Đọc truyện Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt FULL – Chương 31
Biên tập: Mộ Vũ
Hình dạng, kích cỡ, màu sắc, độ cứng, quả là…!
Quan Tử Sơn trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, khó khăn thu ánh mắt lại.
Tuy rằng anh đã kéo khóa quần xuống, nhưng sau khi nhìn thấy thứ kia của Đinh Nãi Xuyên, anh chợt ngại không muốn lôi ra, cảm giác thua chị kém em là kiểu gì thế này?
Một lát sau, bên cạnh vẫn truyền đến tiếng nước tí tách như trước.
Quan Tử Sơn “…..”
Xem ra thận của Đinh Nãi Xuyên làm việc cũng không tệ lắm.
Lại thêm một lúc nữa, vẫn còn tiếng nước tí tách chưa dứt.
Quan Tử Sơn “…..”
Đinh Nãi Xuyên giữ nước tiểu nghẹn bao lâu rồi!
Ngay lúc anh miên man suy nghĩ, tiếng tí tách tí tách rốt cuộc cũng dừng lại, Đinh Nãi Xuyên thở ra một hơi, rung lên hai cái, lần nữa cất thứ kia đi, sau đó kéo khóa lên.
Xong xuôi tất cả, hình như cậu mới chú ý đến Quan Tử Sơn ở bên cạnh, xoay đầu lại mỉm cười chào anh “Cậu cũng vào đây đi tiểu sao, thật trùng hợp.”
Quan Tử Sơn “… Khéo quá!”
“Sao cậu không giải quyết đi?” Đinh Nãi Xuyên nhìn bộ dáng đứng yên của anh, huýt sáo, “Chẳng lẽ đang ngượng?”
Quan Tử Sơn “…Có những người không tiểu ra được khi có người đứng bên cạnh.”
Anh kín đáo ám chỉ với Đinh Nãi Xuyên rằng: Cho nên cậu nhanh nhanh biến ra ngoài đi!
“Không đi được à? Để tôi giúp cậu!” Đinh Nãi Xuyên giống như ngược lại không hiểu gợi ý của anh, chỉ cười khẽ rồi khẽ ngâm nga “Xiii—–“
Quan Tử Sơn “…Thật sự không cần! Cảm ơn!”
Vẻ mặt cậu thất vọng, xoay người đi rửa tay.
Nhân lúc Đinh Nãi Xuyên rửa tay, Quan Tử Sơn vội vàng tiểu xong, sau đó kéo khóa lên, xoay người bước tới bồn rửa.
Đinh Nãi Xuyên đã rửa tay xong, lúc này đang ngồi lên bồn rửa, đung đưa đôi chân dài.
Hai cái chân của cậu cứ đu qua đu lại, chắn đường rửa tay của Quan Tử Sơn.
Anh nhíu mày “Tránh ra chút đi.”
Đinh Nãi Xuyên nhíu mày, cong khóe môi cười khẽ, sau đó dịch đôi chân đi.
Vòi nước ở bồn rửa tay là kiểu cảm ứng, Quan Tử Sơn đưa tay chạm khẽ vào vòi nước, nhanh chóng có nước ào ào chảy xuống.
Anh nghiêm túc cúi đầu rửa tay thật sạch.
Nước rất lạnh, sau khi rửa xong, anh nâng một tay vốc nước rửa mặt, lúc nhắm mắt lại, chợt nghe thấy tiếng gọi khẽ của Đinh Nãi Xuyên “…Quan Quan.”
Quan Tử Sơn giật mình, vô thức quay đầu lại, sau đó khóe môi nóng lên.
Anh hoàn toàn ngây cả người, nhưng đến khi mở mắt ra, trước mặt đã không còn ai, Đinh Nãi Xuyên đã nhảy xuống khỏi bồn rửa, đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Cảm giác nóng ấm thoáng qua bên khóe môi, nhanh đến nỗi anh thậm chí nghĩ mình bị ảo giác.
Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng khép lại, Đinh Nãi Xuyên đã đi khỏi.
Anh đưa tay sờ môi, trong lòng đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.
Khi anh trở lại phòng KTV, Đinh Nãi Xuyên đã sớm đi vào, lúc này đang dựa bên cửa sổ nghịch điện thoại, lúc cậu nhận ra Quan Tử Sơn vào, cậu ngẩng đầu lên liếc anh một cái, khẽ nhếch miệng nhìn anh.
Quan Tử Sơn vội nghiêng người nhìn chỗ khác, giả vờ cực kỳ hứng thú với bình hoa trang trí trong phòng.
Quan sát bình hoa xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Đinh Nãi Xuyên thì nhận ra bên cạnh cậu đã có thêm một cô gái xinh đẹp khí chất thanh cao, mai tóc uốn lượn sóng vàng nhạt, chính là cô gái vừa ngồi gần anh ban nãy.
Người đẹp kia không biết đang nói gì với Đinh Nãi Xuyên, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ cười nói của hai người, người đẹp còn cười đến run cả người, còn cậu vẫn luôn trưng bản mặt tươi cười.
Quan Tử Sơn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, rũ mi xuống, vươn tay chọc lấy một miếng dưa leo lên ăn.
