Món Đồ Chơi

Chương 7: Xem Phim


Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 7: Xem Phim


“Người ướt sũng không chỉ có Húc Trạch.”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Hồn ơi hồn ở nơi nào! Tớ hỏi cậu có đến nhà tớ chơi không?” Tần Dương lắc lắc tay, gọi sự tập trung của Thường Chỉ quay về.

Bấy giờ Thường Chỉ mới thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, hờ hững đáp lời.

Cậu đã sang nhà Tần Dương vài lần, cũng dễ ăn nói với mẹ hơn.

Dạo gần đây tâm trạng cậu khá tệ, xem như đi giải sầu vậy.

Sau khi nhận được câu trả lời, Tần Dương tiếp tục đi mời người khác.

Thường Chỉ cúi đầu làm bài, ngòi bút trong tay bình tĩnh điền đầy chỗ trống với tốc độ nhanh như gió, hoàn toàn không bị ngày lễ Trung Thu ảnh hưởng.

Nhà trường quy định không tổ chức lớp tự học vào buổi tối, nhưng phải bớt một ngày nghỉ để quay về học bù.

Tiếng oán than của các học sinh vang trời vang đất.

Nhưng đến khi tan học vẫn rộn ràng vui vẻ, nhao nhao gọi bạn chuẩn bị đi chơi.

Trong những tháng ngày học tập buồn tẻ, niềm vui nhỏ nhoi ấy thật là đáng quý.

Thường Chỉ thu dọn sách vở xong, cầm điện thoại trốn ra đằng sau rèm cửa sổ gọi điện cho La Nhan Ngọc.

Tần Dương bảo chờ cậu trước cổng trường, cậu bèn giơ dấu “OK”.

“Đến nhà Tiểu Dương hả? Được chứ, các con chơi vui vẻ nhé.” La Nhan Ngọc có số điện thoại nhà Tần Dương, dạo trước Thường Chỉ từng sang chơi rồi, cô không lo lắng quá: “Thế bao giờ con về? Có cần mẹ chuẩn bị bữa khuya cho con không?”
“Không cần đâu ạ.” Thường Chỉ ngẫm nghĩ: “Khoảng 9 giờ con về, không chơi lâu đâu.”
La Nhan Ngọc nói được, tiếp tục dặn dò vài câu nữa, Thường Chỉ ngoan ngoãn đáp lời rồi cúp mạch, đeo cặp bước ra ngoài cổng trường.

Bấy giờ đang tầm tan học, ngoài cổng không đến nỗi tấp nập đông nghịt, nhưng phóng tầm mắt chỉ thấy toàn người là người, ai nấy đều mặc đồng phục y chang nhau, làm Thường Chỉ tìm lòi cả mắt.

Bỗng nhiên, từ đằng xa có một người cao vượt hẳn lên đám đông xung quanh vẫy vẫy tay với cậu, cậu tập trung nhìn, thế mà là Húc Trạch.


Cậu ta tìm mình làm gì nhỉ? Trong lòng Thường Chỉ thắc mắc, nhưng chân vẫn bước về phía Húc Trạch.

Tần Dương trông thấy Thường Chỉ bước tới, đắc ý huých tay Húc Trạch: “Tôi đã bảo nhanh hơn wechat rồi mà, cậu cứ không tin.”
Húc Trạch sờ sờ chóp mũi không phản đối, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thường Chỉ.

Giữa đám đông xám xịt, cậu trắng như phát sáng, bước đi như Moses rẽ biển [1], khiến bao người trên đường phải quay đầu ngắm nghía, đằng sau còn vô số cô gái đi theo đương bàn tán xôn xao.

Ấy thế mà cậu thản nhiên chẳng nhận ra, chỉ tập trung bước về phía mình.

[1] Theo truyền thuyết, người Do Thái bị quân Ai Cập đuổi đến biển Đỏ, Moses giương cao cây gậy và cầu xin Chúa Trời hiển linh, rẽ đôi biển Đỏ cho người Do Thái đi qua.

Húc Trạch nhìn mà ngây dại, hắn dốt Văn quá, chỉ biết Thường Chỉ cứ như minh tinh màn bạc vậy, khiến người ta không tài nào dời mắt.

Tần Dương cũng chép miệng khen ngợi, rằng hoa khôi lớp mình đúng là hạc giữa bầy gà, mặc đồng phục thôi mà đẹp không gì sánh bằng.

