Đọc truyện Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi – Chương 21: Mười năm đồng thoại! ~ đại kết cục
Shane cố ý ngừng trong chốc lát nói: “Mười năm trước ta cùng ngươi gặp nhau, đến bây giờ ngươi đang đứng trước mặt ta. Có một chân tướng ta vẫn chưa nói qua.
Mười năm trước ngươi cho ta một sự cảm thụ, ta cho rằng đó là tình yêu. Người kêu Trác Biệt Lâm kia ~ cô gái đã cho ta tình yêu cùng ảo tưởng. Ta không ngừng hướng mọi người kể về Trác Biệt Lâm, để cho tất cả mọi người biết ta yêu nàng nhiều thế nào.
Nhưng mà kỳ thật ta đối với tình yêu đều thực mê hoặc. Bằng hữu của ta coi ái tình như một trò chơi, bọn họ tìm kiếm mười năm vẫn không biết tình yêu đích thực ở nơi nào. Thời điểm ta quyết định cùng Gillian đính hôn, ta chợt cảm thấy tình yêu là thứ gì đó rất hư vô, hôn nhân có điểm chân thực hơn, kỳ thật chính là tìm một người có thể sống cùng một đời. Một khi đã như vậy, cần gì phải tiếp tục truy tìm. Cho nên khi quyết định cùng Gillian kết hôn, là ta lần đầu tiên dùng lý trí quyết định.
Ngày đó, sau mười năm ta lại gặp ngươi, liền phát hiện ta sai lầm rồi. Tình yêu vẫn không giống những gì ta tưởng tượng. Dù dùng lý trí cũng không thể mang lại hạnh phúc.
Ngươi xuất hiện với một vẻ ngoài khác biệt, không bao giờ … là Trác Biệt Lâm, chính là Nicky, loại cảm giác này như một siêu năng lực đã khống chế ta. Cho nên ta một lần nữa bắt đầu đi lý giải tình yêu, ta sẽ đối chính mình như thế nào giải thích, vì không ai có thể tưởng được sau mười năm ngươi lại như vậy.
Ta có thể không hoài nghi, cứ việc như cũ không biết tình yêu là cái gì, nhưng ta muốn ngươi chỉ được là của ta. Ta vẫn luôn giấu diếm , luôn đấu tranh tình cảm khi ở bên ngươi, ta kỳ thật một mực liều mạng che dấu cảm tình với ngươi. Nhưng cố thế nào cũng không thể thành công. Ta lại càng thêm để ý ngươi, càng thêm yêu ngươi. Nếu không có ngươi, ta không thể sống bình thường được nữa. Nếu ta buông tha cho ngươi, cuộc sống của ta sẽ không vực dẩy nổi. Ta một khắc cũng không thể ngủ yên, chỉ cần tưởng tượng không thể cùng ngươi một chỗ, trong lòng liền thấp thỏm không yên . . . .”
Biểu tình của mọi người thay đổi theo lời nói của Shane , Mark trong miệng ngậm quả táo liền rớt xuống đất, hắn quay đầu kinh ngạc há miệng so với Kian không hơn không kém nói: “Tiểu tử này từ lúc nào lại chung tình như vậy .”
Kian đáp lại : “Ta cảm thấy được hắn vẫn luôn chung tình. Mười năm trước yêu Trác Biệt Lâm, đến bây giờ yêu thương nam nhân.”
Mọi người ở đây đều bị lời nói của Shane làm cho cảm động muốn khóc. Các nàng cảm thấy thổ lộ như vậy thực lãng mạn .
“Nicky, mặc kệ tình yêu là cái gì, so với Kian thay đổi đến 60 bạn gái vẫn không biết ai mới là nửa kia của hắn, so với Mark yêu một kẻ không tốt chút nào, so với Bryan không kiên định, so với Gillian tình nguyện gả cho một nam nhân không yêu thương mình. Chúng ta có thể nhận định được đối phương, có phải là kẻ may mắn nhất thế gian không?”
“Tên kia!” Mark cùng Kian không hẹn mà cùng mắng: “Ngươi nhất định phải nói chúng ta như vậy sao! So sánh kiểu gì vậy!
Shane không nhìn bằng hữu mà chính là thâm tình nhìn chằm chằm Nicky: “Ngươi đối với ta rất quan trọng, ta vẫn nghĩ muốn thẳng thắn nói cho ngươi. Lúc ngươi nói ngươi không hề do dự, chính là thời khắc ta hạnh phúc nhất, .. . , Nicky, cuộc sống có vô vàn khó khăn, nhưng chỉ cần luôn bên ngươi, ta có dũng khí đối mặt tất cả gian nan. ..”
Nghe những lời Shane nói Nicky đã dần dần phi thường kích động, lúc này hắn nói: “Ta không do dự, Shane.”
