Đọc truyện Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào – Chương 17: Chúng ta đi thuê phòng
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Hơi thở của người đàn ông mang theo tính xâm lược, từng chút một xâm chiếm lãnh địa riêng tư của cô, bả vai Trình Thư Nặc sụp xuống, cô muốn tránh khỏi người trước mặt, nhưng lùi cũng không lùi được.
Lúc say ý thức của cô mơ mơ màng mang, sự cảnh giác đối với nguy hiểm cũng trở nên không đủ nhạy bén, nhưng cũng chưa đến mức hồn nhiên không phát hiện ra cái gì.
Đối phương hùng hổ doạ người, Trình Thư Nặc quay đầu đi, ý đồ muốn tránh né, người đàn ông vẫn không cho cô cơ hội tránh né như cũ, hơi thở phả ra, gần như là dán lên môi cô, “Em đối với tôi…”
Anh tạm dừng, bóp eo cô, đôi mắt thâm thuý, “…không hài lòng như thế à?”
Tiếng nói của anh vừa thấp vừa khàn khàn, ánh mắt Trình Thư Nặc trở nên rời rạc, cô vẫn muốn tránh, ngón tay của người đàn ông lại áp lên cánh môi, gần như là thô bạo mà vuốt ve, khiến cánh môi cô chỉ còn lại nửa vệt son môi, “Cuối cùng là không hài lòng? Hay là không cam lòng?”
Chất cồn làm tê liệt đại não, Trình Thư Nặc vốn luôn ra vẻ tường đồng giáp sắt, giờ phút này lại cực kì yếu ớt, cô bị anh dụ dỗ mà nói: “Có cái gì khác nhau à?”
Bàn tay người đàn ông không hoàn toàn rời khỏi môi cô, vẫn đè nặng lên cánh môi cô như trước, anh cúi đầu nhìn kĩ cô, son môi bị anh lau đi, lộn xộn in lên khoé môi, khoé mắt Trình Thư Nặc hơi phiếm hồng, đôi mắt gợn sóng di chuyển, ánh mắt anh hơi u tối, tiếng nói đè thấp xuống, “Nếu không hài lòng, thì chúng ta đi thuê phòng.”
Thanh âm Trình Thư Nặc ngờ vực: “Thuê phòng?”
Anh lấy lí do chính đáng, “Dù sao em cũng đã uống say rồi.”
Lúc anh nói lời này, bàn tay một đường đi xuống, níu lấy cần cổ trắng nõn của người con gái, từng chút từng chút, nhẹ nhàng siết chặt lấy cô, lần đầu tiên anh trực tiếp như vậy, thanh âm rốt cuộc trầm xuống, không cho phép từ chối mà nói: “Em nói xem có được không?”
Trình Thư Nặc căng da cổ, nhưng vẫn không nhấch lên nổi bao nhiêu khí thế, đôi mắt cô chứa đựng nhiều đốm sáng nhỏ, xinh đẹp di chuyển.
Trong không gian nhỏ hẹp, ánh sáng trên đỉnh đầu rọi xuống, chia đôi hai bóng dáng đang dán vào nhau, cô bị người kia đè lên tường, ôm eo, người đàn ông đè nặng lên cô, gần đến mức hô hấp giao hoà, mùi cồn từ mũi tuỳ ý len lỏi vấn vít trên chiếc áo sơ mi mang mùi hương mát lạnh nhàn nhạt của người nọ, mê hoặc lòng người.
Mọi thứ đều vừa khớp, không gian chật chội, khoảng cách mập mờ, một cô gái say đến mức không biết gì, giống như là giây tiếp theo sẽ lập tức ý loạn tình mê, hoang đường mà tuỳ tiện buông thả.
Đầu Trình Thư Nặc rất nặng nề, quả thật không được coi là tỉnh táo, một chút lí trí còn sót lại khiến cô miễn cưỡng đưa tay đẩy người trước mặt ra, “Cách tôi ra xa một chút, thật phiền phức.”