Thường Chỉ đến gần đúng lúc nghe thấy câu ấy, bèn giơ tay đẩy Tần Dương, nhướng mày hỏi cậu ta không muốn chép bài mình nữa có phải không.

Các thanh niên học dốt – được Tần Dương mời đến nhà chơi – ngày thường chịu ơn huệ của Thường Chỉ, nghe thấy vậy đột nhiên nghẹn họng, vội vàng dỗ dành bằng cách ghìm cổ Tần Dương, ra chiều giúp cậu hả giận.

Mọi người nhốn nháo trêu đùa làm Thường Chỉ chẳng giận nổi nữa.

Tần Dương thấy Thường Chỉ nở nụ cười cũng yên lòng theo, bảo mọi người đi về đằng trước, tài xế cậu ta gọi tới đón đang chờ ven đường.

“Sao Húc Trạch cũng đến vậy?” Thường Chỉ sóng vai Tần Dương đi đằng trước, ánh mắt cậu liếc nhìn Húc Trạch đi cuối cùng, nghiêng đầu hỏi nhỏ Tần Dương.

“Tớ tiện mồm hỏi thôi, dầu gì cũng là bạn học mà.”
“Cậu ấy đồng ý luôn hả?”
“Chứ không thì sao? Cậu hay bảo tớ là Bông sen vàng trong làng giao tiếp còn gì? Húc Trạch ấy à, nhiệt tình với tớ lắm, còn hỏi có cần mang quà tới không.”
Có vẻ hoàn cảnh gia đình Húc Trạch tuy không khá giả nhưng tính tình hết sức vô tư rộng rãi.

Thường Chỉ lại quay đầu dòm, có lẽ hắn là người vô tư chất phác.

Đến nơi, nhìn chiếc xe bốn chỗ mà tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tần Dương vỗ trán: “Đệt! Tôi quên bảo chú Lý lái chiếc MPV đến!”

Họ có đúng 7 người, nên phải gọi thêm chiếc xe nữa, Húc Trạch lập tức rút điện thoại ra chuẩn bị bấm, Thường Chỉ nhanh tay nhanh mắt giữ hắn lại, bảo rằng để mình, đồng thời ném cho Húc Trạch một ánh nhìn khó hiểu.

Nhưng Húc Trách không nhận được ánh nhìn ấy, hắn mải ngắm bàn tay trắng nõn đang đặt trên cổ tay mình, ngập ngừng đáp “Ừm”.

Nhà Tần Dương nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nơi ấy không khí trong lành, đất đai rộng rãi, còn có một hồ nhân tạo to.

Cụm biệt thự được quy hoạch và xây dựng vòng quanh hồ, mang nét đẹp lãng mạn của châu Âu.

Có vài người lần đầu tới đây, thấy thế khen không dứt miệng.

Thường Chỉ nghe đau cả tai, dõi mắt nhìn Húc Trạch ngồi trên ghế lái phụ, hắn vẫn giữ điệu bộ bình thản hờ hững, làm Thường Chỉ cũng phải bội phục hắn.

Xuống xe, họ được Tần Dương dẫn thẳng lên tầng hai, bố mẹ không ở nhà, Tần Dương tự do lắm.

Cậu ta bảo các bạn vào phòng chiếu phim ngồi, còn mình thì sang phòng ngủ vơ vét cả đống đồ ăn vặt.

Mọi người vừa ăn vừa chơi, bầu không khí hết sức thân thiết và náo nhiệt.

Nửa tiếng sau, Tần Dương bỗng nở nụ cười như phường trộm cắp, bảo cậu bạn đang xem phim tạm dừng màn hình và cậu ta sẽ cho họ xem thứ hay ho hơn.

Thường Chỉ nhìn cái bản mặt kia là hiểu ngay, những đứa con trai khác cũng thấu tỏ trong lòng, lén lén lút lút tập trung lại gần màn hình.

Cậu bạn đang chơi game cảm biến chuyển động với Húc Trạch cũng dừng chơi, Húc Trạch đành đi theo.

Trong phòng có điều hòa, cộng thêm vừa vận động nóng người, bấy giờ hắn đã cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc độc chiếc áo phông ngắn tay mong mỏng, đuôi tóc sau gáy mướt mồ hôi.

Hắn ngồi xuống cạnh Thường Chỉ khiến cậu cảm giác như có hòn than bên mình, chóp mũi khẽ giật – là mùi hormone.

Ghế sô pha đủ chỗ, nhưng tất cả mọi người chọn cách ngồi trên tấm thảm dưới nền đất, chỉ có Thường Chỉ tựa vào tay vịn, nét mặt chả hào hứng gì cho cam, ánh mắt lom lom nhìn Húc Trạch ngồi bên chân mình.