“Ta biết ngươi không do dự. Ngươi nói với ta ngươi đã lấy hết dũng khí để trở về đây. Ta không muốn chỉ mình ngươi đối mặt với chuyện này, ta muốn ngươi kiên định nói rõ ra cho mọi người đều sáng tỏ.”
Ánh mắt mọi người lại chuyển hướng tới Nicky.
Nicky kinh ngạc nhìn Shane, hiện tại hắn mới hiểu ý đồ của Shane. Nicky nhìn về phía mụ mụ, mụ mụ khẽ nhăn mày. Nicky lại nhìn thoáng qua Shane rồi đối với mẫu thân nói: “Mụ mụ, lời nói của Shane đã lý giải được cho ngươi chưa ? Ta, chính là Trác Biệt Lâm mà Shane đã tìm mười năm nay, thiên sứ bị trói trên cây kia, là kiệt tác của Eva, nhưng lại làm cho Shane yêu thương ta. Hơn nữa ta cũng thương hắn.”
Nicky nói rất chậm, Bourne mụ mụ nhắm mắt lại.
“Lúc này đây, ta cùng với Shane đã quyết tâm như vậy. Mười năm, mỗi một ngày ta đều bi thương vì không thể đến bên hắn.Cuộc sống như vậy thật vô nghĩa, biết được tin hắn sắp kết hôn, ta phi thường thống khổ mụ mụ à . Ta hạ quyết tâm liều lĩnh, cho dù là ngươi không thể lý giải, cho dù các ngươi đều phản đối.”
Bourne mụ mụ lại mở to mắt, mặt cũng biến sắc.
“Nhưng là, mụ mụ, đây không phải ta không thương ngươi. . . . . .
“Mụ mụ, ngươi vì cái gì không nghĩ như vậy, hắn là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho hài tử của ngươi. . .
“Mụ mụ, ngươi biết không, có thể gặp gỡ một người và yêu thương hắn, thật không dễ dàng chút nào, ta chỉ có duy nhất Shane, ngươi phải tách chúng ta ra sao. . . . . .”
Bourne mụ mụ đã muốn nói không ra lời, biểu tình cường ngạnh của nàng đã sớm tiêu thất, lúc này nước mắt lại rơi xuống. Eva tiến lên ôm lấy mụ mụ, mụ mụ ngược lại càng khóc lớn hơn.
Eva không ngừng an ủi: “Mụ mụ, đừng khóc, đừng khóc. Cho dù Nicky khiến ngươi thất vọng, ngươi còn có chúng ta mà.”
Mụ mụ khóc nói: “Này xú tiểu tử, cho tới bây giờ ngươi chưa một lần cùng ta nói nhiều như vậy !”
“A?”
“Hắn sớm nói như vậy, chẳng phải tốt sao.”
Eva khó hiểu nhìn mụ mụ: “Cái gì?”
Mụ mụ rút ra khăn tay chấm nước mắt.
Eva vẫn tò mò truy vấn: “Ngươi là nói không phản đối nữa sao?”
Bourne mụ mụ bất mãn liếc Eva một cái: “Từ đầu đến cuối ta có nhắc đến hai từ phản đối sao? Ta chỉ nói hắn không cần làm chuyện cho ta thương tâm, hắn có thể hạnh phúc ta vì sao lại thương tâm chứ?”
Eva trừng mắt nhìn mẫu thân, nhất thời khó mà tin được.
“Mụ mụ, ta không thể không nói ngươi là người thay đổi thất thường nhất trên thế giới này.”
Bourne mụ mụ tưởng rằng phải được nữ nhi ca ngợi, không nghĩ lại bị đánh giá thế, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Eva một cái. Eva lại hoan hô gắt gao ôm hôn nàng, Bourne mụ mụ thật vất vả đem nàng đẩy ra, Eva bỗng nhiên lại hỏi đến một vấn đề: “Mụ mụ, những người khác làm sao bây giờ ?”
“Những người khác là ai?”
“Tỷ như ba ba hoặc Anne nếu bọn họ không hiểu?”
Mụ mụ biểu tình xem nhẹ nói: “Ngươi cho rằng bọn họ là đối thủ của ta sao?”
Eva lại nhào tới ôm hôn mụ mụ, lúc này đây mụ mụ như thế nào cũng đẩy không ra nàng. Tỷ tỷ Shane lập tức hợp thời đối Bourne mụ mụ tỏ vẻ ca ngợi: “Nguyên lai ngươi cũng vĩ đại giống mụ mụ ta!”
Không khí căng thẳng nhất thời thay đổi, ngược lại trong phòng là cảnh tượng vui vẻ . Tâm tình mọi người vui sướng cần phát tiết, không biết là ai hô một tiếng Shane phải hôn Nicky cho mọi người xem.
