Món Đồ Chơi

Chương 27: Tỏ Tình


Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 27: Tỏ Tình


“Tớ thích cậu, tớ thực sự rất thích cậu.”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Giải đấu lần này có tổng cộng 8 đội, hai ngày đầu tiên Trường trung học số 1 thế như chẻ tre, tấn công dữ dội khiến đội bạn không tài nào cản nổi, đến ngày cuối cùng gặp phải đội mạnh, ngay cả Thường Chỉ cũng không nhịn được phải nhoài người trên thanh chắn, trán lấm tấm mồ hôi, mắt không dám chớp.

Húc Trạch trên sân bóng như Sát Thần, vị trí tiền phong hàng ngoài [1] giúp hắn bắt bóng dễ hơn người khác, lực chú ý của khán giả dồn hết vào hắn, cả khán đài hò reo theo từng bước chạy thoăn thoắt và bật nhảy ném bóng của hắn.

[1] Vị trí số 1 là hậu vệ dẫn bóng, 2 là hậu vệ ghi điểm, 3 là tiền phong hàng ngoài, 4 là tiền phong hàng trong, 5 là trung phong.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hắn dẫn bóng rất vững, đồng phục đỏ rực không che được cánh tay gồng cơ bắp, chỉ bằng một động tác giả đã lao vút qua hàng phòng thủ của đội bạn, xông thẳng vào khu vực giới hạn [2], hai người dưới bảng bóng rổ đồng loạt nhảy lên, Húc Trạch sử dụng kỹ thuật lên rổ đảo ngược tay điêu luyện, chỉ thấy quả bóng chui tọt vào rổ, điểm số giằng co bấy lâu tức thì thay đổi, Trung học số 1 chiếm được ưu thế mỏng manh.

[2] Hình chữ nhật bên dưới rổ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thời gian không còn mấy, đội bạn chắc chắn sẽ phát động tán công dồn dập, đội trưởng vỗ lưng Húc Trạch đang thở dốc, giơ tay ra dấu “Quyết tâm phòng ngự”.

Nửa đầu trận đấu, trạng thái của Húc Trạch rất tốt, thế công hung hãn ném hết quả 3 điểm này đến quả 3 điểm khác, tỉ lệ chính xác cao khủng khiếp, phối hợp chặt chẽ với các đồng đội tạo ra nhịp điệu thi đấu khiến đội bạn rối loạn.

Nhưng đội mạnh không hổ là đội mạnh, nửa sau của trận đấu nhanh chóng san bằng khoảng cách, hiện tại tinh thần lên cao, trận đấu đang đi vào giai đoạn gay cấn và căng thẳng nhất.

Hai bên đã dùng hết số lần hội ý, Húc Trạch kéo cổ áo lau mồ hôi đầm đìa trên trán, cần cổ ướt sũng lóng lánh, cằm nhỏ nước tòng tòng, hắn vừa giơ mu bàn tay quệt đi vừa nhìn về phái khán đài.


Thường Chỉ đứng từ đằng xa, hai tay khum thành hình chiếc loa và gào to “Cố lên”, âm sắc trong trẻo xuyên qua tiếng người ồn ã, đâm thẳng vào Húc Trạch làm trái tim hắn nóng rẫy, nhanh chóng giải phóng adrenalin, năng lượng liên tục trào ra từ trong cơ thể mỏi mệt như cỏ dại gặp gió xuân.

Tiểu Chỉ muốn thấy hắn giành hạng nhất, vậy dù có chạy đến chết trên sân bóng, hắn cũng phải giành cho bằng được.

Khán giả có thể cảm nhận rõ nét bầu không khí trên sân thay đổi, hai bên thi đấu sặc mùi thuốc súng, thậm chí có người bị xô ngã nhào lại bật dậy ngay lập tức.

Quả bóng màu cam liên tục áp sát khu vực giới hạn của đội bạn, ngay sau đó bị cắt bóng và chuyền tới trung tâm.

