Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 30


Đọc truyện Món Đồ Chơi Trả Thù – Chương 30

CHƯƠNG 30

Cầm điện thoại, ta đã củng cố tinh thần vô số lần, tưởng tượng những kết quả không quá bi thảm, có lẽ những ngôn ngữ công kích tàn nhẫn cũng không xuất hiện, thẳng đến khi ta cảm thấy có thể đối mặt với mọi chuyện mà không thay đổi suy nghĩ mới dám gọi cho Ngũ Hữu Kì.

“A lô? Ai đấy?” Khẩu khí Ngũ Hữu Kì không phải quá tốt.

Lòng ta run lên một chút, nếu không xây dựng củng cố tâm lý lâu như vậy, có lẽ lúc này ta đã ngắt điện thoại. Hai mắt nhắm chặt, ta mang theo dũng khí không quá lớn nói: “Là tôi.” Một tiếng lão đại vẫn không dám nói ra, ai biết hắn còn muốn ta gọi hắn là lão đại hay không.

“Lão nhị?” Thanh âm lão đại tràn đầy kinh hỉ.

Lòng ta thả lỏng, nhất thời có nhàn tình oán giận: “Không cần gọi tôi như vậy, tùy tiện nghe thế nào cũng không có tư vị.”

Ngũ lão đại thở dài, tựa hồ cũng thả lỏng: “Cậu ở đâu a? Không có việc gì chứ?” Điện thoại còn mơ hồ có tiếng nữ nhân “Ta nói với hắn! Đưa ta nói chuyện với hắn!”, ta phỏng chừng đó là Thượng Huyền Nguyệt, người khác không thể nháo như vậy.

“Chỉ cần mấy người không tìm tôi gây sự tôi sẽ không có chuyện gì.” Ta cơ hồ theo bản năng nói luôn như vậy, nhưng lập tức liền cảm thấy dưới loại tình huống này có thể quá đường đột hay không? Bọn họ có thể như trước kia ở chung với ta không?

Lo lắng của ta có chút dư thừa, các đối đáp như trước đây tựa hồ khiến Ngũ Hữu Kì yên tâm, ngữ khí cũng thân thiết hơn: “Xú tiểu tử, ai tìm ai gây sự a, ngươi còn ngại chuyện nháo chưa đủ lớn? Lúc này có thể ra ngoài không?”

Ta lập tức lớn tiếng nói: “Có thể!!!” Không thể ta cũng bắt nó thành có thể, đây chính là thời khắc mấu chốt, ít nhất ta cũng phải có cơ hội đoan chính nhận tội đi.

“Hồng Vũ Hiên.”

“20 phút!”

Giống Thiên Ngoại là căn tin của chúng ta, còn Hồng Vũ Hiên là phường trà của chúng ta, chi phí không quá mắc, phong cách không quá cao, đồ uống cũng hợp khẩu vị, thường vào mấy nhã gian trao đổi tình cảm.

Vì thái độ đoan chính nhận tội, ta liều mạng trong 20 phút tới nơi, đến cửa nhã gian ngay cả xương cột sống của ta cũng muốn đứt. Hô lớn một tiến: “Báo danh!” ta liền gục xuống ghế sô pha, đại não thiếu máu tứ chi run rẩy, bọt mép tràn ra, nghe thấy Lâm Hoa hô lớn một tiếng: “Hoa mai J!” ta đem bọt mép nuốt trở lại: lúc này mặc kệ thái độ nhận tội của ta như thế nào bọn họ cũng không nhìn tới, tất cả lực chú ý đều tập trung trên bài rồi.”

Ngũ Hữu Kì ổn trọng nói: “Q!” sau đó ba một tiếng, ta liếc hắn một cái, hai mắt hắn dính vào bài cũng chưa nhìn lên, đặc biệt trầm giọng nói: “Ngươi trước nằm một lát a, muốn uống cái gì tự mình gọi, đánh xong ván này rồi nói chuyện.”

Này thật sự không giống tư thế thẩm vấn tại nhà, ta nguyên bản còn thiếu một nửa quả tim cơ bản cũng đã trở về ***g ngực, phỏng chừng cửa này cũng không khó qua, nhưng bọn họ đối với việc kinh hãi thế tục của ta lại bình thản như vậy, thật sự khiến người ta nghĩ không ra. Nhịn không được ngẩng đầu nhìn, Tiêu Ngọc Nhi ngồi phía sau Ngũ Hữu Kì một mắt nhìn bài một mắt nhìn ta, nhất thời lộ ra nụ cười thiên sứ mê đảo Ngũ Hữu Kì, trộm hướng ta giơ ngón tay chữ V, có cái này lòng ta xem như hoàn toàn vững chắc.

Đánh bài xong, địa chủ Ngũ Hữu Kì đã bại bởi Lâm Hoa và Huyền Nguyệt, lắc đầu nói với ta: “Lão nhị, về sau nhớ kĩ, đánh bài ngàn vạn lần cũng đừng đánh với vợ chồng nhà này.” Quay đầu nói với Tiêu Ngọc Nhi: “Lão bà, lấy tiền.” Sau đó liếc mắt nhìn Lâm Hoa: “Ta đánh bài tốt.”

