Đọc truyện Món Nợ Ngọt Ngào – Chương 55
– Này, cơm trưa của anh đây, ăn đi mà làm việc nữa.- Tôi giơ hộp cơm ngon lành còn đang nóng hôi hổi ra trước mặt Minh với thái độ…chẳng ra giống gì vào giống gì.
– Hơ…- Minh hết nhìn hộp cơm trên tay tôi, sau đó nhìn tôi, nụ cười trên môi anh méo xệch.- Cái này là cơm ở nhà ăn công ti mà.
– Cơm đâu mà chả là cơm, anh ý kiến là khỏi ăn luôn đấy, em đang đói cồn cào đây.- Tôi trợn mắt lươn tô hố nhìn anh, mặt nghiêm trọng như bà la sát hiện hồn, ghê chết đi được.
– Không phải em nói sẽ nấu cơm trưa cho anh sao? Thế….
– Nín, ngay va luôn, anh trật tự ăn đi.
Hờ, có một sự thật luôn luôn đắng lòng, tôi không hề có duyên với mấy cái thứ gọi là công dung ngôn hạnh như thế này.
Sau khi bị cả phòng túm lại chửi rủa, chê bai vì một đứa con gái gần 30 tuổi đầu đến nỗi nấu ăn cũng không biết, mặc dù tôi phản đối nghiêm trọng, tôi biết nấu ăn đấy chứ, trứng luộc, rau luộc, mì tôm và xúc xích,…như thế còn chưa đủa hay sao mà còn dám trà đạp lên tấm lòng tự trọng vốn dĩ đã cao ngút ngàn của tôi. Và thế là tôi bước sang giai đoạn đấu tranh tư tưởng, không thể nào mà nhục nhã chịu trận trước mấy cái mồm mép của mấy bà bác lắm chuyện này, không thể được, bạn gái của tổng giám đốc Vũ Nhật Minh, tôi phải là người có đẳng cấp cao.
Vì bị tổn thương quá sâu sắc, cho nên tôi mạnh miệng tuyên bố một câu hùng hồn với Minh: Từ nay em sẽ làm bento cho anh”. Câu tuyên bố hùng hồn cùng với khuôn mặt và hành động cũng hùng hồn không kém, khi suy nghĩ lại, tôi muốn tét vào cái mông của mình mấy phát cho chừa tội nói ngu, hơ, nhầm…tét vào miệng chứ, mông tôi có biết nói đâu, ẹc.
Cuộc cách mạng được khởi xướng rất chi là nghiêm túc và chưa đầy một tiếng nó đã sụp đổ hoàn toàn với một đống thành quả…nồi niêu xoong chảo rơi lẻng xẻng mỗi nơ một cái, rau thịt cá trứng nát nhừ đen kịp trông phát tởm, đặc biệt là cái mùi khét nồng nặc kinh dị nữa chứ, bãi chiến trường này thật sự rất là…oanh liệt.
Để bây giờ, trước mặt Minh, một hộp cơm mua dưới căng tin, thật không còn cái lỗ nào mà chui xuống để bớt xấu hổ đi nữa.
Tôi, Lâm Vũ Quỳnh, xin giơ tay đầu hàng.
Muốn khóc quá, muốn khóc quá mà nước mắt không thấy toàn thấy chảy nước mũi không thế này, sụt sụt sụt. Ôi đôi bàn tay này… Sao vậy chứ, tôi có tài vẽ tranh, tài bắn cung…những thứ đó cũng được thực hiện bằng tay đó thôi, vậy tại sao lại dễ dàng hơn cái nấu ăn thế này. Hai da, thất vọng, tao thật quá thất vọng về mày Lâm Vũ Quỳnh, đã thế còn can tội ngu dám xí xớn vênh mặt cơ, giờ xem này…xấu hổ chết đi được.
– Nấu ăn khó thế cơ à? – Minh nhìn tôi nhún vai cười tươi rói. – Công nhận đối với em thì nó khó thật.
Thường thì trong những trường hợp bạn gái mình không biết nấu nướng, thì bạn trai phải tỏ ra đau lòng mới đúng chứ, sao nhìn mặt tên này cứ câng câng câng câng thế quái nào ế, giống chế nhạo tôi quá. Mà vậy cũng tốt, tôi thấy đỡ ái ngại hơn.
