Đọc truyện Món Đồ Chơi Trả Thù – Chương 28
CHƯƠNG 28
Chứ Thanh thấy ta đến thì hơi ngạc nhiên, nghe ta thuật lại lời của Phương Thụ Nhân, hắn lộ ra vẻ nhàm chán cắt ngang một tiếng, đem hành lý nhét vào ô tô, sau đó nói: “Lên xe rồi nói chuyện đi.”
Ở trên xe ta nghe xong chuyện xưa thực chẳng có gì mới: nhị thế tổ mê luyến nghệ thuật, cự tuyệt học kinh tế, chính mình trộm học mỹ thuật, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, giãy dụa cầu sinh. Loại chuyện này vừa nghe đã biết kết cục, bất quá không nghĩ tới vài chỗ: một, không nghĩ tới Dương Tử Giang là anh họ của nhị thế tổ, con đường nghệ thuật đơn độc của nhị thế tổ Chứ Thanh này vài năm qua đều do anh họ lừa gạt hai cha mẹ hai bên trộm giúp đỡ; hai, không nghĩ tới việc Chứ Thanh đi du học là kết quả giao dịch giữa Phương Thụ Nhân và Dương Tử Giang; ba, không nghĩ tới Chứ Thanh đi du học ngoài một cái giao dịch trên còn một cái giao dịch khác – phối hợp với Phương Thụ Nhân diễn trò cho ta xem. Ta khi nào thì có giá trị cao như vậy? Đáng giá để ba công tử nhà giàu dành riêng cho một vở diễn?
Chứ Thanh còn cố gắng đem chuyện trước sau công đạo rõ ràng, người này sở hữu tài năng vẽ tranh đi từ thấp tới cao, cả chuyện xưa trình tự hỗn loạn buồn tẻ, hoàn toàn không giống với hình tượng nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, ta phải xuất ra toàn bộ khả năng phân tích mới có thể hiểu được, cũng bởi vì mải mê phân tích ta mới không ngủ gật, nhưng vẫn không thể khống chế được mà ngáp vài cái, về điểm này đương nhiên ta thực xin lỗi sự cố gắng của Chứ Thanh, nhưng tài năng kể chuyện xưa của hắn cũng khiến ta không dậy nổi.
“… Cho nên hắn liền cố ý bảo tôi đến phòng làm việc… đúng rồi, căn phòng kia là hắn mua cho anh, còn gọi tôi tới thiết kế miễn phí.” Chứ Thanh ở trong túi rút ra chìa khóa: “Cho anh.” Vừa oán hận nói: “Ngay cả bức tranh kia của tôi cũng cường mua đi, còn dùng mỹ danh nói giảm bớt trọng lượng hành lý.”
“Tranh gì?”
“Chính là bức tranh anh rất thích đó. Anh không biết tình cảnh lúc đó nha, nếu tôi dám nói không, hắn chắc chắn dùng tiền đập chết tôi. Ngàn không nên vạn không nên, Dương Tử Giang không nên nói với tổng tài nhà anh rằng anh thích cái kia.”
“Một không nên, hai không nên nha, lúc đó cậu cứ ôm khư khư bức tranh, cậu không bán cũng không quan hệ đến tôi nha, ai kêu cậu phải khoe ra bức tranh khiến người thích…” Ta bắt chéo chăn, nhìn ra ngoài cửa xe lẩm bẩm một tiểu khúc.
Chứ Thanh nói ra một câu tốn hơi thừa lời: “Khó trách hai ngươi đi với nhau, các ngươi thật đúng là cùng một loại.”
Ta tâm tình tốt hướng hắn mỉm cười: “Khách khí khách khí, cậu có thể nói chúng tôi cá mè một lứa cũng không thành vấn đề.”
Chứ Thanh không nói gì, trừng mắt nhìn ta nửa ngày, cuối cùng ai một tiếng: “May mắn tôi lập tức xuất ngoại, không sẽ bị hai người các ngươi tức chết.”