Lâm Hoa và Thượng Huyền Nguyệt đồng thời cười lạnh, ta lập tức khen tặng nói: “Hai người các ngươi ngày càng có phu thê tương thân.” Đồng thời không quên khúm núm tươi cười nịnh bợ.

Ngũ Hữu Kì ho khan một tiếng: “Lão nhị a, đến, đến, chúng ta tâm sự.

Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng vâng, bất quá lão đại, tôi chỉ có một yêu cầu, có thể kìm nén không mắng chửi tôi?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thượng Huyền Nguyệt cười đến ngã ngửa: “Ha ha ha ha… anh, anh không nói em còn không nghĩ tới chuyện làm thế… ha ha ha ha…” Kéo theo những người khác đều cười theo. Ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm trong lòng mặc niệm: Hiện tại không thích hợp để phản bác…

Cười đủ, Ngũ Hữu Kì lại ho khan một tiếng, ta lập tức a dua: “Lão đại, tôi có bảo bối thanh giọng.”

Ngũ Hữu Kì ngắm nhìn Tiêu Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi luôn mua tây qua sương (tên thuốc ho).”

Ta nhanh chóng chuyển hướng sang Tiêu Ngọc Nhi, khom lưng cúi đầu: “Đại tẩu đề cử, chắc chắn là tinh phẩm. Về sau tôi chuyển qua dùng tây qua sương.”

“Nói ít thôi, quay về chuyện chính. La Lâu Lập, ngươi có biết hôm nay ngươi phạm vào cái gì sai không?”

Ta vừa nghe, chuyện này thật đúng là khó nói. Chẳng lẽ ta lại nói không nên cùng Phương Thụ Nhân ở bãi đỗ xe hôn nồng nhiệt? Này, nói như vậy dường như đã biến thành chuyện bình thường, hiển nhiên không chạm đến bản chất sâu nhất thôi. Chẳng lẽ nói ta không nên quan hệ thân mật với Phương Thụ Nhân? Vậy bọn họ nói hiện sửa còn kịp thì ta làm thế nào giờ?”

Nhất thời đầu óc ta quay như cái quạt điện nhưng không nghĩ ra cái gì.


“Xem ra, ngươi đối với sai lầm của mình còn chưa hiểu rõ a, còn không nhận ra mình sai ở chỗ nào a.” Ngũ Hữu Kì lời nói sâu xa, Lâm Hoa châm ngòi thổi gió: “Khụ, lão đại nha, hắn hiển nhiên không biết đã sai ở chỗ nào, muốn tôi nói, trước nên trừng phạt riêng.”

Cái gọi là trừng phạt riêng, một ngươi nhấc tay, một ngươi nhấc chân, động một chút, thay nhau nhào nặn cơ thể, sau đó, dùng sức lau nhà, tất nhiên là lau bằng mông. Loại hình phạt này có mấy chỗ tốt: một – thực hiện tiện lợi, không cần công cụ; hai – tinh thần và cơ thể của đối phương cùng lúc chịu đả kích; ba- không dễ tạo thành thương tổn; bốn – cũng là trọng yếu nhất, có thể cho người xem giải trí tốt lắm.

Ta cắn chặt khớp hàm dự tính chuyển hình phạt, hoàn hảo Thượng Huyền Nguyệt đoạt trước, nói: “Mấy người mới lạc đề. Trước giải quyết vẫn đề căn bản đi.” Vừa nói đến vấn đề căn bản thì nháy mắt với Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa.

Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa đều ngẩn người, sau đó sắc mặt hòa hoãn, màn biểu diễn thẩm vấn tại nhà tựa hồ chuyển sang xu thế uống trà tâm sự: “Nga, đúng vậy. Tôi nói La La a, cậu lúc ấy thấy chúng tôi, chào cũng không chào một câu đã chạy biến, xem chúng tôi là mãnh thú với nước lũ, thực thương tâm na! Cậu nói cậu nên nhận tội thế nào đây?”

Bọn họ nói tới sai lầm này? Rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ, có lẽ bọn họ cũng không muốn nghĩ tới chuyện kia, chẳng lẽ mọi người muốn làm bộ như không biết, đem chuyện kia quên đi? Bọn họ muốn nhưng ta không muốn, miệng vết thương nên bỏ hết mủ mới có thể lành, miễn cho ta về sau luôn lo lắng đề phòng, sợ chuyện gì thì nói ra hết luôn đi thôi.