– Em bó tay, bó luôn cả chân, mấy kiểu thế này, đầu hàng.- Tôi thở dài mếu máo, gục mặt xuống bàn một cách rũ rượi giống một con ma nữ hiện ra giữa ban ngày ban mặt.
– Anh biết mà, Lâm Vũ Quỳnh không thể nấu ăn được đâu.- Anh gắp vài cọng rau muống xào trong hộp cơm của căng tin, đưa thẳng vào mồm, nhai ngon lành.- Đầu bếp công ti này không tệ.
Ý gì đây.
– Này, dám chế nhạo em, muốn đánh chết à.- Tôi bặm môi trợn mắt, đưa tay nắm đấm ra, lăm lăm về phía anh hung tợn quát.
– Anh không có chế nhạo em, là tự em nghĩ đấy, anh chỉ nói đúng sự thật thôi, mà còn nữa…trước tiên học cái công dung ngôn hạnh đó thì em phải kiềm chế lại mình đi, con gái lớn rồi còn trẻ trung gì đâu mà động tí là đánh người.- Anh nhún vai đầy bình thản.
Cái…cái…cái…gì??? Tôi thật sự muốn giết người vào tù ngồi bóc lịch. Tôi xáu hổ còn chưa đủ hay sao mà anh còn chu mỏ vào thêm mắm dặm muối cho nồng độ xấu hổ của tôi tăng thêm nữa chứ, muốn tôi ức chế mà đứt dây thần kinh đây mà, Đồ đàn ông tồi, không biết an ủi bạn gái mình lấy một chút, ta rủa cho giống nòi nhà các người tuyệt chủng hết đê, sống là gì cho chật đấy.
Mặc dù…ở thì…chậc, anh nói cái gì cũng đúng.
Mặt tôi lúc này dài tuột ra giống cái máy bơm, ảo nảo bơ phờ…
– Nhưng mà em không có duyên với mấy thứ đó thì làm gì được chứ?- Tôi quay nhìn anh, nước mắt ròng ròng từ đâu như suối.- Xin lỗi vì đã hứa nhắng nhít với anh, hu hu….
Quả thực tôi đang thương cảm sâu sắc với anh, một người hoàn hảo từng milimet mà lại có cô bạn gái lãng xẹt từ đầu đến đít thế này. Quá tội nghiệp, quá tội nghiệp.
– Em nghĩ xin lỗi là xong sao? Em có biết là anh đã mong đợi cơm của em nấu lắm không? Ôi trời ơi…cô bạn gái của tôi…- Anh ôm đầu kêu than.
– Thất vọng thế cơ à?- Tôi hỏi với vẻ mặt ngây thơ.- Em chỉ không biết nấu ăn, may vá, quét nhà, rửa bát, giặt giũ, thêu thùa…thôi mà.
Có vậy thôi ý mà TT, có ít vậy thôi ý mà?
Không những thất vọng, trên cả thất vọng.
– Ờ ha…ít quá. Nhưng cái thứ ít này đã hội tụ lại đủ để trở thành một người bạn gái, một người vợ tuyệt vời rồi em có biết không?- Anh nhìn tôi, nhăn mặt giảng giải.- Không hiểu em nghĩ cái gì đây nữa.
– Ê này, từ nãy tới giờ anh toàn nhạo báng em thôi đấy. Em đã xin lỗi cách chân thành như thế mà anh còn dám chê bai em hả? Bạn gái của anh chỉ có thế thôi. Nếu không thích thì chia tay đi.
Tôi gắt gỏng, vùng vằng đứng dậy bỏ đi một mạch, để lại anh đang ngồi như tượng, không nó lên câu nào.
Hừ, Lâm Vũ Quỳnh, mày thật kém cỏi, làm bạn gái của một người hoàn hảo? Vượt quá mức so với khả năng cố gắng của tôi rồi. Cái gì cũng thế, không hề xứng, thật đáng trách. Tôi gục đầu vào chiếc gương treo không nhà vệ sinh nữ, bặm môi thở dài. Lại nữa rồi, mối quan hệ của chúng tôi, thật lằng nhằng đến nỗi khiến người ta phát phiền.
