Đọc truyện Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ – Chương 17: Viên kẹo bơ 17
Tiết tự học buổi sáng trôi qua một nửa, Diệp Dương Hi cuối cùng cũng quay lại.
Tiết đầu tiên là tiết Anh, lúc giáo viên đang viết báo cáo, nhìn thấy Diệp Dương Hi từ cửa hậu đi vào cái gì cũng không nói, nhíu nhíu mày cũng không phát tiết.
Bỏ qua nháy mắt của Hứa Thiên Kỳ, Diệp Dương Hi trở lại chỗ ngồi liền chống cằm không nhúc nhích nhìn chằm chằm Điền Hạ.
Edit by LIN
Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía sườn mặt của cô gái, khuôn mặt của cô gái như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp, mềm mềm mại mại, làn da trắng nõn gần như trong suốt, hai má mềm mại chọc Diệp Dương Hi rất muốn véo.
“Sợ đến vậy sao?” ánh mắt của Điền Hạ vẫn là hồng hồng, Diệp Dương Hi có chút áy náy, đổi tư thế ghé vào tay Điền Hạ, cách đồng phục học sinh, trên người cô loáng thoáng truyền đến hương hoa ngọt ngào, nhìn thẳng đến khi trái tim nhẹ nhàng trở thành vũng nước, âm thanh dịu dàng,”Tôi bất quá là dọa cậu thôi, tôi sao có thể đem chân cậu đánh gãy chứ. Đừng giận có được hay không?”
Điền Hạ hạ ngòi bút “jealousy*” viết một nửa, nghĩ đến Nhâm Thuần vừa rồi nói với cô những lời này, hiện tại có chút bối rối.
(*ghen)
Đem cuốn sách chuyển vào trong vách tường, Điền Hạ xoay người, quay lưng lại Diệp Dương Hi.
Diệp Dương Hi thấy cô tựa hồ thật sự tức giận, anh không thể không ra đòn sát thủ.
“Này. Chỉ một viên thôi, buổi sáng dì Phương nói răng nanh của cậu không tốt, đều là do tôi khi còn nhỏ vụng trộm cho cậu kẹo.” Diệp Dương Hi tự tay lột giấy gói kẹo, kẹo bơ cứng thơm ngọt loáng thoáng lẻn đến chóp mũi Điền Hạ, buồn cười nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên mặt cô biến hóa, cố ý che mắt nói, “Ồ, có ai muốn ăn kẹo thỏ trắng ngọt ngào này không? Tôi bây giờ không nhìn thấy, không biết có ai muốn lấy không.”
Giống như dỗ đứa trẻ, trong lòng Điền Hạ khẳng định đã sớm dịu lại, chỉ là hiện tại không phải một viên kẹo liền có thể giải quyết vấn đề.
Kẹo sữa trắng nằm trong lòng bàn tay Diệp Dương Hi một lúc lâu sau cũng không ai tới lấy, thời gian trôi qua, lớp đường trong suốt bên ngoài dường như có chút thay đổi.
“Điền Hạ, cậu đừng bướng bĩnh.” Diệp Dương Hi khó chịu, giọng điệu cũng không còn ôn nhu như lúc trước, “Tôi đã xin lỗi, cậu còn muốn thế nào?”
Gò má Điền Hạ lộ ra chút quật cường, cắn chặc môi dưới vẫn không nói lời nào.
Chuông tan học sớm vang lên.
“Cậu không muốn ăn, vậy về sau vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới.” Diệp Dương Hi cũng không để ý giáo viên còn trên bục giảng, đứng dậy đem kẹo bơ trong tay ném vào thùng rác, bỏ đi ra ngoài, trong lòng bàn tay mơ hồ cảm nhận được nhớp nháp của lớp đường bị tan ra làm thế nào cũng không thoát được.
“Diệp Dương Hi!” Giáo viên Anh vốn nghĩ tan học muốn tìm anh nói chuyện, đã không tôn trọng giáo viên, lại đến muộn, bây giờ còn dám trước mặt bà ngông cuồng ngang ngược về sớm, dù là giáo viên Anh tính tình tốt cũng bị tức đỏ mặt.
Hứa Thiên Kỳ vui vẻ vui vẻ đuổi theo sau lưng Diệp Dương Hi, “Dương Hi, Dương Hi, chờ tôi!”
“Loạn rồi, học sinh này thật sự điên rồi! Tôi thế nào cũng phải nói chuyện lại với giáo viên chủ nhiệm các em!”Giáo viên Anh ngay cả giảng bài đều quên, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm lớp cáo trạng.
Sau khi tan học Nhâm Thuần chạy tới bên người Điền Hạ, thấy hốc mắt cô hồng hồng, đoán được vừa rồi cô cùng Diệp Dương Hi cãi nhau, đau lòng ôm chặt đầu vai cô, khuyên giải an ủi: “Điền Hạ, đừng buồn. Diệp Dương Hi tuy đẹp, nhưng lại không ngăn được cặn bã của mình, chúng ta về sau một lòng một dạ học, không cần thích hắn.”
