Đọc truyện Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ – Chương 31: Viên đường
Không biết có phải trường học nào cũng như vậy hay không, mỗi lần thi xong, ngay cả bảng điểm đều chưa thông báo học sinh liền gục xuống bàn một bộ dạng sắp khóc nói mình không thi tốt; cũng có một số thành phần thành tích chẳng tốt lại tràn đầy tin tưởng nói lần này bài thi không khó.
“Đề thi lần này tớ cũng không chắc chắn lắm, có vài bài tớ không biết làm đúng không, cậu thì sao Điền Hạ, cậu thi được không?”
Minh Hạo thuộc vế người phía trước, nhưng Điền Hạ lại không phải.
Hiện tại cô chỉ một lòng một dạ muốn biết Diệp Dương Hi thi thế nào, Minh Hạo kêu cô vài tiếng cô đều không có phản ứng.
Giáo viên trên bục giảng nói đơn giản vài câu ngày nghỉ chú ý bài tập, bởi vì năm nay ăn tết sớm, kỳ thi của trường học lại tổ chức muộn, đợi công bố thành tích chắc đến năm sau, chủ nhiệm lớp trên bục giảng tận tình khuyên bảo nói, trong kỳ nghỉ vạn lần không được đem những kiến thức kia trả lại cho bà.
Giáo viên nhập tâm nói nước miếng bay tứ tung, phòng học cuối của tòa nhà dạy học đột nhiên phát ra một trận hoan hô, ngay sau đó tiếng bàn ghế va chạm vào nhau, Điền Hạ có thể nghe thấy tiếng có học sinh trên hành lang bôn bôn chạy, trường học yên tĩnh một chút liền náo nhiệt lên.
“Tan học đi!”
Ba chữ này tựa như giải phóng cảm xúc của mọi người, một bàn lại một bàn dần dần xao động lên, trên bục giảng giáo viên cũng nói không nổi nữa, phất phất tay nói: “Được, nghỉ tết vui vẻ.”
Bên ngoài phòng học hoa tuyết bay lả tả, trong phòng học khí thế ngất trời sung sướng.
Điện thoại Điền Hạ chấn động một chút, là Diệp Dương Hi gửi tin nhắn cho cô.
“Đô đô chờ cậu, vẫn là trà sữa đậu đỏ đúng chứ?”
Lớp học vừa rồi ầm ĩ quả nhiên là ban của Diệp Dương Hi, nhanh như vậy liền rời khỏi trường học.
“Ừ.”
Đánh một chữ gửi qua, Điền Hạ cười ngọt ngào.
Dọn dẹp xong túi sách, mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nhâm Thuần đang chờ cô, nhìn thấy Điền Hạ đi ra, Nhâm Thuần lôi kéo cô nói: “Điền Hạ Điền Hạ, hôm nay được nghỉ, buổi tối chúng ta ra ngoài chơi có được hay không?”
Mắt Điền Hạ nhìn thấy bên ngoài một mảng trắng xóa, trong lòng có chút kháng cự, “Đi nơi nào? Hình như tuyết càng ngày rơi càng nhiều rồi, không an toàn?”
Nhâm Thuần nói: “Không, buổi tối chúng ta đi ăn một bữa cơm, sau đó đi K ca! Lần trước sinh nhật của tớ, cậu cũng chưa đi qua, lần này liền theo tớ một lần đi được không!”
Nhìn Nhâm Thuần khẩn trương lôi kéo, Điền Hạ gật gật đầu nói: “Được rồi, nhưng tớ phải về nhà sớm.”
“Không thành vấn đề!” Nhâm Thuần chấp nhận OK, “Vậy cậu về nhà thay đồ trước, tớ lại gọi những người khác, một hồi tớ sẽ gửi cho cậu địa chỉ.”
Điền Hạ nhìn Nhâm Thuần vui thích giống như chim sơn ca bay vào những phòng học khác, nhịn không được lắc đầu bật cười.
Chỉnh chỉnh túi sách trên vai, cô vừa muốn xuống lầu, bước chân chợt dừng lại.
“Tớ phải làm thế nào, cậu mới đồng ý công khai quan hệ của chúng ta?”
Có lẽ, trước mắt chính là thời điểm thích hợp.
Trong phòng nhỏ của tiệm trà sữa, Bối Lôi hưng phấn đánh giống như uống phải máu gà, tay chơi cũng không ngừng lại.
Thời điểm chia lớp, Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ phân đến cùng một ban, nhưng Bối Lôi lại không may mắn như bọn họ lại bị phân vào ban khác, thành tích của hắn nói tốt cũng không tốt, ban trọng điểm chắn chắn là không vào được, bị ném đến ban cuối đến mức, “trước không thôn sau không tiệm”, không nói có bao nhiêu tịch mịch.