Thế nhưng miếng nộm dưa vốn chua cay ngon miệng bỗng biến thành nhạt nhẽo vô vị.
Rõ ràng không muốn để ý đến cậu nữa, nhưng anh vừa ăn dưa leo vừa không nhịn được nhìn về hướng cậu.
Lúc này Đinh Nãi Xuyên đang nở nụ cười với cô gái kia, khuôn mặt dịu dàng, cũng không biết cậu đang tâm sự chuyện gì nữa.
Ngay lúc Quan Tử Sơn liếc qua chỗ Đinh Nãi Xuyên, cô gái kia hình như chú ý đến ánh nhìn vụng trộm của anh, vì thế cười nói gì đó với Đinh Nãi Xuyên, cậu cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Trong khoảnh khắc hai mắt đối diện với anh, Đinh Nãi Xuyên khẽ cười, Quan Tử Sơn lập tức chuyển ánh nhìn của mình đi.
Trong giây phút ấy, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như anh nghe thấy tiếng cười của hai người kia.
Quan Tử Sơn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái một lần nữa.
Anh yên lặng ăn dưa leo thêm một lát nữa, nhưng vào lúc này, cửa phòng lại được một người đẩy ra.
Một người đàn ông đầu húi cua đi vào, phía sau còn có một cô gái han sắc bình thường nhưng có vẻ rất dịu dàng, trong ngực cô còn ôm một đứa bé, có lẽ đã được một tuổi.
“Lớp trưởng, cậu đến muộn, phải phạt một ly!”
“Lớp trưởng mang theo chị dâu đến cơ à?”
Bị những người khác ồn ào nhao nhao nói một trận, Quan Tử Sơn mới nhớ ra người đàn ông mặt mũi bình thường này là lớp trưởng của bọn họ, thành tích học tập rất tốt, chỉ có điều khiến anh giật mình là, anh vẫn cho rằng lớp trưởng là một con mọt sách.
Dù sao ba năm trung học cậu ta cũng không có bạn gái, cũng không nghe nói cậu ta thích nữ sinh nào, nhưng không nghĩ đến mấy năm sau gặp lại, cậu bạn lớp trưởng này đã kết hôn, ngay cả con trai cũng lớn như vậy rồi.
Trong lòng Quan Tử Sơn cảm thán một hồi, những người khác thì bắt đầu trêu chọc lớp trưởng “Không ngờ lớp trưởng lại là người kết hôn sớm nhất trong lớp chúng ta, lúc ấy chúng ta còn tưởng trước ba mươi cậu ấy cũng không kiếm được bạn gái chứ!”
“Lúc đó cậu còn vùi đầu vào học, không để ý chuyện bên ngoài, không ngờ lại im hơi lặng tiếng đi cưới vợ rồi!”
Bị những người khác trêu chọc một hồi, lớp trưởng từ đầu đến cuối mang theo nụ cười hiền lành, vươn tay gãi gãi cái đầu húi cua của mình, không nói gì nhưng trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Người phụ nữ bên cạnh cậu ta cũng bị trêu đến xấu hổ, chỉ là rất nhanh sau đó, mọi người đều bị con của lớp trưởng hấp dẫn lực chú ý.
Tuy rằng lớp trưởng và vợ cậu ta không xem như xuất sắc, nhưng con của hai người rất đáng yêu, đôi mắt hai mí to to, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tròn vừa mềm mại.
Đám người lớn và nhất là con gái, không có cách nào chống cự đối với trẻ con đáng yêu, rất nhanh có vài cô đi tới trước mặt chơi đùa với nhóc con.
Cục cưng nhỏ mới hơn một tuổi, còn chưa biết nói, miệng chỉ bi bô vài tiếng không rõ, lại đáng yêu đến nỗi các cô gái không nhịn được, liên tục hét lên, trên mặt lớp trưởng cũng tràn đầy vẻ tự hào.
Quan Tử Sơn mặc dù là một người đàn ông, nhưng anh rất thích trẻ con, tuy rằng theo tính hướng của anh đã định trước là cả đời này không thể có con riêng của mình, có điều chuyện ấy cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích trẻ con nhà người khác.
Ngay lúc anh chuẩn bị đến gần chơi đùa với cục cưng, Đinh Nãi Xuyên đã nhanh hơn đến trước mặt nhóc con, cúi người xuống chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Chiều cao của nhóc con có lẽ chỉ cao tới đầu gối của cậu, đối với nhóc mà nói Đinh Nãi Xuyên chính là một quái vật khổng lồ, lúc cậu mới xuất hiện, nhóc con đã bĩu môi, gần như sắp há mồm định khóc.
Nhưng lúc cậu ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn cục cưng, nhóc vừa thấy khuôn mặt của Đinh Nãi Xuyên, lập tức ngừng thút thít, mở to hai mắt nhìn cậu, bên khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
“Đáng yêu quá, là con trai hay con gái?” Một bạn nữ hỏi lớp trưởng ở bên cạnh.
Lớp trưởng mỉm cười ngốc nghếch, gãi đầu đáp “Là con gái.”
“Không trách được, nhỏ như vậy đã thích trai đẹp rồi.” Một bạn nữ khác mỉm cười.