Điền Hạ khịt khịt mũi muốn đem nước mắt nhịn xuống, lại nhìn thấy giấy gói kẹo còn nằm trên bàn học, giấy gói kẹo xanh trắng xen kẽ tựa hồ còn giữ lại nhiệt độ cơ thể của anh, nước mắt cô cuối cùng nhịn không được bắt đầu rơi xuống.
Vừa rồi trong phòng lấy nước, Nhâm Thuần hỏi cô: “Điền Hạ, cậu thích Diệp Dương Hi có phải không?”
“Tớ không có.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại khóc? Nhất định là nhìn thấy Nghiêm Vũ Phỉ tìm đến hắn, cậu cảm thấy không thoải mái, cho nên mới sẽ phản ứng lớn như vậy có phải không?”
Điền Hạ cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ nhìn thấy Nghiêm Vũ Phỉ ngồi ở chỗ kia cười, Diệp Dương Hi còn hù dọa uy hiếp cô, trong lòng liền cảm thấy có chút ấm ức.
“Nếu cậu không thích cậu ta, vì sao lại thấy khó chịu?”
Đúng vậy, vì sao cô khó chịu chứ.Loại cảm giác này đối với Điền Hạ mà nói thật sự quá xa lạ, nó mang theo chút chua xót, mang theo chút mất mác, có thời điểm nói không rõ có chút đau đớn.
Cô sợ, sợ những cảm giác này.
Edit by LIN
Nếu trong lòng cô hiện tại chua xót ủy khuất này gọi là thích, thì cô không muốn.
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ Diệp Dương Hi mang cho cô hết thảy đều là mới mẻ, thú vị, xa lạ, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô bắt đầu sợ, sợ hãi hết thảy những gì cô không biết, không rõ ràng, không hiểu chuyện.
Cuộc sống của cô vốn êm đềm bình dị như mặt nước, bình tĩnh, không khúc quanh, trong veo thấy đáy. Nhưng từ khi Diệp Dương Hi xuất hiện lại làm cho hồ nước an tĩnh phải gợn sóng, bọt nước cuồn cuộn, trở nên đục ngầu.
Từ khi còn nhỏ anh luôn khiến cô sợ hãi, lo lắng, cảm thấy khẩn trương. Đến bây giờ cũng không kết thúc.
Cô không muốn thích anh, bởi vì một khi đã đồng ý cô sợ anh sẽ phá vỡ cuộc sống, phá vỡ những thói quen sinh hoạt, mà chính cô lại không muốn điều đó.
Chủ nhiệm lớp nhận được kiến nghị của giáo viên Anh vốn là hùng hổ muốn tới dạy dỗ Diệp Dương Hi, nhưng cả một ngày anh cũng không trở lại.
Điền Hạ nghe chủ nhiệm lớp ở trong phòng làm việc thở dài, “Lớp tôi một Hứa Thiên Kỳ liền đủ làm tôi đau đầu, hiệu trưởng lại cố tình nhét thêm vào Diệp Dương Hi, cả ngày không phải ngủ chính là trốn học, chỗ nào giống học sinh. Thầy xem kỳ thi lần này, điểm trung bình của lớp tôi đều bị cậu ta kéo xuống.”
Giáo viên Toán: “Quên đi. Lại nói, không phải lớp cô còn có Điền Hạ sao, đứa bé thực ngoan, lần này lại đứng nhất.”
Chủ nhiệm lớp còn nói: “Đúng rồi, thật may Điền Hạ không bị Diệp Dương Hi làm ảnh hưởng, không thì tôi cũng không dám cho bọn họ ngồi cùng bàn.”
“Có mất mới có được, có được tất có mất.” nghĩ thoáng chút đi, cha mẹ bọn họ còn không quan tâm con của mình cái dạng gì, chúng ta làm giáo viên làm sao có năng lực đó.”
Lời của giáo viên Toán, Điền Hạ cảm thấy có chút chói tai.
Phương Nhược Mai từng nói, Diệp Dương Hi có thể vào học tứ trung, cũng do chú Diệp phải tìm không ít quan hệ.
Chờ bên trong an tĩnh lại, Điền Hạ mới ôm sách bài tập gõ đi vào. Thấy cô, các giáo viên trong văn phòng đều mỉm cười, giáo viên Toán còn nói đùa muốn đề nghị hiệu trưởng, đem Điền Hạ chuyển tới lớp học của chính mình.
Chủ nhiệm lớp nghe vậy lập tức khẩn trương lôi kéo tay Điền Hạ, đắc ý nói: “Khó mà làm được, Điền Hạ chính là học sinh ngoan của tôi, tôi coi em ấy như con gái, thầy muốn đem con gái của tôi cướp đi, đều không có cửa!”
Giáo viên Toán nói đùa: “Điền Hạ, em xem cô Cao đối với em thật tốt; đem em làm con gái luôn rồi. Dứt khoát, em liền nhận cô Cao làm mẹ nuôi luôn đi!”