(*Trước không thôn, sau không tiệm: cô đơn, cách lập)
“Này, các cậu không biết, mọi người trong lớp tôi đều nhìn người bằng mũi*, cũng không biết bọn họ từ đâu lấy ra cái tự tin ấy, nói thành tích đi, bọn họ so với Điền Hạ còn rất kém, nói diện mạo đi, một đám còn không bằng nhìn Hứa Thiên Kỳ.”
(*Ý xem thường, vênh váo)
“Này này, vị tiểu bằng hữu này, cậu nói chuyện kiểu gì vậy!” Hứa Thiên Kỳ bất mãn vì có người phê bình diện mạo cậu ta, một phát đem người Bối Lôi khóa lại, “Lão tử không đẹp trai sao?! Cái gì gọi là còn không bằng xem tôi?!”
Bối Lôi đấu tranh hai lần, giải thích: “Tớ đây là khen cậu đấy, được không! Cậu lớn lên rất được, đó không phải là nói cậu đẹp mắt sao!”
“Phải không?” Hứa Thiên Kỳ rơi vào trầm tư.
“Khen thật tốt, khen được đó!” Diệp Dương Hi ở một bên cười ra tiếng, “Tôi nói Bối Lôi, cũng chưa bên nhau bao lâu mà bản lĩnh nói chuyện của cậu cũng gần tương xứng với Hứa Thiên Kỳ rồi đấy!”
Bối Lôi mặt đen: “Dương Hi, cậu đây chính là đang mắng tôi.”
Hứa Thiên Kỳ: “???” Vì cái gì người bị thương luôn là tôi?
Diệp Dương Hi uống một ngụm trà nóng trong tay, cười hỏi: “Tôi nhớ không phải cậu ngồi cùng người kia sao, còn học chung một ban? Có người ngồi cùng, cậu còn tịch mịch cái gì?”
Nói đến Lê Nhã, Bối Lôi đỏ mặt hồng, quay mắt đi làm bộ như chẳng hề để ý nói: “Cái gì theo giúp tớ, đây là nghiệt duyên được không, nghiệt duyên.”
Bộ dáng này vừa thấy liền có mờ ám, Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ hai người nhìn nhau cười, Hứa Thiên Kỳ ôm cổ hắn hỏi: “Tình huống gì đây, tôi thấy trên người cậu hình như có dấu vết “xuân về hoa nở”?”
(“Xuân về hoa nở”: ý nói tình yêu tới)
Bối Lôi oán giận khủy tay trên bụng Hứa Thiên Kỳ húc một cái, “Không được nói bậy!”
“Đau quá! Cậu khốn kiếp!”
Ba người đang cười đùa, Diệp Dương Hi thính tai nghe Phong Linh* cửa tiệm trà sữa vang lên, anh liền đứng dậy hướng bên ngoài đi.
(*Phong Linh: Chuông gió)
Không thể không nói, giữa người yêu “ăn ý có đôi” đôi khi bí ẩn hơn thần giao cách cảm..
Bình thường khi Diệp Dương Hi ngủ đều như chết, không nói khoa trương, miễn rằng anh không muốn dậy, thì bên ngoài thiên lôi đánh xuống cũng không thể đánh thức, nói chi là có người gọi điện thoại tới, âm thanh nhỏ bé như vậy.
Chỉ cần một âm thanh nhỏ bé như vậy, anh lại có thể phân biệt chính xác cuộc gọi đến từ Điền Hạ hay là người khác. Chỉ cần do Điền Hạ gọi tới, dù cho anh đang ngủ, cũng sẽ không để bị lỡ cuộc gọi nào, về phần những người khác liền, ha ha.
Chính là hiện tại, người tiến người ra trong tiệm trà sữa, anh cố tình có thể nghe được âm thanh Điền Hạ đẩy cửa vào, nghe tiếng Phong Linh, anh liền có thể khẳng định người tiến vào nhất định sẽ là cô.
Quả nhiên, Điền Hạ đang đứng bên cạnh quầy bar, đang muốn gọi điện thoại cho anh.
Có lẽ là cảm giác được có người nhìn, cô ngẩng đầu, ánh mắt đảo vào vòng trong tiệm trà sữa, ánh mắt rơi trên người anh, bị gió thổi mũi chuyển đỏ có chút buồn cười, cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Diệp Dương Hi.”
