ngay cả người hung dữ như anh Ngôn mà cũng phải sợ siêu trộm hay sao hả.
Không thể nào, chắc chắn anh Hai đã bị kẻ đó uy hiếp tính mạng nên mới tốt bụng cảnh cáo anh.
Trần Nhật Minh không sợ đâu, anh muốn báo thù người phụ nữ dám đá anh lệch hàm.
Đây chính là thử thách của Trần Nhật Minh, nhiệm vụ của anh phải bảo vệ an toàn tính mạng cho anh Hai như lời hứa mà anh đã ngu dại thề năm đó.
– Anh nói không nghe, đến lúc bị người ta phế thì đừng than thở.
– Nhưng mà anh Hai, em
– Sát thủ, cô ấy là sát thủ cấp S.
Nhắm chơi lại không em trai ?
” Hừ, anh Hai mày đây suýt chút nữa bị…”
Trần Nhật Minh há to miệng kinh ngạc.
Thật vậy sao ?
– Mô Phật, em phải đi tìm trái ác quỷ ăn tạm đây.