____________________________
Chiu…bùm….xẻng…bùm….bốp…cheng….
– Lâm Vũ Quỳnh, con tắt ngay game đi, ồn ào quá.- Tiếng mẹ phàn nàn.
Nhưng mà không có nghĩa lí gì với một đứa trong đầu ngập tràn hình ảnh game chém giết như tôi đâu.
Bùm…thằng này, dám chơi anh….chết…bùm…
– Lâm Vũ Quỳnh….
Choang….binh…bốp…..
– LÂM VŨ QUỲNH….
Á à, ngon, đợi đấy, anh cho biết tay….
Phụp
– Hơ, sao mẹ lại rút của con ra, con đang chơi đó. Hứ.- Tôi bực dọc nhìn mẹ nhăn nhó. Đang đến chỗ gay cấn nhất mà lại…
– Con gái con đứa, lúc nào cũng chỉ có game thôi? Con có biết đang làm phiền bố mẹ xem ca nhạc không?- Mẹ tôi chố ng nạnh nhìn tôi.
Chín năm rồi, vẫn không thay đổi tí nào cái tật ghê ghớm như bà la sát.
– Mấy cái bài nhạc noel nghe đi đi nghe lại mẹ không thấy chán à? Với lại bố mẹ có đầy nhà đấy thôi, sao cứ phải về đây rồi nói con làm phiền được chứ?
– Con này, mày mới nói cái gì? Nhà này cũng là nhà của bố mẹ đổ mồ hôi ra mà mua cho mày ở đấy con ạ. Ăn nói bỗ bã….
– Thôi thôi, hai mẹ con chấm dứt ngay trò cãi vã đi, tôi đau đầu lắm rồi.- Ông bố đáng kính của tôi từ đâu chui ra xen ngang cuộc đối đầu gay cấn hệt như trong game của mẹ con tôi. Xin đính chính, trường hợp này mẹ là kẻ phản diện, còn tôi là nhân vật chính.
– Tại mẹ gây sự trước chứ. Cậy người lớn bắt nạt trẻ con.- Tôi phụng phịu.
– Nói lại lần nữa xem nào?- Mẹ tôi quác mắt nhìn tôi đầy quyền lực.- Mà mày cũng không có còn trẻ con nữa đâu, sắp ba mươi tuổi rồi đấy, không chín chắn một tí nào, thật là @#%&&**((%#()&….
Vâng, và sau đó một tràng thuyết giáo đầy đủ mọi thứ trên giời dưới bể không sót một khía cạnh nào, tất tần tật đều được mẹ tôi khai quật gom lại thành một bài ca con cá nghe vài trăm lần tới nỗi thuộc lòng luôn.
– Mẹ nói không nói nữa.- Đến lúc cái tai tôi gần như nhàu nhĩ ra thì bó ra tay nghĩa hiệp ngăn lại. Ôi, bố của con, con yêu bố nhất ý.
– Con gái lớn rồi, bà có nói cũng không giải quyết được gì đâu, để tự nhiên đi.- Ông bố tâm lí của tôi lên tiếng, rất chi là đáng yêu nhé, sau đó quay sang tôi nói:- Ủa mà đêm 24 giáng sinh, con không đi chơi cùng Minh hả?
Nói đến đây, tâm trạng của tôi bỗng dưng bị đè bẹp dí bởi cái thứ gì đó nặng trịch. Đi chơi, có tâm trạng gì mà đi chơi cơ chứ?
– Không, con không đi, không muốn đi.
– Hai đứa gặp chuyện trục trặc gì hả?
– Bố mẹ nhìn mà không biết à? Tụi con chia tay rồi.
HẢ?????
– Anh không có nhớ là tụi mình chia tay bao giờ.
– — —— —— ——–
Sân thượng của khu cư, gió thổi rít từng đợi lạnh buốt đến nỗi muỗn đóng băng người khác. Tôi và Minh đang ngồi cạnh nhau, nhìn cảnh vật của đêm giáng sinh phía dưới. Tiếng nhạc giáng sinh vui nhộn từ đâu vang nhỏ lại, cả con phố sáng lấp lánh những ánh đèn lung linh rực rỡ, các đoạn đường đều chật ních người qua lại. Không khí noel thật thiêng liêng dễ chịu biết bao? Cho con người ta cảm giác rộn ràng.