“Được, tôi nhận sai, tôi không nên vừa thấy các cậu thì bỏ chạy, tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự trọng của các huynh đệ. Chính là, loại chuyện này bị mấy người nhìn thấy, tôi khi đó thật không có dũng khí đối mặt.” Ta ngừng một chút, thu gom dũng khí còn sót lại: “Hôm nay tôi đến, chính là hy vọng biết được suy nghĩ của mọi người.” Vốn muốn hồi tưởng một chút quá khứ tốt đẹp của chúng ta để tranh thủ chút tình cảm, nhưng sũng khí đã dùng hết, nói không được nữa.

Mọi người nhất thời lâm vào xấu hổ, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi liếc mắt đưa tình, hừ, ta cũng không tin các ngươi có thể cứ nhìn như vậy mà thương lượng được chuyện gì.

Cuối cùng vẫn là Ngũ lạo đại đảm đương trách nhiệm của lão đại, ho khan một tiếng – ta thật muốn lấy bảo bối thanh giọng cho hắn dùng – nói: “Cái kia…” Hắn lại khụ một tiếng, hấp hấp cái mũi, uống ngụm trà, trong miệng ngâm quả mơ, vì chua mà mặt nhăn thành một đoàn, vì thế lại cầm cái chén uống một ngụm trà, thanh thanh yết hầu, lại…

Thượng Huyền Nguyệt trực tiếp đẩy Ngũ Hữu Kì sang một bên: “Em nói này, lúc đó bọn này đi tìm anh ăn cơm, không thể tưởng được lại thấy cảng trẻ em dưới 15 tuổi phải có cha mẹ đi cùng, khiến chúng ta bị đả kích rất lớn…”

Lâm Hoa dùng sức kéo Huyền Nguyệt về sau: “Anh nói mà, anh nói mà.” Thượng Huyền Nguyệt liều mạng nói tiếp: “Việc này thực ngoài dự kiến của chúng ta, nhưng sai khi bình tĩnh lại chúng ta cũng thật sự nghiêm túc tự hỏi, nhìn lại chuyện cũ mà cảm cúc chúng ta thực phập phồng…”

Ngũ Hữu Kì cắt ngang Thượng Huyền Nguyệt: “Đồng chí này, một chút cũng không nghiêm túc! Vẫn để tôi đến.”

Lâm Hoa rốt cuộc thành công đem Huyền Nguyệt từ trước mặt ta kéo vào lòng: “Ngượng ngùng a, ngân hàng của cô ấy đang thi đua phụ nữ văn minh, cô ấy phụ trách viết tài liệu, có chút tẩu hỏa nhập ma…”

Ngũ Hữu Kì ngồi nghiêm chỉnh, nhìn ta một lúc, vẫn không nói thành lời: “Khụ, quên đi, lão tam, cậu tới!”

Lâm Hoa vì muốn ngăn cản Huyền Nguyệt tiếp tục lên tiếng, tay hắn trước mắt đang được Huyền Nguyệt cắn trong mồm, chỉ có thể thấy thái dương đầy mồ hôi biểu tình thống khổ, tỏ vẻ hắn thật sự không rảnh. Vẫn là Tiêu Ngọc Nhi vô thanh vô tức ôn nhu nói: “Dù sao cũng phải nói, anh hạ quyết tâm đi.”

Vì thế Ngũ Hữu Kì quyết tâm nói: “Không thể phủ nhận, khi đó chúng ta chịu kích thích không nhỏ, thật sự không nghĩ tới… bất quá càng không nghĩ cậu cư nhiên bỏ chạy. Muốn hung ác cũng không được, định hỏi tên kia hắn đã muốn lái xe đi rồi. Chúng ta vẫn lo lắng đề phòng, sợ cậu làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Tôi cam đoan về sau không bao giờ… qua loa nữa.”

Ngũ Hữu Kì gật đầu, sau đó không mang theo chút hy vọng nào nói: “Chuyện này, có cái gì… giải thích không?”

“Không, hết thảy đều như mọi người đã thấy.”

Hắn thở dài: “Cậu với hắn, là thật sao?”

Ta kiên trì trả lời: “… Tôi không muốn chia tay với hắn…” Đầu lại cúi thấp một chút, không dám nhìn sắc mặt bọn họ

“Cậu có nghĩ sau này phải đối mặt với chuyện gì không?”

“Có nghĩ, tôi cũng sợ, nhưng vẫn không muốn chia tay với hắn.” Ta không dám nói đã từng đề cập đến chuyện chia tay, bằng không bọn họ khẳng định đánh trống khua chiêng bắt ta kiên quyết nhất đao lưỡng đoạt.

“Cậu có nghĩ tới hậu quả nếu cha mẹ cậu biết?”

“Có nghĩ qua. Bọn họ cách khá xa, khó có thể biết.”

“Vậy vạn nhất? Vạn nhất chuyện hai người bị người khác phát hiện, còn truyền ra, sớm hay muộn cha mẹ cậu sẽ biết, đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ?”