Họ ngồi đằng sau, không ai để ý việc Thường Chỉ đang lơ đãng.

Nhằm tạo bầu không khí, họ tắt hết đèn trần, chỉ còn lại ánh sáng nhập nhờ tỏa ra từ màn chiếu trên tường, rọi lên những gương mặt trẻ trung và vẽ ra những bóng râm chớp nháy.


Thường Chỉ lợi dụng sự che chở của bóng tối, trắng trợn quan sát Húc Trạch từ trên xuống.

Hắn khoanh chân ngồi dưới đất với nét mặt mù mờ, hai cánh tay rắn chắc mở rộng đặt trên đầu gối, cơ bắp có được nhờ chơi bóng thấp thoáng sau lớp vải áo khiến lòng người rúng động.

Thường Chỉ nhìn lén tí thôi mà chân đã mềm nhũn.

Biết thừa tên này vóc dáng săn chắc rắn rỏi rồi, mà giờ chịu ảnh hưởng của bầu không khí, suy nghĩ của cậu bỗng trở nên khác thường.

Hình ảnh trên tường nét căng, Tần Dương vội vã đặt máy tính xuống chạy về chỗ ngồi, tập trung tinh thần xem phim cùng những người khác, nhìn từ đằng sau trông như đám trẻ con ngoan ngoãn đang chờ người lớn kể chuyện cổ tích.

Nhưng câu chuyện ấy tràn đầy nhục dục trần trụi, mở đầu thuần khiết chẳng che giấu được bản chất của nó.

Ống kính lại gần, nữ sinh cấp 3 với ước mơ làm minh tinh do dự cởi nơ dưới chỉ thị của nhiếp ảnh gia.

Camera không ngừng chớp nháy, cô híp mắt tựa vào người mẫu nam đằng sau, bộ ngực nở nang làm áo sơ mi ngắn tay căng chặt, chiếc nơ bướm đỏ tươi được hai bầu vú nâng cao như dang cánh tung bay.

Trong phim chỉ có giọng ra lệnh trầm lắng của nhiếp ảnh gia và tiếng dụ dỗ của người mẫu nam.

Cô nữ sinh cấp 3 ngây thơ bị hai gã đàn ông ép bức lừa gạt, ngón tay đặt trên cúc áo, nom như con cừu non yếu ớt.

Trong sự giằng xé của nỗi sợ hãi xuất phát từ tiềm thức và khao khát thành danh, ngón tay cô ả vẽ vòng quanh chiếc cúc be bé, người mẫu nam sau lưng cầm lấy tay cô, chậm rãi cởi nút đầu tiên.

Ban đầu còn có người cười đùa ầm ĩ, giờ thì tất cả đã im bặt, chăm chú nhìn người mẫu nam cầm tay nữ sinh cởi áo sơ mi.

Có vẻ nhiếp ảnh gia bực bội với động tác chậm chạp của họ, bước tới gần xé toạc chiếc áo, diễn viên nữ hét lên đầy sợ hãi và cúi người trốn tránh, bầu ngực non mềm nằm trong áo lót ren run lên.

Người mẫu nam đứng đằng sau siết chặt eo cô ả bằng một tay và tay còn lại xoa nắn thân trên trắng nõn đầy thô bạo ngay trước ống kính.

Húc Trạch đột nhiên bật dậy, cặp mắt trợn trừng trông còn hoảng hốt hơn cả diễn viên nữ trong phim.

Hắn nửa đứng dậy, bạn học đằng trước vẫn bất động khiến sự kinh ngạc của hắn trở nên quê mùa.

Thế là hắn đờ ra đó, trong bóng tối, một cách khôi hài, trông như bức tượng Lực sĩ ném đĩa của Miron.

Không phải chứ, thời này rồi mà vẫn còn nam sinh cấp 3 chưa từng xem phim sex á? Thường Chỉ thầm lấy làm ngạc nhiên.

Từ lâu cậu đã chú ý thấy ánh mắt lo lắng của Húc Trạch, miệng hắn cứ khép khép mở mở vài lần định nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng, không ngờ lúc này phản ứng mạnh thế.

Thường Chỉ nhịn cười vỗ vai hắn, vờ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cậu che mất tôi rồi.”
Cơ thể Húc Trạch run bắn, chẳng dám nhìn cậu mà nghe theo bàn tay trên vai ngồi về chỗ cũ.


