Đọc truyện Món Đồ Chơi Trả Thù – Chương 9
CHƯƠNG 9
Cuối cùng cũng có được ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, ta thầm hét to: “Free… Ahohohohoho…” Phương Thụ Nhân này là người không hề có khái niệm cuối tuần, không tăng ca thì hắn cũng có rất nhiều cuộc gặp xã giao, ba vị trợ lý riêng của hắn cũng chẳng kém là mấy, chỉ có ta là thiếp thân người hầu – trợ lý riêng thứ tư là không cần phải… đi làm, như vậy ta có thể bỏ qua Phương Thụ Nhân, tự mình hưởng thụ hai ngày nghỉ. Ta một bên chuẩn bị trang phục, một bên trình bày lịch hôm nay cho Phương đại tổng tài, bất quá trên mặt cũng không bày ra vẻ mặt hưng phấn như chim xổ ***g.
Ảo tưởng ngọt ngào nhanh chóng bị Phương Thụ Nhân đánh vỡ, hắn nói: “Ta tìm lão sư dạy ngươi thưởng thức âm nhạc cổ điển, chín giờ hắn sẽ đến.”
“Không cần!” Ta tuyệt vọng mà tỏ vẻ kháng nghị.
“Từ này trên giường ngươi cũng thường xuyên dùng.”
Bởi vì hắn nói quá bất ngờ, cho dù ta là người mặt dày cũng không khỏi nóng mặt, xem ra mặt đỏ tới mang tai cũng nên. Ta không biết trả lời thế nào đành phải dùng dĩa ra sức chọc quả cà chua, tưởng tượng đây là cái mặt tươi cười của Phương Thụ Nhân nên chọc càng hăng hái.
“Muốn ăn cà chua ngươi gọi người mang tới là được, không cần tốn công tốn sức làm như thế.” Hắn ngồi một bên châm chọc khiêu khích.
Châm chọc khiêu khích là sở trường của ta, người này từ khi nào nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Không phải ở gần người xấu, bị ta hun đúc ra đấy chứ? Ta phẫn nộ đâm nát quả cà chua.
“Ta là người biết thưởng thức, không ăn vỏ thức ăn. Ta chỉ ăn phần cà chua tươi ngon nhất.”
“Dĩa của ngươi chạm đĩa ăn.” Hắn bất động thanh sắc.
“Ta đang thực hành dùng chén đĩa chơi nhạc, chuẩn bị lát nữa cùng lão sư thảo luận nghiên cứu vấn đề đại hội âm nhạc quần chúng.”
“Hy vọng ngươi có thể nghiên cứu được ý nghĩa nào đó.” Hắn hạ đồ ăn rồi rời đi: “Buổi tối ta sẽ kiểm tra kết quả.”
Đợi đến khi xe của Phương đại tổng tài biến mất ta mới chửi ầm lên. Ta biết loại hành vi này có chút thiếu khí phách, nam tử hán không chịu được cái thiệt trước mắt sẽ thua lỗ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Mắng thì mắng, lão sư vẫn đúng chín giờ có mặt, đại khái bốn mươi tuổi, nhìn qua có vẻ học giả, cầm theo mấy quyển sách dày như từ điển. Ngồi trong phòng nhạc của Phương Thụ Nhân, hắn nhìn ta mặt không đổi sắc, nghiêm túc ngồi xuống. Hắn đem rèm cửa kéo thật kín, ngoại trừ cái đèn treo tường nhỏ còn bật thì những cái khác đều tắt hết, sau đó chọn một đĩa CD rồi bật lên.
“Dùng tâm nghe đi. Nghe nhạc ngươi không thể sử chỉ dụng mỗi lỗ tai.” Lão sư nghiêm túc nói: “Nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe. Sử dụng trí tưởng tượng của ngươi, khiến nó tự do bay lượn theo âm nhạc.” Hắn nói y như đọc văn hí kịch khiến ta muốn cười lớn.