Người bắt được bóng nhanh chóng giơ tay thực hiện một cú ném xa, vẽ nên một đường cong mượt mà trên sân bóng, Húc Trạch nhíu mày lùi bước đuổi theo, tiền phong hàng trong đứng dưới bảng bóng rổ nhảy lên nhưng không cản được, bóng va vào vành rổ, chuyển động hình tròn đầy nguy hiểm – vào!
Trái tim Thường Chỉ tức thì tót lên cổ họng, đội trưởng Trung học số 1 cướp được bóng, không chút do dự chuyền cho Húc Trạch.

Mười mấy giây cuối cùng bỗng trở nên chậm chạp quá đỗi, hai cầu thủ của đội bạn chặn đằng trước Húc Trạch, hắn đang đứng giữa vạch 3 điểm của đội mình và đường trung tâm, đồng đội cách đó không xa vẫy tay ra hiệu cho hắn chuyền bóng.

Nhưng không còn thời gian nữa rồi.

Trên bảng điểm, Trung học số 1 chỉ kém đúng 1 điểm, con số đỏ chót thiêu đốt ánh mắt Húc Trạch.

Giây phút ấy, giọng nói của Thường Chỉ bỗng vang lên trong đầu hắn, và rồi là khoảng trắng trống rỗng, ý chí chiến đấu sục sôi hơn bao giờ hết thúc giục hắn khuỵu gối, cơ thể đột nhiên vọt lên, cả sân đấu thụt xuống trong tầm mắt hắn, quả bóng xoay tròn rời khỏi tay và lao vút về phía khung thành như tên lửa, vượt qua khoảng cách dài hơn cả nửa cái sân bóng, giữa lúc ai nấy nín thở, rơi thẳng vào lưới!
Một cú ném lật ngược trận đấu! Chính bản thân Húc Trạch cũng không thể tin được, hắn chưa bao giờ ném thử 3 điểm từ khoảng cách xa như vậy, nhưng hôm nay hắn đã làm được! Tiếng hò reo của khán giả vang rền, sau khi kinh ngạc qua đi, niềm vui khôn xiết ùa về khiến hai mắt hắn tỏa sáng.


Tuy trận đấu vẫn còn tiếp tục, nhưng kết quả đã chốt hạ.

Đến tận lúc trao giải hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được, trái tim đập thình thịch, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ và khí khái, nắm chặt huy chương vàng trên cổ, lồng ngực phập phồng nhìn ra sau lưng nhiếp ảnh gia.

Ánh mắt Thường Chỉ cũng lướt qua bả vai nhiếp ảnh gia và nhìn hắn với nỗi kích động khôn tả.

Trong bụng có muôn ngàn lời muốn nói chỉ chực bật thốt, ánh mắt hai người va nhau, hoa lửa tung tóe, không khí như rung lên từng hồi, y hệt nước nhỏ vào chảo dầu sôi khiến cõi lòng họ nhộn nhạo, tình yêu và ham muốn cuồn cuộn.

Cửa nhà vệ sinh phát ra tiếng “cạch” rõ to, dòng máu chảy nhanh khiến huyệt thái dương Húc Trạch giần giật đầy nôn nóng, adrenalin mãi không hạ thấp, trong người như có con thú hoang đang lồng lộn gào thét, bức bối tới độ mồ hôi hắn rơi như mưa.

Không rảnh quan tâm có bị ai bắt gặp không, hắn kéo tay Thường Chỉ lao vào một buồng vệ sinh, ôm eo Thường Chỉ gặm cắn đôi môi.

“Á!” Thường Chỉ ăn đau kêu lên, nhưng chạm vào đôi mắt vằn đỏ khiếp người của Húc Trạch, trái tim cậu bỗng trật nhịp, gương mặt tức thì nóng ran, eo chân mềm nhũn.

Húc Trạch bây giờ nguy hiểm quá, cậu liếm bờ môi bị cắn nhức nhối, rủ hàng mi dài, trong lòng hơi sợ, nhưng không kìm được trái tim tăng tốc, mùi hương của Húc Trạch sau khi vận động vấn vít quanh mũi khiến cậu mụ mị đầu óc, toàn thân xụi lơ.

