Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 55


Đọc truyện Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào – Chương 55


Sau khi Lâm Yến đi rồi, Trình Thư Nặc không ngủ được nữa, cô nằm một lúc rồi xốc chăn lên xuống giường, cơ thể trần truồng đi về phía phòng tắm*.

(*) Nguyên văn chỗ này là phòng ngủ nhưng chắc tác giả viết nhầm.

Đứng trước tấm gương bán thân, Trình Thư Nặc nhìn mình trong gương, nhớ tới Lâm Yến, rồi lại nghĩ tới đủ thể loại tối hôm qua và sáng sớm hôm nay, cô không nhịn được cong khoé môi.

Trên cơ thể vẫn còn vương lại dấu vết làm tình, bắp đùi cũng hơi đau, một vài thói quen nào đó của Lâm Yến vẫn giống trước đây, trong một vài trường hợp anh vừa bá đạo, cũng không biết điều.

Cô hơi bất đắc dĩ, hơn cả thế là bùi ngùi.

Cho dù là bao nhiêu năm, cô vẫn nở rộ vì Lâm Yến, dường như cũng chỉ có thể nở rộ vì anh.

Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu không phải là chuyện to tát gì.

Trình Thư Nặc không đến mức yên tâm lắm, nhưng lại cảm thấy quan hệ giữa mình và Lâm Yến dường như đã thân thiết hơn, trước khi bọn họ quay lại, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia (lúc còn yêu nhau), mà cô hy vọng mình và Lâm Yến có thể tiếp tục tốt đẹp như thế.

Cô không phải là một người ngại ngùng.

Đã có vết xe đổ, trước khi tái hợp quả thực cô có do dự, ba năm trước, cô nản lòng thoái chí.

Nhưng hôm nay nếu hai người lại bên nhau lần nữa, suy nghĩ của Trình Thư Nặc đã dứt khoát hơn, cô muốn ở bên Lâm Yến, hai người cũng không còn nhỏ nữa, lại giày vò nữa chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tâm trạng của Trình Thư Nặc thoải mái, cô dùng nước lạnh rửa mặt, rồi lại đi tắm nước nóng.


Cuối tuần không có việc gì, buổi sáng cô lề mà lề mề, tiện thể quét tước làm vệ sinh, rất nhanh thì đã tới giờ cơm trưa, Lâm Yến vẫn cứ không có tin gì, Trình Thư Nặc bèn gọi cơm bên ngoài, cơm nước xong lại đi ngủ trưa.

Đến 3 4 giờ, Lâm Yến vẫn không có tin tức gì như cũ, Trình Thư Nặc không dám làm phiền, thầm nghĩ chắc tối nay Lâm Yến sẽ về, nên lại xách túi ra ngoài, muốn mua chút thức ăn tự mình xuống bếp, lúc lái xe qua trung tâm thương mại thì nhìn thấy một cửa hàng bán đồ cho nam giới.

Là nhãn hiệu Lâm Yến thường mặc, ô tô của Trình Thư Nặc đã đi mấy mét, rồi lại vòng về.

Bởi vì là cuối tuần, nên trong trung tâm thương mại rất đông người, Trình Thư Nặc dạo qua một vòng, nhắm được một bộ quần áo và hai cái cà-vạt, cô do dự, chụp một tấm ảnh muốn hỏi Lâm Yến thích cái nào, lúc soạn tin nhắn lại cảm thấy thật sự không cần thiết, chắc chắn Lâm Yến sẽ nói cái nào cũng được, anh không có sự bắt bẻ với quần áo, hay phải nói là bởi vì đẹp trai, chính là một cái móc treo đồ bẩm sinh, mặc đại thứ gì đó cũng cao lớn tuấn tú.

Anh cũng không để ý, trong ngăn tủ đều là âu phục sơ mi, mỗi khi chuyển mùa, màu xám, màu đen, màu xanh thẫm đều lấy vài bộ, cũng phí hoài bản thân.

Trình Thư Nặc đưa cà-vạt và quần áo cho người bán hàng, cười nói: “Lấy hết mấy thứ này, làm phiền rồi.