Đinh Nãi Xuyên vươn tay chọc khuôn mặt bánh bao của nhóc, cục cưng nhỏ cười ngây ngô hai tiếng, vươn cánh tay trắng mập nắm chặt lấy ngón tay của cậu.
Đinh Nãi Xuyên cười với cô bé, sau đó vươn tay bế bé lên, bé dựa vào trong ngực cậu, cười khanh khách hình như rất vui vẻ.
“Lớp trường, xem ra con gái của cậu rất thích Đinh Nãi Xuyên rồi, dứt khoát gả con gái làm cô dâu nuôi từ nhỏ cho cậu ta đi.” Bên cạnh có người nói đùa.
Lớp trưởng lập tức nghiêm mặt “Thôi nhé, con gái của tôi còn bé lắm đó.”
Những người khác lập tức cười lớn.
Mà Quan Tử Sơn đứng ở xa xa, dõi theo ánh mắt dịu dàng của Đinh Nãi Xuyên đang nhìn cô nhóc, bỗng nhiên trong lòng buồn bã, cậu cũng rất thích trẻ con…
Nếu sau này Đinh Nãi Xuyên có con của mình, chắc chắn cậu sẽ là một người cha tốt.
Quan Tử Sơn nghĩ như thế, vốn đôi chân muốn bước ra nháy mắt trở nên nặng nề, anh rũ mi xuống, ngồi về chỗ cũ, im lặng ăn dưa leo.
Ngoài lớp trưởng thì cũng có người dẫn bạn bè cả nam hay nữ đến, những người này sẽ trở thành đối tượng trêu chọc của mọi người.
Về phần lớp trưởng, vợ và con gái đều có, tự nhiên sẽ bị nhóm độc thân tung lửa giận nhiều nhất, mới đến một lúc đã bị ép uống vài ly rượu.
Quan Tử Sơn yên lặng ăn được một lúc, bỗng chiếc ghế bên cạnh trầm xuống, Đinh Nãi Xuyên đã ôm cục cưng nhỏ ngồi ngay bên anh.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé mềm mại đáng yêu của cô nhóc, lập tức ngạc nhiên, bé con nghiêng đầu tò mò nhìn anh, phát hiện cũng là một anh đẹp trai, lập tức a a vỗ đôi tay nhỏ, cười đến vui vẻ.
Quan Tử Sơn chững lại một lúc, đưa tay sờ sờ đôi tay của cô nhóc, bé bé, mềm mềm, quả thật khiến người ta yêu thích.
Đúng lúc này, cô nhóc vươn đôi tay mập mạp của mình về phía Quan Tử Sơn, giống như muốn được ôm.
Đinh Nãi Xuyên ôm cô nhóc, nhướng mày cười nhẹ với anh “Nhóc này thật là lém, luôn thích trai đẹp.”
Quan Tử Sơn cũng cười, anh vươn tay nhận lấy đứa bé, ôm vào trong ngực đu đưa hai cái, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn tròn của cô nhóc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hôn lên má một cái, quả nhiên mềm mềm, cảm giác thật tốt.
Cục cưng bé bỏng cười ngây ngô, cũng ghé lại gần mặt anh gặm một cái, để lại một dấu nước bọt ẩm ướt.
“… Cô nhóc thích cậu như vậy, tôi ghen tỵ đấy.” Đinh Nãi Xuyên bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên, giọng điệu mang hàm ý khó hiểu.
Ghen với ai?
Quan Tử Sơn cũng không hỏi rõ, chỉ cười hôn lên má cô nhóc.
Anh cúi đầu nhìn ngón tay múp míp của bé, cười nói “Thích thật..
Nếu có thể sau này tôi cũng muốn sinh một đứa con gái, mỗi ngày thắt nơ đủ các loại cho nó, mặc những chiếc váy nhỏ bé khác nhau, khiến tất cả những đứa con trai khác thích nó.” Đáng tiếc… chuyện đó là không thể.
Đinh Nãi Xuyên đánh giá biểu tình trên mặt anh, không nói gì.
Hai người giống như lâm vào trầm mặc, cho đến tận khi nhóc con chơi mệt, ngã vào lòng Quan Tử Sơn thiếp đi, mẹ của bé vội vàng chạy đến nhận lại bé con đang ngủ say, khẽ cười xin lỗi với anh.
Quan Tử Sơn tỏ ý không sao, nhưng chờ đến khi cô nhóc bị ôm đi xong, anh vẫn thở phào một hơi dài, không thể không nói, nhóc con tuy rất đáng yêu, nhưng ôm lâu cánh tay cũng rất mỏi, ngay cả giơ lên cũng không giơ được.
Về điểm này, anh rất khâm phục những bà mẹ trẻ, mỗi ngày ôm con cũng không than mệt, quả nhiên tình mẹ là vĩ đại.
Mặc dù họp lớp trong KTV, nhưng thật sự có tâm tư hát hò lại không được mấy người, Quan Tử Sơn cũng không quen ca hát trước nhiều người như vậy, hơn nữa còn có trẻ con ngủ bên cạnh, cho nên hầu hết mọi người đều tâm sự, khoe khoang, trò chuyện… đủ các loại.
