Bạn đang đọc Món Ăn Riêng Của Bạn Gái – Chương 5
Cổ Việt Đàn thức dậy với một tâm trạng rất tốt, hôm qua ngủ thật là ngon, cái bụng rỗng được vỗ êm vì vậy cảm giác thấy ngủ càng thêm ngon hơn.
Hôm qua ăn xong bữa ăn khuya, Cổ Việt Đàn nằm trên giường đã tưởng tượng tới bữa ăn sáng nay. Không biết cô ta sẽ làm món gì cho hắn ăn đây ?
Nghĩ đến đây toàn bộ tâm trạng của hắn đều sảng khoái, bật dậy rất nhanh khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng, thần thái sáng lạng đi ra khỏi phòng.
Đi đến nhà ăn, hắn chợt phát hiện không phải hắn là người đến sớm nhất.
Cổ Việt Sâm, Cổ Việt Trì, Cổ Việt Di, Cổ Việt Mạn và Ông Cổ đang ngồi xung quanh bàn ăn, không ngừng đánh chén những thứ để trên bàn.
“Đây… Đây… là xảy ra chuyện gì vậy ?”
“Trứng bác thảo cháo thịt nạc đây.” Văn Tĩnh Thư hai tay đang bê một cái khay, trên đặt một nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo, miệng không ngừng hô lớn.
“Tốt, tốt…” Ông Cổ không ngừng nói tốt, mắt nhìn nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo không chớp mắt.
“Tôi cũng muốn.”
“Tôi cũng muốn một bát.”
“Tôi cũng muốn.”
Mọi người đều tranh nhau ăn nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo mà Tĩnh Thư vừa mới bưng ra.
Cổ Việt Đàn thấy thế, trong lòng khí nóng bốc lên.
Bọn họ dám ăn bữa sáng của hắn ?
“Mọi người dừng lại hết cho tôi, tất cả đều là của tôi.”
Nghe thấy tiếng hét của hắn, mọi người đang ăn đều dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái. Xong tất cả cùng quyết định mặc kệ hắn tiếp tục tập trung vào món cháo thịt nạc trứng bác thảo.
“Tức chết.” Cổ Việt Đàn thấy không ai để ý đến mình trong lòng giận lắm.
“Tiểu quỷ.” Tĩnh Thư thấy hắn vì một bữa ăn sáng mà tức giận trong lòng cảm thấy rất bực liền hừ một tiếng.
Nhìn hành động của nàng càng làm cho Cổ Việt Đàn thêm giận, hắn bước đến bên bàn, hai tay nắm vào khăn trải bàn chuẩn bị tiết giận.
Trong phút chốc mọi thứ trên bàn đều nằm la liệt ở dưới đất.
Mọi người dường như biết trước được suy nghĩ của hắn, đều như sẵn sàng chuẩn bị, ăn ý phi thường với nhau, hai tay nâng chén cháo lên còn những thứ khác, tuỳ vào hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn thấy tình cảnh hiện giờ Tĩnh Thư cảm thấy hoảng sợ .
Hắn vì sao có thể vì một chén cháo….
Cổ Việt Đàn giận đến xanh mét mặt mày, hắn không biết xấu hổ liền hét lớn, “Không ai được ăn.”
Không có ai để ý đến hắn hết .
Tĩnh Thư đi vòng vèo trong phòng ăn, lát sau tay bê ra một chén cháo thịt nạc trứng bát thảo không biết cố ý hay vô tình mà đi qua trước mặt hắn “Sáng sớm đã tức giận sẽ ảnh hưởng tới vị giác.”
Cổ Việt Đàn nhìn chén cháo trong tay nàng, rất nhanh nuốt nước miếng đang chảy ra trong miệng, rồi lại nhanh chóng lấy ghế ngồi vào bàn ăn, liền cúi đầu ăn.
“Tĩnh Thư, cháu làm bữa ăn sáng còn ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng đó.” Ông Cổ thoả mãn nói.
“Tay nghề của cô tuyệt thật.”
“Lâu lắm chưa được ăn những món ngon như thế này.”
“Cái gì lâu lắm? Căn bản là chưa từng ăn qua.”
Một câu khen ngợi lại tiếp một câu vang lên.
Cổ Việt Đàn ngẩng mặt lên nhìn đám anh em mình rồi lại cúi xuống ăn tiếp chén cháo, “Một đám không biết xấu hổ.”
Ông Cổ tức giận tay vỗ mạnh xuống bàn nảy lên, “Ngươi nói cái gì?”