Hành động liếm môi của cậu rơi vào trong mắt Húc Trạch không khác nào dụ dỗ trắng trợn, hắn thở dốc nặng nề, cánh tay trần trụi siết chặt, Thường Chỉ bị hắn bế thốc đè lên cửa, bên tai là giọng nói khàn khàn của hắn kèm theo hơi thở nóng ran: “Gọi lại lần nữa đi.”
“…Gì cơ?” Thường Chỉ vòng tay ôm hông Húc Trạch, níu lấy áo đồng phục của hắn, phản ứng chậm chạp giây lát.

Húc Trạch không khỏi nở nụ cười, một tay đỡ mông cậu, một tay rút ra tháo huy chương vàng của mình và đeo lên cổ Thường Chỉ, ánh mắt hoang dã và nóng bỏng: “Hạng nhất đây tôi lấy cho cậu rồi, thế cậu phải gọi tôi là gì nhỉ?”

Vừa nghĩ đến kiểu xưng hô cách đây không lâu, máu trong người hắn tức thì sôi trào, hạ bộ gồ lên chọc vào mông Thường Chỉ khiến cậu lo lắng vặn vẹo eo.

Mặt Thường Chỉ đỏ bừng, cậu không ngờ Húc Trạch sẽ kích động đến thế.

Lúc đó máu ghen sục sôi cậu mới gọi vậy, tự dưng bắt cậu gọi lại lần nữa, cậu xấu hổ quá không mở miệng được.

Nhưng Húc Trạch chẳng tha cho cậu, đầu lưỡi ấm áp vươn ra liếm láp vành tai, gương mặt sũng sượi mồ hôi cọ cọ gò má cậu, vừa liếm vừa thì thầm dụ dỗ: “Chỉ 1 lần thôi, Tiểu Chỉ ơi, chỉ 1 lần thôi mà.”
Dứt lời hạ bộ hư hỏng còn huých về trước, cách lớp quần, Thường Chỉ cảm nhận rõ nét độ cứng của hắn, trong lòng cậu run bắn, hơi thở không kìm chế được bắt đầu nóng lên.

Dầu gì Húc Trạch cũng lớn hơn mình vài tháng mà, gọi anh là chuyện bình thường thôi…!Cậu nghĩ thế, đôi môi hé mở, tim đập như nổi trống, vùi mặt vào hõm vai Húc Trạch, ậm ờ rằng: “…Anh Húc ơi.”
Dù giọng nói rất nhỏ nhưng Húc Trạch vẫn nghe thấy, hai từ lí nhí như muỗi kêu được Thường Chỉ trao cho sức mạnh to lớn, hắn cảm giác mình đang nổ tung, từ trái tim đến đầu ngón tay vỡ vụn dưới tiếng gọi “anh Húc”.

Cảm xúc trào dâng không kiểm soát nổi, hắn ra sức hôn Thường Chỉ ngấu nghiến, mặc kệ cậu giãy giụa vẫn hôn như mưa rền gió dữ, mút đôi môi căng mọng dụ dỗ hắn đến sưng đỏ, bắt lấy đầu lưỡi co rúm vừa nút vừa cắn, khuấy đảo khoang miệng Thường Chỉ không theo một trật tự nào, thỏa thích càn quấy phát ra tiếng nước lép nhép khiến người nghe xấu hổ.

“Tiểu Chỉ, tớ thích cậu.” Giọng hắn trầm lắng run run như cây đàn cello hư hại, hôn chóc lên môi Thường Chỉ rồi xộc vào đầy nóng vội: “Tớ thích cậu, tớ thực sự rất thích cậu.”
Giọng nói đầy khao khát và ngữ điệu yêu chiều nhuốm đẫm tình dục khiến trái tim Thường Chỉ nóng ran.

Húc Trạch thiêu đốt cậu.

Nhiệt độ cơ thể của hắn, nụ hôn của hắn, tình yêu nóng cháy như nham thạch của hắn đã thiêu đốt cậu.

