Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 13: Viên kẹo bơ thứ 13


Đọc truyện Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ – Chương 13: Viên kẹo bơ thứ 13

Cô nhất thời bị giọng nói lạnh như băng của anh dọa cho bối rối, mắt đỏ ửng cảm giác ủy khuất giống như trận hồng thủy mất khống chế không thể nào kiểm soát được.

Sau khi tất cả các học sinh đều ổn định xong chỗ ngồi chủ nhiệm lớp mới thong dong về lớp. Trên bục giảng thầy Cao chậm rãi dặn dò một chút về ngày nghĩ Tết trung thu sắp tới còn có phải chú ý việc học, rất nhanh liền tuyên bố tan học.

Sau khi vừa dứt lời trong phòng học một chút liền náo nhiệt lên, tiếng hoan hô, bàn ghế tiếng va chạm xen lẫn cùng một chỗ, che đi tiếng khóc nức nở của Điền Hạ.

Cô không biết mình đang ủy khuất cái gì, có thể là bởi vì thái độ của anh, bởi vì anh nói hưu nói vượn, cũng bởi vì hai ngày nay trong lúc thi cô luôn phân tâm mà nguyên nhân chính là trong mộng cô thấy anh đem kẹo bạch thỏ cho Nghiêm Vũ Phỉ.

Không biết vì cái gì, những lời nói của những nữ sinh kia luôn luôn hiện lên trong đầu cô.

Ngày thứ ba hôm đó, lúc cô đang vùi đầu viết đề, Diệp Dương Hi ở một bên đùa nghịch điện thoại để chụp ảnh, phía cửa sau đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy yểu điệu đi đến.

“Diệp Dương Hi.”

Chính là Nghiêm Vũ Phỉ hoa khôi mà cô đã nghe thấy trong lời nói của những nữ sinh kia, đồng phục học sinh cùng áo khoác được cô ta kéo đến bả vai, chiếc áo T-shirt lộ vai trần màu đen bó sát người đem dáng người cô ta phác thảo cực kỳ hấp dẫn, trời hôm nay đã trở thu nên mang thêm phần lành lạnh mát mẻ, cô ta chỉ mặc một cái quần ngắn đến đùi, tất chân màu đen làm hai chân cô ta trở nên tinh tế thon dài.

Không giống những nữ sinh hay ngượng ngùng đến đưa thư tình kia, Nghiêm Vũ Phỉ ngay cả thư tình thậm chí đều không có chuẩn bị.

Cô ta đứng bên cạnh Diệp Dương Hi, trên người tản ra hơi thở thành thục trưởng thành, cánh môi màu đỏ san hô càng tăng thêm làn da trắng nõn mềm mại, đôi môi mở ra khép lại lớn mật trực tiếp thổ lộ, “Tớ nghe nói cậu còn chưa có bạn gái, vừa lúc tớ cũng không có bạn trai, hai ta như vậy thành một đôi đi.”

Mà Diệp Dương Hi không cự tuyệt giống với những nữ sinh khác đối với Nghiêm Vũ Phỉ, chỉ nhướng mi cười nhẹ, “Tôi suy nghĩ một chút.”

Khi đó cô còn chưa thấy gì khác biệt, chỉ là vài ngày liên tiếp cô có thể ở tiệm trà sữa nhìn thấy Diệp Dương Hi cùng Nghiêm Vũ Phỉ đứng chung với nhau, hai người bọn họ trên khóe miệng đều mang theo ý cười nhàn nhạt, khi đó Điền Hạ nhìn thấy đều cảm thấy lòng ngực có chút khó chịu.

Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng vô luận như thế nào, Diệp Dương Hi cũng không thể như vậy đối với cô tức giận.

Diệp Dương Hi im lặng khuôn mặt có chút âm trầm, trong phòng học lại ầm ĩ, càng làm cho tâm trạng anh càng thêm bực tức.

Vừa rồi nhìn thấy tên bốn mắt kia liền biết hắn ta không có ý tốt lành gì, còn muốn xin số điện thoại để trao đổi thảo luận việc học, thảo luận cái rắm! Nghĩ đến hai người trong điện thoại trò chuyện với nhau, như vậy khi nãy anh liền có thể trực tiếp đánh hắn một trận, cũng đỡ hiện tại phải khó chịu.