Chuyện này thật ra ta đã nghĩ rất tốt, còn nghĩ rất nhiều lần, ở trong đầu nhiều lần diễn thẻ, càng ngày càng cảm thấy có thể thông suốt, hơn nữa ta đã tính toán hảo, mỗi lần viết một phong thư cho mẹ phải tiết lộ một chút, chậm rãi tiết lộ, đương nhiên trước không nên đề cập đến. Ta bị người nào đó ảnh hưởng, tâm địa ngày càng thiện lương, nhân cách ngày càng cao thượng, khoảng cách tuổi tác và giới tính không thành vấn đề, cuối cùng, “Tôi trước mặt họ tới chết, chơi xấu. Đến khi nào bọn họ tha thứ mới thôi.” Tức giận là tất nhiên, nhưng bằng hiểu biết về cha mẹ ta, bọn họ cuối cùng vẫn bí bộ dáng làm nũng của đứa con này hạ gục thôi, kỳ thật người khó giải quyết nhất chính là chị gái ta. Ta nghĩ khả năng tiếp thu của nàng tốt hơn một chút, nhưng nàng sẽ không chấp nhận đâu, như vậy so với cha mẹ ta phiền toái hơn nhiều lắm. Nghĩ tới lại đau đầu, rõ ràng không nghĩ nữa.


Vài người kia không lường trước ta có thể binh tới thì chắn nước tới thì chặn, nhất thời đều câm lặng, thật ra Huyền Nguyệt có nói: “Nếu anh hạ quyết tâm, chúng ta cũng không có gì để nói. Bất quá, hy vọng anh có thể giống như trước kia coi chúng ta là bạn.”

Ta liếc mắt nhìn Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa, bọn họ đều gật đầu, vì thế ta đáp: “Đây cũng là điều tôi muốn, hy vọng mọi chuyện đều giống như trước đây.”

Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, Lâm Hoa cao hứng tặng cho ta một chưởng: “Tốt! Về sau vẫn là hảo huynh đệ! Có việc gì vẫn phải tìm chúng ta thương lượng!”

Kế tiếp, sau khẩn trương chính là thả lỏng, chúng ta dời trận địa từ Hồng Vũ Hiên tới Thiên Ngoại, xử lý hết hai két bia, nếu không có Tiêu Ngọc Nhi và Thượng Huyền Nguyệt ngăn cản có lẽ còn có thể uống thêm hai két nữa. Cuối cùng là Tiêu Ngọc Nhi lái xe trở toàn bộ chúng ta về nhà nàng và Ngũ Hữu Kì.

Tuy nói là uống hết hai kết bia, nhưng thứ nhất – Tiêu Ngọc Nhi và Thượng Huyền Nguyệt cũng không uống, thứ hai – ta trong lòng có chuyện sao có thể uống, chính là dùng mánh liều mạng chuốc rượu Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa, hậu quả là một mình ta lôi hai tên này vào nhà – cũng không thể để nữ nhân làm loại chuyện nặng nhọc này. Lúc hai người cố gắng cởi y phục và rửa mặt cho hai lão công, ta cũng tê liệt ngã xuống sô pha. Nếu quay về chỗ Phương Thụ Nhân, ta có thể hưởng thụ đãi ngỗ không cần động thủ cơm no áo ấm.

Hôm này đã xảy ra nhiều chuyện lắm, ta nằm trên giường nhưng không hề ngủ, chỉ từ từ nhắm mắt ngẫm lại, có người nhẹ nhàng gõ cửa. Ta nói: “Cửa không khóa.”

Thượng Huyền Nguyệt trộm tiến vào, hạ giọng nói: “Chưa ngủ?”

“Ngủ không được. Lâm Hoa đâu?”

“Anh như thế nào quan tâm hắn không quan tâm em?”

“Đem hôm khuya khoắt em chạy đến phòng anh, anh đương nhiên phải hỏi hắn đã ngủ chưa. Nếu nhe bị phát hiện, với tính tình Lâm Hoa kia, thảm sát là không tránh được, làm không tốt còn dẫn đến thảm án diệt môn.

Thượng Huyền Nguyệt hè một tiếng: “Nhiều lắm là diệt hai người, sao diệt được môn?”

“Nói nhỏ, kia cũng không nhất định, nếu hắn kích động quyết định tài trợ ta đi luyện hoa hướng dương bảo điển, chẳng phải ta chết rồi sao?”

“Được, dù anh không luyện hoa hướng dương bảo điển thì môn cũng không diệt. Em cũng không tin anh có thể sinh con cho Phương Thụ Nhân, tuy nói cá nhân ta rất thích loại này.”

“Sao không phải hắn sinh cho ta một đứa?”

“Hắc, như vậy chỉ sợ thật sự có án diệt môn. Anh hết hy vọng đu. Mau mặc quần áo vào, chúng ta ra ban công ngắm sao, nhân tiện nói chuyện phiếm.”

Ta vừa mặc quần áo vừa oán giận: “Hôm nay thời tiết âm u, làm gì có sao.”

“Một bên gió Bắc thổi run cầm cập, một bên nói chuyện phiếm cũng có lực hấp dẫn nha.”

“Tôi phải trách cô làm quảng cáo giả dối.”

