Mommy Đắt Giá Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 24


Đọc truyện Mommy Đắt Giá Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời! – Chương 24


Giang Vãn ngã vào giường lớn mềm mại, mở đôi mắt đẹp mê ly, cảnh tượng trước mắt như đong đưa, giống như là kính vạn hoa không chân thật..

Cô muốn càng nhiều..

Lệ Mạc Sâm đứng dậy, lúc tìm đồ từ trong ngăn kéo, Giang Vãn lại như bạch tuộc tám chân quấn lấy anh.

Giang Vãn bị hạ thuốc quả thật thay đổi thành một người khác!

Lệ Mạc Sâm bị cô đè lên, không biết từ lúc nào Giang Vãn đem khóa kéo váy ở phía sau kéo mở ra, váy lỏng lẻo..

Giang Vãn chủ động hôn lên môi mỏng của anh, tay nhỏ quấn lấy cổ anh, cái lưỡi mềm mại chậm rãi đảo qua môi anh, như là ở tinh tế phác họa.

Mà Giang Vãn những năm gần đây, trừ 5 năm trước cơ một lần, căn bản là không có trải qua với bất kỳ người đàn ông nào, cô hôn kỹ cực kỳ, rồi lại làm Lệ Mạc Sâm rất muốn ăn sạch cô..

Lệ Mạc Sâm gắt gao mà gữi chặt lấy vòng eo của cô mà ngồi dậy, mái tóc gài gợn sóng của Giang Vãn như rong biển, hỗn độn xõa trên vai.

Lệ Mạc Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên có một tia mềm mại không dễ phát hiện, anh chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nhỏ hơi nóng của Giang Vãn, dùng sức gia tăng nụ hôn này.

Giang Vãn bị bắt ngửa đầu nhận lấy sự cuồng nhiệt xâm lược của anh, thân thể cô càng là bởi vì nụ hôn này hóa thành một vũng nước..

Giang Vãn nhẹ nhàng nhắm lại mắt, nụ hôn này thế mà làm cho cô có chút an tâm.

Bàn tay nóng bỏng chậm rãi trượt xuống dưới, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi, từng chút từng chút gia tăng nụ hôn này..

Cô cái gì cũng không sợ, cô muốn anh.

Giang Vãn hơi thở mềm mại, mang theo chuyên chúc với hương vị của cô, thật sâu mà khắc vào tâm trí Lệ Mạc Sâm, như là một cái lông vũ mềm nhẹ, mềm mại đảo qua nơi sâu nhất nơi đáy lòng Lệ Mạc Sâm..


Lệ Mạc Sâm ánh mắt rơi xuống, nhìn chằm chằm mắt của Giang Vãn, lông mi mảnh dài ở hai sườn mũi rơi xuống như hình cung ma mị.

Cô đầu nhập mà ôn nhu, dường như là đã nhận ra ánh mắt của người đàn ông trước mặt, Giang Vãn nhẹ nhàng chậm chạp mở bừng mắt ra, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy nồng đậm của Lệ Mạc Sâm..

“Em nhớ anh..”

Người phụ nữ cắn chặt răng môi!

Tay Giang Vãn chậm rãi trượt xuống dưới, gắng hết sức kéo quần áo của anh ra.

Cô thành công đánh thức con mãnh thú đang say ngủ!

Lệ Mạc Sâm rốt cuộc chịu không nổi cái bộ dạng này của cô, đem Giang Vãn đẩy đến trên giường lớn mềm mại!

Thân hình cường tráng của anh đổ xuống, nụ hôn trở nên điên cuồng..

Mà Giang Vãn cũng nhiệt liệt đáp lại anh.

Đại não của cô lúc này như là có một cái lốc xoáy thật lớn cứ dần dần cuốn lấy cô..

Tóc Lệ Mạc Sâm có chút hơi hơi hỗn độn, hơi thở của anh nóng bỏng mà cuồng nhiệt, đều phảng phất như là dung nham, hung hăng mà dừng ở trên người Giang Vãn.

Mái tóc với hơi thở của anh phảng phất nhàn hormone nam nhàn nhạt, xẹt qua mũi Giang Vãn, mềm mại, ngứa ngứa..

Thân thể Giang Vãn hơi chút giật mình, tay cắm vào sợi tóc của anh.

Đôi mắt cô nhìn đèn thủy tinh vô số trên trần nhà, có chút choáng váng mơ hồ, cánh môi cô hơi hơi mở ra, như là ở gọi anh: “Lục Vĩ Đình..
Vĩ Đình..”

Thời điểm Lệ Mạc Sâm đang muốn lột số quần áo trên người cô, động tác đột nhiên dừng lại, như bị dội một chậu nước lạnh, ngọn lửa dục vọng nháy mắt tắt ngấm!

