Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 21: Lâm Yến thật sự hôn xuống, hai cánh môi đè lên


Đọc truyện Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào – Chương 21: Lâm Yến thật sự hôn xuống, hai cánh môi đè lên

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Hàn Thần Ngộ là một người dịu dàng, không chỉ vẻ ngoài mà cách đối nhân xử thế cũng vậy, có lẽ là tấm lòng của người làm bác sĩ, Trình Thư Nặc quen biết hắn nhiều năm như vậy, gần như chưa bao giờ thấy hắn nóng giận, nhất là đối với cô.

Chỉ có một lần duy nhất, là vào ba năm trước đây.

Hàn Thần Ngộ cực kì cáu, mắng cô không ngừng, rồi đá cửa rời đi.

Cô khóc tức tưởi, Hàn Thần Ngộ lại quay về, dịu dàng ôm lấy cô, thấp giọng dỗ dành bên tai.

Hắn nói, Thư Nặc à, đều đã là quá khứ rồi, đừng khóc, đừng khóc mà được không?

Trước cửa tiểu khu rộn ràng nhốn nháo, người qua lại dần dần đông lên.

Trình Thư Nặc không ngờ Hàn Thần Ngộ sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong chớp mắt sắc mặt cô trở nên trắng bệch, lời nói ra cũng run rẩy: “Là mình…là mình có lỗi với cậu.”

Hàn Thần Ngộ lắc đầu, “Cậu không có lỗi với mình.” Tiếng nói của hắn càng thêm khàn, “Lúc ấy mình thật sự muốn cưới cậu, là mình không chịu nắm lấy cơ hội.”

Hắn kín đáo nói, trên mặt Trình Thư Nặc lại hoàn toàn không còn vẻ tươi cười.

Ký ức ở góc tối tăm nhất của cô bị gợi lên, trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, đuôi lông mi run rẩy, “Thần Ngộ, mình không đáng đâu.”

Bình thường Hàn Thần Ngộ sẽ không chủ động nhắc lại những chuyện xưa cũ kia, hắn là người không nỡ để Trình Thư Nặc phải đau lòng hơn bất kì ai, nhớ tới cuộc gọi tối qua, Trình Thư Nặc lại không về cả một đêm, lần đầu tiên hắn đánh mất phong độ, không những không dừng lại đúng lúc, mà lại tiếp tục nói: “Không phải là không đáng, mà là trong lòng cậu chưa từng có mình.”

“Cậu đổi nhiều bạn trai như vậy, còn chẳng phải vì khiến cho mình hết hi vọng sao?” Cậu nói không muốn liên luỵ đến mình, nhưng cậu có từng hỏi mình không? Cậu chưa từng, cho dù năm đó đàn anh Lâm khiến cậu đau lòng như vậy…”

Đầu Trình Thư Nặc ong ong, có mấy lời nói ra thì sẽ khó mà kết thúc được, cô muốn ngắt lời hắn, nhưng lại phát hiện cổ họng như nghẹn lại, khó mà mở miệng được.


Hàn Thần Ngộ khó khăn nói: “Trước đây, mình nói sẽ cưới cậu, rõ ràng cậu cũng đã đồng ý rồi, vì sao lại đối xử với mình như vậy chứ? Cậu có biết lúc cậu nói đồng ý, mình vui vẻ biết bao không? Dư Tề gọi mình là anh rể, cậu có biết mỗi lần mình nghe được thì chua xót bao nhiêu, cũng vui vẻ bao nhiêu không?”

Trình Thư Nặc khó chịu rơi nước mắt, “Thần Ngộ, đừng nói nữa…”

Hàn Thần Ngộ không ngủ nguyên một đêm, hốc mắt đã phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, “Đám trẻ Tô Hàng kia, đáy lòng lương thiện, cũng thật sự muốn tốt cho cậu, bọn cậu ở bên nhau mình cũng rất yên tâm, nhưng mà Thư Nặc à, thật sự không cần, không cần phải làm như thế đâu, mình không muốn nhìn, từ trước đến nay điều mình muốn chỉ là cậu có thể vui vẻ…”

Hắn nói xong lời cuối cùng thì cũng trở nên nghẹn ngào, hai mắt Trình Thư Nặc đã đẫm lệ mơ hồ, hắn lại vừa đau khổ vừa nhẹ nhõm, “Thật sự xin lỗi, vốn không nên khiến cậu khó chịu như vậy, nhưng mình thật sự đã kìm nén lâu lắm rồi, nếu không nói ra nữa thì mình sẽ điên mất.”