“Tùy tiện, dù sao quảng cáo đều là giả, không có ta cũng chẳng ít đi.”

Từ trong phòng ấm áp bước ra ban công ta liền hắt xì hai cái, nhanh chóng lấy thêm quần áo mặc vào: “Nói cái gì sao không nói trong phòng a?”

“Nếu anh muốn nói ở trong phòng em cũng không phản đối. Đến đến đến, chúng ta vào nhà.” Thượng Huyền Nguyệt kéo ta vào phòng, ta khẩn trương nắm chắc cái cửa van xin: “Anh sai rồi, anh sai rồi. Ngay tại đây nói, anh thay em chắn gió…” Nhìn tư thế này của nàng cũng biết không đồng ý vào nhà.

“Hừ, lo lắng cho ngươi ngươi còn không cảm kích…”

“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân ăn năn… nơi này lạnh, có muốn tiểu nhân đi lấy thêm xiêm y cho ngài?”

Huyền Nguyệt phu nhân đại lượng, giơ ngọc thủ ngăn lại, xem như tha thứ cho ta: “Lại đây ngồi.”

Ta bật người đến băng ghế nhỉ, quy củ ngồi bên chân Thượng Huyền Nguyệt. Không có biện pháp, đi nhầm bước, đêm nay ta nhất định phải ngồi đây ra vẻ đáng thương.


Thượng Huyền Nguyệt thối một tiếng: “Anh ngồi đấy làm gì? Muốn làm trẻ nhỏ à? Ngồi đây!” Nàng vỗ vỗ mọt cái ghế khác: “Em có chuyện nghiêm túc muốn nói.”

Thấy ta đã ngồi vào chỗ của mình, nàng nói: “Hôm nay sự việc bại lộ đã rất sợ đi?”

“Đương nhiên, sợ tới mức giờ này tim vẫn còn đập bùm bùm. Phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, không ngờ đơn giản như vậy liền quá quan.”

“A, anh cho rằng đơn giản như vậy đã quá quan? Em phải chuẩn bị tâm lý cho bọn họ từ lâu rồi!”

Thượng Huyền Nguyệt theo ta liệt kê từng chiến công vĩ đại của ngàn: “Từ lần suýt nữa bại lộ em đã phải theo chân bọn họ phòng ngừa chu đáo lo lắng chuyện của anh vạn nhất bị lộ thì làm sao bây giờ, chính anh vô tâm vô phế không lập kế hoạch gì hết, tự nhiên em có thêm người bạn lại phải mệt mỏi đầu óc suy nghĩ.”

Ta như con gà mổ thóc: “La Lâu Lập ta có ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào đại ân đại đức của cô nãi nãi ngài.”

“Em a, trước hết lôi kéo Tiêu Ngọc Nhi vào tay. Cho cô ấy xem không ít chuyện tình yêu tinh khiết, đương nhiên không có nữ diễn viên, thuần một sắc ca ngợi tình yêu vĩ đại vui buồn lẫn ln kinh thiên động địa, tình ý bắn tứ phía, trọng điểm là lựa chọn những chuyện mà hai người vì áp lực xã hội, bạn bè, gia đình mà sinh ly tử biệt.”ộ

Ta tận tâm vỗ tay. Chiêu này của Thượng Huyền Nguyệt đủ ngoan đủ thâm, Tiêu Ngọc Nhi là điển hình của người theo chủ nghĩ tình yêu cao thượng, hơn nữa nàng và Ngũ Hữu Kì đã trải qua tình yêu, nhất định vừa xem vừa tiêu phí không ít khăn giấy. Thu phục Tiêu Ngọc Nhi, Ngũ lại đại tự nhiên cũng quyết định rồi, ba người cũng đã quyết, Lâm Hoa đương nhiên không thể trở mình.

“Cho nên, lúc ấy tuy rằng chúng ta đều choáng váng, còn may anh thấy tình thế không đúng liền chạy như bay, tốc độ không tôi… bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, vị nào đó nhà anh đã mở xe đuổi theo. Em thừa dịp Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa còn ngốc lăng, trước ngạc nhiên một trận, sau đó dẫn dắt Tiêu Ngọc Nhi liên tưởng đến bi tình đã xem, vừa lúc di động của anh gọi thế nào cũng không được, bặt vô âm tín thực đúng thời điểm, hắc hắc, em vốn đang lo làm thế nào mật báo để anh bốc gian khỏi nhân gian một hồi cơ… anh chính là người có vận cứt chó.”

Ta cười khổ: “Cảm ơn khích kệ, tôi lập tức đi mua xổ số.”