“Khi nào chết, có tiệc rượu đặc biệt nga, làm cỗ lớn, thuê đội diễn tấu nhạc chuyên nghiệp, vòng hoa mua ba tặng một!”
“… Tôi đột nhiên thực đồng tình với anh họ. Tôi đi rồi, hắn còn phải tiếp tục đấu tranh với các ngươi.”
“Cậu không cần lo cho hắn, hắn là con chồn được yêu tinh trong núi dưỡng ra, tuyệt đối có thể nhìn thẳng vào nhân sinh thảm đạm máu tươi đầm đìa, cho dù thua người cũng không thua trận.
Chứ Thanh hoàn toàn rơi vào trạng thái cấm khẩu.
Tới sân bay, Dương Tử Giang xách theo hai bao hành lý lớn nhìn sắc mặt ta, nói: “Sự việc đã bại lộ?”
Ta nói với Chứ Thanh: “Xem đi, tôi đã nói hắn từ trong núi đi ra mà.”
Chứ Thanh nói thầm: “Tôi đây không phải vĩnh viễn không có cơ hội báo thù?”
Dương Tử Giang hỏi han tiền căn hậu quả, hăng hái vỗ vai Chứ Thanh nói: “Vợ chồng bất hòa, toàn bộ dựa vào khiêu khích, nhìn anh đây.” Sau đó theo ta nói: “Hắn tìm người ngoài lừa gạt cậu, cậu càng sốt ruột hắn càng cao hứng, còn có tiếng là được yêu, làm người thì không thể nhẫn nhục. Tôi cũng không nhiều lời, ngẫm lại cho tốt đi.” Sau đó giúp Chứ Thanh mang hành lý ra sân bay, quỷ bí lưu lại cho ta một câu: “Có thù không báo không phải quân tử.” Sau khi khiêu khích hắn biến thật xa, ngay cả thời gian để ta nói một câu: “Tình cảm của chúng ta không phải ngươi có thể châm ngòi” linh tinh này nọ cũng không cho.
Ta thoáng một cái đã về tới công ty, Dương Tử Giang ngươi cũng quá xem thường ta, lấy trí thông minh của ta cho dù ngầm gây xích mích cũng không thể, ngươi còn trước mặt ta châm ngòi, thật sự nghĩ ta là thằng ngốc sao?
Một lúc sau, ta cảm thấy ta đối với việc này cũng không quá khó chịu, ta cẩn thận cân nhắc, đích xác không phải giả bộ hào phóng, quả thật không cảm thấy khó chịu, ta đúng là người rộng lượng nha. Bất quá, loại sự tình này, ta thật có quyền tức giận, tựa hồ cũng có thể sinh khí, tuy không giận có thể biểu hiện sự rộng lượng của ta, nhưng không khiển trách hắn sẽ thành thói quen, về sau hắn thật muốn leo lên nóc nhà ngồi.
Ba mươi phút sau, ta ở tiệm sách mua quyển sách.
Bốn lăm phút sau, ta ngồi ở văn phòng bắt đầu một ngày công tác. Cứ nghĩ Phương Thụ Nhân chắc chắn sẽ đến dò hỏi quân tình, kết quả hắn cư nhiên nhẫn được, buổi trưa cũng không tới, giữa trưa lại ra ngoài, sau đó vẫn không về, bất quá cũng tốt, cho ta có thời gian chuẩn bị.
Buổi tối tên kia ở bên ngoài xã giao, ta thì ở nhà cầm cuốn ‘Lâm trận mới mài gươm’ vểnh tai, mỗi lần nghe thấy tiếng ô tô chất adrenalin đều bị kích phát, kích động cũng nhanh chóng trôi qua, đồ uống quá ba lần đồ ăn quá năm lần thì Phương Thụ Nhân rốt cuộc trở về.