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, cho nên không cần mặc đồng phục, Điền Hạ mặc một áo lông màu hồng phấn. Bởi vì tuyết rơi, cô đem mũ áo lông đội trên đầu, sợ hở, còn khóa lại thật chặt, lông trắng ở vành nón xõa ra che khuất hai bên mặt của cô, khuôn mặt nhỏ chỉ lộ ra hơn một nửa.
Diệp Dương Hi nhìn cô sửng sốt một lúc lâu, thẳng đến nhìn thấy cô hướng anh đi tới, anh mới dần dần hồi phục.
Tay dài duỗi ra, kéo Điền Hạ cách anh vài bước kéo vào trong ngực, thời điểm ôm cô anh chỉ cảm thấy tim của mình đều sắp nhũn ra, Điền Hạ của anh sao lại đáng yêu như thế.
“Rất muốn đem cậu ăn luôn.”
Anh bên tai nói một câu như vậy, tuy rằng Điền Hạ nghe không hiểu có ý gì, nhưng nghe giọng anh mập mờ cũng đã khiến cô đỏ mặt.
Từ lúc nhóm người Chương Ngư kia giải tán, phòng nhỏ của tiệm trà sữa liền trở thành nơi riêng của bọn Diệp Dương Hi, lúc này Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi đang trên máy tính chém giết.
Thấy Điền Hạ đến cũng chỉ phất phất tay, một tiếng “Tiểu Điền Hạ!” Xem như chào hỏi.
Diệp Dương Hi đem trà sữa nóng đưa vào lòng bàn tay Điền Hạ, “Uống trước cho ấm.”
Điền Hạ nâng trà sữa, trong lòng ấm áp, “Cậu thi được không?”
Diệp Dương Hi im lặng, lúc sau “Ừ” một tiếng, muốn đem đề tài này gạt bỏ, “Cậu muốn ăn gì không?”
“Nói đi, có phải không làm được hay không?” Điền Hạ cố chấp không bị anh lừa, cô thẳng tắp nhìn anh, “Những đề này lần trước chúng ta đều đã làm qua, cậu có làm được hay không?”
“Làm được.” Diệp Dương Hi quay mắt, ánh mắt không biết rơi vào địa phương nào, “Chỉ là có một số chỗ vẫn còn trống.”
Khi anh nói câu này, âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức Điền Hạ không nghe thấy, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của anh nhiễm lên mảng đỏ ửng khả nghi.
Cô bỗng nhiên liền sáng tỏ, người này đang thẹn thùng.
Điền Hạ cong khóe môi cười ngọt ngào cười, “Rất tốt.”
Ánh mắt cô nhìn anh đặc biệt mềm mại, mang theo ý cười sáng sủa, như Thiên Sứ xuống nhân gian, ban cho nhân loại may mắn cùng hạnh phúc.
Mặt Diệp Dương Hi nóng lên, cúi đầu hôn môi cô.
“Này, cậu làm gì vậy!” Điền Hạ kinh hô một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng oán giận anh, nơi này còn có người khác.
Nhìn thấy trên mặt cô đỏ ửng, trong lòng Diệp Dương Hi mới chiếm được chút cân bằng, hài lòng bẹp miệng nói: “Hôm nay trà sữa đậu đỏ mùi vị không tệ.”
Ở một bên nhìn lén nửa ngày Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi rốt cuộc không nhịn được, đập bàn đứng lên nổi giận gầm lên một tiếng: “Diệp Dương Hi, những người phát cẩu lương sẽ bị trừng phạt có biết hay không?!”
Bối Lôi tiếp giọng phụ họa: “Đúng vậy, trước mặt hai chúng tôi có thể hạn chế một chút không, tâm hồn chúng tôi yếu đuối, mỏng manh không thể chịu nhiều tổn thương!”
Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm Điền Hạ xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Diệp Dương Hi thấy thế, đem Điền Hạ che ở phía sau, hất cao cằm nói: “Lăn lăn, chơi máy tính của các cậu đi! Lại nhìn lén tôi đem tròng mắt các cậu đào ra.”
“Hừ!”
“Không có lương tâm!”
Đem hai người ầm ĩ kia trấn áp xuống, Diệp Dương Hi quay đầu lại hỏi Điền Hạ: “Thi xong, có thể thả lỏng một chút không, lát nữa cậu muốn đi chơi chỗ nào, hay vẫn trực tiếp về nhà?”
Nói đến chơi, lúc này Điền Hạ mới nhớ tới cô còn có việc muốn nói.
Cô nâng ánh mắt sợ hãi nhìn anh, giọng điệu có chút thật cẩn thận: “Cái kia, buổi tối cậu có việc gì không?”
Diệp Dương Hi nhướn mày: “Làm sao?”