Từ góc độ của Thường Chỉ có thể trông thấy hàng mi rung rinh của hắn, liếc màn hình rồi cụp xuống cái vèo, xong lại ngước lên nhìn, cứ thế mãi, cuối cùng hắn từ bỏ việc vùng vẫy, chống khuỷu tay lên đầu gối, giơ tay che miệng xem phim.

Bộ phim đã đến giai đoạn hết sức lộ liễu, người mẫu nam xoa nắn cặp vú căng tròn của nữ diễn viên, tay kia trượt xuống luồn vào quần lót cotton chòng ghẹo, quần lót bó sát làm hiện rõ hình dáng bàn tay.

Ngón tay bên dưới lớp vải nhúc nhích, chỉ cần là người có xíu xiu kinh nghiệm thôi sẽ biết hắn ta đã thọc ngón tay vào.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài giọng nói của diễn viên ra thì còn có thêm vài tiếng thở dốc.

Ánh mắt Thường Chỉ liếc sang ngang dòm Húc Trạch, hầu kết hắn khẽ nhúc khích, bàn tay bịt miệng có khớp xương rõ nét, ngón trỏ rất dài kề bên khóe mắt chậm rãi cọ sát.

Đôi mắt bị cọ sáng ngời như thú hoang, lặng lẽ phừng cháy trong bóng râm ngả xuống của xương lông mày.

Không còn sự trở ngại của màu da, gương mặt hắn góc cạnh gần như con lai.

Đặt trên gương mặt ấy, động tác cọ khóe mắt trông mới gợi cảm làm sao.

Thường Chỉ lẳng lặng nuốt nước miếng, hai bắp đùi khép chặt, ngăn cho dòng nước ào ào đổ ra từ đáy chậu.

Bầu không khí nóng lên trông thấy, lời chối từ xen lẫn tiếng rên rỉ của cô gái khiến cõi lòng ta nhộn nhạo.

Nhiếp ảnh gia dí sát ống kính vào hạ bộ của cô ả, gã trai nhận được tín hiệu bèn tách hai ngón tay bên trong quần lót ra, nhiếp ảnh gia đột nhiên túm lấy mép quần lót giật mạnh xuống.

Trong màn hình tức thì lộ ra âm hộ đỏ hỏn ướt át, đang bị hai ngón tay banh rộng, hột le náu mình bên trong run rẩy hứng tình.

“Đệt!” Có tiếng gầm lên khe khẽ, người ngồi đằng trước xôn xao nhốn nháo, vài cái tay đã thò vào trong quần bắt đầu xóc lọ chẳng màng xung quanh.

Tiếng thở hổn hển lẫn vào âm thanh trong phim dần to thêm, mọi người chăm chú xem bộ phim sex full HD không che, trong đầu ngoài tình dục ra thì chả còn gì khác.

Rõ ràng Húc Trạch không ngờ bộ phim phát triển đột ngột thế, dù tốc độ cúi đầu của hắn rất nhanh, nhưng bộ phận sinh dục sống động nọ vẫn khắc sâu trong trí óc hắn, càng muốn phủi sạch thì càng rõ nét, khiến đầu óc hắn tê rần, dương v*t cương cứng.

Mẹ hắn mất sớm, còn bố là một người thô kệch, đó giờ hắn vẫn mù mờ với chuyện ấy.

Hết thảy hắn thấy hôm nay đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn, lại khiến cơ thể nóng rần theo bản năng, cầm lòng chẳng đặng thèm được vỗ về an ủi như những bạn học khác, nhưng cứ kề cà xấu hổ, đành nghiến răng mặc kệ thứ trong đũng quần càng ngày càng cứng và bức bối.

Bàn tay bịt miệng buông thõng, Thường Chỉ có thể trông thấy cơ hàm bạnh ra trên gương mặt hắn, mồ hôi bám trên đuôi tóc thi nhau rỏ vào cổ áo phông khiến vải vóc ướt sũng dán chặt vào cơ bắp, lộ ra cả mảng áo sẫm màu.

Người ướt sũng không chỉ có Húc Trạch.

Thường Chỉ cảm giác quấn lót của mình nhầy nhụa tới nỗi vắt được ra nước, nếu cứ tiếp tục ngồi thế này thì cả sô pha sẽ dính đầy nước dâm của cậu và tuyên cáo cho tất cả các bạn biết cậu thừa ra một bộ phận sinh dục mọng nước – thứ mà họ đang nghĩ đến để thủ dâm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.