“Kỳ thật chuyện này giống với tâm tình của đứa nhỏ bỏ nhà: lúc đầu là phẫn nộ, chậm rãi trở thành lo lắng, cuối cùng chỉ cần người bình an trở về, cái gì cũng có thể. Đương nhiên, Tiêu Ngọc Nhi cũng không phải không có công, cô ấy nhớ tới tiểu thuyết đã đọc, khóc hai ba giờ, khóc đến mức bản thân em cũng bị hút theo, cảm thấy anh đang đứng ở nóc nhà nào đấy lưỡng lự, chỉ thiếu điều chưa gọi điện tới 119 báo nguy, hai người kia càng quan tâm thì càng loạn. Nói lại, thực nhìn không ra anh tướng mạo tiểu bạch kiểm cũng có lúc vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống nha.”

“Cô này nói cái gì, tôi luôn vì bạn bè mà không tiếc mạng sống a. Còn nữa, tuy tôi so với cô có trăng hơn nhưng không gọi tôi là tiểu bạch kiểm.”

Thượng Huyền Nguyệt tức rồi: “Ngươi có ý gì! Một nam nhân trắng thế để làm gì? Hả? Hả? Ngươi dùng mĩ phẩm làm trắng gì? Kem chống nắng SPF nhiều hay ít?” Nàng quyết tâm trả thù, dùng sức nhéo nhéo mặt ta.

Ta dùng sức đem tay nàng ngăn lại, da mặt hai bên đỏ bừng, đau nha, ta cũng tức rồi: “Ta cái gì cũng không dùng! Ai có kiên nhẫn như nữ nhân các ngươi cả ngày đem mặt trang trí, nơi nơi xoa xoa, kết quả vẫn không che được vấn đề chất lương…”

Ở trước mặt nữ nhân nói sai hậu quả thực nghiêm trọng, ta có thể dùng bản thân đau nhức để chứng minh: cho dù đã cấp cứu qua, hôm sau Ngũ Hữu Kì nhìn thấy ta còn nói: “Yêu! Người ta mặt đỏ ở quai hàm, cậu như thế nào lại đỏ ở lúm đồng tiền thế kia?” Ta chỉ trả lời: “Uống nhiều rượu…”

Tuy rằng mặt thiếu chút nữa bị Thượng Huyền Nguyệt niết cho mất cảm giác, ta còn phải dựa theo yêu cầu của nàng mà mua ô mai đắt tiền để cảm tạ. Dù sao chuyện này nếu không có nàng cũng không dễ dàng hóa giải thành không như vậy, đừng nói một hộp ô mai, mua cái gì giá trị gấp 10 lần ta cũng tình nguyện. Ta cũng đưa ra đề nghị tặng nàng túi da hàng hiệu a lễ phục đắt tiền a và vân vân, bất quá Thượng Huyền Nguyệt cự tuyệt: “Lâm Hoa tính cảnh giác cao, vài thứ kia dễ bị bại lộ, vẫn là ăn ngon, vào bụng liền hủy thi diệt tích.”

“Sẽ không phải chính ngươi có ác tâm đấy chứ?”

“Có cũng không phải lúc này a, rất biết nghi ngời người ta. Lâm Hoa đối với hai chúng ta vẫn có gì đó chưa thể tiêu tan.”

“Anh đã tìm nam nhân làm người yêu rồi mà hắn còn chưa thể tiêu tan?”

“Ai, anh ấy keo kiệt thôi, hận không thể khiến em chưa từng nhận thức nam nhân khác.” Nói những lời này giọng Thượng Huyền Nguyệt tràn ngập ngọt ngào và đắc ý: “Tổng tài nhà anh ăn dấm dường như không ít a.”

“Hắn? Không thể nào!” Vừa nhắc đến Phương Thụ Nhân là trong đầu nhảy ra một hình tượng – chính là loại người bất cẩu ngôn tiếu, thấy biến không sợ toàn thân cao thấp không bao giờ tiết lộ cho người khác tâm tình hiện tại của hắn, cùng cảm xúc ghen tuông tuyệt không dính dáng đến nhau. Nói xong mới nhớ, có một đoạn thời gian khi ta và Dương Tử Văn ở gần nhau thì coi như là có đi, sau đó, Phương Thụ Nhân cứ nhìn thấy Dương Tử Văn là phóng nhãn đao, may mắn Dương Tử Văn da mặt dầy, đổi lại da mặt độ phòng ngự thấp đã sớm bị dọa chết. Vì thế khẩu khí cũng có chút đắc ý: “… bất quá, dường như thật sự có lúc hắn ăn dấm…”

Thượng Huyền Nguyệt nhất thời hưng phấn: “Thế nào? Thế nào? Anh nói em nghe thôi, anh cho tới giờ cũng chưa kể chuyện của hai người nha, lần này em giúp anh nhiều như vậy, anh cũng nên cảm tạ mới đúng. Hơn nữa, biết tiền căn hậu quả, về sau em mới có thể yểm trợ tốt cho anh nha! Kể lại đi, gặp nhau như thế nao, sao lại động tâm, đấu tranh ra sao, ở chung như thế nào… Là nhất kiến chung tình hay ở lâu thì sinh tình?”