“Việt Đàn, anh đừng quá đáng.” Việt Sâm thấy ồn ào liền lên tiếng, ánh mắt hướng về phía anh trai.
Văn Tĩnh Thư chưa bao giờ đối mặt với những chuyện như thế này, sợ hãi lùi về một phía… Những người này quả thật là khủng bố quá mức.
Ăn tới miếng cháo cuối cùng, Cổ Việt Đàn lấy khăn giấy ra lau miệng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hôm qua tôi đã nói Tĩnh Thư là đầu bếp riêng của tôi, sao mọi người lại ăn bữa sáng do cô ấy làm?”
“Việc này…” Ông Cổ á khẩu không trả lời được.
Cổ Việt Sâm không nói được gì đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Không bằng như vậy…” Ông Cổ cũng không muốn chịu thua trước con trai mình, “Số tiền đầu tư hai triệu cho Hoa Đạt, trong đó ba trăm nghìn tính của ta, như vậy Tĩnh Thư cũng là đầu bếp của ta.”
Cổ Việt Sâm thấy ba ba đã mở lời liền nói, “Đã vậy thì tôi cũng thế, đầu tư ba trăm ngàn.” Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn Tĩnh Thư nấu ăn thôi.
Cổ Việt Mạn cũng không do dự lên tiếng, “Tôi cũng góp một phần.”
Cổ Việt Trì nói theo, “Tôi cũng có một phần.”
Cổ Việt Di cũng lên tiếng, “Ba trăm có lời như vậy, tôi cũng góp một phần.”
Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn những người trong nhà này, không ngờ vừa ăn mà có thể bỏ ra một khoản lớn như vậy.
“Nếu mọi người đều góp tiền, vậy Tĩnh Thư không còn là đầu bếp riêng của con nữa rồi.” Ông Cổ như một ông vua nhìn xuống đứa con lớn nhất.
Cổ Việt Đàn châm chọc cười trừ, “Hai triệu đầu tư cho Hoa Đạt là tiền riêng của con, Tĩnh Thư là đầu bếp của riêng con, sau này không ai được sai Tĩnh Thư nấu ăn nữa.”
Tĩnh Thư trừng lớn con mắt nhìn hắn. Nàng lấy hết khí thế đi đến bên cạnh hắn, “Đều là người nhà cả, anh tính toán như vậy làm chi, với lại đồ ăn tôi đều để lại cho anh một phần mà.”
Lời nói của Tĩnh Thư làm tâm của hắn thấy ấm áp, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn không nguôi.
“Cô là của riêng tôi, không phải của mọi người.”
Đối với loại người phách lối như hắn, Tĩnh Thư cảm thấy uể oải, đầu gục xuống, hai mắt bỗng chốc có một màn sương, “Tôi không muốn làm đầu bếp riêng cho anh, tôi muốn về nhà nấu cho Tâm Vũ ăn .”
Cổ Việt Đàn nhìn thấy đôi mắt đỏ của nàng thì sự tức giận trên mặt liền thu về, đi đến bên nàng vỗ nhẹ an ủi, “Tôi không trách cô, cô nghĩ lại xem, khế ước mà tôi với cô ký chỉ cần đáp ứng mình tôi, đáp ứng bọn họ, cô thử nghĩ xem, có bao nhiêu người, lại thêm ba bữa ăn cộng thêm ăn khuya nữa, không phiền luỵ mới là lạ.”
“Tôi thấy không sao.”
Không sao? Nàng quả thật là một cô gái tốt .
Cổ Việt Đàn tức giận đến giậm chân, vẻ mặt giận dữ vừa lui về nay lại hiện ra, “Vì sao? Tôi không tin cô không nhìn thấy trong nhà tôi còn ba vị đầu bếp. Họ sẽ thế nào đây ?”
“Bọn họ… bọn họ…” Tĩnh Thư nói không ra lời.
“Bọn họ chính là phục vụ năm người này ba bữa ăn cộng thêm bữa ăn khuya nữa.” Cổ Việt Đàn chau mày nói.
Ông Cổ nghe con lớn nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất bực mình.
“Tiểu tử, ta nhắc cho con nhớ, ta là cha của con chứ không phải là huynh đệ của con.” Trước đây dạy hắn thế nào là trung hiếu lễ ái liêm sỉ, sao giờ lớn lên lại trở thành như thế này ?
Cổ Việt Đàn coi như không nghe thấy lời của cha mình, hai mắt nhìn lên trần nhà.