Người bán hàng nhiệt tình dẫn cô đến quầy tính tiền, dáng vẻ người khách nữ xinh đẹp lại lịch sự, cô ấy cũng thích trò chuyện thêm mấy câu, “Mấy bộ này là những sản phẩm bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi đó ạ, chị mua cho chồng ạ? Tốt thật đấy.


Trình Thư Nặc đang lấy ví tiền, nghe thấy chữ ‘chồng’ thì không hiểu sao tai lại hơi nóng lên, động tác lấy thẻ của cô dừng lại, giải thích: “Không phải, là mua cho bạn trai.


Khi cô nhắc tới bạn trai, giọng điệu không khỏi dịu xuống.

Trình Thư Nặc tỉnh táo lại, rồi không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cũng đã trưởng thành rồi, thế mà lại có thể đỏ mặt chỉ vì mấy câu nói.

Người bán hàng còn nói gì đó, Trình Thư Nặc không nghe lọt.


Khi cầm túi mua hàng ra khỏi cửa hàng thì đã sắp 5 giờ, Lâm Yến vẫn luôn không có tin tức gì, Trình Thư Nặc không nhịn được gọi cho anh, nhưng ai biết khi cô vừa lấy di động ra thì đúng lúc có cuộc gọi tới.

Là của mẹ.

Trình Thư Nặc vừa đi tới chỗ đỗ xe vừa nghe máy, “Mẹ à, sao vậy ạ?”
Cô nghĩ tới việc mẹ Trình lại muốn giục cô đi xem mắt linh tinh thì mở miệng trước, “Con thực sự có bạn trai rồi…”
Ai ngờ mới nói được câu đầu thì giọng mẹ Trình đã vội vàng truyền tới, “Tiểu Nặc, làm sao bây giờ, Dư Tề xảy ra chuyện rồi! Con mau tới giúp mẹ đi!”
Động tác kéo cửa xe của Trình Thư Nặc hơi dừng, “Nó lại gặp rắc rối ư? Đánh nhau à?”
Mẹ Trình ở đầu bên kia rõ ràng rất sốt ruột, “Không phải! Bây giờ bọn mẹ đang ở bệnh viện, bác sĩ Hàn ở phòng nào thế? Chúng ta tìm cậu ấy giúp đỡ được không, đều là người một nhà cả, chắc là cậu ấy sẽ giúp nhỉ!”
Trình Thư Nặc nghe xong thì thái dương nhảy lên, cô vứt túi mua hàng sang ghế phụ, “Mẹ, mẹ đừng làm ẩu.

bây giờ con tới ngay đây, mẹ đừng có đi làm phiền người ta, gì mà người một nhà chứ, người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta.


Cô vội vàng khởi động ô tô.

Mẹ Trình nghe mà phát cáu, hùng hồn phản bác: “Sao lại không có nghĩa vụ, cậu ta suýt nữa đã là con rể mẹ, con sảy thai, cậu ta lại lập tức rời xa con, mẹ còn chưa trách cậu ta, chút chuyện ấy thì có sao!”
Trình Thư Nặc không muốn tranh cãi với bà qua điện thoại, “Hai mươi phút nữa con đến, mẹ đừng gấp, chờ con tới rồi nói sau.


Cô nói xong thì nhanh chóng cúp máy.


Quan hệ giữa cô và Hàn Thần Ngộ đúng thật là rất phức tạp, không thể nói rõ được trong hai ba câu, đã qua nhiều năm vậy rồi, giờ lại cãi vã với mẹ vì chuyện này, cô thật sự mệt mỏi.

Trình Thư Nặc cũng không cảm thấy mình mắc nợ ai.

Cô không nợ bố mẹ, hơn nữa cũng không nợ Lâm Yến.

Chỉ có Hàn Thần Ngộ, cô mắc nợ rất nhiều.

Cô sẽ vĩnh viễn không quên, trong cảnh tuyệt vọng, Hàn Thần Ngộ đã đưa tay về phía cô, kéo cô ra khỏi vực sâu.

Thật ra Trình Thư Nặc cũng ích kỉ, cô lại lừa Lâm Yến, Lâm Yến không biết mối quan hệ hồi trước giữa cô và Hàn Thần Ngộ, càng không biết cô đã từng mang thai.


