Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1479: Lột Xác 4


Đọc truyện Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn – Chương 1479: Lột Xác 4


Ba của Phong Phong?Thủy An Lạc cũng từng nghe qua mấy lần.

“Người này ghê gớm lắm à?” Tại sao mỗi lần bọn họ nhắc đến ông ta thì đều có vẻ mặt không tốt lắm vậy?“Ông ta rất tàn bạo.

” Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời rồi nhận lấy ly nước được thím Vu đưa cho, “Cái người tên Phong Chính này là người dưới một người trên vạn người ở nước M.

Mẹ đẻ của Phong Phong cũng sinh ra trong một gia đình quý tộc.

Bà ngoại của Phong Phong là người Trung Quốc còn ông ngoại là người nước M.

Ba của cậu ta cưới mẹ cậu ta cũng vì lý do địa vị.

”“Vậy nên Phong Phong cũng thuộc cấp Vương gia quý tộc sao?” Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.

“Ba của Phong Tứ có tổng cộng bảy người con, nhưng chỉ có một mình phong Tứ là dòng chính! Nước M quan trọng nhất vấn đề huyết thống cho nên hiện tại Phong Tứ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Phong gia thì ba cậu ta chắc chắn không cho phép.

”“Bảy người con?” Khóe miệng của Thủy An Lạc lại giật giật, ông ta có mấy người vợ thế hả?Sở Ninh Dực gật đầu.

Thím Vu bưng hoa quả ra sau đó lại đi vào bếp luôn.


“Thím Vu, cam vẫn chưa cắt mà!” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, hơn nữa dưa hấu cắt cũng không đúng nữa.

Thím Vu hơi khựng lại một chút, sau đó vội vàng đem đĩa trái cây đi vào:“Là lỗi của tôi, lỗi của tôi.

”Thím Vu nói rồi lại vội vàng đi vào bếp.

Thủy An Lạc nhìn nhìn Sở Ninh Dực, chuyện gì vậy.

Cô đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi đứng dậy xỏ dép đi vào nhà bếp.

Tiểu Bảo Bối lập tức bò vào lòng ba mình rồi tiếp tục cười tít mắt coi tivi.

Thủy An Lạc đi vào thì thấy thím Vu đang cắt hoa quả: “Thím Vu, thím không sao đấy chứ?”Thím Vu lắc đầu: “Chắc là do tôi già rồi, gần đây mệt mỏi quá.

”Thủy An Lạc đón lấy dao gọt hoa quả trong tay của thím Vu, nói: “Nếu thím Vu mệt thì phải đi nghỉ ngơi đi, cái này để cháu làm cho!”“Không được không được, lúc mang thai thời kỳ đầu tuyệt đối không thể đụng nước lạnh, thiếu phu nhân cứ để tôi!” Thím Vu vội vàng nói: “Mau đi ra đi, một lát là tôi khỏe lại ngay thôi.

”Thủy An Lạc tò mò đi ra ngoài, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại.

“Thím Vu làm sao thế nhỉ?” Thủy An Lạc thắc mắc.

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, anh cũng không biết thím Vu bị làm sao nữa?Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò ngồi xuống: “Sau đó thì sao? Chắc lần này Phong Chính đến đây là muốn ép Phong Phong quay về hả?”“Rất có thể.


” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc có chút lo lắng, nhỡ đâu Phong Phong đi thật thì lúc Lão Phật Gia trở về biết làm sao bây giờ?Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như Phong Phong thật sự không chống lại được thì coi như sau này Lão Phật Gia có trở về cũng sẽ bị liên lụy thôi.

“Anh muốn giúp sao?” Thủy An Lạc hỏi.

Phong Phong là người nhỏ nhất trong bọn họ, kỳ thật đôi khi Sở Ninh Dực cũng rất bảo vệ cậu em này của mình.

Sở Ninh Dực bóp bóp trán của mình: “Cái này còn phải xem cậu ta muốn làm thế nào đã.

”Thủy An Lạc dựa vào vai của Sở Ninh Dực không nói gì.

Tiểu Bảo Bối nhìn ba rồi lại nhìn mẹ của mình.

Nhóc không biết hai người này lại làm sao nữa?“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối lại bò tới rồi ngoan ngoãn dựa vào lòng Thủy An Lạc.

Bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối túm lấy quần áo của cô, nhóc ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Em trai, em trai~”Thủy An Lạc: “! ”Cái đồ cuồng em trai này cũng khiến Thủy An Lạc hết nói nổi.

“Là em trai, là em trai.

” Thủy An Lạc cũng lên tiếng nói hùa với Tiểu Bảo Bối rồi tiếp tục ôm nhóc xem tivi.

Tiểu Bảo Bối nghe mẹ mình nói vậy thì rốt cuộc cũng hài lòng.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn con trai nhà mình, cái thằng nhóc thối này lại muốn gì đây?——oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.