Ta bình thường cũng thường xuyên nghe nhạc cổ điển, có điều đều là lấy trên mạng, lúc nghe đều chơi trò chơi, đọc sách hoặc làm chuyện gì khác, chưa bao giờ thật sự ngồi yên toàn tâm toàn ý nghe, lại càng không quan tâm nó dùng nhạc cụ gì. Theo bóng tối, ta dựa lưng vào ghế, chuẩn bị một chút liền buồn ngủ.
Còn chưa rơi vào trạng thái ngủ thì một tiếng trống mãnh liệt vang lên — Không đúng, hình như không phải trống, là kèn? Nghe không ra là cái gì, dù sao một tiếng nổ cũng khiến ta thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất.
Lão sư dạy nhạc hỏi ta: “Cậu có cảm tưởng gì?”
“Tâm dơ bẩn đều hết.”
Hắn tán thưởng mà gật đầu: “Âm nhạc phi thường quyết đoán, có thể đánh sâu vào tâm trí con người, giống như sấm sét đánh thẳng vào trái tim mỗi người, rung động cả thể xác lẫn tinh thần. Nền tảng âm nhạc của Pyotr Ilyich Tchaikovsky từ năm 1812 cho đến nay đều được coi là hòa âm đầy đủ khí phách nhất. Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ thời đại sống chết của lão Sài đến giới thiệu vắn tắt tác phẩm, từ đặc điểm của khúc nhạc đến các bản ghi âm khác nhau, dùng miệng lưỡi lưu thoát thì không thể hình dung được khả năng của hắn, căn bản là bay thẳng ba nghìn mét lên đến ngân hà mờ mờ ảo ảo mới đúng. Hắn nói đến đỏ cả mặt, còn mắt thì như chuông đồng, ta nghe đến mệt mỏi buồn ngủ, dở sống dở chết, căn bản không nhớ được có bao nhiêu đội ngũ quân lính từ miệng hắn đi ra… Huống chi trong đó còn thường xuyên hỗn loạn một đoạn tiếng Nga (ta đoán đó là tiếng Nga, bởi vì dựng đi dựng lại cũng không giống tiếng Anh). Hơn nữa hắn không ngừng đổi CD, chờ hai tiếng học qua đi, trong đầu ta toàn các tiếng nhạc cụ loạn thất bát tao va đạp vào nhau nổ ầm ầm, ngay cả một giai điệu cũng không nhớ kỹ. Rất xin lỗi lão sư, nhưng ta còn rất vui vẻ đem các danh khúc này biến thành BGM (bachground music, bối cảnh âm nhạc, chỉ âm nhạc làm bối cảnh phụ trợ ở trong hoạt hình, game, điện ảnh, kịch truyền hình các loại sản phẩm truyền thông, thông thường là loại không lời) không hề nghiêm túc mà nghe.
Tiễn bước lão sư, ta ngơ ngác ngồi ở sô pha hơn nửa tiếng mới đem được đầu óc từ đám nghệ thuật cao nhã kéo ra. Ta càng ghét Phương Thụ Nhân, nghe nhạc chính là nghe nhạc, nếu nghe nhạc còn phải nhớ nhiều nhạc cụ này nọ như vậy, ta nhất định sẽ sinh ra tính cách biệt lập, còn gì là lạc thú, tên đáng giận!
Ta gọi điện cho đứa bạn đại học kiêm huynh đệ tốt của ta – Ngũ Hữu Kì. Ngũ Hữu Kì là người giỏi nhất ở khoa của ta, tâm mắt linh hoạt, có trách nghiệm lại có phương pháp, mở một công ty quảng cái, sinh ý cũng không tồi. Hơn nữa lại có một cô bạn gái năm nhất vừa mới hai mươi tuổi, rất ôn nhu lại xinh đẹp, trước mắt chưa kết hôn nhưng lại được hưởng đãi ngộ của người đã có gia đình, chỉ có thể dùng “Cuộc sống hạnh phúc như mật ngọt” để hình dung hắn. Cùng với ta thuộc thành phần trí thức hưởng tiền lương giai cấp đã chịu áp bức lại còn bị thất thân bởi nam nhân quả thực không thể so sánh được.
“Lão Ngũ, cậu ở đâu đấy?”
“Ai đấy?” Hắn lười biếng hỏi.