Tĩnh Thư nhìn thấy phụ tử nhà này vì ăn mà trở mặt với nhau, tình cảnh này xem thế là đủ rồi. Liền đi đến giật nhẹ ống tay áo hắn, “Vì ăn mà mang tiếng bất hiếu, được sao? Thôi thì tôi chỉ nấu cho Cổ lão gia ăn thôi được không….?” Một giọng nói nhẹ nhàng mang âm hưởng bất lực cất lên.
Hắn tà nghễ liếc nhìn nàng một cái, hắn cũng không muốn mang tiếng bất hiếu.
Chung quy thì lùi một bước, “Được nhưng chỉ có ba ba thôi, những người khác không được động vào.”
Ông Cổ vui vẻ nói, “Thật tốt, ta lại có thể ăn đồ ăn của Tĩnh Thư rồi.”
Tĩnh Thư mừng rỡ trên miệng nở một nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Vậy bữa trưa anh muốn ăn cái gì?”
“Ăn cái gì hả?” Lòng hắn bất chợt nở rộ một niềm vui.
“Tôi muốn ăn thịt ninh tử và gà tần”
Văn Tĩnh Thư vui vẻ đáp ứng. “Được.”
Nhìn Tĩnh Thư vui vẻ đáp ứng, ông Cổ trong lòng có chút nghi ngờ.
“Thật sự có thể làm được sao, đều là những món ăn nổi tiếng cả.”
Cổ Việt Đàn cười đắc ý, “Cô ấy không làm cho ba thất vọng đâu.”
Ông Cổ tin tưởng vào nhận xét của con lớn, trong lòng có chút trông đợi, “Ta bắt đầu mong đợi rồi đó.”
Cổ Việt Đàn đối với nàng tín nhiệm như vậy, trong lòng Tĩnh Thư bắt đầu có chút lo lắng.
Cổ Việt Sâm, Cổ Việt Trì, Cổ Việt Mạn, Cổ Việt Di chỉ có thể mở lớn hai mắt nhìn phụ thân và anh trai. Cả bốn người bọn họ không nghi ngờ gì, nước miếng bắt đầu nhanh chóng chảy xuống đầy mặt đất.
Như mọi ngày, Cổ Việt Đàn đến công ty, đi vào văn phòng, thư ký riêng của hắn thông báo rằng Công ty hóa chất Hoa Đạt đã đến lĩnh hai triệu.
Từ lúc Văn Tâm Vũ nói là muốn bán Hoa Đạt, hắn đã nhanh chóng chú ý và thu thập không ít tài liệu về Hoa Đạt, với những gì hắn biết về Hoa Đạt, hắn tin rằng Hoa Đạt sẽ nhanh chóng thành công.
Gặp mặt qua Văn Tâm Vũ, Cổ Việt Đàn càng thêm khẳng định những gì mình tin tưởng là đúng, hiện nay Văn Tĩnh Thư ở bên cạnh hắn, hắn chắc chắn rằng Văn Tâm Vũ sẽ càng làm việc tốt hơn, những gì mà hắn đầu tư ra rất nhanh sẽ thu lại được lợi nhuận.
Cổ Việt Đàn đột nhiên thấy nhớ Văn Tĩnh Thư.
Nàng quả là một cô gái tốt, nhưng tiếc là dáng người tròn quay của nàng làm cho nhiều người không chú ý đến nàng, thật là đáng tiếc.
Cổ Việt Đàn bất đắc dĩ thở dài, lại nghĩ thật ra cô ấy rất khác những cô gái khác, trên miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, “Vẫn còn có một điểm khác.” Tay nghề nấu ăn của nàng quả thật cao siêu, có thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao.
Đang suy nghĩ thì bỗng điện thoại reo lên.
Cổ Việt Đàn liền nhấc điện thoại lên: “Cổ Việt Đàn.” Hắn có thói quen xưng tên trước.
“Cổ tiên sinh.”
Trí nhớ của hắn cực tốt, phàm là những ai nói chuyện với hắn dù chỉ một lần hắn đều nhớ rõ.
Nhưng tiếng nói thật xa lạ. “Xin hỏi ai vậy ?”
“Xin lỗi đã làm phiền ngài, tôi là Hạ Chấn của công ty Phi Chỉ.”
Hạ Chấn? Cái tên nghe rất quen tai.
“Xin hỏi tiên sinh tìm tôi có chuyện gì ?”