Người này nói mấy hôm trước anh ta đi cùng lãnh đạo ra nước ngài khảo sát, người kia lại kể tháng trước anh ta mới mua con xe mới có nhãn hiệu gì đó, có người thì kể sắp sửa mua một căn hộ ở khu phố gần đây, hay họ hàng của anh ta sắp cho con trai đi du học nước ngoài…
Họ hàng của cậu cho con trai đi du học thì liên quan quái gì đến cậu? Thế cũng lấy ra để khoe?
Ngay lúc Quan Tử Sơn cảm thấy buồn cười, một người đã kéo anh vào trong cuộc trò chuyện “Bây giờ cậu phát triển ở đâu rồi?”
Quan Tử Sơn khựng lại, đáp “Tôi không đi làm, tự mình mở một tiệm bánh ngọt nhỏ mà thôi, miễn cưỡng không lo đói bụng.”
“Ồ, tự mình mở tiệm à?” Người kia lập tức mất hứng thú.
“Vậy không phải mỗi ngày cậu đều có bánh ngọt để ăn sao?” Một bạn nữ hỏi.
“Cũng ổn.” Quan Tử Sơn cười nhẹ “Ăn nhiều cũng thì hơi quá!”
“Tôi nhớ rồi, cậu tên là Quan Tử Sơn đúng không?” Cô gái kia hình như rất có thiện cảm với anh, còn khẽ cười ngượng ngùng.
“Ừ, chào cậu.” Quan Tử Sơn dừng một lúc, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra bạn học nữ này là ai “Xin lỗi, hình như tôi không nhớ cậu.” Anh lộ ra một nụ cười xin lỗi.
“Không sao.” Cô gái lắc đầu, cười hơi xấu hổ “Trước kia tôi không thích nói chuyện, rất không thu hút, cậu không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ cậu đấy.”
Quan Tử Sơn thoáng khựng lại, chẳng lẽ trước kia anh cũng từng được nữ sinh thầm mến ư?
“Hồi đó tôi có niềng răng, thường xuyên bị các bạn nam khác cười nhạo là em gái răng thép, nhưng chỉ có cậu là chưa từng chọc ghẹo tôi, có lần còn ngăn cản trò đùa dai của bọn họ với tôi.” Bạn nữ kia nói xong liền nở nụ cười.
Quan Tử Sơn đã sớm không nhớ rõ loại chuyện như vậy, vì thế cười e ngại “Thật sao? Tôi không nhớ gì”
“Không sao.” Cô gái cười lắc đầu, mặt mũi cô được coi là thanh tú, lúc cười lên khiến người khác rất thoải mái “Trước kia cậu thường xuyên giúp người mà, Lâm Hi bị các bạn nam khác bắt nạt, cậu cũng thường xuyên giúp cô ấy… Có lẽ bởi vì làm nhiều chuyện như vậy cho nên cậu mới không để chuyện nhỏ này ở trong lòng.”
Quan Tử Sơn suýt đỏ mặt lên vì lời khen ngợi của cô gái kia, sao anh lại không nhớ bản thân mình trước kia thích giúp đỡ người khác nhỉ? Quả thật sắp bị khen trở thành thiên thần nhỏ có vòng ánh sáng trên đầu rồi.
“Còn cả bạn học Đinh Nãi Xuyên cũng vậy.” Cô liếc mắt nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái “Hồi năm nhất thường xuyên bị những bạn nam khác chê cười là ẻo lả, cũng là cậu ngăn cản bọn họ… Thật ra những người đó chỉ là ghen tỵ mà thôi, lúc ấy Đinh Nãi Xuyên rất được con gái yêu mến.
Lớp chúng ta còn rất nhiều bạn nữ thích cậu ấy, nghe nói hồi năm nhất ngay cả Bạch Hà cũng vậy, hình như còn tỏ tình với cậu ấy, nhưng đó chỉ là tin tức vỉa hè thôi.”
Bạch Hà?
Hoa khôi của lớp?
Quan Tử Sơn hoảng sợ, hoa khôi của lớp mà anh từng có một thời ước ao, thế mà cô ấy đã từng thầm mến Đinh Nãi Xuyên?
Nhớ lại Đinh Nãi Xuyên hồi ấy một chút… Được rồi, ngoài chiều cao thấp hơn anh ra thì cho dù là khuôn mặt hay khí chất vượt trội hơn hẳn.
Đinh Nãi Xuyên thời niên thiếu quả thật như cậu chàng đẹp trai bước ra từ truyện tranh thiếu nữ, ngoài cái tật mê đồ ngọt khá ngây thơ ra, những mặt khác của cậu có thể nói là hoàn hảo.
Khí chất trong trẻo, quần áo chỉnh tề, so sánh với những thằng con trai thường xuyên lăn lộn trong bùn ở lớp, quả thật là khác một trời một vực, như trên trời với dưới đất.
“Nói vậy chứ, trước kia không phải cậu và Đinh Nãi Xuyên thân nhau lắm sao, mỗi ngày đều dính lấy nhau như hình với bóng.” Cô gái kia bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện, hỏi anh “Bây giờ thì sao?”
Quan Tử Sơn đang đắm chìm trong tin tức khủng bố hoa khôi của lớp từng thầm mến Đinh Nãi Xuyên, qua một lúc mới bình tĩnh lại “Bây giờ…Vẫn tàm tạm thôi.” Anh cười khẽ, cho dù từng là bạn bè thân nhất thì thế nào, quan hệ dù tốt cũng sẽ đi trái ngược nhau, huống chi đặt giữa hai người họ là cả một câu chuyện cũ xấu hổ.