Shane không nói hai lời liền hướng cầu thang đi lên. Mọi người hồi hộp theo dõi, chờ bọn họ thể hiện cảnh thân mật. Còn chưa tới cầu thang, Mark nhào đến giữa chừng giữ chặt Shane. Shane kinh ngạc nhìn thấy có thằng dở hơi chắn ngang đường mình. Ngay cả Kian cũng không giúp Mark: “Ngươi làm cái gì, vì sao lại ngăn cản hắn?”
Mark cái gì cũng không nói từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, một bộ anh hùng hy sinh đưa cho Shane. Shane sững sờ nhìn chiếc nhẫn trong tay hắn. Mark tới gần nhỏ giọng nói: “Rèn sắt khi còn nóng!”
“Cái gì?”
“Đính hôn không có đạo cụ sao được.”
Thời điểm đôi kia đang thắm thiết dính lấy nhau trên cầu thang. Kian đối Mark nói: “Ta nghĩ đến chỉ có chính thức kết hôn mới cần dùng đến nhẫn.”
Mark đang lột vỏ quả cam nói: “Đây là nguyên nhân ngươi vẫn chưa thể kết hôn.”
“Là sao?”
“Không đủ sức giữ được người ngươi yêu.”
“Bậy bạ.”
Một lát sau Kian lại khó hiểu hỏi Mark: “Ngươi như thế nào lại mang theo bên người chiếc nhẫn.”
Mark lấy một múi cam cho vào miệng, lập tức nhăn nhó nhíu mày, hắn thống khổ nuốt xuống tức giận nhìn chằm chằm quả cam trong tay. Kian bám riết không tha hỏi: “Nhẫn kia không phải ngươi cố ý vì Shane mà chuẩn bị đi.”
Mark khinh đạm trả lời bâng quơ: “Kevin đi xét nghiệm hắn bị suy thận, chỉ còn sống được nửa năm.”
Kian mở lớn miệng.
“Ta nghĩ hướng hắn cầu hôn. Kết quả. . . . . .”
“Kết quả cái gì?”
“Ở trước cửa bệnh viện , ta thấy hắn ôm một người khác, chính là kẻ đã hại hắn dính vào nghiện ngập. Hắn không cần ta. Kỳ thật hắn vẫn không thật sự yêu ta.”
Mark nói thực nhẹ nhàng, nhưng Kian lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Mark nhìn Kian liếc mắt một cái nói: “Namnhân khóc rất khó coi, ngươi có biết hay không, mau lau nước mắt cá sấu của ngươi đi.”
Mark lại ngẩng đầu nhìn lên cầu thang có hai kẻ vẫn chưa tách được ra: “Ít nhất trong chúng ta còn có người hạnh phúc . Cuộc sống vẫn là tốt đẹp .”
Kian một bên tìm khăn lau mặt vừa nói: “Ngươi sẽ hạnh phúc. Ngươi là người dũng cảm, ngươi không có lý do gì không hạnh phúc.”
Mark nhìn chằm chằm quả cam trong tay không nói gì, bỗng nhiên xoay người đè lại Kian nhét toàn bộ quả cam kia vào miệng hắn: “Đừng dùng khẩu khí thương hại nói chuyện với ta, ta liền nguyền rủa ngươi đổi bạn gái đến năm 100 tuổi.”
Kian khó khăn lắm mới phun ra được quả cam trong miệng, hắn cầm lấy một quả chuối hướng mặt Mark ấn xuống, Mark né tránh không kịp liền bị dính chưởng, hắn lập tức nắm một quả đào nhét vào trong quần Kian. . . . . .
Tỷ tỷ Shane xông lên: “Dừng ngay! Hoa quả của ta rửa không phải để làm trò này!”
Shane cùng Nicky say đắm trong ngọt ngào liền tách ra, bọn họ nhìn về phía dưới lầu, không khỏi sợ ngây người, nguyên lai mọi người phía dưới không nhìn bọn hắn, mà toàn bộ đều xem Kian và Mark đánh nhau. Trong phòng biến thành một mảnh hỗn loạn, hoa quả bay đầy trời, tiếng quát tháo không ngừng. Nicky cùng Shane quay mặt nhìn nhau, Shane từ cầu thang hét xuống: “Ta trao nhẫn cho hắn , các ngươi chẳng lẽ còn không thèm nhìn sao!”
Dưới lầu vẫn không ai để ý đến hắn. Shane cùng Nicky nhìn nhau liếc mắt một cái, ngầm hiểu. Hai người cùng nhau chạy vội tới dưới lầu, vọt vào đám đang đánh lộn kia.
~Hoàn~