Phương Thụ Nhân trước tiên lên nhìn ta, ta đang ở phòng tắm trong buồng ngủ, cố ý mở nước rào rào, còn lớn tiếng hát hò, hắn gọi ta hai tiếng, ta không trả lời, hắn cũng liền ra ngoài.
Tắm rửa xong xuôi, ta trong lòng đầy hưng phấn, mong chờ pha một chút khẩn trương nằm trên giường chờ hắn, chờ a chờ a chờ, đợi ta tỉnh lại, phát hiện trong phòng đã đen một mảnh, ta nản lòng quả thực muốn tát cho mình mấy phát – ngươi như thế nào tại thời điểm quan trọng lại ngủ? Còn ngủ tới mức Phương Thụ Nhân lên giường cũng không biết! Nhìn Phương Thụ Nhân, đại khái là sợ đánh thức ta nên ngủ cách ta rất xa, miệng khẽ mở, còn hơi ngáy. Người này bình thường ngủ thực im lặng, đại khái là mệt? Trong bóng tối, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, ta nghĩ muốn nhìn, quên đi, lúc này quấy nhiễu giấc ngủ của hắn là vô nhân đạo, muốn trả thù cũng không cần gấp, sang mai, nói lầm bầm~~~~~~
Nói đến mất mặt, đêm qua ta đã ngủ sớm như vậy, buổi sáng cư nhiên vẫn là Phương Thụ Nhân bảo ta rời giường ta mới tỉnh. Tỉnh dậy, theo lệ thường hừ hừ hai tiếng chuẩn bị rồi lại ngủ tiếp vài phút, Phương Thụ Nhân ôn tồn nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi, chốc tôi lại gọi.” Người này bình thường đều muốn đúng giờ đi làm, ngay cả hò hét lôi kéo đạp cũng phải đem ta bật dậy, hôm nay ôn nhu như vậy thực không thích hợp, không khỏi khiến ta giật mình, nhất thời nhớ ra lời thề hôm qua, vội vàng ôm lấy một chân Phương Thụ Nhân, hắn nghi hoặc giương mi nhìn ta, hành động bộc phát chưa kịp suy nghĩ, đến lúc ta nhận ra hiện tại hành động này ở trên giường hiển nhiên là câu dẫn, mà câu dẫn thì kế hoạch trả thù của ta có chút kỳ quái.
Kế hoạch chỉ có thể từ từ tính toán, vì kéo dài kế hoạch trả thù mà hành động kỳ quái như vậy, ta cũng khác hẳn bình thường – dùng thái độ vừa lãnh lùng vừa ôn hòa – ít nhất ta đang cố gắng làm như vậy – nói với hắn: “Không cần. Tôi dậy rồi.”
Suốt một ngày, Phương Thụ Nhân đều mang thái độ ôn hòa như ánh mặt trời trong mùa đông, tuy rằng ôm hòa nhưng lại khiến người ta hoài nghi liệu có phải ảo giác, người này vẫn là Phương đại tổng tài công tác nghiêm túc như tảng đá sao? Hừ, có thể thấy được chính hắn cũng biết liên thủ với người khác lừa gạt tình cảm của ta là không đúng. Thật tốt, nên phạt! Công tác vốn nhàn rỗi bỗng dưng dồn dập thư từ, một bên làm việc một bên nghiến răng cười lạnh. Từ Vận Tiệp buổi trưa muốn mời ta ăn cơm thấy vậy liền bỏ lại một câu “Tôi cái gì cũng chưa làm!” rồi bỏ chạy mất dạng, gọi kiểu gì cũng không được. Hừ, món nợ này nhất định phải tính lên đầu Phương Thụ Nhân.