Nhưng riêng tôi thì không có một tí nào tự nhiên để rộn ràng cả?
– Noel vui thế này, sao nhìn mặt em nghiêm trọng thế, vẫn còn giận anh chuyện lần trước à? ANh xin lỗi.- ANh đưa tay về phía sau, rồi xoa xoa đầu tôi. Cảm giác giống như một đứa con nít cần được ăn kẹo. Quá đen.
– Anh xin lỗi gì? Em xin lỗi mới đúng.
– Lí do.
– Vì không xứng với anh.- Tôi trả lời, câu nói buông nhẹ trong gió.
Haaaaa….haa…haa….
– Anh cười như muốn bậy lên mặt người ta thế? Những lời sến sẩm đó khó khăn lắm em mới nói được.- Tôi quắc mắt nhìn anh tức giận.
– Em đúng là ngốc chết mất, quá ngốc, haha…trẻ con đến thế là cùng…- Anh tuôn ra một tràng toàn những lời tôi chẳng muốn nghe tí nào?
Nông cạn, ngốc nghếch, không biết suy nghĩ chính chắn, trẻ con…chẳng lẽ cả đời này tôi phải gắn bó với mấy từ đó hay sao? Không đời nào, không chấp nhận được.
– Em nghe mấy từ đó nhiều quá rồi, chán quá, ai cũng nói giống anh, đều bảo em chẳng chín chắn mặc dù đã gần 30, buồn thật đấy.- Tôi ôm đầu thở dài não nề.
– Thế thì em có muốn thoát khỏi cái đó không?- Minh lập tức nói khi tôi vừa mới dứt lời, giọng điệu vẫn luôn bình thản nhưng tôi cảm thấy có cái gì khác khác.
– Bằng cách nào?- Tôi quay lại nhìn anh, mặt ỉu xìu, có trời mới giúp tôi thoát khỏi cái kiếp sống nông cạn này.
Tôi thấy anh lúi húi móc từ trong túi áo ra cái hộp nhỏ nhỏ. Cái gì đây?
– Cái gì đây?- Tôi hỏi.
– Cầu hôn.- Anh đáp ngắn gọn
Tôi nhất thời không còn cảm giác gì nữa rồi. Cầu hôn…Tim tôi bỗng đấm thụp một nhịp.
– Anh không bận tâm bất cứ cái gì cả, em không biết nấu ăn, anh có thể nấu cho em ăn, e
m không biết làm việc nhà cũng không sao hết, anh sẽ làm giúp em.- Anh lấy từ trong chiếc hộp đó a một chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh đèn, thật là đẹp.
Anh khéo léo đeo chiếc nhẫn vào tay của tôi, trong đêm, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng tôi cảm nhận được rất rõ đôi mắt ấm áp anh dành cho mình, cảm giác giống như mình đang là một nhân vật chính trong một bộ phim tình cảm ngọt ngào ấy.
Chuyện này có cái gì đó rất…hoang đường…
– Hơ, em…anh…- Tôi không thể nào nói lên lời, tôi nói gì đây, nói gì đây. Máu nóng dồn lên não, tình huống tác động, tôi xấu hổ quá rồi. Là cầu hôn, cầu hôn đấy…
Tôi bây giờ đang bay lơ lửng trên chín tầng mây, đến cảm nhận còn không nổi?
– Em ngang bướng ương ngạnh, hay cố chấp gì anh cũng chấp nhận hết….- Anh tiến lại ôm tôi nhẹ nhàng, ghé sát vào tai của tôi: – Chỉ có điều anh không muốn em hung dữ khi ở trên giường đâu đấy.
Tôi: (O_O)!
Khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ lừ. Như vừa ăn phải ớt tiêu.
Đồ đồ đồ….đồ biến thái, anh…anh….
– Làm vợ anh nhé!
..๑¤° THE END °¤๑..
*******************************