Ta thuận miệng nói: “Là gian trước yêu sau.” Nói xong trong lòng liền phê bình bản thân nhiều lời… Ai, thuận miệng a, ai bảo ta bình thường thích người ta loạn hiểu nên tự mình sáng tạo nhanh mồm nhanh miệng, báo ứng a báo ứng.

Thấy biểu tình của Thượng Huyền Nguyệt – như người cầm cuốc đào bừa mấy cái cư nhiên lại đào ra bảo vật, chính là biểu tình không dám tin và vui mừng – ta thật sự phê bình bản thân nhiều lời, Thượng Huyền Nguyệt nhanh chóng đem hai tay ta mở ra: “Đừng trốn, đừng trốn, ta thế nhưng thích công tàn bạo nha.” Cũng không biết nàng đang nói cái gì.”

Ta ôm đầu ngồi phịch xuống ghế, Thượng Huyền Nguyệt hưng phấn đem ghế chuyển từ phía đối diện sang cạnh ta, hạ giọng tiếp tục bức cung: “Nói cho em biết thôi nói cho em biết thôi, hai người khi nào thì bắt đầu? Từ thân thể đến tinh thần? Chính em nhìn cũng biết anh không phải người tùy tiện, trời sinh nhỏ bé, có biết chuyện hai người bình thường thế nào a, trước cưỡng gian sau lại gian rồi lại gian…”

Ta che miệng nàng lại: “Cô nãi nãi, cô nói không ngại nhưng nghe còn ngại. Cái gì gọi là chuyện bình thường hả? Tôi không tin đây là chuyện bình thường!”

Thượng Huyền Nguyệt cười đến híp cả mắt: “Di di di di!!!!! Thật là! Không thể tin được là thật sự có! Ha ha ha ha, quả nhiên tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống a! Mau mau, kể lại cho em nghe một chút tình cảnh lần đầu tiên của các người a! Hắn có thô bạo không, anh có đau không, trong đau nhức có khoái cảm không?”

Ta thực xuẩn, ta lại bại lộ chính mình, lại ở trong lòng cho mình hai cái tát, còn kinh bỉ và phỉ nhổ ở mức độ cao nhất: “Thượng Huyền Nguyệt, thanh tỉnh một chút, cô xem bộ dạng của cô bây giờ đi: hai mắt đăm đăm sắc mặt đỏ ửng, cô thế này còn gọi là thục nữ sao?”

“Ta vốn không phải thục nữ, ta là sắc nữ! Sắc nữ!!!! Nói mau! Nói mau!!!”

“Sao em lại hứng thú với cái thể loại này a?! Anh hiểu, em giúp anh trước mặt bọn Lâm Hoa cũng là vì lý do này?”


Thượng Huyền Nguyệt sửng sốt một chút, biểu tình có chút mất hứng: “Anh xem là loại người nào a? Anh nghĩ em vì anh là loại em thích nên em sẽ giúp xằng bậy sao?!”

Ta cũng có chút hối hận khi nói ra những lời này, nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhất thời nhanh nhảu, không có ý khác. Anh thật sự cảm ơn em…”

Thượng Huyền Nguyệt buồn bực xua tay: “Thôi… bất quá anh đã nhắc nhở em a, kỳ thật em cũng không muốn nói những lời nay. Em xung phong nhận nhiệm vụ khuyên bảo anh cải tà quy chính, vừa nãy nhất thời hưng phấn nên quên.”

“Cải tà quy chính? Em? Bọn họ sao lại bảo em tới khuyên a?”

“Bọn họ sợ khuyên nhiều… quá nhiều thì tình cảm cũng bị hủy thôi. Em và anh nửa đời mới gặp, lại là nữ nhân, mở miệng có lẽ tốt hơn chút.”

“Ha hả, may mắn là em, bằng không hiện tại anh không biết phải nghe bao nhiêu lời khuyên. Hai ta còn cái gì để nói a, anh mời em ăn tối!”

Thượng Huyền Nguyệt trầm mặt như nước, khoát tay chặn lại: “Chậm! Ai nói em cho qua…”

Ta kinh ngạc, hỏi lại: “Em không cho qua?”

Nàng nổi giận, lập tức phản lại: “Đúng là em cho qua, nhưng em không nói là không khuyên bảo anh cải tà quy chính! Nghe em nói, nếu anh chưa yêu hắn tới mức thiếu hắn anh không thể sống thì nhanh chóng chia tay đi!”

Ta hôn mê: “Đây là lời em vừa nói sao? Lúc đầu không phải em khuyên bọn Ngũ Hữu Kì không nên ép anh sao? Rốt cục em đứng về bên nào a?”

“Em đứng về phía anh!” Thượng Huyền Nguyệt nói rất có khí phách: “Khuyên bọn họ không bức anh là tốt cho anh, khuyên anh chia tay cũng vì tốt cho anh! Bất quá em đang lấy thân phận bạn bè thuần túy đưa ra đề nghị, tuyệt không có nửa điểm miễn cưỡng, anh nghe em nói hết, chính mình nghe cẩn thận rồi suy nghĩ, nghĩ thật kĩ. Nếu anh vẫn quyết tâm đi tới, em tuyệt không lắm miệng.”

