Đọc truyện Món Nợ Ngọt Ngào – Chương 16
Khách sạn năm sao khu phố X, tòa nhà to đùng ngự trị giữa ngã tư đường lớn ồn ào, tấp nập. Những bộ bàn ghế cao cấp được sơn màu vàng bong loáng sang trọng xếp gọn gang, chiếc khăn trải bàn màu xanh lam được trang trí tỉ mỉ khéo léo, tiếng nhạc giao hưởng của đàn nhẹ nhàng vang lên cùng những nhân viên trong bộ đồ đồng phục đang nở nụ cười thân thiện chào đón khách hàng. Tóm lại, đây chính là một nơi cực kì lí tưởng cho buổi gặp mặt hai bên gia đình họ nhà trai và họ nhà gái để…tổ chức hôn lễ.
Một vị trí được đặt ngay phía cửa sổ, ánh nắng lung linh chiếu xiên qua cửa kính thủy tinh trong suốt tạo thành những tia nhấp nháy thật đẹp. Và mọi người, ai cũng khoác lên mình một bộ đồ sang trọng, quý phái, có mặt đầy đủ giống như đã hẹn, trừ ai đó…
– A, xin lỗi mọi người, con tới trễ.- Tôi chạy vào, nở nụ cười tươi rói vẫy vẫy tay tinh nghịch rồi ngồi xuống một cách tự nhiên hơn ruồi trong con mắt trợn trừng như muốn lồi ra của mấy người xung quanh, bố mẹ tôi, hai bác chủ tịch, và hắn…cái tên Vũ Nhật Minh chết tiệt.
Tôi khẳng định như thế là vì có cơ sở đúng đắn của nó. Vốn dĩ, những bữa tiệc họp mặt kiểu sang trọng như thế này thì thường thường nhân vật nữ chính phải diện cho mình một bộ cánh xinh đẹp, nổi bật hơn cả chứ? Đằng này nhân vật nữ chính là tôi đây lại khiến cho những người xung quanh ngớ ngác, miệng há to như những con ếch ngồi đáy giếng ngước mặt lên trời mơ mộng Mái tóc vic ngắn mọi lần cũng đã đủ quậy rồi nay lại càng được thể hiện độ nổi bật của nó hơn khi nó có nhuộm màu đỏ rực rỡ, càng phát huy tác dụng hơn khi kết hợp với cái mũ phớt màu mè kiểu cách đính toàn đinh ghim tứ tung, chiếc áo phông đen rộng thùng thình đập vào mắt người đối diện là hình cái đầu lâu cùng hai khúc xương đặt chéo nhau to đùng trông phát khiếp, quần bò màu xanh bạc phếch toàn những vết rạch, vết cào lung tung.
Kết luận cuối cùng, tôi trông giống hệt như một đứa du côn bụi đời không nhà không cửa vậy.
Tôi ngồi phịch xuống không quên để nụ cười tươi rói lém lỉnh dính chặt lên môi. Ánh mắt toàn tia nhìn đểu cáng khẽ liếc những khuôn mặt đang như hóa đá mà trong lòng không thầm cười như điên như dại. Ánh mắt tôi bỗng chạm vào cái tia sắc lạnh run người của cái tên chết tiệt đang ngồi đối diện, trong lòng có vẻ hơi run lên, nụ cười đông cứng lại…
Và tôi kịp nhận ra, tôi đang sợ hắn. Lập tức tôi gạt phắt nó vào trong góc tối uất và lấy lại tinh thần, lôi cái đầu óc thông minh ra quyết chiến đấu lại hắn, và món khai vị của chúng tôi hôm nay là những tia lườm nguýt sặc mùi thuốc súng.
Gì chứ? Lâm Vũ Quỳnh tôi đây mà phải sợ cái tên mám gái này chứ, thật chẳng có gì nhục nhã hơn là sợ cái tên này cả, tôi đây không kém tắm vậy đâu. Hơn nữa, tôi đang trong giai đoạn tác chiến kế hoạch lâu dài của mình, thế nên tôi càng phải đối đầu quyết liệt với hắn hơn.
Hà, âm mưu của tôi là gì à? Chính là gây ấn tượng xấu xa một cách như nung thanh sắt nóng ấn vào người hai vị chủ tịch để có thể tự từ chối tôi, và như thế, không những bố mẹ tôi không bị đuổi việc mà còn được tiền nữa ấy chứ… Hừm, một đứa con dâu đã gây ấn tượng xấu xa cho bố mẹ chồng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên như tôi thì có ai ngu ngốc mà rước về nhà làm con dâu họ chứ? Hơn nữa, họ lại là những con người có đầu óc suy nghĩ chuẩn, thế nên không đời nào ưa nổi tôi đâu, mà không ưa nổi tôi thì không thể cho con trai duy nhất của họ cưới tôi về, và như thế tôi sẽ được tự do mà tiếp tục quậy phá. Lâm Vũ Quỳnh ta đây đâu có ngu ngốc khi vác xác tới cái buổi gặp mặt vớ vẩn này chứ…đương nhiên phải quậy tưng bừng cho hả hê mới được.