Khi Hàn Thần Ngộ nói hết một chữ cuối cùng kia thì hắn không dám nhìn Trình Thư Nặc nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Trình Thư Nặc như bị đóng đinh tại chỗ, cô khó chịu che lại đôi mắt.

Rõ ràng mình đang ở trong đám đông, nhưng lại giống như bị vứt bỏ nơi trời băng đất tuyết, trên thế giới này người cô không muốn làm tổn thương nhất là Hàn Thần Ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại làm hắn tổn thương nhiều nhất.

Trình Thư Nặc không biết làm sao về được nhà, đôi mắt cô sưng húp, chóp mũi cũng đỏ ửng, thoạt nhìn giống như vừa bị đánh, khuôn mặt như mèo mướp, rất là nhếch nhác.

Trình Thư Nặc cởi quần áo, chầm chậm bước vào phòng tắm, mở nước, cả người bước vào, chờ nước nóng dâng lên.

Trong lòng cô đang rất buồn phiền.

Nước nóng cũng không thể cuốn trôi sự mỏi mệt.

Không biết ngâm bao lâu, nước cũng lạnh xuống, Trình Thư Nặc kéo một cái khăn tắm quấn quanh người, chân trần đi ra, cô đang chuẩn bị đun nước ở phòng bếp thì chuông cửa lại vang lên.


Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, cũng sắp 11 giờ rồi.

Rất ít khi có ai tới nhà cô, ngay cả mẹ Trình cũng rất ít khi qua, tới nhiều nhất cũng chỉ có Hàn Thần Ngộ, nhưng buổi sáng đã ầm ĩ như vậy, Trình Thư Nặc cảm thấy Hàn Thần Ngộ sẽ không để ý đến cô.

Dường như cô chẳng thể giữ nổi ai cả, bạn bè cũng thế, người yêu cũng vậy.

Trình Thư Nặc thả ấm nước xuống, đi đến huyền quan, cô đang lơ đễnh và chán nản, không nhìn mắt mèo, cũng không thay quần áo, trực tiếp mở cửa bước ra.

Trình Thư Nặc đứng cạnh cửa, tay phải đặt trên tay nắm cửa, cô nhìn rõ người đàn ông ở bên ngoài, khẽ nhíu mày, “Anh tới đây làm gì?”

Giọng nói của cô có hơi chùng xuống, hô hấp của người đàn ông như cứng lại.

Lâm Yến không ngờ sẽ nhìn thấy được dáng vẻ này của Trình Thư Nặc, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt ướt sũng, toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, ôm lấy đường cong lả lướt mảnh khảnh của cô gái, cái cổ trắng nõn, bộ ngực sữa nửa lộ ra, còn có bọt nước trượt xuống dọc theo cẳng chân.

Anh vội vàng ngước mắt, chỉ dám nhìn vào đôi mắt Trình Thư Nặc, “Tiểu Nặc, có phải em có chuyện gạt anh không?”

Anh nhớ tới lúc trước khi ở nhà, Tô Hàng muốn nói lại thôi, cùng với tin nhắn ngày hôm qua của Hàn Thần Ngộ, lòng càng không yên, nhưng lại không rõ chân tướng.

Trình Thư Nặc bị bệnh sao? Vì sao lại phải đi gặp bác sĩ?

Trong phòng không bật điều hoà, sự ấm áp sau khi tắm rửa qua đi, cô hậu tri hậu giác thấy có hơi lạnh, Trình Thư Nặc ôm cánh tay, “Gạt anh cái gì? Tôi hỏi anh tới đây làm gì?”

Đôi mắt Lâm Yến đen như mực, anh không trả lời câu hỏi của Trình Thư Nặc, tiếng nói thấp xuống, “Xin lỗi, buổi sáng anh đã sai, anh không nên xin em tái hợp.”


Trình Thư Nặc đã có chút mất kiên nhẫn, thấy anh lại nhắc tới chuyện này thì càng thêm bất đắc dĩ, “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

Ánh mắt Lâm Yến khoá trên khuôn mặt Trình Thư Nặc, ban đầu sắc mặt của anh vẫn không chút gợn sóng, vài giây sau lại âm thầm cười khổ, “Lúc sáng anh nói chuyện với bọn Tống Diệc Dương, anh dường như rất khốn kiếp, so ra thì kém hơn bọn họ…”

Anh dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, “Anh có tư cách gì để xin em tái hợp đâu chứ, bọn họ hiểu rõ em hơn anh…”

Trình Thư Nặc không cách nào nắm được ý chính trong lời nói của anh, Lâm Yến lại bước lên trước một bước, tới gần cô, im lặng một lát, lại tự hỏi tự trả lời, “Anh nên tranh thủ xin em tha thứ trước, rồi lại theo đuổi em, sau đó em mới thích được.”