Chọc ghẹo ai, lại dám chọc ghẹo cô nàng ngốc này, thật sự là ngẫm lại liền sinh khí tức giận!

Diệp Dương Hi nhấc túi sách lên muốn đứng dậy, trong mắt lại nhìn thấy thân hình nho nhỏ bên cạnh co rúm người lại, bả vai gầy yếu được bọc trong lớp ào đồng phục run lên, giống như đang khóc.

Trong phút chốc tim như bị thắt chặt, anh lại phải ngồi xuống.

Điền Hạ hít hít chiếc mũi thanh tú, nước mắt từng chút từng chút làm ướt cả một trang sách phía dưới, đột nhiên có người vén tóc nâng một bên má của cô, đầu ngón tay mang theo ấm áp ôn nhu, chạm đến làn da trên mặt, lưu lại cảm giác mềm mại xúc cảm.

“Tức giận sao?” Giọng nói Diệp Dương Hi mềm mại đến nỗi chính bản thân cũng không phát hiện ra, vén sợi tóc của cô, nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng, anh nhất thời liền quên chính mình còn đang tức giận, hạ giọng, “Tôi sai rồi, tôi không nên lớn tiếng đối với cậu, đừng khóc.”

Giọng nói anh ôn nhu càng làm cho nước mắt cô ngược lại không dứt, Điền Hạ cắn môi dưới, nước mắt rơi càng nhiều hơn, làm Diệp Dương Hi khó chịu.

Anh vốn đang muốn dỗ cô, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng vội vàng sốt ruột khó chịu nén gọi anh: “Dương Hi, nhanh lên đi!”

Diệp Dương Hi dừng một giây, không để ý Điền Hạ còn đang nức nở, không nói lời nào liền kéo cổ tay cô, “Đi theo tôi!”

Điền Hạ ngấn lệ: “A… Diệp Dương Hi!”

Tứ trung có thể nói là trường trọng điểm của khu vực, cùng trường thất trung cách xa hai con đường có thể xưng là trường học nhất nhì về trình độ học tập lẫn nghịch ngợm. Nhưng một số học sinh trong trường thất trung kia có thể nói là quái đản, họ sẽ thường xuyên tụ tập trong một khu vực gần trường học, yêu sớm trốn học là bình thường, sở trường hút thuốc uống rượu là nhất, đánh nhau ẩu đả càng lợi hại hơn, dù sao trừ học tập, bọn họ cái gì cũng dám làm, cái gì cũng đều biết làm, bất quá trong trường hành động hành vi cũng không có gì khác biệt.

Bởi vậy đối với Điền Hạ những học sinh này không khác gì lưu manh đều là nhân vật có tiếng tăm, vì thế rất ít người trong khu vực này không dám cùng đám người đó đối nghịch.

Trước đây Chương Ngư cùng một số học sinh bên thất trung này đã xảy ra mâu thuẫn trong lúc chơi game, bởi vì Chương Ngư bên này người nhiều hơn, thất trung đành phải chịu thiệt, hôm nay chính là tìm đến để giải quyết.

Đối với tiếng tăm của thất trung này có lẽ ai cũng biết đến, vừa biết thất trung muốn tới trường học, Hứa Thiên Kỳ còn chửi ầm lên: “Cái tên Chương Ngư chết tiệt kia! Nhường cái gì chó má, căn bản là muốn cậu giúp hắn chùi đít!”

Diệp Dương Hi lúc ấy cái gì cũng không nói, chỉ hỏi một câu: “Bên thất trung kia hôm nay ai đến?”

Hứa Thiên Kỳ sắc mặt có chút trầm trọng, sờ cằm nghĩ nghĩ, “Không phải Nguyên Khang chính là Hạ Ký Thanh.”


Nhưng điều tất cả mọi người không nghĩ đến, hai lão đại của thất trung kia thế nhưng đều đến.

Vẫn là bãi đất trong hẻm nhỏ kia, người của hai bên trường học cơ hồ muốn đem khoảng đất nho nhỏ này chiếm hết.

Điền Hạ ở phía sau Diệp Dương Hi, nhìn những người lần lượt tiến vào trong hẻm nhỏ lòng ngực của cô đã bang bang muốn nhảy, lòng bàn tay khẩn trương đến nỗi đổ đầy mồ hôi.