Nghĩ tới đó, môi tôi nở nụ cười tươi hơn…Hừm, xem nào, làm gì tiếp theo đây.
– Ủa, mọi người chưa gọi món ạ? Vậy để con gọi cho…Phục vụ…hừm, xem nào, món gì đây…
Các động tác từ lúc xin ý kiến các vị phụ huynh, đến lúc kêu phục vụ và mở Menu xem món tôi thực hiện chưa đầy năm giây mà không thèm nhòm ngó đến mấy người ngồi xung quanh, vẫn vô tư không có gì cả…
– Quý khách gọi món gì?- Phục vụ trong bộ đồng phục màu trắng với cái tạp dề màu đỏ bước ra, lịch sự cúi đầu hỏi.
– Mọi người để con gọi trước nha, lát mọi người kêu sau.- Tôi cười cười rồi mở Menu ra chỉ chỉ.- Chị cho em mười que thịt xiên, hai đĩa cá hấp loại lớn, một đĩa gà rán và một đĩa nem chua, cũng loại lớn luôn nha. À, còn cho em thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa vịt quay Bắc Kinh nữa…tiện thể một suốt pizza nữa chị nha, em gọi xong rồi, em cảm ơn.
Tôi đắc ý cười thầm, rồi làm bộ mặt ngây thơ lên nhìn mọi người xung quanh, bố mẹ, hai bác, Vũ Nhật Minh và cả chị nhân viên nữa, đều giống hệt mấy pho tượng được điêu khắc trong thời chiến tranh loạn lạc, hừ, biết tay Lâm Vũ Quỳnh này rồi chứ.
– Ơ, con kêu xong rồi, mọi người gọi món mà mình thích đi.- Cái cảnh tượng im bặt nhanh chóng hết và thay vào đó là cái vẻ bối rối của mấy bậc phụ huynh.
– Thôi, bác không đói…
– Bác cũng thế…
– Mẹ cũng không đói…
– Bố không định gọi món…
Còn cái tên Vũ Nhật Minh đáng chết, ít nhất hắn phải có phản ứng gì chứ, sao mặt của hắn lúc nào cũng không biểu lộ cảm xúc là sao?
– Vâng, vậy thôi, con ăn đây.- Nói xong tôi liền liếc mắt đưa tình với đống đồ ăn bày chật kín trên bàn, và sau đó bắt đầu luyện võ công trên đó…một tay cầm đùi gà, một tay cầm nem gặm ngon lành cành đào, thôi, tôi hết từ để miêu tả cho mấy cái khuôn mặt đang nhìn mình rồi.
Cái này người ta gọi là một mũi tên trúng hai đích. Đích thứ nhất, tôi tạo được cái ấn tượng vô duyên sâu sắc cho người khác để cứu rồi cuộc sống tự do sắp sửa kết thúc của mình, đích thứ hai chính là được ăn uống một cách ngon lành với toàn món sơn hào hải vị mà lại không mất tiền, ha ha…cuộc gặp mặt này cũng có cái thú vị đấy nhỉ.
– Chóp chép…chop chép…chụt…xụt…- Đấy là những âm thanh vô duyên do tôi tạo ra không đáng có mặt ở cái nơi sang trọng này. Cái này cũng cần phải có để vở kịch thêm hoàn hảo.
Đang tính nở nụ cười đắc trí vì nhìn thấy mấy khuôn mặt há hốc như rớt quay hàm kia, thì tôi bất giác nhìn hắn, khuôn mặt của một đứa con trai mang vẻ bề ngoài đẹp hệt như mấy anh chàng đóng ma cà rồng trong phim, da trắng, môi đỏ, mắt đẹp mê hồn đang nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi rung mình…nhưng tức ở cái chỗ tôi không thể nào đoán nổi hắn đang nghĩ cái gì, hừ, bực mình thật đấy.
Mà cứ mỗi lần bực mình là cái đầu quỷ ma của tôi lại bất giác thông minh hơn hẳn. Tình hình là…
HẮT…XÌ
Một tiếng kêu vô duyên đến mức không có gì để vô duyên hơn vang lên đồng nghĩa với việc là cả đống thức ăn trong cái miệng đó lập tứ bắn ra tung tóe khắp bốn phương trời, đặc biệt là cái người ngồi đối diện…
– Ôi trời, con xin lỗi mọi người, con vô ý quá.
Tôi rối rít đứng lên, cầm hộp khăn giấy lên và lau lau cái miệng của mình. Eo ôi, bẩn quá. Tôi không ngờ là cái hắt hơi giả của tôi lại có công hiệu đến vậy. Nhìn những bộ quần áo sang trọng bị dính tèm lem toàn đồ ăn đã bị răng tôi nghiền nát mà tôi thấy ghê ghê, thôi thì trò diễn xuất của tôi chính thức thành công rồi…
Con xin lỗi mọi người, là con cố ý đấy, nhưng mà con cố ý làm vậy cũng có lí do của con. Ai bảo mọi người cứ áp đặt con cơ chứ. Con không phải là Thúy Kiều, con không bao giờ chịu nổi cái sự ép buộc đó đâu, sặc…mấy câu nói này nghe còn thấy ghê hơn ấy chứ…