Nàng nói thực chân thành tha thiết, ta nghĩ cũng muốn nghe nàng nói gì: “Được rồi!”

“Anh cũng biết anh thích đọc thể loại này, cho nên em khuyên hai người chia tay tuyệt không tồn tại cái gì kỳ thị, ghê tởm, không thể tiếp nhận các loại a. Chính là con đường này nếu bước tới thực qua gian nan, phải đối mặt với nhiều nhân tố lắm, anh hiện tại qua được một cửa bạn bè, sau này cứ cho là có thể qua được cửa người nhà, còn cửa đồng nghiệp thì sao? Cửa xã hội nữa? Huống chi thứ tình yêu này không thể tin cậy – em không nghĩ miệng quạ đen a, em cũng hy vọng hai người có thể hạnh phúc mỹ mãn, chính là sự thật luôn tàn khốc…”

Ta hung tợn nói: “Lại nữa lại nữa, có gì nói thẳng đi.”

“… Vạn nhất quan hệ hai người lộ ra, ngàn người chỉ vạn người mắng, anh thân bại danh liệt nhưng vẫn không chùn bước, vì hắn cái gì cũng không ngại, kết quả mấy năm sau cảm tình biến chất dẫn tới chia tay, vậy anh phải làm sao bây giờ? Cho dù hai người có thể bạch đầu giai lão đi chăng nữa, anh phải đối mặt với áp lực cũng đủ khiến dạ dày thủng mười bảy mười tám lỗ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể, có khi còn rụng tóc hói đầu, như vậy có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm, còn có, cả ngày bọ người khác nhìn chằm chằm, ở sau lưng chỉ trỏ cũng không dễ chịu, em không biết thần kinh của anh có chịu được không nữa.” Nàng thoáng dừng lại, tiếp tục nói: “Anh cũng không giống người theo chủ nghĩa tình yêu là nhất. Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại tách ra, một lần nữa đi trên còn đường nhân sinh bình thường hẵng còn kịp.”

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái: “Còn kịp chứ? Anh cũng đừng bắt chiếc tiểu thuyết tình yêu thối nát vừa khóc vừa nói với em hiện tại đã muộn, anh không thể yêu nữ nhân được nữa nhá?”

“Phi, sao có thể!” Về chuyện này ta còn có tự tin.

“Vậy anh tính thế nào?”

Suy nghĩ lại, vẫn chỉ có thể nói: “Không biết!”

Thượng Huyền Nguyệt gác cằm lên bàn, hoang mang nhìn ta: “Này, không thấy anh với hắn có tình cảm sâu như vậy a?”

“Anh cũng không thấy a. Vốn anh cũng từng nói chia tay với hắn, chính là thấy hắn khổ sở lại không đành lòng.”

“Thời điểm này anh ngàn vạn lần đừng lòng dạ đàn bà a, hiểu rõ, nếu anh đồng tình hy thương cảm hắn thì hãy mau nhất đao lưỡng đoạt đi, bằng không đến cuối cũng là hại mình.”

“Anh không biết. Loại chuyện tình cảm này chỉ số thông minh của anh không cao, tình cảm cũng không cao, hiểu không rõ. Anh chỉ biết nhìn hắn khóc trong lòng đau như có dao cắt. Cái gì đồn đại cái gì nhẫn tâm đều không quan tâm, người nhà bạn bè gì đó chậm rãi giải thích phỏng chừng cũng qua… vấn đề là dùng tiểu đảo khoét lên người, tư vị này chịu không nổi a.”

Thượng Huyền Nguyệt chăm chú nhìn ta thật lâu, thở dài một tiếng: “Xong rồi, xong rồi, anh coi như bị hủy. Em cũng không nói gì nữa, anh tự mình cầu phúc đi.” Đứng lên định rời đi: “Bắt hắn đến cho chúng ta nhìn a, nếu ổn chúng ta cắn răng duy trì hai người, anh cũng đừng bất tài vô dụng đến mức bị hắn bỏ… hừ!”

Ta nói: “Yên tâm, chỉ có anh bỏ hắn, không có chuyện hắn bỏ anh.”

“Như vậy là tốt nhất. Con nữa, ức hiếp hắn thật tốt!!!”

“Em yên tâm, anh lập chí trả thù hắn.”

“Đúng a, hai người là bắt đầu như vậy…”

“Ngàn vạn lần đừng nói cho bọn Lâm Hoa a.”

“Vô nghĩa, với tính tình Lâm Hoa, không đem tổng tài nhà anh đánh cho không tự đứng được thì còn lâu mới dừng, em cũng không muốn xách giỏ cơm đi thăm tù a.” Nàng giơ tay lên: “Đi, khi anh đem hắn giẫm đạp cũng nhớ gọi em cùng vui a.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.