“Giang Vãn, cô đang nói cái gì?” Lệ Mạc Sâm hung hăng mà bóm cái cằm cô, một đôi con ngươi đen láy bắn ra tia tàn nhẫn đáng sợ.

“Vĩ Đình..” Tay Giang Vãn để ở ngực anh, môi anh đào vô ý thức khẽ gọi.

Ánh mắt anh gắt gao mà nhìn chằm chằm người phụ nữ gần như trần trụi dưới thân, hai bàn tay to từ từ nắm chặt thành quyền mà ấn ở gối đầu của cô, gân xanh nổi lên, phẫn nộ, chán ghét..
Một sự tức giận dâng lên!

Lệ Mạc Sâm từ trên người cô rời đi, dường như đang nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói còn nhiễm chút nồng nàn chưa tan hết: “Giang Vãn, cô thật đê tiện!”

“Đừng đi..”

Giang Vãn khó khăn đứng dậy, cố gắng muốn giữ anh lại.

Lệ Mạc Sâm chưa từng nghĩ tới có một mặt như vậy Giang Vãn!


Tay cô kéo áo sơmi của Lệ Mạc Sâm lại.

“Buông tay!” Lệ Mạc Sâm quát lạnh!

Mà Giang Vãn lại thuận thế mà lên, thân hình mềm mại theo vậy mà dán đi lên cánh tay anh, cảm giác kia, làm mạch máu người ta muốn nổ tung.

Giang Vãn hơi thở hỗn độn, dưới tác dụng của thuốc, cô giống như đối với Lệ Mạc Sâm càng ngày càng muốn, cô nhìn hình dáng trước mặt khuôn mặt tuấn tú rõ ràng, trong thân thể kia ngọn lửa dường như càng ngày càng mãnh liệt..

Ánh mắt Lệ Mạc Sâm hung ác nham hiểm quả thật có thể giết chết người!

Đặc biệt là lúc này, mới vừa rồi ngọn lửa vụt tắt, lại có xu thế bị nhóm lên.

Lệ Mạc Sâm hít một hơi thật sâu, giật mạnh áo sơ mi trong tay Giang Vãn mà mặc lên trên người, lấy áo khoác ở trên sô, phịch một tiếng, quăng ngã cửa mà đi!

* * *

Không biết qua bao lâu, Giang Vãn rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lọt vào trong tầm mắt, là vô số đèn treo thủy tinh xa hoa.

Giang Vãn suy nghĩ tự do một hồi, mới phản ứng lại nơi này là khách sạn.

Cả người đau nhức, hình như có rất nhiều mồ hôi bết dính.

Giang Vãn chậm rãi cựa người, huyệt Thái Dương lại giật đùng đùng, cô dựa vào đầu giường mà xoa cái trán của mình.

“Dì ơi, dì tỉnh rồi!”

Giọng nói vui sướng của trẻ con truyền đến, làm Giang Vãn hoảng sợ, cô vừa nhấc đầu xem, thế nhưng lại là Tây Bảo!

Tây Bảo hình như là ở mép giường cô ngủ, trên khuôn mặt còn mang theo vết hằn do ngủ.

Giang Vãn chậm rãi vươn cái tay đau nhức của mình xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo, mà Tây Bảo thấy dì Vãn Vãn tỉnh lại, đầy mặt đều là ý cười vui vẻ.


Giang Vãn đỡ cái trán đau đớn, sao lại không nhớ được đã xảy ra chuyện gì..

Cô ở trên đường gặp Tây Bảo, sau đó Tây Bảo phát sốt, cô đi mua thuốc, đưa Tây Bảo đến khách sạn nghỉ ngơi..

Còn lại, Giang Vãn tất cả đều không nhớ rõ..

“Tây Bảo, vì sao dì lại ngủ ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Vãn đau đầu muốn nứt ra, cố gắng nhớ lại.

“Dì?”

Tây Bảo vốn có chút sợ hãi, thời điểm cậu tới, thấy quần áo trên giường lộn xộn, dì Vãn Vãn hôn mê, còn tốt bụng giúp dì Vãn Vãn đắp chăn lên.

Cậu bé đặc biệt sợ hãi dì Vãn Vãn tỉnh lại sẽ chất vấn mình, sau khi đã biết chân tướng sự việc sẽ chán ghét cậu!

Mà hiện tại, dì Vãn Vãn đều quên hết? Không nhớ rõ?

Tây Bảo trừng lớn mắt: “Dì Vãn Vãn, dì đều không nhớ rõ sao?”

Giang Vãn xoa xoa cái trán, lắc đầu: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao dì lại ngủ ở đây..”

Tây Bảo ngồi ở tại chỗ, thế nhưng lại có chút vui mừng!

Giang Vãn cố gắng xốc chăn lên muốn ngồi dậy, lại nhận thấy được cả người lạnh lạnh, đùi chạm vào nhau..

Cái tình huống đây! Quần cô sao lại không thấy?
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.