Cô oán giận, lời nói cũng có chút không kiên nhẫn, thấy người đàn ông không nhúc nhích, cô lại nói đứt quãng: “Tôi rất phiền, không có tâm tình, cũng không có hứng thú với ai hết.”
Cô rũ đầu, dáng vẻ mệt mỏi, nhìn tình trạng của cô thì quả thật sẽ chẳng có hứng thú với cái gì hết.
Lâm Yến nghe thế thì lui ra một chút, anh nâng cằm Trình Thư Nặc lên, cụp mắt nhìn cô chăm chú, giọng nói rất buồn bực, “Em uống say rồi.”
Trình Thư Nặc nương theo động tác của anh, bị động ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt cô có chút tan rã, nổi lên một tầng sương trắng, “Tôi không có.”
Cô không muốn thừa nhận, đã sớm không còn cái khí thế lúc ở ghế lô nữa, lúc này cô có chút bất lực, cũng có chút mơ màng, vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng thương.
Lâm Yến nhấp miệng, mặt mày đè nặng, anh không bày tỏ ý kiến, Trình Thư Nặc lại thở phào một hơi, lông mi kích động, “Tôi rất mệt, anh có thể buông tay ra không?”
Tay phải Lâm Yến còn để trên eo cô, ôm lấy cô, mạnh mẽ đè cô lên tường, trên người cô mặc một cái áo dệt kim, dựa vào vách tường một lúc lâu, cái lạnh đã xâm nhập vào.
Tiếng nói của cô rất nhỏ, còn mang một chút cầu xin, Lâm Yến nghĩ nghĩ, hơi bước ra sau, không để cô tiếp tục dựa vào tường nữa, cánh tay vòng bên eo cô vẫn không buông ra như cũ.
Trình Thư Nặc vẫn không đi được, ngược lại cách anh càng gần hơn, cô vỗ vỗ cái tay đặt trên eo, có chút bực bội, “Anh buông tay đi, đã nói là không thích, không thích anh rồi mà.”
Cô yếu ớt nói, đôi mắt đen láy của Lâm Yến nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm hơn hỏi: “Không thích tôi? Biết tôi là ai không?”
Tửu lượng của Trình Thư Nặc kém, Lâm Yến rõ ràng hơn so với bất kì ai, uống nhiều quá thì ngay cả bản thân là ai cũng không biết, lúc trước khi qua lại với nhau, lần Trình Thư Nặc uống say, cũng chính là lần đầu tiên của hai người, Trình Thư Nặc mượn chuyện say rượu, lẫn lộn dây dưa với anh.
Cũng trong lần đó, hai người xác định quan hệ.
Ánh mắt của cô và anh đan chéo vào nhau, lại cúi đầu nhìn mũi chân mình, một hồi lâu sau, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cô chậm rãi nói: “Biết.”
Cô khẽ khàng nhả ra hai chữ, không tiếp tục đập cái tay ở bên eo mình nữa, khi ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, ánh mắt cô lại vừa thâm sâu, vừa trầm lắng như thế.
Tầm mắt Lâm Yến đối diện với cô, Trình Thư Nặc của giờ phút này nào có được nửa phần mạnh mẽ của ngày thường nữa, cô yếu đuối nhìn anh, hai má hồng hồng, đôi mắt lại phủ sương mù mênh mông, Lâm Yến bị liếc một cái như thế, liếc đến mức cả người đều không được tự nhiên, người phụ nữ trước mắt này, và cô gái trong trí nhớ của anh nhanh chóng chồng lên nhau, Trình Thư Nặc hẳn là nên như thế, cô mềm yếu, ngoan ngoãn mà đuổi theo anh, ỷ lại anh vô điều kiện.
Tiếng nói của anh cũng tiếp tục thấp xuống, “Vậy em có phải nên hỏi tôi, vì sao lại cùng ra đây không?”