Ban ngày qua đi, màn đem buông xuống, Phương Thụ Nhân phi ra ngoài xã giao, trước khi đi dùng ánh mắt thâm tình ‘Ta thực xin lỗi nhưng ta không thể không đi’ chăm chú nhìn ta, ta đáp lại hắn với ánh mắt chết lặng dại ra, chỉ kém điều khóe miệng thiếu nước miếng để chứng minh chỉ số thông minh cảu ta không đủ để lý giải ánh mắt đưa tình. Điều này có chút ảnh hưởng đến hình tượng, nhưng hai ngày không nói với hắn điều gì ngoài công việc, thà bị người ta cho rằng trí lực thấp cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Buổi tối hắn về coi như sớm, giả bộ thái độ thân thiết cái gì cũng chưa phát sinh qua – thái độ này liền thuyết minh cũng không phải chưa có chuyện gì phát sinh qua – cười hì hì bắt chuyện với ta, vẻ mặt với cơ thể có chút cưng ngắc: “Còn chưa ngủ?”
Này không phải vô nghĩa, hiện còn chưa đến 9 giờ, ta biểu tình bình tĩnh nhìn Phương Thụ Nhân: “Đầu giường ánh trăng sáng; Ngỡ mặt đất phủ sương; Ngẩng đầu nhìn trăng sáng; Cúi đầu nhớ cố hương[6].” Ân, không tồi, nói so với diễn viên còn lưu loát hơn.
Trên mặt Phương Thụ Nhân khó có khi nào xuất hiện sự mơ hồ, nhưng lập tức bày ra bộ dáng ‘Cái gì ta cũng biết’ nói: “Nhớ nhà à? Cũng phải, lễ mừng năm mới, em nên về nhà thăm ba mẹ.”
“Nắng rọi Hương Lô khói tía bay; Xa trông dòng thác trước sông này; Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước; Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây[7].”
Lần này trên mặt Phương Thụ Nhân viết dấu hỏi to tướng, hắn dùng khẩu khí choáng váng như người say nói: “… Ân, giọng đọc thơ của em không tồi, đầy nhịp điệu và tiết tấu cảm xúc.”
Phi, ta có nhạc cảm đâu. Tiếp tục! Không tin không làm ngươi choáng chết!
“Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi cây cỏ thấp gặp ngưu dương.”
Phương Thụ Nhân cư nhiên nhìn chung quanh một chút, ngươi nếu có thể nhìn thấy gió thổi thấy ngưu dương chắc chắn bị bênh tăng nhãn áp, không thì đục thủy tinh thể.
“Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu điện ngọc, chỗ cao không thắng hàn (Ta muốn cưỡi gió trở lại, vừa sợ quỳnh lâu điện ngọc, chỗ cao không tránh khỏi lạnh).”
Phương Thụ Nhân bày ra bộ dáng cố gắng suy nghĩ, lão đại, chẳng lẽ ta rất giống tài tử cổ đại thích giải đố sao? Lại tiếp đòn.
“Xuân hoa thu nguyệt khi nào, chuyện cũ biết nhiều ít. Tiểu lâu đêm qua lại đông phong, cố quốc nghĩ lại mà kinh nguyệt minh trung.”
“Em muốn làm gì?” Ừ, có tiến bộ, tựa hồ đầu óc có chút thanh tỉnh, bắt đầu đi đúng hướng rồi.
“Chít chít phục chít chít, cây mộc lan người cầm đồ chức. Không nghe thấy máy dệt thanh, duy nghe thấy nữ thở dài.”
“Em… tức giận?”
Bingo! Rốt cuộc đã thông suốt, tới vỗ tay khen ngợi hắn một chút!
“Trúc ngoại hoa đào ba hai chi, xuân nước sông ấm áp tiên tri.” Thảm, hai câu sau không nhớ được, cái gì đầy đất nhỉ? Mặc kệ, chạy nhanh một chút: “Mặt trời mọc giang hoa hồng thắng hỏa, xuân đến nước sông lục như lam.” ân, đích xác đủ nhiệt liệt.