“Uy, giọng nói của ta cũng không nhớ? Ngươi từ khi nào học được “quý nhân hay quên sự” thế?”
“Nga, nga, nga, nguyên lai là La Lâu Lập, tôi quên ai cũng không thể quên Thật Lâu cậu nha!” Hắn dùng giọng điệu hòa giải lải nhải với ta.
“Nga, nga, nga, Kì Kì cư nhiên còn nhớ rõ ta sao? Ta cứ tưởng trong đầu ngươi chỉ có lão bà với công ty thôi chứ.” Nếu nói đến lời mắc ói ta tuyệt không thua hắn.
“Cậu sai rồi, lòng tôi ít nhất còn có mẹ tôi nha.” Hắn nói: “Còn có, đừng gọi tôi Kì Kì, ta không gọi cậu Thật Lâu là được.”
Mẹ Ngũ Hữu Kì tên là Trương Thanh Huệ, một cái tên phi thường nữ tính. Ba hắn tên là Ngũ Nhân, thúc thúc hắn tên Ngũ Nghĩa. Cũng không biết ông nội Ngũ Hữu Kì nghĩ gì, lại đặt cái tên này cho hắn, cùng người khác cãi nhau bị chửi “Vô nhân vô nghĩa” cũng không cãi lại được, càng làm Ngũ Hữu Kì trong lễ trung thu không bao giờ ăn bánh trung thu. Ăn cái tên cũng đủ mệt, Ngũ Nhân không chút do dự đem truyền thống văn hóa Trung Hoa bỏ sang một bên, chọn cho đứa con cái tên đơn giản sáng tỏ, tuyệt không có ý vị sâu xa – Ngũ sáu bảy (ý là Ngũ trong năm sáu bảy). Chuẩn bị trộm đem hộ khẩu đi sửa. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, lão cảnh sát là hộ khẩu cùng nhạc phụ của Ngũ Nhân có bao nhiêu năm thâm tình, đánh điện thông báo ông bạn, nhạc phụ cùng bà xã cùng nhau mắng Ngũ Nhân cho đến khi ông bỏ qua ý định của mình, Trương Thanh Huệ cũng coi như cấp cho ông xã chút mặt mũi, chiếu theo hài âm của năm sáu bảy mà chọn cái tên Ngũ Hữu Kì này, tuy rằng chữ Kì có chút giống tên nữ hài từ nhưng so với số điện thoại còn tốt hơn.
Ngũ Hữu Kì chỉ cần tưởng tượng đến việc chính mình thiếu chút nữa phải biến thành năm sáu bảy, đối với mẹ cùng ông ngoại và lão cảnh sát kia vô cùng cảm kích. Giấc mộng lớn nhất của hắn là đặt cho đứa con của mình cái tên cao thượng, xinh đẹp, ý vị thâm trường, hàm nghĩa sâu sắc, đọc lên dễ nghe, tuyệt đối khiến người khác không thể nghĩ xấu. Đáng tiếc bạn gái hắn mới 22 tuổi, đang năm ba đại học, hắn ít nhất cũng phải đợi một hai năm nữa. Ta xem trong quyển vở nhỏ của hắn, bên trong chi chít những cái tên hắn muốn, bất luận cái gì đều có thể tìm được tên nhân vật trong tiểu thuyết.
“Được, được. Cậu hôm nay có ra ngoài không? Tôi sang nhà cậu ăn trưa được không?”
“Sao lại không được! Cậu lâu không đến ăn, Ngọc Nhi hai ngày trước còn nhắc đến cậu a.”
“Hay là chuyển sang yêu tôi? Tuy rằng mị lực của tôi thật hấp dẫn nhưng vợ của bằng hữu không thể đùa giỡn a…”
“Không biết có yêu cậu hay không, tôi chỉ biết cả ngày cô ấy nói ‘Tại sao cái người bạn học họ La của anh không đến ăn cơm, có phải có việc gì hay không? ‘. Cậu được giúp đỡ, luôn luôn đến ăn cơm miễn phí, đừng làm cho lão bà của tôi buồn lo vô cớ rồi mắc lỗi.”