Lâm Yến cố ý tạm dừng, cánh tay ôm Trình Thư Nặc lại càng siết chặt thêm, “Và vì sao lại đối xử với em như thế?”
Trình Thư Nặc không biết thế nào, khi nghe xong lời anh nói thì đột nhiên cười cười, lắc đầu nói: “Anh luôn có lí do của mình, nếu không muốn nói thì tôi hỏi cũng bằng thừa.”
Cô không nhìn anh, đuôi mi run rẩy, thanh âm tinh tế, “Ở bên cạnh anh, vẫn luôn rất mệt mỏi.”
Trong lòng Lâm Yến đã từng nghĩ tới trăm ngàn đáp án khác nhau, nhưng sao cũng không đoán được Trình Thư Nặc sẽ nói ra lời như vậy, lập tức anh có hơi sửng sốt, Trình Thư Nặc lại nhắm mắt, khi mở miệng lần nữa thì giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh buông ra trước đã, tôi có chuyện rất quan trọng cần phải làm.”
Lâm Yến nhìn cô, vẻ mặt lo sợ không yên, nơi đáy mắt có nhiều cảm xúc chồng chất lên nhau, sự chua xót cứ tầng tầng lớp lớp, như đan thành một tấm lưới vây anh lại, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng ổn định được tiếng nói, hỏi cô: “Em muốn làm gì?”
Trình Thư Nặc xụ mặt, rất nghiêm túc nói: “Đi tiểu, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”
“…”
Cô xoay eo, muốn tránh khỏi sự gò bó, “Thật sự không nhịn được nữa.”
“…”
Không khí chợt thay đổi, nội tâm Lâm Yến đấu tranh một giây, buông cô ra, Trình Thư Nặc không để Lâm Yến đỡ, cơ thể cô lung lay, có chút đứng không vững, Lâm Yến đành phải đỡ cánh tay cô.
Trình Thư Nặc lại nheo mắt hỏi: “Anh đi theo tôi đến WC nữ làm gì? Muốn nhìn gì hả?”
Cô ra vẻ bất hảo cười, “Chậc, thì ra luật sư Lâm lại là kiểu người này.”
Lâm Yến liếc mắt nhìn cô một cái, anh sẽ không so đo với một con ma men, khó có khi hùa theo cô nói lời đùa giỡn: “Muốn nhìn em, vậy có được không?”
Như trong dự liệu, khuôn mặt Trình Thư Nặc có hơi thẹn thùng, rồi lại giận dữ liếc anh một cái, “Anh đi nhanh đi, tôi muốn đi tiểu, thật sự không nhịn được nữa.” Cô vừa nói vừa đẩy Lâm Yến ra đi về phía trước, sột sột soạt soạt kéo quần áo.
Lâm Yến nhìn thấy sự bất thường, chạy nhanh đến giữ chặt cô, anh bất đắc dĩ, kéo Trình Thư Nặc đến cửa thoát hiểm, “Đây là tầng lầu, chú ý hình tượng chút.”
Trình Thư Nặc sửng sốt, “Sao lại như thế? Vậy WC ở đâu?”
Lâm Yến nắm tay cô đi về phía trước rồi rẽ ngoặt, “Ở phía trước một đoạn.”
Anh thấy Trình Thư Nặc rất sốt ruột, bước chân không khỏi nhanh hơn, dẫn cô đến WC.
Trình Thư Nặc uống quá nhiều, ban đầu ngay cả đường cũng không đi nổi, bây giờ lại bị anh lôi kéo, rõ ràng là không theo kịp bước chân của người đàn ông, cô hơi hổn hển, “Lâm Yến, anh chậm một chút, nhanh quá, thật sự nhanh quá, tôi sắp không được rồi.”
Lâm Yến: “…”
….