“Tiếc quá..” Bạn nữ kia hít vào một hơi “Quan hệ ngày trước của hai người tốt như vậy mà…”
“Như bây giờ cũng ổn.” Quan Tử Sơn thản nhiên nói.
Cô gái kia không nói gì nữa, xoay người sang chỗ khác tâm sự tiếp.
Mà giờ Quan Tử Sơn biết hoa khôi của lớp từng yêu thầm Đinh Nãi Xuyên, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại hẳn, mấy giờ sau đó anh vẫn không khống chế được bản thân vụng trộm liếc nhìn cô bạn hoa khôi kia.
Hoa khôi của lớp trong toàn bộ buổi họp đều rất yên lặng, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi một góc, chỉ có điều ruồi bọ làm phiền cô ngược lại rất nhiều, một buổi tối không ngừng có người vây quanh cô, tuy không lộ ra vẻ mặt phức tạp nhưng nụ cười của cô vẫn rất nhạt.
Như vậy nhìn ra được, hoa khôi rất ít hứng thú với buổi họp này.
Nếu đã không có hứng thú thì vì sao cô còn lãng phí thời gian để tham gia?
Quan Tử Sơn quan sát cô cả đêm, cuối cùng cho ra một kết luận — Vì một người.
Tuy rằng Hoa khôi cả đêm dường như không hứng thú với bất kỳ chuyện gì, nhưng anh quan sát cô lâu như thế, đương nhiên phát hiện ánh mắt của cô như vô tình cố ý nhìn về một hướng.
Lúc anh theo hướng đó nhìn qua, cuối cùng khẳng định.
Người cô nhìn, chính là Đinh Nãi Xuyên.
Sau khi kết luận, trong lòng Quan Tử Sơn như sóng gió ngập trời, một lúc sau đều không tỉnh táo lại được.
Thì ra hoa khôi của lớp thật sự từng thích Đinh Nãi Xuyên, hơn nữa nhìn ra được… bây giờ tựa hồ vẫn còn thích, nếu không vì sao lại dành cả đêm để nhìn về một hướng chứ? Nếu không vì sao lại đến tham gia buổi họp lớp mà mình không có hứng thú cơ chứ?
Đương nhiên là vì ở buổi họp lớp tẻ nhạt này có một người mà cô để ý.
Tâm trạng của Quan Tử Sơn rối rắm, phức tạp vô cùng.
Trước khi còn chưa thích Đinh Nãi Xuyên, anh từng có chút mơ ước đến bạn nữ thanh thuần như hoa bách hợp này.
Tuy rằng mơ ước này không khác nhiều so với các bạn nam đối với gái đẹp, chỉ là để ý đơn thuần không có ý nghĩa thật sự, mà trên thực tế, cuối cùng anh cũng không thích cô ấy chút nào… Nhưng anh lại từng kể hết suy nghĩ trong lòng rằng từng có hảo cảm với hoa khôi cho Đinh Nãi Xuyên nghe, lúc ấy anh và cậu vẫn còn là bạn tốt đơn thuần.
Tuy rằng hồi đó anh dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cậu, từ ngữ trong lời nói không nhắc đến “yêu”, “thích” gì đó, chỉ nói kiểu là “Bạn ấy xinh đẹp như vậy, nếu trở thành bạn gái của tớ thì tốt quá.”
Vì sao cho đến bây giờ Đinh Nãi Xuyên chưa từng nói chuyện này với anh?
Trước khi thích cậu, Quan Tử Sơn đã từng cho rằng mình sẽ thích những bạn nữ xinh đẹp, thi thoảng nói chuyện về thời kỳ trưởng thành của con trai, anh cũng thường nhắc đến tên Bạch Hà.
Con gái xinh, hình như là chủ đề làm tô đẹp cho tuổi thanh xuân của nhóm con trai.
Cho dù cuối cùng anh cũng không thích Bạch Hà, nhưng người con gái xinh đẹp an tĩnh này như một gợn sóng đẹp mắt, lưu lại dấu vết trong lòng anh, cũng trở thành đề tài kiều diễm anh từng tâm sự với Đinh Nãi Xuyên.
Hoa khôi thời trung học vẫn rất im lặng, luôn luôn tạo cảm giác nhàn nhạt từ chối người tới gần từ ngàn dặm, Quan Tử Sơn khó có thể tưởng tượng được một đóa hoa lạnh lùng như cô ấy lại chủ động tỏ tình với nam sinh, hơn nữa đối phương còn là Đinh Nãi Xuyên.
Mà cho đến tận bây giờ, cậu lại chưa từng nói chuyện này với anh.
Quan Tử Sơn ở phía xa cách đám đông nhìn thoáng qua Đinh Nãi Xuyên đang cúi đầu nghịch di động ở sô pha dài khác, bỗng nhiên có xúc động muốn đến hỏi cậu.
Nhưng mà, hỏi cái gì chứ?
Hỏi cậu xem có phải Bạch Hà từng tỏ tình với cậu không?
Hỏi cậu vì sao không nói với mình chuyện này ư?