“Đã có những lời này, tôi đây đã có thể đắc tội cậu, nhanh chóng đến giải quyết vấn đề lương thực.”
“Đến đây đi, đến đây đi, chỉ sợ cậu không đến, đến tôi bắt cậu bội thực mà chết. Nhanh lên a.”
Hai mươi phút sau ta an vị ngồi trong nhà Ngũ Hữu Kì, Tiêu Ngọc Nhi nhiệt tình theo sát ta chào hỏi, ta hỏi nàng: “Anh đến nên em yên tâm à?”
“A? Yên tâm cái gì?”
“Lão Ngũ nhà em bảo em nói thế, anh không đến ăn cơm khẳng định có vấn đề.”
Tiêu Ngọc Nhi nhanh chóng làm sáng tỏ: “Em tuyệt đối chưa nói qua những lời này! Anh tới em cao hứng còn không kịp.”
Kỳ thật không cần nàng nói ta cũng biết Ngũ Hữu Kì nói bậy, Tiêu Ngọc Nhi xinh đẹp đơn thuần, ôn nhu thiện lương, cùng với diễn viên trong ngôn tình tiểu thuyết Đài Loan chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống không khác biệt lắm. Ở thời đại đa số nữ nhân còn cường hãn hơn nam nhân này thì nàng quả thực là động vật quý hiếm cần bảo vệ, nàng sẽ không nói ra những lời chua ngoa như vậy đâu.
“Thấy chưa, lão bà cậu đem cậu bán đứng.”
“Thế thì sao? Chẳng nhẽ tôi sẽ cảm thấy có lỗi sao?” Ngũ Hữu Kì kéo dép lê tới, đặt mông ngồi cạnh Tiêu Ngọc Nhi: “Đúng rồi, nghe nói cậu mới thăng chức?”
“Ai, đừng nói nữa, nhắc đến liền một bụng toàn oán khí.” Bằng hữu chính là có nhiệm vụ làm thùng rác để trút bỏ tâm tình, ta làm việc nghĩa không chùn bước bắt đầu mở đại hội kể khổ, đương nhiên cẩn thận tránh toàn bộ việc có thể gây ra nghi ngờ mối quan hệ cá nhân của ta với Phương Thụ Nhân.
Buổi chiều, ba giờ hơn, ta chuẩn bị ra về, nhưng trước đó có một việc ta muốn làm: “Ngọc Nhi, cho anh mượn một ít VCD với CD được không? Chính là mấy cái em thích ý, mấy cái phim bộ tình cảm bi kịch vĩ đại gì đấy của Đài Loan, với cả phim ca sĩ thần tượng này nọ.”
Trước mặt bằng hữu ta luôn tận lực công kích phim truyền hình cùng nhạc thị trường, cho nên bọn họ mỗi lần hướng ta nói về phim tình cảm Đài Loan đều hạ thấp âm thanh xuống tám lần, bày ra bộ mặt xấu hổ, Tiêu Ngọc Nhi cũng chịu không ít sự dạy dỗ của ta. Giờ phút này nghe thấy ta nói ra mấy lời này, nàng kích động như thể thần linh thấy con sơn dương lạc đường vào giới: “Đương nhiên! Đương nhiên! Muốn mượn bao lâu cũng được! Tùy tiện xem bao lâu cũng được!” Đảo mắt một cái trên tay ta liền chất một đống CD, cũng đủ cho ta tiêu phí vài tháng. Nhân tiện, Tiêu Ngọc Nhi còn rất tường tận mà đem phim truyền hình chia thành các loại từ 100 tập đến 80 tập, cũng đề cử luôn mấy loại bi kịch chia ly với bi hài kịch. Mà Ngũ Hữu Kì ở bên cạnh nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt ngưng trọng rồi lắc đầu thở dài, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bị hủy, bị hủy, đứa nhỏ này xem như bị hủy.”
Ta làm bộ không nghe thấy Ngũ Hữu Kì nói gì, ôm một đống đĩa CD chạy trối chết, Tiêu Ngọc Nhi còn cao hưng mà hô: “Xem xong rồi lại đến đổi a… Em vẫn còn có…”