Phương Thụ Nhân tựa hồ đã tỉnh – ý vị tiến đến, hiện tại thoạt nhìn không còn mơ hồ, đổi thành ngáp dài: “Cơ bản cũng chưa thuộc hết nha. Em còn đọc được bao nhiêu bài?”
TNND! Ta nhịn không được trong lòng mắng to Tam Tự Kinh kèm theo ngón giữa. Đó là tất cả vốn liếng thi ca từ hồi trung học của ta, đã sớm quên sạch, ngươi không thành thật thừa nhận sai lầm còn chưa tính, dám vui sướng khi người gặp họa chờ ta rụt rè a? Thái độ cũng quá thiếu đứng đắn! Ta dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể biến thành thực thể, phỏng chừng hắn hiện tại đã biến thành đá bào đậu đỏ.
Bị ta dùng nhãn đao chém liên tiếp vào mặt, Phương Thụ Nhân rốt cuộc tỉnh ngộ, thu liễm bộ dáng châm biếm, ho khan hai tiếng: “Không tồi, đều là danh ngôn a. Tiếp tục, tiếp tục.”
Một tiếng trống tinh thần hăng hái, thêm một tiếng là suy, ba tiếng là kiệt, ta hiện hiện tại đã muốn khí liệt, không có cách nào tiếp tục, đành phải tiếp tục cố gắng trở mình xem thường hắn, hắn giả vờ – tuyệt đối giả vờ – bộ dáng thực quan tâm nói: “Mắt bị rút gân? Không có việc gì chứ?”
Mắt ta không gân, chỉ muốn hộc máu mà thôi, Cuối cùng một chút áy náy biến mất vô tung, ta quyết tâm hôm nay liều mạng chỉnh chết hắn, tuyệt đối không thủ hạ lưu tình như tối qua.
Ta cắn răng đứng lên: “Kia, Em đi tắm trước a.” Đi đến cạnh cửa, dùng ánh mắt quyến rũ – ít nhất ta nghĩ với hắn là quyến rũ – liếc hắn một cái: “Em ở trên giường chờ anh…” Chuyển biến này có chút đột ngột, hy vọng họ Phương háo sắc kia không cần cảnh giác.
Sự thật chứng minh, nửa dưới của nam nhân quả nhiên đều là động vật, cho dù Phương Thu Nhân anh minh thần võ tung hoàng ngang dọc cũng đánh mất lý trí, ta ở trên giường chưa đến một phút hắn đã hăng hái trèo lên.
Hắn chỉ quấn khăn tắm, cũng không ngại lạnh, phỏng chừng dục hỏa thiêu đốt phát nóng rồi. Chui vào ổ chăn liền dán lên người ta, trước điên cuồng gặm cắn, hai tay nhanh chóng cởi sạch áo ngủ của ta. Một trận này, có lẽ là mệt, hoặc là không có chuẩn bị, còn có cả tháng không làm gì, va chạm một chút liền như củi khô lửa bốc, khiến cho ta nhất thời quên mất cừu hận giai cấp.
Cuối cùng cả hai đều thẳng thắn thành khẩn hỗ trợ nhau, Phương Thụ Nhân hỏi ta một câu: “Có thể chứ?” Ta mơ hồ thốt lên ‘Có thể’, may mà nói tới môi còn nhớ tới đấu tranh giai cấp chưa giải quyết xong. Buồn bực hồi tưởng lại sự nghiệp của mình, Phương Thụ Nhân cư nhiên cũng kiên nhẫn chờ.
“Tất cả phái phản động đều là hổ giấy.”
Ánh mắt Phương Thụ Nhân mở lớn thêm một phần ba: “A?”
“Phàm là quân phản động, ngươi không đánh, hắn sẽ không lui.”
“Cái gì?”
“Chúng ta chẳng những có khả năng thay đổi thế giới cũ, chúng ta còn có khả năng xây dựng một thế giới mới.”