Quãng đường hai mươi phút, Trình Thư Nặc tăng tốc, lúc chạy tới vẫn chậm một bước, mẹ Trình đang kéo cánh tay Hàn Thần Ngộ kích động nói chuyện.

Trình Thư Nặc chạy tới, kéo mẹ Trình sang bên cạnh mình, “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Có chuyện gì không thể chờ con tới rồi tính sao! Mẹ thế này có thích hợp không?”
Mẹ Trình là người sĩ diện, mấy câu này của Trình Thư Nặc khiến bà không có bậc thang trèo xuống, bà hung hăng trừng mắt nhìn Trình Thư Nặc: “Sao lại nói chuyện với mẹ như thế hả, chờ con thì phải chờ tới khi nào chứ!”
Hai mẹ con không hợp nhau, Hàn Thần Ngộ vẫn luôn biết, hắn nhanh chóng cười giảng hoà: “Không sao đâu, tiểu Nặc, bác gái cũng chỉ sốt ruột mà thôi, mình tan làm cũng đúng lúc không có việc gì, giúp chút chuyện là điều nên làm.


Trình Thư Nặc nhìn Hàn Thần Ngộ, nửa thật nửa đùa nói: “Sao có thể lần nào cũng làm phiền cậu được, mình cũng ngại chết đi được đây này.


Hàn Thần Ngộ đang muốn nói gì đó, Trình Thư Nặc lại nhân lúc trước khi hắn mở miệng thì nói sang chuyện khác: “Xảy ra chuyện gì vậy? Dư Tề đâu rồi?”
Nhắc tới chuyện này, mẹ Trình tiêu điều ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, bà lắc đầu nói: “Không biết thằng bé này bị làm sao, sáng nay khi từ trường về, mẹ nói gì nó cũng không trả lời, vẫn luôn nhốt mình trong phòng, vất vả lắm mẹ mới gọi được nó, nó ngồi trên sô pha vẫn luôn lẩm bà lẩm bẩm nói không ngừng, con nói xem có phải do cấp ba áp lực lớn quá nên đầu óc có vấn đề hay không?”
Trình Thư Nặc nghe xong thì bối rối trong lòng, nhưng một câu cuối cùng của mẹ Trình thì cô không dám gật bừa, đứa em trai này của cô học trường trung học tư nhân, suốt ngày ngoài đánh nhau ra thì về cơ bản là mặc kệ chuyện chính, làm sao mà lên cấp ba áp lực lớn được.

Nhưng mấy lời này cô cũng chỉ nghĩ mà thôi, lúc này chắc chắn không dám nói ra kích thích mẹ Trình tiếp.


Cô nghi ngờ nhìn về phía Hàn Thần Ngộ, Hàn Thần Ngộ đương nhiên là bình tĩnh hơn mẹ Trình, “Có vẻ như là bị cái gì đó kích thích, trạng thái tinh thần không đúng lắm, đang làm kiểm tra ở bên trong, một lúc nữa mới có kết quả, có sốt ruột cũng vô ích.


Trình Thư Nặc hiểu được, đang muốn tìm hiểu rõ hơn một chút thì di động vang lên, là Lâm Yến.

Trình Thư Nặc dừng lại, rồi xoay người chạy vài bước tới một đầu khác của hành lang, cả ngày hôm nay cô luôn đợi điện thoại của Lâm Yến, vậy nên có chút gấp gáp vuốt màn hình nghe máy, “Anh bận xong rồi sao?”
Cô dứt lời, bên kia đầu điện thoại im lặng rất lâu.

Một hồi lâu sau mới truyền tới giọng của Lâm Yến, khàn khàn, nặng nề, còn tràn đầy mệt mỏi.

“Tiểu Nặc.


Anh gọi cô một tiếng thật dài.

“Em có thể tới đây với anh không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Không vui, mẹ ruột cắt giữa chừng, ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của tôi.


Trình Thư Nặc: “Đây là lí do anh vừa ‘ngắn’ vừa ‘nhanh’ sao?”
Lâm Yến: “.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.