Hạ Chấn nuốt nước miếng nói, “Cổ tiên sinh, tôi nghĩ sẽ lấy công ty của tôi thế chấp để có thể quay vòng tiền mặt.”
“Quay vòng tiền mặt ?” Cổ Việt Đàn lạnh lùng cười “Hạ tiên sinh, ngài có phải nhầm lẫn gì không? Tôi đâu phải ngân hàng, lại càng không phải tổ chức hỗ trợ, Cổ mỗ đây cũng không phải công ty cho vay nặng lãi.”
“Không, không, Cổ tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, một tháng trước là ngài tự tìm đến công ty chúng tôi….”
Bỗng dưng Cổ Việt Đàn nhớ lại một tháng trước hắn có tìm hiểu một nhà xưởng sắp đóng cửa, nhà xưởng đó ngoại trừ máy móc cũ ra thì không có gì đáng giá để hắn thu mua.
Căn cứ theo những gì mà hắn lén điều tra thì Hạ chấn này sở dĩ phá sản đều là vì một người đàn bà, hắn đem hết tiền bạc ột người đàn bà, đến lúc tỉnh lại thì đã quá muộn.
“Hạ tiên sinh, tôi không có ý định thu mua nhà xưởng của ông.” Cổ Việt Đàn mềm mỏng nói nhưng trong giọng nói lại chứa sự cứng rắn.
“Cổ tiên sinh, tôi có thể hạ giá thành…” Hạ Chấn cầu xin nói.
Cổ Việt Đàn chán nản nhíu mày, “Hạ tiên sinh, tôi không phải là nhà từ thiện, công ty của ông trong mắt tôi không đáng một xu, ông hãy từ bỏ ý định đi.”
Hắn lạnh lùng dập máy, không cho người khác một con đường sống ,“Ta mà mua nhà xưởng của ngươi, Cổ Việt Đàn ta có là người ngốc! ”
Điện thoại trên bàn lại reo lên, hắn cứ để điện thoại reo “Những kẻ này không hiểu tiếng quốc ngữ hay sao, thật là phiền chết đi được.”
Không nhận.
Qua một lúc điện thoại dừng reo, hai hàng mày của hắn khẽ dãn ra. Nhưng một lúc sau điện thoại lại reo, hắn tức giận nắm lấy điện thoại hét to, “Tôi đã nói là không mua….”
“Anh làm sao vậy ? Ai chọc giận anh vậy ?” Văn Tĩnh Thư sợ hãi nói, nghe giọng nói ôn nhu của nàng, cơn giận của Cổ Việt Đàn bỗng chốc hạ nhiệt.
“Là cô hả, có chuyện gì vậy?”
“Lúc anh ra cửa tôi chưa hỏi anh, buổi tối mấy giờ trở về nhà ăn cơm?”
Cơm trưa chưa ăn, đã hỏi đến cơm tối.
“Giữa trưa sẽ trở về ăn cơm.” Hắn lạnh lùng dập điện thoại.
Nàng có chọc giận hắn cái gì đâu, sao hắn lại tức giận với nàng, điện thoại trong tay nàng phát ra tiếng tít tít báo hiệu người bên kia đã dập máy.
“Cổ Việt Đàn nói gì mà sắc mặt cháu lạ thế?” Cổ lão gia nghi hoặc hỏi.
Văn Tĩnh Thư nhất thời hoàn hồn, bỏ điện thoại xuống nói, “Anh ấy không nói gì cả, chỉ nói trưa sẽ về ăn cơm.”
“Nó nói trưa sẽ về ăn cơm sao?” Ông Cổ dường như không tin vào tai mình hỏi lại. “Từ trước đến nay nó đều không về nhà ăn cơm buổi trưa, sao hôm nay lại thay đổi?”
“Vậy sao?” Văn Tĩnh Thư vô thức đáp lại, trong lòng đang nghĩ không biết là ai chọc giận hắn?
Cổ lão gia cười lớn, “Nó nhất định không bỏ được những món ăn cháu nấu rồi.”
Quản chuyện của hắn làm gì? Bây giờ nàng phải nhanh chóng nấu ăn thôi, không muốn lát nữa lại làm bao cát cho hắn trút giận.
“Lão gia, con không nói chuyện với ông nữa con đi nấu đồ ăn đây.” Văn Tĩnh Thư đi nhanh vào bếp làm cơm trưa cho Cổ Việt Đàn, từ sau khi vào nhà này nàng đã quen gọi ông Cổ là lão gia.