Nhưng, dựa vào cái gì?
Cho dù Bạch Hà từng tỏ tình với cậu, cũng chỉ là chuyện giữa hai người họ, tại sao Đinh Nãi Xuyên phải nói cho anh? Cậu cũng không phải người thích lấy chuyện bao nhiêu nữ sinh từng tỏ tình với mình làm đề tài cuộc trò chuyện để ngu ngốc nâng cao mị lực thiếu niên của mình lên, huống chi nhớ lại Đinh Nãi Xuyên hồi ấy hình như chưa từng hẹn hò với Bạch Hà, cho dù cô thực sự từng tỏ tình với cậu thì chắc hẳn cũng bị cậu từ chối.
Quan Tử Sơn thầm mắng mình nghĩ vẩn vơ quá nhiều, nhưng khi anh trộm đánh giá Bạch Hà lần nữa, lại nhận ra bên cạnh cô có thêm một người.
Đinh Nãi Xuyên đứng trước mặt cô, mỉm cười, hình như nói câu gì đó, Bạch Hà hơi ngạc nhiên, hơi mất tự nhiên vuốt vuốt mái tóc xõa xuống bên tai, sau đó cô nhẹ nhàng gật đầu, cậu liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Quan Tử Sơn “…..”
Một Bạch Hà cả buổi tối vẻ mặt lạnh nhạt như không hợp với mọi thứ xung quanh, nhưng khi Đinh Nãi Xuyên đứng trước mặt lại biến thành một thiếu nữ e thẹn bình thường.
Cô cúi đầu nghe Đinh Nãi Xuyên nói chuyện, thỉnh thoảng dùng ngón tay cuốn lọn tóc bên tai, cho dù mái tóc của cô vô cùng gọn gàng, căn bản không cần sửa sang.
Lúc nghe đến mê mẩn, cô còn cười rạng rỡ, hoàn toàn khác với nụ cười hờ hững xa cách lịch sự khi nãy.
Quan Tử Sơn ở xa nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện vui vẻ, chỉ có thể im lặng chọc một miếng dưa leo lên ăn, đúng lúc này anh nhìn thấy trên bàn có mấy chai bia, liền khui một chai ra uống.
Bia lạnh xua tan chút phiền não trong anh, Quan Tử Sơn nâng mắt nhìn hai người kia ở phía đối diện, cúi đầu im lặng uống tiếp.
Vừa lúc đó, bắt đầu có người ca hát.
Anh tùy tiện nhìn thoáng qua, là cậu bạn hotboy mập mạp kia, anh ta hình như ca hát không tệ lắm, vì thế trong tiếng ồn ào của mọi người, anh ta giả bộ không muốn nhận lấy mic, bắt đầu hát một ca khúc đang nổi.
Anh chàng ấy hát hết mình, nhắm mắt lại, tay cầm mic đung đưa trong không trung, nom bộ cực kỳ nhập tâm.
Lúc Quan Tử Sơn nghe thấy, giọng của anh ta cũng không tệ, không quá chói tai, là lối hát thông thường.
Quan Tử Sơn nghe người kia hát, lại khui thêm một chai bia nữa, chậm chạp uống tiếp.
Anh nhớ đến cậu bạn này hồi trung học rất đẹp trai.
Nếu ngay từ đầu anh thích con trai thì có khi đã thích cậu ta rồi, dù sao lúc đó cậu chàng hotboy đẹp trai lắm, tính tình cũng cởi mở thẳng thắn, trừ tính lăng nhăng ra thì vẫn là người có sức quyến rũ.
Chỉ là nhìn mặt mũi bây giờ của cậu ta, Quan Tử Sơn lại thấy may mắn vì mình chưa từng để ý đến cậu ta, nhìn người mình từng thích trở thành bộ dáng béo mập này, chắc chắn sẽ tan vỡ ảo tưởng mất.
Thời gian quả là một con dao mổ heo mà.
Bạn học hotboy kia hát xong một bài, trong sự “ưu ái không thể từ chối” của các bạn lại hát thêm một bài khác, nhịp điệu bài này khá nhanh làm cậu ta cố gắng bắt đúng nhịp, nhưng hát xong thì sắp không thở nổi, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Sau đó, cậu bạn hotboy lại hát một bản tình ca với một bạn nữ, anh ta mập mạp nhắm mắt diễn dáng vẻ chân thành si tình rất hợp, bài này được anh ta hát tràn ngập tình cảm.
Nghe tình ca, Quan Tử Sơn không nhịn được ngẩng đầu liếc thoáng qua Đinh Nãi Xuyên.
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, trong nháy mắt này, Đinh Nãi Xuyên cũng nhìn về hướng anh, ánh mắt hai người lần lượt thay đổi trong phút chốc.
Quan Tử Sơn cảm thấy trái tim anh đang đập nhanh hơn.
Cậu nhếch môi nhìn về phía anh, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ bên má.
Quan Tử Sơn cảm giác nhịp tim của anh ngày càng kịch liệt, vội vàng cúi đầu uống một hớp bia để bình tĩnh lại.
Ổn định xong, đến khi anh ngẩng đầu lên, Đinh Nãi Xuyên đã xoay người nói chuyện tiếp với hoa khôi.