(Mẫn: Không thể trách tui nghĩ nhiều à nha, cứ có cảm giác chỗ này bà tác giả cố tình viết một câu hai nghĩa, nhìn Lâm Yến ba chấm thì biết =)))))
Trong lúc Trình Thư Nặc đi WC, Lâm Yến trở lại ghế lô, Lâm Hủ thấy anh đi vào, sốt ruột hỏi: “Chú nhỏ, chị ấy đâu rồi?”
Vừa rồi lúc Trình Thư Nặc rời đi thì điện thoại của cô vang lên, ban đầu cậu muốn đuổi theo ra, nhưng lại bị Lâm Yến ngăn cản, di động cũng rơi vào tay Lâm Yến, cũng không biết anh nhìn thấy cái gì, ngay sau đó liền chạy ra ngoài.
Lâm Yến không vội trả lời, anh cúi người lấy áo khoác của Trình Thư Nặc vắt ở khuỷu tay, lại cầm túi xách của cô lên, vừa nhẹ nhàng quét về phía Lâm Hủ qua khoé mắt, “Từ lúc nào thì cháu lại có thêm một người chị vậy?”
Lâm Hủ ngây người một giây, ngốc nghếch hỏi: “Sao vậy ạ? Cháu gọi sai sao?”
Lâm Yến đứng thẳng người, sửa lại cổ áo sơ mi của mình, sau đó từ trên cao liếc xuống cậu ta, dùng ngữ điệu không được xen vào nói: “Cháu kêu chú là chú nhỏ, thì cô ấy không phải là chị của cháu, bây giờ cứ kêu tên cái đã.”
Lâm Hủ: “Bây giờ?”
Lâm Yến: “Sau này mà có thay đổi, chú sẽ thông báo cho cháu sau.”
Lâm Hủ: “… Há?”
Vẻ mặt Lâm Hủ ngỡ ngàng, Lâm Yến cũng không giải thích thêm, xoay người dặn dò luật sư Vương mấy câu, một lát sau lại lần nữa đẩy cửa rời đi.
Lâm Hủ hoang mang gãi gãi đầu, nhìn theo bóng dáng Lâm Yến biến mất trong tầm mắt, cảm thấy tối nay chú nhỏ có chút không giống, giống như có một thứ gì đó im lặng đã lâu, nay bỗng thức tỉnh.
Giống như mặt đất sau khi tuyết rơi, cảnh xuân bỗng chốc nở rộ.
…
Trình Thư Nặc đi ra từ WC, tình trạng vẫn không ổn lắm, đầu đau như muốn nứt ra, bước chân cũng yếu ớt, cô rất muốn ngủ, không có hơi sức mà lăn lộn.
Cô lắc lắc đầu, ép bản thân tỉnh táo lên một chút, tay phải chống lên tường, đi về phía ghế lô, còn chưa đi được mấy bước thì có người ôm lấy vai cô.
Trình Thư Nặc bị động dựa vào người anh, nheo mắt nhìn, không nóng không lạnh nói: “Sao lại là anh?”
Tay phải Lâm Yến đặt trên bả vai cô, đỡ Trình Thư Nặc đang lung lay, mặt mày anh thâm trầm, âm điệu lại không hề lạnh lùng, “Tôi đưa em về.”
Trình Thư Nặc: “Về đâu?”
Lâm Yến: “Về nhà.”
Trình Thư Nặc chậm chạp căng mi mắt ra, muốn nghiêm túc nhìn anh, lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, nhưng hiện tại, cô có lòng nhưng không có sức, im lặng một lát, rồi đơn giản chớp mắt, từ chối nói: “Không cần phiền anh, tự tôi có thể về.”
Trong lúc nói, cô liền muốn đẩy Lâm Yến ra, Lâm Yến để cho cô càn quấy, vẻ mặt anh vẫn thanh thanh đạm đạm như cũ, thanh âm thế mà lại mềm xuống, “Em uống say rồi, không thể tự về được đâu.”