Phải một câu, trái một câu, ngày xưa mẹ vợ xem tướng con rể, ông hiện giờ xem con dâu, càng nhìn nàng lại càng thích.
“Lão gia.”
Tĩnh Thư gọi một tiếng lập tức ông hoàn hồn trở lại “Chuyện gì?”
“Buổi trưa lão gia thích ăn món gì ?”
“Ta?” Cổ lão gia có chút ngạc nhiên. Ngay cả mình cũng quan tâm như vậy, bây giờ tìm đâu ra một cô gái thế này.
“Lão gia, răng của ông không tốt, thịt bò hầm được không?” Tiếng của Tĩnh Thư từ trong nhà bếp vọng ra.”
“Được, được.” Ông Cổ ha ha cười lớn đáp lại.
…
Cổ Việt Đàn vô cùng đúng giờ, kim phút và kim giờ chỉ đúng vào con số 12, bóng dáng cao lớn liền xuất hiện tại cửa lớn.
Ông Cổ kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô ấy còn chưa chuẩn bị đồ ăn trưa sao?” Đây là câu nói đầu tiên của Cổ Việt Đàn.
Ông Cổ lộ nét cười sâu xa, “Từ trước đến nay con không về ăn cơm trưa, sao hôm nay lại về?”
“Vừa vặn đi ngang qua.” Cổ Việt Đàn không nhìn cha, âm thanh trầm trầm vang lên trả lời.
“Phải không?” Ý cười bên miệng Ông Cổ càng thêm khoa trương .
Văn Tĩnh Thư hai tay bưng một chén canh từ phòng bếp đi ra, lơ đãng liếc phòng khách một cái, phát hiện Cổ Việt Đàn đã trở về.
“Anh đã trở lại, lập tức có thể ăn cơm.” Đi đến bàn ăn liền buông bát canh trong tay, nàng xoay người lại chui vào phòng bếp.
Tháo lỏng cravat ở cổ, Cổ Việt Đàn nói to “Nhanh lên, đói chết đi mất.”
“Được rồi, được rồi, đến đây.” Tĩnh Thư bê vài món ăn từ nhà bếp ra, tuỳ ý để nhanh trên bàn. “Sao mỗi lần tôi gặp anh, anh đều kêu đói, có thể thay đổi lời thoại hay không?”
Cổ Việt Đàn vô thức nhếnh môi lên, trên mặt lộ vài phần tinh nghịch của trẻ con, nói: “Không thể.”
Văn Tĩnh Thư khẽ lườm hắn, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào phòng khách nơi Cổ lão gia đang đứng như trời trồng “Lão gia, mau vào ăn đi nếu không châu chấu quá cảnh, lát nữa một ngụm canh cũng không còn.”
Dám so sánh hắn với châu chấu, Cổ Việt Đàn khẽ lườm nàng .
“Tốt, ta lập tức qua đây.”
Ông Cổ mới xoay người đi về phía bàn ăn, cửa lớn đột nhiên vang lên những tiếng động ồn ào.
“Làm ơn cho tôi đi vào, tôi muốn gặp Cổ tiên sinh !”
Ông Cổ kinh ngạc nhìn hướng cửa lớn, Văn Tĩnh Thư cũng nhìn nghi hoặc, chỉ riêng Cổ Việt Đàn dường như không có việc gì ngồi ở bàn ăn .
Văn Tĩnh Thư bất an, vỗ nhẹ bả vai Cổ Việt Đàn, “Anh muốn đi ra ngoài nhìn xem hay không, người ta giống như chỉ tên tìm anh?”
Cổ Việt Đàn liếc cái tay nhỏ bé đang để trên vai một cái, dường như hết thảy chuyện này không quan hệ tới hắn, hờ hững cúi đầu tiếp tục ăn.
Hạ Chấn đột phá hàng bảo vệ lôi kéo vọt vào phòng khách, hướng tới Cổ Việt Đàn kêu to một cách bi thương: “Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh.”
Văn Tĩnh Thư thấy thế, trong lòng đột nhiên chú ý, quay đầu nhìn Cổ Việt Đàn, thế nhưng phát hiện hắn thờ ơ chuyên chú dùng cơm.
Có chuyện gì đây?