“Tôi nghe không hiểu?”
“Nếu bọn họ muốn đánh, liền đem bọn họ hoàn toàn tiêu diệt. Sự tình chính là như vậy, hắn tiến công, chúng ta tiêu diệt. Hắn liền thư thái.”
Phương Thụ Nhân cứng họng, vẻ mặt không hiểu rõ lắm tình hình: “… Em nói loạn thất bát tao gì thế?”
Người này, lời trích dẫn cũng không biết, mệt hắn còn sinh trưởng dưới cờ đỏ Trung Hoa, quả thực là đồ tốt cho người mù xem: “Cách mạng không phải mời khách ăn cơm.”
“A~~~~ Lời trích a!” Hắn giật mình: “Tôi nói cái danh ngôn gì đó có lực sát thương lớn nha, hại tôi một chút liền nhuyễn xuống!” Còn cố ưỡn thẳng lưng để ta kiểm tra thực trạng của hắn, ngược lại khiến ta đỏ thẫm mặt.
“Tôi nói, việc kia là tôi không đúng.” Hắn còn thật sự đem mặt ta đối diện với hắn, điều này khiến ta cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tay hắn dùng sức, ta chỉ có thể đem mắt chuyển đi, tùy ý hắn ở bên tai ta nói liên miên: “Em thoạt nhìn là người cả ngày cười hì hì, một chút tâm sự cũng không có, kỳ thật chuyện trong lòng giấu rất tốt. Từ ban đầu tới nay, em không hề cự tuyệt phản kháng, cũng không hoàn toàn tiếp nhận. Em đối với tôi là nghĩ như thế nào? Có hận tôi không? Có nghĩ tới việc chạy trốn? Có hay không thích tôi một chút? Tôi nghĩ tới phát điên, cuối cùng… vì không biết rõ, nên không nhịn được mà muốn thử.”
Hắn đem đầu ta kéo lại càng gần, thẳng đến khi trán kề trán, mắt đối mắt: “Em thật sự tức giận?”
Tuy rằng chuyện nên làm hay không nên làm đều sớm làm qua, nhưng so vơi hiện tại cành ‘thân mật khăng khít”, đối với ngươi chính là cảm thấy không thích ứng được không khí hiện tại, đại ca, đầu chạm đầu còn muốn trợn tròn mắt nhìn nhau a. Về việc này, ta lựa chọn xem nhẹ, phải biết rằng ta bây giờ còn chưa hết tức đâu: “Gây rối thất bại, lại thất bại, cho đến diệt vong – đây là quy luật của chủ nghĩa đế quốc và phái phản động trên thế giới đói đãi với nhân dân.”
Phương Thụ Nhân thở dài.
“Đấu tranh, thất bại, lại đấu tranh, lại thất bại, lại đấu tranh, cho đến thắng lợi – đây là nhân dân.”
Hắn đột nhiên như kẻ trộm nở nụ cười: “Gây rối thất bại, lại thất bại, cho đến diệt vong – cái này dường như là em a?”
“Ngươi mới là chủ nghĩ đế quốc, phái phản động.”
“Ân, kia cũng vậy, đấu tranh, thất bại, lại đấu tranh, lại thất bại, lại đấu tranh… cái này cũng giống em… nói như vậy, rốt cuộc phái phản động cũng là nhân dân, để xem au thắng ai bại, nguyên lai cũng là điển hình của việc thắng làm vua thua làm giặc.”
Ta đem mình nhốt trong ổ chăn liều mạng nhìn cười, phía sau một hồi im lặng, hắn nằm xuống bên cạnh, đem ta gắt gao ôm vào lòng: “Khi nào em mới nguyện ý thẳng thắn theo tôi đây…”
Ta bỏ qua câu hỏi của hắn, cũng bỏ qua xôn xao trong lòng, hai mắt nhắm lại, ngủ.