Khoảng cách giữa hai người gần sát, bị hơi thở của người đàn ông đè lên, Trình Thư Nặc cảm thấy mất tự nhiên, muốn tránh khỏi hơi thở của anh, bước chân lui về sau, nhưng trên mặt đất lại có nước đọng, cô lại đang đi chân trần, không để ý một cái, lòng bàn chân cô trượt đi, cả người lung lay, lảo đảo ngửa ra sau.

Lâm Yến cũng cả kinh, cũng may là anh phản ứng nhanh, vội vàng duỗi tay, nhanh chóng ôm lấy eo Trình Thư Nặc, trực tiếp ôm người kia vào trong lòng.

Đôi tay Lâm Yến vòng trên eo cô, trên người Trình Thư Nặc chỉ có một cái khăn tắm, anh có thể rõ ràng ấn lên vòng eo mảnh khảnh của cô, vì thế ma xui quỷ khiến anh lại siết chặt cánh tay, ôm người trong lồng ngực thêm gần, lại dùng thêm sức ép vào trong ngực.

Trình Thư Nặc hoảng loạn đứng vững, cô gần như là dán lên người Lâm Yến, anh mặc tây trang giày da, nhã nhặn nghiêm chỉnh, cô lại áo quần không đủ che thân, tình cảnh thật sự rất xấu hổ, cô vội vàng duỗi tay đẩy anh ra.

Lâm Yến lại như bị mê hoặc, anh không buông tay, ngược lại cúi đầu, chống lên trán Trình Thư Nặc, thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, lại hỏi: “Em khóc à?”

Trình Thư Nặc bị chọc trúng tâm tư, phút chốc trở nên ngượng ngùng, cô nghiêng đầu qua một bên, tránh tầm mắt anh, “Lâm Yến, anh như vậy mà còn muốn tôi tha thứ cho anh sao?” Cô cười khẽ, thanh âm tức giận, “Trước cửa của tôi có camera theo dõi đấy, anh hiểu ý tôi không?”

Hai người áp sát, Trình Thư Nặc cách anh gần như vậy, trong mũi đều là mùi hương của cô, mùi thơm cơ thể chỉ có ở người con gái len lỏi khắp người anh, ngực cô có hơi phập phồng dồn dập, lại có chút mềm mại đè lên anh, cổ họng anh không thể khống chế nổi mà căng chặt, tâm thần không yên.

Lâm Yến như là vừa mới hiểu được.

Trình Thư Nặc đặc biệt bao nhiêu.

Cô có thể khơi lên dục vọng nguyên thuỷ nhất của anh trong nháy mắt.

Thời gian như tĩnh lại trong chớp mắt, rồi mới có người phá vỡ sự im lặng.


Lâm Yến vẫn ôm siết lấy người trong lồng ngực như trước, mặt mày anh buông lỏng, tiếng nói trầm lắng, “Thư Nặc, lần trước ở Duy Á em thiếu anh một thứ, trước khi xin em tha thứ…”

Anh hơi hơi dừng, khoé miệng có chút ý cười, “Anh muốn, anh chắc là muốn đòi lại món đồ đó của anh đã.”

Sống lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, tiếc rằng thể lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, Trình Thư Nặc không tránh nổi, chỉ có thể chịu đựng, giọng điệu lại mất kiên nhẫn, “Thứ gì?”

Một tay anh đưa về phía trước, lướt qua bên thái dương hơi ướt, nâng khuôn mặt tinh tế của cô lên vuốt ve, “Lúc ấy em cưỡng hôn anh.”

“…”

“Em thiếu anh một cái hôn.”

“…”

Trình Thư Nặc không thể ngờ nổi, lông mi run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt càng thêm đen nhánh của anh, lời nói trắng trợn tuỳ tiện như thế, thật sự không phải là phong cách của Lâm Yến.

Cô tin là Lâm Yến sẽ không làm gì mà chỉ doạ cô thôi.

Nhưng Lâm Yến lại thật sự hôn xuống, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô, cánh môi đè lên, nóng bỏng gấp gáp bao phủ lấy cô.

Tác giả có lời muốn nói: Thói đời ngày nay ấy à, người dịu dàng thì vĩnh viễn chỉ có thể là nam hai mà thôi.

Còn người biến thái thì luôn là nam chính.

Lâm Yến: “Sao lại mắng tôi???”

Mỗ Lục: “Cậu tỉnh táo chút đi, kẹp chặt cái đuôi im lặng mà làm người, đã không có ai thích cậu rồi.”

Lâm Yến: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.