Anh bất chợt cảm giác trái tim của mình vừa mới nóng bỏng một giây lại lập tức bị ném vào trong nước lạnh.
Bạn hotboy hát thêm vài bài nữa, trong luyến tiếc chuyển mic cho người khác, những người khác từng người hát một bài, có hay có dở, cho dù hát thế nào, kết thúc đều nhận được một tràng pháo tay.
Đến lượt Quan Tử Sơn, anh đã hơi ngà ngà say, chỉ có điều anh vẫn gắng gượng giữ tinh thần, hát một ca khúc nhẹ nhàng với tiết tấu chầm chậm.
Giọng hát của anh hơi trầm, cộng thêm ngà ngà say, quả thực khiến người nghe ngứa hết cả lòng, hơn nữa anh phối âm nhiều năm rèn luyện cảm thụ âm, một bài hát xong, ánh mắt dừng trên người anh, nhất là những cô gái, đều sáng rực.
Quan Tử Sơn dường như không để ý, đưa mic cho người bên cạnh, lại cúi đầu uống một hớp bia.
Khi mic đưa đến chỗ Đinh Nãi Xuyên, có lẽ có người nhìn ra cậu và hoa khôi nói chuyện rất vui vẻ, cho rằng hai người là một đôi liền bắt đầu la hét muốn họ hát tình ca.
Hoa khôi cúi đầu vén mái tóc dài, vẻ mặt dịu dàng.
Đinh Nãi Xuyên mỉm cười, nhận lấy mic.
Giọng hát của cậu rất dịu dàng, còn của Bạch Hà thì thanh thúy ngọt ngào, hai người hát tình ca giống như có bóng dáng tình ý miên man.
Trừ việc Đinh Nãi Xuyên hát hơi lệch nhịp, còn lại thì rất hoàn hảo.
Quan Tử Sơn uống hết chai bia trong tay, ném vỏ chai lên trên bàn, hơi say nằm xuống ghế sô pha, nhắm hai mắt lại.
Bị chất cồn thấm vào não khiến anh mơ mơ màng màng, tất cả âm thanh bên ngoài đều nghe thấy lờ mờ, anh im lặng nằm trên ghế, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Đinh Nãi Xuyên và Bạch Hà hát một bài tình ca xong, lại có người ồn ào muốn họ hát một bài nữa.
Đinh Nãi Xuyên nhìn thoáng qua một góc, bỗng nhiên lắc đầu cười bảo “Tôi mà tiếp tục hát thì vợ tôi sẽ ghen mất.”
Bạch Hà sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng cười rộ lên “Các cậu đừng gán ghép lung tung nữa.”
Sau khi biết Đinh Nãi Xuyên và Bạch Hà không phải một đôi, có người liền có tâm tư, những người đàn ông thể hiện rõ ràng đến gần chỗ Bạch Hà ngày càng nhiều, và càng nhiều cô gái ném ánh mắt quyến rũ đến chỗ Đinh Nãi Xuyên.
Chỉ là hoa khôi của lớp luôn luôn dùng nụ cười lạnh nhạt từ chối những người đến gần, còn Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh bắt đầu dùng cách không để tâm.
Lúc những người kia cuối cùng chuyển sự chú ý ra chỗ khác, Bạch Hà bỗng nhìn Đinh Nãi Xuyên “Cậu vừa nói đến vợ… là người lúc trước cậu thích sao?’
Đinh Nãi Xuyên khẽ ngừng một giây, sau đó gật đầu cười khẽ.
“Nhiều năm rồi mà cậu vẫn còn thích người ấy, xem ra tôi hoàn toàn không có cơ hội..” Bạch Hà cười ảm đạm, chẳng để lộ ra chút không cam lòng nào, chỉ vươn tay vén sợi tóc bên tai “Chúc hai người hạnh phúc.”
Quan Tử Sơn nằm trên ghế trong góc phòng, men say dần bao trùm trái tim khiến anh suy nghĩ miên man đủ mọi chuyện không đâu trong đầu.
Anh nhớ đến khi còn hẹn hò với Đinh Nãi Xuyên, hai người từng trốn trong nhà vệ sinh vụng trộm hôn môi, cũng từng lén hôn đối phương trong phòng học vắng vẻ sau khi tan học… Tuy rằng những nụ hôn đó đều là chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng là hồi ức đẹp nhất về mối tình đầu cùng với những lúc tim đập cấp tốc ở thời trung học.
Anh còn nhớ rõ đôi môi mềm mại mà khô ráo của Đinh Nãi Xuyên, còn vương cả mùi thơm của sữa.
Ca hát một đêm, rất nhiều người mệt mỏi đói bụng, một đám người không chống đỡ được phải về nhà, những người còn lại thì bàn bạc đi ăn khuya ở nơi lân cận.
Các cửa hàng gần chỗ này đều buôn bán đến tận khuya, đêm đêm dù đi ra lúc mấy giờ đều có đồ ăn nóng hổi.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều ào ào đứng dậy rời khỏi phòng, bởi vì chỗ ngồi của Quan Tử Sơn rất khuất, trong giây lát không có mấy người chú ý đến anh, vì thế cũng không có ai gọi anh dậy.
Ngay khi có một bạn nữ chú ý đến anh còn đang ngủ, chuẩn bị bước tới gọi anh dậy thì bị một người ngăn lại.