Trình Thư Nặc vẫn có thể tự mình hiểu lấy, giống như trưng cầu mà hỏi: “Vậy anh có thể để Lâm Hủ đưa tôi về không?”
Lâm Yến từ chối dứt khoát: “Không được.”
Trình Thư Nặc thấy thái độ kiên quyết của anh, những lời vốn giấu trong lòng, vào giờ phút này lại không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng ra: “Vì sao chứ? Tôi khá là thích Lâm Hủ, cậu ấy rất đáng yêu, còn anh không chỉ không đáng yêu mà còn rất hung dữ, tôi không cần anh đưa về.”
Bước chân Lâm Yến nhẹ dừng, Trình Thư Nặc ưỡn ngực, tích cực nhìn anh, trái tim Lâm Yến như bị ai đó giẫm nhẹ lên một cái, lại có chút thít chặt, buồn bã khó chịu. Không khí yên tĩnh một lúc, Lâm Yến nhìn đôi mắt cô, khuôn mặt anh vẫn thanh thanh đạm đạm trước sau như một, chỉ có mặt mày buông lỏng, khoé miệng nhếch lên thành một độ cong dịu dàng, gằn từng chữ một nói: “Hôm nay tôi sẽ không hung dữ với em.”
Rõ ràng là Trình Thư Nặc không tin anh được, cô nhấp nhấp khoé miệng, vô tội nói với anh: “Chó thì không thể đổi được thói ăn phân, có hiểu không?”
Lâm Yến bị sặc, Trình Thư Nặc lại bắt đầu đẩy anh, cánh tay Lâm Yến dời xuống, vòng qua eo cô, không định nói đạo lí với con ma men này nữa, “Nếu còn không đi thì tôi sẽ ôm em đó.”
Trình Thư Nặc: “Không phải đã nói là sẽ không hung dữ với tôi sao?”
Lâm Yến: “Cái này mà cũng tính à?”
Trình Thư Nặc: “Đây không phải là vấn đề thái độ, mà là uy hiếp đe doạ, anh ôm tôi, nghe là đã thấy doạ người rồi.”
Lâm Yến: “…”
Từ ghế lô đến bãi đỗ xe, rõ ràng chỉ là một đoạn đường cần mấy phút, hai người lại phải tốn tận mười lăm phút, Trình Thư Nặc không phối hợp, một chốc thì nói anh thô lỗ, một chốc thì lại mắng anh hung dữ, sắc mặt Lâm Yến đã có chút căng chặt, mất rất nhiều sức lực mới lôi được Trình Thư Nặc lên xe.
Lâm Yến đỡ Trình Thư Nặc ngồi xuống xong, ném đồ trên tay ra sau, rồi cúi người kéo dây an toàn, dây an toàn từ trước ngực Trình Thư Nặc nghiêng sang, cắm vào ổ khoá bên trái, Lâm Yến đang định đứng lên, Trình Thư Nặc đột nhiên lại nắm lấy cổ tay anh.
Cánh tay Lâm Yến nhoáng lên, anh cụp mắt, nhìn cô gái dưới người, gương mặt ửng đỏ một mảng,son môi nhem nhuốc, cô mặc một cái áo dệt kim bó sát người, dán lên dáng người xinh đẹp, vừa nãy cô bước đi rất vội nên hô hấp có hơi dồn dập, ngực phập phồng, từng cái từng cái đập vào lòng anh, Lâm Yến mất tự nhiên dời mắt, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Trình Thư Nặc nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, im lặng nhìn anh một lúc, cô dịch cánh mông, đến trước mặt Lâm Yến, nhợt nhạt cười với anh, “Lâm Yến, anh thay đổi rồi.”
Lâm Yến bị cô nắm lấy cổ tay, trong khoang xe chật chội, anh cong lưng, cả người ập xuống Trình Thư Nặc, anh đang tránh né hơi thở của cô, rồi lại trốn không thoát, vì thế rõ ràng cũng không né tránh nữa, giả vờ vô tư nói: “Thay đổi cái gì?”
Trình Thư Nặc cũng không biết là do rượu hay là gì khác, khoé miệng cô cong cong, “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Chẳng lẽ tôi không biết cài dây an toàn sao?”
Lâm Yến dừng một lát, nhất thời cũng không hiểu được ý của cô.
Trình Thư Nặc lại gian xảo nheo mắt, “Không phải là anh muốn nhân cơ hội sờ ngực tôi đó chứ? Anh cho rằng tôi uống nhiều rồi thì bản thân có thể làm thần không biết quỷ không hay sao hả?”
Lâm Yến: “…”
Một mặt Trình Thư Nặc vừa đắc ý vừa chắc chắn nhìn anh, một mặt duỗi tay chỉ về phía anh xác định, lưỡi anh quét qua má trong, hỏi: “Tôi sờ soạng em lúc nào?”
Cô dùng từ chuẩn xác nói, “Vừa rồi đó.”
Đuôi mày Lâm Yến nhướng lên, nhìn khoé miệng Trình Thư Nặc nửa nhấp, làm như thấy chuyện lạ mà nhìn cô, đột nhiên Lâm Yến không muốn tiếp tục so đo cái gì nữa, cũng không biết như thế nào, anh nâng một cái tay khác lên, sờ sờ tóc Trình Thư Nặc, giọng điệu nhuốm chút ý cười, cũng có phần bất đắc dĩ: “Được rồi, đối với sự chắc chắn của Trình tiểu thư, tôi thẳng thắn thú nhận.”
Trình Thư Nặc thấy thái độ của anh không tồi, buông cổ tay anh ra, hài lòng cười cười.
Lâm Yến như trút được gánh nặng, đang định đứng lên, Trình Thư Nặc lại chẹp chẹp miệng rồi nghiêm trang tổng kết, “Cho nên nói, đại luật sư Lâm không chỉ thích giả vờ đứng đắn, mà còn là một tên quỷ háo sắc giậu đổ bìm leo.”
Lâm Yến bị Trình Thư Nặc chặn họng đến á khẩu không trả lời được, vội vàng rút lui, nhất thời không để ý khiến đỉnh đầu đụng mạnh vào trần xe, đau đến mức anh phải hít vào một hơi.
Lâm Yến: “…”
…
Ô tô chạy ra đường, dung nhập vào dòng xe cộ, ngoằn ngoèo đi xa.
Trình Thư Nặc dựa người vào ghế, đầu óc mê man, đã sớm không còn cái khí phách chỉ nhận (chỉ ra, xác nhận) kia nữa, giờ phút này, cô ngoan ngoãn gục đầu xuống, lông mi chậm rãi chớp chớp liên tục, ngón tay nhẹ nhàng khảy dây an toàn, cô không nói gì, an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh anh.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hơi ngẩng đầu lên, nghiêng nghiêng nhìn anh, khoé môi cong lên thành nụ cười, rất nhạt, cũng rất qua loa.
Cánh tay đang đặt trên vô lăng của Lâm Yến không khỏi siết chặt, anh chỉ do dự một giây liền đổi hướng ở giao lộ phía trước.
Anh biết địa chỉ nhà Trình Thư Nặc, cũng biết chìa khoá ở trong túi xách của cô, bất kể là người đàn ông ngay thẳng nào thì cũng nên nghiêm chỉnh đưa cô về nhà.
Nhưng anh không có.
Anh có lòng riêng, từ lúc gặp lại tới giờ, quan hệ giữa anh và Trình Thư Nặc vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Trình Thư Nặc rất ghét, nhưng dường như cũng không ghét anh nhiều như thế.
Trình Thư Nặc thay đổi quá nhiều, trước khi trở về đây thì anh chưa bao giở tưởng tượng ra nổi.
Cô gái trong quá khứ của anh, đã rời khỏi anh ba năm, đã trải qua những gì, để trở thành một người phụ nữ một mình một phương như thế, cô tuỳ ý đường hoàng, lớn mật dũng cảm, không còn có vẻ manh mai, ngây thơ của trước đây nữa.
Lâm Yến không thể không thừa nhận, anh đã đánh mất Trình Thư Nặc của quá khứ rồi, và có lẽ mãi mãi cũng sẽ không tìm về được nữa.
Trước kia Trình Thư Nặc rất thích khóc, hốc mắt thường xuyên hồng hồng, có một dạo anh cảm thấy không biết phải làm thế nào, nhưng cho tới khi nhìn tình huống lúc này, anh mới thật sự hoàn toàn bó tay hết cách.
Ô tô tiến vào ga-ra, Trình Thư Nặc đã làm tổ trên ghế ngủ mất rồi, Lâm Yến im lặng ngồi trong xe rất lâu, khoang xe tối tăm, tay anh đặt trên vô lăng, lẳng lặng ngồi, trong không gian yên tĩnh lại có tiếng hít thở nhàn nhạt của cô gái, có lẽ là ghế dựa bị hạn chế nên cô ngủ rất không yên ổn, thường xuyên uốn éo thân mình.
Thời điểm một người đàn ông đang bực bội thì hút thuốc là cách rất thích hợp để bình tĩnh lại, một điếu không được thì hai điếu, cho đến khi tâm tình phục hồi mới thôi, cho dù không thể giải sầu thì ít nhất cũng có thể phát tiết một chút.
Nhưng Lâm Yến không hút thuốc lá, cách xử lí của anh đối với cảm xúc là chịu đựng, giấu diếm, chờ nó tự biến mất.
Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ trong thoáng chốc, cũng có lẽ là rất lâu rất lâu.
Lâm Yến im lặng xuống xe, đến bên ghế phó lái mở cửa xe ra, tay chân nhẹ nhàng bế người lên, từ ga-ra đi vào chung cư, Trình Thư Nặc thành thành thật thật để anh ôm, gò má chôn trong lòng anh, ngoan ngoãn dựa vào anh, dọc đường đi Lâm Yến đều rất cẩn thận.
Lúc mở cửa, Trình Thư Nặc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vì thế lại ầm ĩ không để anh ôm, Lâm Yến thấy cô cứ lăn lộn nên đành phải thả cô xuống.
Vào phòng, Trình Thư Nặc lại kêu gào muốn tắm rửa.
Lâm Yến vội vàng treo áo khoác và túi xách lên giá để ở huyền quan, ngăn cản hành động cởi quần áo của cô, thấp giọng khuyên nhủ: “Hôm nay đừng tắm.”
Trình Thư Nặc đá rớt giày trên chân, tay cởi nút quần jeans ra, cô lắc đầu, “Khó chịu muốn chết, cả người đều bốc mùi.”
Lâm Yến thấy tư thế của Trình Thư Nặc, hai ba cái là sẽ có thể cởi sạch cả người mình, đêm nay cảm xúc của anh phập phập phồng phồng, lại một lần nữa không biết phải làm sao, “Em uống say rồi, không thể tắm rửa.”
Lâm Yến quả thật lo lắng, với tình trạng bây giờ của Trình Thư Nặc, lỡ mà té ngã trong phòng tắm thì sẽ rất phiền phức.
Trình Thư Nặc cũng có chút cố chấp, cô không để ý đến sự phản đối của Lâm Yến, lục lọi phòng ngủ, “Không được, thật là khó chịu.”
Lâm Yến thấy cô kiên trì thì cũng hết cách, chỉ có thể đỡ Trình Thư Nặc vào phòng ngủ, tạm thời để cô ngồi trên giường, anh vào phòng tắm trước, xả nước vào bồn, điều chỉnh xong độ ấm, thấy nước đã ấm đủ rồi, lại lấy sữa tắm đặt trên giá ở gần bồn tắm.