Hứa Thiên Kỳ đứng bên phải của Diệp Dương Hi, hôm nay người đứng bên này đều là người của tứ trung, toàn bộ đều do chính tay hắn gọi đến.

Tuy rằng Diệp Dương Hi nói không cần thiết, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng không dám chậm trễ, dù biết Diệp Dương Hi đánh nhau lợi hại, nhưng bên thất trung những người đó cũng không phải yếu, vạn nhất Diệp Dương Hi bởi vì lơ là mà nguy hiểm làm sao được.

Hắn không biết hôm nay thất trung sẽ đem theo bao nhiêu người nhưng Chương Ngư bên này chỉ dẫn theo hai ba người, rồi mặt lạnh đứng ở một bên.

Mà vị trí bên tay trái còn lại của Diệp Dương Hi lại là Nghiêm Vũ Phỉ.

Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh mang theo khoảng mười người từ ngoài ngõ hẻm từ từ tiến vào, Hứa Thiên Kỳ nhìn thoáng qua số lượng đối phương, thoáng an tâm, ít nhất người bên tứ trung bọn họ vẫn là nhiều hơn.

Chương Ngư trước kia chính cùng Nguyên Khang qua lại, tuy là Chương Ngư trước kia cũng không tính hiền lành, nhưng cũng không phải không thừa nhận so với Nguyên Khang, hắn ta chính là hơi kém một chút. Về phần Hạ Ký Thanh so với Nguyên Khang có thể nói là hiền lành, nhưng tục ngữ câu “mặt người dạ thú*” chính là để hình dung hắn là thỏa đáng nhất.

(*Mặt người dạ thú: ý người có vẻ bề ngoài trông thì tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ

Nguồn:tratu.soha.vn)

Dương Kiệt tiến lên bên tai Chương Ngư thì thầm: “Hai người bọn họ đều đến, lần này tên Diệp Dương Hi chết chắc rồi.”

Chương Ngư cười lạnh một tiếng, “Chờ xem đi.”


Nguyên Khang mặc một chiếc áo màu đen ba lỗ, bên tay trái để lộ hình xăm một cái đầu lâu đáng sợ, khiến người khác phải chú ý chắc phải nói đến cái đầu trọc của anh ta, mà bên người hắn Hạ Ký Thanh lại ăn mặc quy củ, khuôn mặt tuấn tú còn mang theo ý cười, cả chiều cao cùng ngoại hình đều không thua gì Diệp Dương Hi.

Khi nhìn thấy Diệp Dương Hi, Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh trên mặt đều ngẩn ra, ngay sau đó hai người bọn họ liếc nhau, cùng nhau đẩy nhanh bước chân nháy mắt đều đã đến ngay bên cạnh Diệp Dương Hi.

Hứa Thiên Kỳ thấy thế còn tưởng rằng bọn họ muốn trực tiếp đánh nhau, xiết chặt nắm tay liền chuẩn bị tiến lên, Diệp Dương Hi lại bước lên một bước ngăn cản hắn.

Mặt anh âm trầm, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, trong mắt tà khí dưới ánh đèn lờ mờ trong hẻm nhỏ có chút quỷ dị.

“Đầu trọc, A Ký, đã lâu không gặp.”

Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh chống lại ánh mắt của Diệp Dương Hi trong nháy mắt đó ngay cả Điền Hạ đều cảm thấy khẩn trương cùng lo lắng, nhưng ai cũng không nghĩ đến, động tác kế tiếp của ba vị lão đại, thế nhưng liền… Liền ôm lên?!

Nguyên Khang dùng sức vuốt phía sau lưng Diệp Dương Hi, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp hẻm nhỏ, “Ha ha ha, Dương Hi thằng nhóc thối! Lão tử còn tưởng rằng cậu đã sớm đem lão tử quên mất!”

Giọng nói Hạ Ký Thanh ngược lại ôn hòa không ít, “Dương Hi, đã lâu không gặp.”

Một màn này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Dương Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người bọn họ, “Này, đây là có chuyện gì? Bọn họ sớm đã quen biết sao?”

Chương Ngư sắc mặt càng thêm khó coi, “Lão tử làm sao biết được!”