Đây là người cậu thích, người đó đang bộc bạch hết thảy cõi lòng không giữ lại chút gì.

Nước mắt không dằn được trào ra, cậu chẳng biết vì sao mình muốn khóc nữa, rõ ràng vui phát điên lên đi được, nhưng cứ thể hiện cái biểu cảm thảm hại này.


Cảm xúc như được tàu lượn siêu tốc ném lên đỉnh cao rồi đột ngột lao xuống, nỗi cô độc và tủi hờn chất chứa bao năm qua bị diệt tận gốc.

Cậu từng nghĩ mình sẽ phải trải qua một quãng thời gian dài chờ đợi trong lẻ loi trơ trọi, thậm chí ngờ vực đầy bi quan – phải chăng người đó không hề tồn tại.

Và rồi vận mệnh đã đưa Húc Trạch tới bên cậu, tự đáy lòng cậu cảm thấy mình rất rất may mắn.

“Tiểu Chỉ ơi, sao thế?” Húc Trạch hôn lên nước mắt mặn chát, đầu óc nóng ran tỉnh táo đôi chút, thấy Thường Chỉ khóc nức nở mà hắn hoảng hồn quá chẳng biết phải làm sao: “Tớ xin lỗi, tớ, tớ không nên tỏ tình mù quáng.” Hắn đặt Thường Chỉ xuống và lau nước mắt cho cậu, bỗng Thường Chỉ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ gò má mịn màng lên lòng bàn tay, đôi mắt ướt sũng thấp thoáng vui cười nhìn hắn.

“Tỏ tình mù quáng cái gì chứ.” Thường Chỉ sụt sịt, phì cười bảo: “Tớ rất vui…” Dừng giây lát, cậu bỗng thẹn thùng: “Tớ…!tớ cũng thích cậu.”
Giọt nước lửng lơ trên khóe mắt rơi tách khi tầm nhìn cụp xuống, gò má đỏ hây hây như hạt trân châu hồng hồng tròn trĩnh, nom vừa đáng yêu vừa đáng thương, cọ lên ngón cái Húc Trạch, để lại hơi ấm dịu êm.

Niềm vui bất ngờ khiến Húc Trạch đần người, bàn tay lau nước mắt cũng bất động, Thường Chỉ đợi mãi không thấy hắn nói gì, gom góp can đảm vén mắt lên, thấy ngay bản mặt ngu ngơ, há hốc mồm như không thể tin nổi.

“…Thật chứ?” Tí ti sung sướng như chồi non mới nhú, cõi lòng râm ran căng ứ gọi tâm trí Húc Trạch quay về, thấy Thường Chỉ gật đầu khẳng định, hắn mới cong môi khàn giọng nói: “Vậy…!Vậy sau này cậu không được giúp đỡ người khác nữa, chỉ được làm chuyện đó với tớ thôi.”
Giúp đỡ người khác? Người khác ở đâu ra? Thường Chỉ ngơ ngác chớp mắt, nghe quen quen thì phải…!Hồi ức xẹt ngang, cuối cùng cậu cũng nhớ ra hồi mới lên kế hoạch dụ dỗ Húc Trạch, để hắn không phản kháng, cậu đã bịa ra câu chuyện ấy, thế mà tên này nhớ đến tận giờ!
“Cậu bị đần à.” Thường Chỉ nín khóc, cười Húc Trạch: “Đó là tớ lừa cậu thôi, từ đầu chí cuối chỉ có mình cậu, không có người nào khác cả.”
Thế Húc Trạch mới biết những vại giấm mình lặng lẽ tu ừng ực toàn là giấm không có thực, bỗng dưng mừng mừng tủi tủi, không kìm được ôm chầm Thường Chỉ hôn trán cậu, bật cười thành tiếng với người trong lòng.

Từ hôm nay trở đi, Tiểu Chỉ là của hắn, là bạn trai danh chính ngôn thuận của hắn.
…!
Chúi: Tui edit cao H nhưng tác giả thích viết về bóng rổ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.