“Để tôi gọi cho…”
Quan Tử Sơn cảm thấy anh đang mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, anh không chia tay với Đinh Nãi Xuyên, bọn họ vẫn luôn luôn ở cùng nhau.
Họ thi đỗ vào cùng một trường đại học, một ngôi trường ở thành phố xa xôi.
Trong bốn năm làm sinh viên, hai người tuy có cãi vã nhưng càng nhiều hơn là khoảnh khắc tốt đẹp ngọt ngào, hai người cùng tập quân sự, cùng đi học, cùng trốn học, cùng nhau lăn lộn trong giới võng phối, cùng nhau hôn môi ở những góc khuất trong trường.
Lần đầu tiên hai người nếm thử nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn, bởi vì hôn quá sâu quá triền miên cho đến cuối cùng cả hai đều “cứng”.
Bọn họ lần đầu tiên nếm thử cảm giác trên giường, bởi vì hai bên đều rất khẩn trương nên nửa ngày không “vào” được.
Ngay khi Quan Tử Sơn không phân biệt được rõ đâu là hiện thực đâu là trong mơ, thì chợt có một thứ ấm áp chạm lên môi anh.
Hơi thở nóng rực phả vào chóp mũi anh, đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi anh không ngừng càn quấy, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ mãnh mẽ xông vào mũi, Quan Tử Sơn càng không phân biệt nổi hiện thực và giấc mơ.
Đây là mơ ư?
Nếu đây không phải là mơ, vậy người này là ai?
Nhưng lý trí còn sót lại cho anh biết, bây giờ anh đang ở buổi họp lớp trong phòng tại một quán KTV.
Đây không phải là mơ, mà là hiện thực.
Quan Tử Sơn giãy giụa, cuối cùng mở mắt ra, hơi ấm nóng bỏng trên môi vẫn không biến mất mà ngược lại mãnh liệt hơn giống như muốn thiêu cháy anh.
Anh mở mắt, khuôn vừa quen thuộc vừa xa lạ của Đinh Nãi Xuyên hiện ra ngay trước mặt, quen thuộc ở hình dáng mặt mũi, xa lạ ở hơi thở gấp gáp cuồng loạn của cậu.
Một tay Đinh Nãi Xuyên chống trên vai anh, một tay khác nắm lấy cằm anh, cúi đầu đưa lưỡi tùy ý chuyển động trên miệng anh, đầu lưỡi của cậu đã chui vào trong, cuốn lấy lưỡi anh dây dưa không dứt.
Hơi thở ấm áp của cậu quẩn quanh nơi chóp mũi anh, hô hấp nóng bỏng gấp gáp, giống như hận không thể nuốt trọn lấy anh.
Thân thể cùng dán lại một chỗ, Quan Tử Sơn cảm nhận được trái tim điên cuồng tăng tốc như sắp nhảy ra ngoài nơi lồng ngực của Đinh Nãi Xuyên, cả trái tim của anh cũng đang nhanh thêm vài nhịp, mà còn dần dần nhanh hơn nữa.
Xuống chút nữa, anh cũng có thể cảm giác nơi đang thức tỉnh của cậu đang gắt gao dán vào bụng dưới mình, rõ ràng cách hai lớp quần, anh lại giống như cảm hận được độ ấm nóng rực làm người ta đỏ mặt tim đập.
Quan Tử Sơn cũng dần phản ứng, nhưng trước hành động của Đinh Nãi Xuyên, đầu óc cũng hơi tỉnh táo lại.
Cuối cùng anh tỉnh hẳn, anh kịp nhận ra mình đang nằm trên ghế sa lông ở KTV tham dự họp lớp, bên cạnh anh là các bạn học hồi trung học.
Trong sự bối rối, Quan Tử Sơn vội vàng vươn tay đẩy Đinh Nãi Xuyên ra, nhưng bởi vì tay chân không có sức, nhất thời không cách nào đẩy ra nổi.
Nghe tiếng hít thở gấp gáp của Đinh Nãi Xuyên ở ngay bên, anh cắn răng, hung hăng cắn lên môi của cậu.
Đinh Nãi Xuyên ngược lại hít một hơi lạnh, cuối cùng che miệng lại buông anh ra.
Quan Tử Sơn vội vàng bật dậy, nhận ra trong phòng căn bản không có người nào khác, anh mới thở phào một hơi, bởi vì khẩn trương mà tiếng tim đập dồn dập không cách nào chậm lại.
Qua một lúc lâu, anh mới ổn định lại hô hấp, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên.
Cậu đang vươn tay che miệng lại, hình như rất đau, lúc Quan Tử Sơn nhìn qua, cậu ấm ức nhìn anh một cái, khóe mắt tựa hồ hơi đỏ lên u oán.
Quan Tử Sơn sửng sốt, Đinh Nãi Xuyên oan oan ức ức thả tay xuống, chỉ thấy khóe môi cậu ửng đỏ bị cắn nứt, chảy ra vài giọt máu.
Đinh Nãi Xuyên ai oán liếc nhìn Quan Tử Sơn, vẻ mặt cực kỳ đau lòng.
Quan Tử Sơn “….”
….
Kịch bản này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm..