Đọc truyện Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi – Chương 4: Ta là nam hài, ta là sâu bướm!
Ông nội lo lắng đi cùng hàng xóm ra ngoài trong chốc lát lại trở về.
“Bọn nhỏ, cơm chiều xong, chúng ta đi trợ giúp hàng xóm tìm con trai của nàng thế nào.”
“Được ạ!” Mọi người cùng nhau đáp.
Ông nội phát hiện chỗ ngồi của Shane đã là khoảng không : “Shane đâu? Thật sự lên lầu ăn?”
“Đúng vậy.” Mọi người cùng nhau đáp.
“Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội, là có chuyện như vậy, ngươi nghe ta giải thích.”Bryannói, “Chúng ta buổi chiều đánh đố , hắn thua, cho nên hắn không thể cùng chúng ta ăn cơm, hắn muốn lên trên lầu ăn.”
“Các ngươi đánh đố chính là ai thua người đó lên trên lầu ăn?”
“Đúng.” Mọi người cùng nhau trả lời.
Ông nội xoa thắt lưng nghi hoặc nhìn bọn trẻ, lại ngẩng đầu nhìn lên cuối cầu thang.
Trên lầu Shane cùng Trác Biệt Lâm ngồi ở giữa sàn nhà, hắn gắp một miếng chân giò hun khói đưa cho Trác Biệt Lâm.
Trác Biệt Lâm tâm sự nặng nề mà tiếp nhận đặt ở bên miệng cắn.
“Ngươi rốt cuộc có cái gì phiền toái ? Vẫn là không nghĩ nói với ta sao ?”
“Cũng không có gì, chính là ~~ bị tổn thương tâm.”
“Đem không vui của ngươi nói ra cho ta nghe, ngươi sẽ vui vẻ ngay.”
Trác Biệt Lâm nhìn hắn một cái: “Mụ mụ ta muốn đưa ta đi ký túc trường học. Ở rất xa xa , nàng không cần ta .”
“Làm sao có thể chứ?”
“Nàng có đặc biệt có Eva cùng Anne.” Trác Biệt Lâm buông bánh mì lau nước mắt.
Shane không nghĩ tới Trác Biệt Lâm mau nước mắt như vậy có thể chảy xuống, nhất thời trừng mắt không biết như thế nào cho phải.
“Ngươi nói những người này là ai.”
“Là hài tử trước của mụ mụ .”
“Hài tử kia là ai?”
“Chính là hài tử sinh trước ta.”
“Ý của ngươi là nói bọn họ là ca ca cùng tỷ tỷ của ngươi sao?”
“Theo một loại ý nghĩa khác thì đúng.”
“Họ cùng ngươi cũng không hẳn là xung đột nha. Ta cũng có ca ca tỷ tỷ này, bọn họ toàn bộ đều trợ giúp ta, đều yêu ta. . . . . .”
Trác Biệt Lâm cũng không nói nữa, vừa khóc vừa cắn bánh mì.
Shane hoàn toàn ăn không vô nữa, chính là nhìn chằm chằm Trác Biệt Lâm: “Chẳng lẽ bọn họ không phải thân nhân của ngươi?”
Trác Biệt Lâm lắc đầu: “Ta vẫn sống cùng ông nội bà nội. Nửa năm trước mới đến nơi này.”
“Ngươi là bị nhận nuôi sao ?”
Trác Biệt Lâm lắc đầu: “Không phải. Ta không muốn nói.”
Shane cảm thấy được mình đủ tư cách bạn trai phải nghĩ biện pháp làm cho bạn gái cao hứng, hắn liền không hề hỏi chuyện thương tâm của Trác Biệt Lâm. Hắn nghĩ muốn kể chuyện cười cho Trác Biệt Lâm nghe làm cho nàng cao hứng , chính là lọc ruột vét bụng suy nghĩ nửa ngày, một truyện cười cũng không nhớ ra. Cuối cùng hắn quyết định nói như vậy: “Ta bỗng nhiên hiểu được vì cái gì phải yêu thương .”
Trác Biệt Lâm quả nhiên tò mò nhìn hắn.
Shane thâm trầm nói: “Yêu thương chính là tìm một người chân thành yêu thương ngươi cùng người thân của ngươi, làm cho ngươi vui vẻ.” Hắn một hơi nói xong sau đó liền hỏi, “Ngươi theo ta cùng một chỗ cảm thấy vui vẻ không?”
Trác Biệt Lâm chính là nhìn chằm chằm bánh mì trong tay, đương nhiên Shane cho rằng nàng sẽ không tái trả lời thời điểm đó, Trác Biệt Lâm lại nhỏ giọng nói: “Ngươi căn bản cũng không biết ta là ai.”
Shane hừng hực dũng khí nói: “Không cần biết nhiều như vậy. Ta liếc mắt một cái chỉ biết ngươi là của ta.”
“Ta là của ngươi?”
“Ta nói là ta muốn.”
“Ngươi muốn?”
“Nói đúng là, ngươi chính là cô gái đích thực của ta.” Shane rốt cục nói thẳng, hắn một mặt ở trong lòng khích lệ chính mình thực sự dũng khí, một … mà … Trộm quan sát phản ứng của Trác Biệt Lâm. Có thể thuận lợi đem nàng từ trong rừng về nhà, cơ hội thành công của hắn là tương đối lớn. Hắn là cho là như vậy.
Trác Biệt Lâm hớt miệng tựa hồ là sinh khí, Shane trong lòng nghi hoặc khó hiểu, ta nói thích nàng, nàng vì cái gì sinh khí chứ? Hắn nhớ tới trong một quyển sách xem qua ở đâu, nói tâm tư con gái là khó hiểu được nhất.
“Ta có thể chỉ cần ở nơi này trụ hai ngày. Trước cám ơn ngươi chịu giúp ta.” Trác Biệt Lâm cuối cùng nói.
“Trụ một tuần đều được.” Shane nói.
“Nếu ta không phải cô gái xinh đẹp ngươi hẳn là sẽ không giúp ta .” Trác Biệt Lâm hỏi.
“Ta cảm thấy được ngươi không nên nói những giả thiết không có thực.”
“Cái gì giả thiết?”
“Ngươi chính là cô gái xinh đẹp. Cho nên nói ‘ nếu không phải cô gái xinh đẹp ’ như vậy là giả thiết dư thừa.” Shane nói, “Nếu ngươi lo lắng ta không thiệt tình, ngươi nếu không tin ta, ta sẽ dùng thời gian để chứng minh.”
Cơm chiều xong, bọn nhỏ đều đi theo ông nội đi tìm nam hài hàng xóm mất tích. thời điểm Shane cùng bọn họ phân công nhau tìm kiếm, liền lập tức lén lút trốn về nhà. Hắn đang ở trong phòng bếp tìm kiếm áo ngủ của bà nội.
“Cái gì?” Bà nội đang rửa chén cơ liền đứng dậy đến xem hắn, “Ngươi muốn áo ngủ của ta làm cái gì?”
“Này.” Shane gãi đầu nghĩ ra lý do, “Chúng ta đánh đố , ai thua sẽ mặc vào áo ngủ của nữ nhân.”
“A?”
“Ngươi không biết đâu bà nội. Thời điểm ban ngày, ta bị bọn họ phá quấy. Ta buổi tối muốn thắng bọn họ. Cho nên ta muốn cho bọn họ thua phải áo ngủ của nữ nhân. Hừ.”
“Nếu là ngươi thua thì sao?”
“Ta đây sẽ mặc vậy, mặc áo ngủ lại không khó chịu.”
Bà nội không biết làm thế nào đành nói: “Thực không hiểu được mấy đứa nhỏ các ngươi.”
“Ta đến phòng ngươi chọn một cái !” Shane nói xong bỏ chạy lên phòng ông bà nội. Lật đi lật lại tủ quần áo, tất cả các loại áo ngủ, kiểu dáng cùng màu sắc hắn thật không vừa lòng.
Hắn thấy tủ quần áo tận cùng bên trong phát hiện một cái váy dài mềm mại màu đen, cảm giác thật tốt lắm. Hắn cầm nó chạy đến.
“Uy!” hắn gọi bà nội, “Đó là lễ phục dạ hội hồi trẻ tuổi, ta chỉ mặc ở hôn lễ cùng ông nội, kia chính là kỷ niệm của chúng ta !”
“Cái này đi.” Shane vừa nói vừa lên lầu, “Bà nội, ta thích này.”
“Ngươi thật sự là đứa nhỏ tinh quái ! Nghỉ hè năm nay cảm giác ngươi trở nên là lạ. Ngươi đến trường có phát sinh chuyện gì không?”
“Bà nội, ta có mối tình đầu . Là thật đó, ta về sau sẽ kể cho ngươi nghe.”
Bà nội thấy Shane biến mất ở cầu thang , nhịn không được cười rộ lên. Nàng quyết định phải đem chuyện buồn cười này kể cho ông nội cùng hàng xóm chung quanh nghe.
“Đem áo ngủ mặc vào đi, thừa dịp bọn họ còn chưa trở về.” Shane đem quần áo phóng tới trước mặt Trác Biệt Lâm.
“Áo ngủ?”
“Đúng rồi. Ngủ còn mặc váy lụa bó sát người sẽ rất khó chịu.”
Trác Biệt Lâm gật đầu.
“Vào phòng tắm đổi đi, ngươi còn có thể tắm rửa một cái.”
Trác Biệt Lâm lại gật đầu, biểu tình cũng rất quái dị: “Giúp ta lấy cái kéo được không?”
“Làm cái gì.”
“Cắt bỏ váy lụa trắng, bằng không ta thoát không được.”
“Vậy ngươi là như thế nào mặc vào?”
“Không phải ta mặc vào . Là đám hài nữ bọn họ. . . . . . , quên đi, ngươi lấy kéo giúp ta.”
Shane làm theo. Hắn cảm thấy được lá gan của mình lớn lên, hắn nói: “Có phải hay không phải từ phía sau kéo khóa, ta giúp ngươi đi.”
Trác Biệt Lâm gật đầu. Shane lấy kéo cắt hai ba đường, liền đem váy cắt bỏ , hắn mới phát hiện vì sao khóa kéo không nhúc nhích, nguyên lai mối chỉ bị phùng. Thời điểm váy tung ra thì toàn thân Trác Biệt Lâm lộ ra, nhẵn nhụi bóng loáng như bánh ngọt, nhưng Shane biết lần này hắn nhất định không cắn được.
Trác Biệt Lâm đem ‘ áo ngủ ’ Shane chuẩn bị ôm vào trong ngực, vào phòng tắm.
Shane lập tức đi trải giường chiếu, đem hết đồ của ba tên kia trên giường đều ném xuống, đem chăn gối vứt luôn .
Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, vừa nghe đã biết là bà nội. Hắn lập tức ra cầu thang nghênh đón.
“Bà nội, ngươi đi lên làm cái gì?”
“Giúp các ngươi dọn dẹp phòng một chút .”
“Không cần, chúng ta đều là người lớn, hẳn là chính mình tự dọn được phòng .”
Bà nội kỳ quái nhìn hắn: “A?”
“Về sau ngươi không cần giúp chúng ta thu dọn , chúng ta mỗi ngày tự mình quét tước một lần.”
“Ta đây cũng phải kiểm tra kiểm tra cách quét tước hợp lý hay không, mấy nam hài các ngươi ta khó có thể tin.”
“Bà nội! Ngươi cần tôn trọng chúng ta, chúng ta là người lớn, hơn nữa cùng ngươi tính bất đồng, ngươi như thế nào có thể tùy tiện liền xông vào phòng nam nhân.”
“Cái gì?”