Diệp Dương Hi cùng hai người chào hỏi xong, đột nhiên đem Điền Hạ bên cạnh ôm lên phía trước, “Gọi anh.”

Điền Hạ ngây ngốc không biết làm sao, gọi, gọi cái gì. Tên bọn họ cô đều không biết gọi cái gì.

“Đây là?” Nguyên Khang nhìn chằm chằm nữ sinh được Diệp Dương Hi ôm trước mặt gầy teo nho nhỏ, ánh mắt ướt át vô tội giống động vật nhỏ, hắn tò mò đánh giá, không để ý chút nào khiến mặt Điền Hạ càng ngày càng hồng, “Chẳng lẽ là tiểu bạch thỏ kia sao?”

So với Nguyên Khang, Hạ Ký Thanh ngược lại ôn hòa lễ độ hơn, hắn vươn tay đối Điền Hạ nói: “Xin chào, tôi là Hạ Ký Thanh.”

“Ahh, xin chào, tôi…” Điền Hạ nhút nhát đang muốn nâng tay cùng hắn nắm, Diệp Dương Hi phía sau lại đem tay cô bắt ngược trở về, lại đem cô đẩy về phía sau, “Được rồi.”

Hạ Ký Thanh vươn tay biến thành nắm đấm, nện một quyền trên vai Diệp Dương Hi, “Khốn kiếp, tính keo kiệt đến bây giờ đều không thay đổi.”


Diệp Dương Hi như kẻ trộm cười, “Đúng là không thay đổi, ha ha ha!”

Vẻ mặt Hứa Thiên Kỳ khiếp sợ lúc này mới nói tới hỏi: “Dương Hi, các cậu quen nhau sao?”

Diệp Dương Hi ôm đầu vai hắn, giới thiệu: “Hứa Thiên Kỳ, đây Nguyên Khang, Hạ Ký Thanh, đều là bạn học trung cấp với tôi, anh em tốt.”

Đối Hứa Thiên Kỳ, Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh không thân thiện giống như đối với Diệp Dương Hi, thản nhiên gật đầu xem như chào hỏi.

“Dương Hi, đi thôi, ba năm không gặp, thế nào cũng phải bồi chúng tôi uống hai ly đi.”

“Chờ chờ.” Diệp Dương Hi ngăn cản xoay người cản Nguyên Khang, chỉ vào Chương Ngư nói: “Trước đem chuyện này giải quyết.”

Hạ Ký Thanh mở miệng trước, “Xem như nể mặt cậu, chuyện này cứ như vậy kết thúc.”

Nguyên Khang cũng gật đầu, “Được rồi, cái kia xem như xong rồi, xong còn gì nữa, mang tiểu bạch thỏ cùng đi đi. Đừng nói nhảm, đi uống rượu.”

Nhất thời sắc mặt Chương Ngư trở nên tái nhợt.

Hắn chính là muốn thông qua chuyện này để Diệp Dương Hi mất mặt, nhưng ba người này chỉ vài lời nói đơn giản liền kết thúc.

“Đi theo tôi.” Diệp Dương Hi kéo Điền Hạ ra khỏi con hẻm.

Nghiêm Vũ Phỉ lại lúc này lại kéo tay hắn, “Tớ cùng cậu đi nhé.”

Dừng lại một hồi, Diệp Dương Hi quả thật buông tay Điền Hạ ra, ngả ngớn nâng cằm Nghiêm Vũ Phỉ lên, “Đi.”

Điền Hạ có thể thề với trời, cô thật sự không muốn đi cùng Diệp Dương Hi, nhưng nháy mắt khi anh buông tay cô ra, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Chương Ngư ở trong góc nhìn Nghiêm Vũ Phỉ cùng Diệp Dương Hi đứng chung một chỗ, ánh mắt dần dần trở nên âm độc.

(LIN: Thật sự là đây là cái tết dài nhất mà mình trải qua luôn ớ, ở nhà mốc meo rảnh rỗi không có chuyện gì làm ngứa tay edit cho các cậu luôn, nếu như trong tuần này đạt 10K view mình sẽ tặng thêm chap cho các cậu nhấm nháp cho qua cái tết dài nhất nhé

Cảm ơn những bình luận góp ý của mọi người, mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện sớm nhất))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.