Trong văn phòng nhất thời vang lên một mảnh nói cười, lần đầu tiên Điền Hạ nhìn các thầy cô đùa giỡn cảm thấy có chút không quen.
Về đến nhà đã muốn tám giờ, nhìn tòa nhà đối diện tối như mực, Điền Hạ nhịn không được nghĩ, Diệp Dương Hi còn chưa về nhà, anh sẽ đi đâu? Cô hôm nay không để ý tới anh, có phải cô quá đáng rồi hay không?
Ngày thứ hai Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ như trước cũng không tới trường.
Ngày thứ ba cũng vậy.
Ngày thứ tư Hứa Thiên Kỳ đến, nhưng Diệp Dương Hi như cũ vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ năm sau khi tan học, tất cả học sinh đều đã tan học, trực nhật phải đi đổ rác, trong phòng cũng chỉ còn Điền Hạ cùng Nhâm Thuần vẫn phải thảo luận về chủ đề tiếp theo của kỳ báo, đột nhiên một chiếc cặp bị người khác ném tới trên bàn học của cô.
Điền Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, chiếc áo khoác màu đen cùng với nón che khuất nửa khuôn mặt Diệp Dương Hi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Điền Hạ, sau lưng anh Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi cười trộm nói: “Khốc, đã buổi chiều còn mang mũ.”
“Diệp Dương Hi… Đây là?” Nhâm Thuần tự giác nhường vị trí, Điền Hạ trơ mắt nhìn Diệp Dương Hi hướng mình đi đến, một tay kéo khóa túi sách, vị ngọt của kẹo bơ cứng nhàn nhạt nhẹ nhàng đi ra.
“Còn giận sao?”
Điền Hạ ngây ngốc nhìn kẹo bơ xếp thành đống trong cặp sách, hốc mắt nóng nóng nói không ra lời.
“Những thứ này đều cho cậu, nhưng dì Phương có nói răng nanh của cậu không tốt, cho nên về sau một ngày chỉ có thể ăn một viên.” Diệp Dương Hi từ trong túi tiền lấy ra một viên, từ trong giấy gói kẹo bóc đưa cho cô, “Ăn rồi chúng ta liền huề.”
Điền Hạ nghẹn ngào gian nan mở miệng, “Nhưng cậu nói, về sau đều không có kẹo sao.”
“Ai bảo cậu giận tôi.” Diệp Dương Hi bấm một cái trên khuôn mặt Điền Hạ, thấy nước mắt cô lưng tròng, luyến tiếc nhẹ tay, nhéo nhéo, “Mở miệng, a, không ăn liền thay đổi.”
Kẹo bơ cứng thơm ngọt trong miệng tiêu tan, ngọt ngào tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Điền Hạ mím môi, dùng mu bàn tay che khuất ánh mắt, sợ anh nhìn thấy cô khóc.
“Tiểu ngu ngốc.”
Nhâm Thuần ở một bên nhìn Diệp Dương Hi lộ ra ôn nhu tràn ngập sủng nịch mỉm cười, trái tim đập loạn muốn lao ra lồng ngực, cô muốn thu hồi trước câu nói kia, đẹp trai như vậy, sao có thể cặn bã chứ!
Edit by LIN
Ở cửa phòng học Bối Lôi cũng bị vẻ mặt dịu dàng của Diệp Dương Hi là hoảng sợ, siết chặt cổ Hứa Thiên Kỳ hưng phấn nói: ” Nguyên lai Dương Hi thích Điền Hạ?! Mẹ nó!”
Hứa Thiên Kỳ thiếu chút nữa không thở được, “Buông tay, ken két ken két, buông tay! Khụ khụ khụ! Cậu điên sao, thiếu chút nữa đem lão tử siết chết!”
Hai người bọn họ đùa giỡn nhắc nhở Diệp Dương Hi, anh đứng dậy khom lưng xoa xoa tóc Điền Hạ, “Tớ theo bọn họ chơi bóng, cậu về trước. Trên đường cẩn thận.”
Lúc trực nhật trở lại, Điền Hạ cùng Nhâm Thuần đều ngồi ở trên vị trí ngẩn người, “Các cậu sao còn chưa đi? Đây không phải là túi sách của Diệp Dương Hi sao, cậu ấy đến từ khi nào vậy, còn có trở về không lấy, tớ chắc sẽ không cần chờ cậu ấy trở về để khóa cửa chứ?”
Nhâm Thuần nói nhỏ: “Cảm giác của tớ không sai, cảm giác của tớ quả nhiên không sai, cậu ấy thích Điền Hạ, cậu ấy vẫn luôn thích Điền Hạ, tớ thật sự là…”
Học sinh trực nhật: “??? Cậu đang nói gì?”
Điền Hạ ngẩng mặt, hai bên khóe môi có độ cong nhàn nhạt: “Cậu cứ trực tiếp khóa cửa, túi sách tớ giúp cậu ấy cầm.”
(Lin: Đăng bù chap của tuần trước nhé. Cảm ơn các cậu ủng hộ mình.)