Ông Cổ cau mày đi tới trước mặt Hạ Chấn, “Xin hỏi anh là……”
Hạ Chấn gắt gao nắm tay lại, cúi lưng trả lời: “Tôi gọi là Hạ Chấn, vốn là ông chủ một công ty điện tử nhỏ, bởi vì gặp phải kinh tế đình trệ mà phá sản, vì ngân hàng thu nợ, cho nên không thể không bán nhà xưởng. Cổ tiên sinh……”
“Đủ rồi!” Cổ Việt Đàn vỗ tay xuống ghế, đứng lên, nghiêm khắc chỉ vào Hạ Chấn nói: “Tôi đã nói rồi, nhà xưởng của anh căn bản không đáng để tôi thu mua! Tôi không phải nhà từ thiện, thế nhưng hiện giờ anh chạy tới nhà của tôi làm loạn.”
“Cổ tiên sinh, trên thực tế tôi biết nói cũng không phải như vậy, anh rõ ràng muốn mua công ty, cố ý làm cho pháp viện niêm phong nhà xưởng của tôi, chờ ngân hàng bán đấu giá, anh chuẩn bị mua lại với giá thu mua thấp.”
Cổ Việt Đàn lại là người như thế sao? Văn Tĩnh Thư giật mình xanh mét nhìn khuôn mặt tuấn tú, “Là thật sao?”
“Chuyện không liên quan đến cô!” Cổ Việt Đàn hung tợn quay sang trừng mắt nhìn Văn Tĩnh Thư. Trong mắt hắn tàn khốc làm nàng toàn thân không rét mà run.
“Cổ tiên sinh.” Hạ Chấn đột nhiên hai đầu gối cùng lúc quỳ xuống đất, bất lực cầu xin Cổ Việt Đàn, “Xin anh mở lòng từ bi cho tôi một con đường sống! Tôi nguyện ý giá thấp bán ra, ít nhất cho người nhà có một con đường sống. Nếu rơi vào tay pháp viện niêm phong, ngân hàng bán đấu giá, tôi thật là hai bàn tay trắng, đến lúc đó vợ con tôi……”
“Pháp viện niêm phong, ngân hàng bán đấu giá đều không quan hệ tới tôi.” Cổ Việt Đàn giương mắt căm tức.
“Cổ tiên sinh……” Hạ Chấn thống khổ cầu xin, đứa nhỏ giương một ánh mắt mờ mịt nhìn Cổ Việt Đàn.“Ông vì sao muốn khi dễ ba tôi?”
Hạ Chấn vội vàng giữ chặt con, ra tiếng ngăn lại: “Không được nói.”
Ông Cổ tiến lên nhìn thẳng Hạ Chấn, “Việt Đàn là muốn mua nhà xưởng của anh sao?”
“Lão tiên sinh, tôi không lừa ông, việc này vẫn là ngân hàng vụng trộm nói cho tôi biết.”
Ông Cổ nổi giận đùng đùng quang sang trừng mắt nhìn con cả, “Là thật sao?”
Cổ Việt Đàn nhếch miệng không nói.
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn Cổ Việt Đàn, “Anh là người như thế sao?”
Cổ Việt Đàn thật sâu hít một hơi, thanh âm theo hàm răng rít ra:“Cô đừng ồn ào theo.”
Nhìn hắn tức giận, đã chứng minh lời Hạ Chấn không chút nào giả dối.
Văn Tĩnh Thư ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cổ Việt Đàn, “Anh làm sao có thể làm như vậy? Anh muốn vợ con người ta làm sao mà sống? Lòng của anh rất tàn nhẫn ác độc, đồ máu lạnh.”
Cổ Việt Đàn đối mặt Văn Tĩnh Thư đang tức giận, thản nhiên nói: “Sự tình không phải như vậy.”
“Không có lửa làm sao có khói, hơn nữa lời anh ta nói, mỗi câu đều khiến anh không thể phản bác, hết đường chối cãi.”
“Cô không thể chỉ nghe lời nói của một bên liền lên tiếng ngắt lời.” Cổ Việt Đàn nghiêm khắc bác bỏ.
Biểu tình trên mặt hắn tựa như con dã thú lớn làm cho người ta sợ hãi, khiến trong lòng nàng run sợ, Văn Tĩnh Thư sợ tới mức mở to mắt, há hốc vì kinh ngạc, đồng thời lui ba bước.
“Được lắm thật đáng sợ……” Giống như gặp phải độc xà mãnh thú, nàng thần sắc kinh hoảng chạy ra bên ngoài.
“Tĩnh Thư……” Ông Cổ kinh ngạc nhìn bóng người tròn trịa chạy ra ngoài cửa.
Thế nhưng nàng vẫn cứ chạy?
Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư biến mất ở trước cửa, lẩm bẩm: “Cô muốn đi đâu?”