Shane phụ giúp bà nội đi xuống dưới: “Về sau không cần phải xen vào chúng ta . Chúng ta chính mình sẽ quét tước. Phòng chúng ta không lịch sự chúng ta chưa đồng ý không cần tùy tiện vào. .”
Đưa bà nội đi xuống lúc sau, Shane quay lại nhìn đến Trác Biệt Lâm từ cánh cửa phòng tắm lộ ra một cái túi nhỏ.
“Cần cái gì vậy?” Shane hỏi.
“Đây là áo ngủ kiểu gì a?”
“Làm sao vậy.”
Trác Biệt Lâm đi tới, đai thắt trên vai của váy buộc vào thành cái nơ con bướm ^^.
Shane gãi đầu: “Dường như không phải mặc như vậy.”
Trác Biệt Lâm khinh thường liếc mắt một cái: “Nếu đem đai đeo buông xuống, lộ thiệt nhiều. . . . . . . Cái này cũng tính là áo ngủ sao?”
Shane thè lưỡi.
Trác Biệt Lâm ngồi lên trên giường: “Ta có thể ngủ sao ?”
Shane vội vàng đi qua đi ôm một cái thảm: “Ngươi ngủ ở trên giường.”
“Các ngươi ở đâu?”
“Chúng ta ngủ trên sàn nhà.”
Trác Biệt Lâm không nghi ngờ liền trực tiếp nằm lên giường .
Shane ngồi vào bên giường: “Ta ngồi ở bên giường cùng ngươi không quan hệ đi.”
“Ngươi đã ngồi xuống rồi.”
“Ta chỉ nghĩ muốn cùng ngươi tâm sự , giúp ngươi đi vào giấc ngủ.”
“Vậy ngươi kể cho ta chuyện xưa đi.”
“Này ~.” Việc này đối với Shane là cái vấn đề nan giải, giống như hắn kể không ra chuyện cười, hắn cũng sẽ không kể chuyện xưa.
“Liền kể chuyện những chuyện bên cạnh ngươi, tỷ như ở trường học ngươi phát sinh chuyện gì. Hay như ngươi đã từng theo đuổi nữ nhân nào và vân vân.”
“Không có!” Shane nói.
“Cái gì không có.”
“Bọn họ nhất định làm ta thay đổi cái nhìn .”
“Nga.” Trác Biệt Lâm nhắm mắt lại.
“Nhanh như vậy liền mệt rồi?” Shane tiếc nuối nói. Hắn dùng khuỷu tay chống đầu ở trên giường ngắm Trác Biệt Lâm . Trác Biệt Lâm ở trong mắt hắn giống như búp bê, ‘ áo ngủ ’ màu đen làm cả người lộ ra như một viên bạch ngọc, mặt mày dài nhỏ, đường cong xinh đẹp không có cách nào khác hình dung. Shane không chuyển mắt nhìn chằm chằm Trác Biệt Lâm.
Người như vậy nhất định phải là của ta, Shane ở trong lòng nghĩ, bằng không ta không muốn sống chăng. Hắn phát hiện từ khi gặp qua Trác Biệt Lâm , tâm tình của hắn liền biến thành kỳ quái, buồn bã cùng mừng vui kết hợp, mặc kệ là loại cảm xúc gì cũng đều là háo hức cực độ. Đây là tư vị yêu thương đi, hắn ở trong lòng thở dài. Trác Biệt Lâm ngươi nhất định phải yêu thương ta.
Trác Biệt Lâm cũng cảm ứng mở to mắt.
Nhìn thấy ánh mắt lam sắc của hắn đối diện chính mình, Shane giống như bị điện giật, hắn cả người run lên ngã xuống bên giường.
Hắn đơn giản ở dưới giường nằm úp xuống trong chốc lát động viên chính mình. Không cần sợ hãi, ta là một nam nhân, không phải sợ con gái.
Shane đứng lên đối Trác Biệt Lâm cười.
Trác Biệt Lâm chính là nhìn thấy hắn, chưa có phản ứng.