Tay chân anh có hơi luống cuống, Trình Thư Nặc thì đã gấp không chờ nổi đi vào, “Được chưa?”
Lâm Yến nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau khi anh xoay người lại thì nhìn thấy Trình Thư Nặc đứng cách đó hai bước, ánh mắt mất tự nhiên dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn cô đã cởi sạch sẽ, trên người chỉ mặc nội y, làn da của Trình Thư Nặc trắng nõn, đón lấy chùm sáng ấm áp trong phòng tắm, lại càng toả sáng chói mắt, dáng người cũng đẹp, xương quai xanh lả lướt hấp dẫn, bộ ngực no đủ, hai chân thẳng tắp, eo thon không đầy một nắm tay.
Trong một năm bên anh, tính tình của Trình Thư Nặc rất hay ngại ngùng, lúc thân mật thì ngượng ngùng xoắn xuýt, cũng không để ý ăn mặc, quần lót màu gì cũng có, sắc màu rực rỡ. Còn bây giờ, cô mặc một bộ nội y màu đen gợi cảm có viền hoa.
Ánh mắt Lâm Yến bỗng trở nên thâm sâu, anh thấp giọng “khụ” một tiếng, “Em cẩn thận một chút, tôi ra ngoài.”
Anh nói xong, gần như là hoảng loạn mà rời đi.
Trình Thư Nặc nhìn anh rời đi, trong lòng cảm thấy kì quái, cô cũng về đến nhà rồi, sao Lâm Yến còn chưa đi nhỉ? Lại nữa, thái độ của anh ta sao lại kì lạ như vậy?
Nhưng cô thật sự rất mệt, đầu óc hỗn loạn, cô dùng sức lắc lắc đầu, không muốn nghĩ gì nữa.
Lâm Yến chờ ở bên ngoài hai mươi phút, anh có chút không yên tâm, đang do dự có nên gõ cửa nhắc nhở không thì cửa phòng tắm vừa khéo rơi ra một cái áo, thân mình Trình Thư Nặc tránh ở phía sau cửa, chỉ lộ ra nửa cái đầu, mềm như bông gọi: “Lâm Yến, anh có đó không?”
Lâm Yến cụp mắt nhìn cô, không biết là bởi vì say rượu, hay là hơi nóng mờ mịt, trên gương mặt của cô gái có hai mảng ửng đỏ, sâu sắc nhợt nhạt mà tô điểm hai bên sườn mặt, đôi mắt ướt sũng, như khói như nước, cả người có thêm vài phần quyến rũ, minh diễm đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, “Hửm?”
Trình Thư Nặc có hơi xấu hổ, thanh âm của cô nũng nịu: “Tôi không có quần áo, anh lấy giúp tôi có được không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Yến “rầm” một tiếng quỳ xuống, “Mẹ ruột ơi! Mẹ ruột của con ơi! Cũng đã đến phân đoạn này rồi, cho con được ăn một bữa no đi mà!”
Mỗ Lục: “Cầu xin ta đi!”
Lâm Yến: “Mẹ ruột à, con trai rửa chân cho người, cho con trai làm chuyện chính đi, con bảo đảm sẽ nghe lời ba ngày.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến: “Con mệt mỏi quá à, bình luận chê cười con kĩ thuật kém, con không đánh được cũng không mắng được, người là người không có lương tâm, còn phát lì xì cho mấy cô ấy, đây là cuộc sống của con, không phải là cuộc sống của tiểu Lâm Yến, thật là thảm mà.”
Mỗ Lục: “…”
Hết chương 17.
Editor có lời muốn nói: Phúc lợi sắp đến rồi đây là lá la…~ Nhân dịp lễ độc thân 11/11 mình sẽ tặng các bạn đang theo dõi truyện 5 chương liên tiếp nhé.:3