“Ta sẽ đối với ngươi tốt.” Shane bỗng nhiên nói ra câu này, hắn nghĩ ra cảnh đối thoại như trong phim: “Chúng ta kết giao đi.”
Ánh mắt Trác Biệt Lâm theo dõi hắn, lại không có gì vui sướng.
Shane lớn gan nói: “Hãy tin tưởng ta đây tuyệt đối là tình yêu. Ta là nam hài thực dũng cảm, cho nên ta trực tiếp nói cho ngươi, ta sẽ làm cho chúng ta có tương lai tốt đẹp.”
“Gặp được ta ngày đầu tiên, ngươi đã nghĩ như vậy là hơi xa.” Trác Biệt Lâm vẻ mặt không tin. .
Yêu làm cho người ta dũng cảm, Shane giải thích nói: “Tuy rằng chúng ta mới vừa quen nhau, nhưng làm ơn tin tưởng ta. Ta liếc mắt một cái liền nhận định ngươi !”
“Nếu ánh mắt của ngươi lừa ngươi thì sao?”
“Làm sao có thể.”
“Tỷ như nói, ta là ~~ một con sâu bướm, tỷ như nói ta ngày mai sẽ biến thành một con sâu bướm ?”
“Nếu ngươi có thể biến thành một con sâu bướm, ta cũng có thể biến thành sâu cùng ngươi bên nhau.” Shane cho rằng đây là phương thức khảo nghiệm của con gái.
“Nếu ta biến thành nam hài.”
“Nếu ngươi biến thành nam hài như lời nói, ta liền biến thành ~~, ” Shane tạm dừng một chút nghiêm túc nói, “Không được!”
Ánh mắt Trác Biệt Lâm lập tức trở nên bi thương, thanh âm rất nhỏ nói: “Biết ngay ngươi sẽ nói không được.”
“Ngươi hãy nghe ta nói đã, nếu ngươi biến thành nam hài, kia không phải muốn cho ta biến thành cô gái sao ?”
Trong mắt Trác Biệt Lâm hoàn toàn không có tia sáng , tựa hồ lại sinh khí.
Shane cuống quít giải thích: “Ta là nói nếu ngươi thực biến thành nam hài, ta cũng không nghĩ muốn biến thành cô gái. Trường học chúng ta còn có hai vị giáo sư kết hôn đó, bọn họ đều là nam cả.” (vậy mới đúng ý em nó ))
Trong mắt Trác Biệt Lâm sáng lên một chút, cảm thấy hứng thú đứng lên: “Tiếp tục kể.”
“Nói xong rồi .” Shane nói, “Ta cảm thấy được ngươi biến thành nam hài, còn hơn biến thành sâu bướm .”
“Vì cái gì?”
“Nam hài còn biết nói, ngươi tối thiểu là người đi, sâu bướm không phải người không nói được, chúng ta về sau như thế nào cùng nhau cử hành hôn lễ.”
Trác Biệt Lâm liền nở nụ cười, nụ cười tươi tựa như ánh mặt trời làm cho Shane trong lòng rộ lên. Hắn cảm thấy Trác Biệt Lâm đã chấp nhận hắn .
Shane đắc ý vênh váo nói: “Nói nửa ngày kỳ thật đều là vô nghĩa, nào có người nào sẽ thật sự đổi tới đổi lui. Ngươi chính là cô gái xinh đẹp, vĩnh viễn cũng không thể là nam hài hoặc sâu bướm!”
Trác Biệt Lâm lại không nở nụ cười, nàng xoay người đưa lưng về nhau Shane: “Chỉ biết ngươi lừa ta nói ta là cái gì ngươi đều thích. Hừ ! Ngươi thích ta, chính là bởi vì ta thoạt nhìn là một cô gái xinh đẹp.”
“Vậy là thế nào?” Shane hỏi.
“Ta ngủ.” Trác Biệt Lâm đem gối đầu che lỗ tai lại.
“Bởi vì ngươi là cô gái xinh đẹp mà ta thích ngươi, cũng không có gì là không đúng nha.” Shane nghĩ mãi không thông.