Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 54: Anh Là Trai Nhà Lành


Đọc truyện Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi – Chương 54: Anh Là Trai Nhà Lành


Sáng nay Trần Du vừa ngủ dậy thì vội vã hẹn Lâm Nhược đi ăn trưa.

Tối qua thấy Lục Nam Châu hỏi về đồng hương của mình, hắn cứ tưởng sau chừng ấy năm, rốt cuộc người này cũng tỉnh táo lại, không treo cổ trên một thân cây nữa.

Dù sao bạn trai cũng bỏ đi năm năm rồi, còn nhớ nhung làm gì.

Hắn định gọi Lục Nam Châu đi chung để anh gặp Lâm Nhược một lần.

Nhưng hắn gọi cho Lục Nam Châu mấy cuộc mà chẳng ai nghe.

Tối qua say rượu chưa tỉnh à? Trần Du nghĩ, không đúng, cậu ấy đâu có uống nhiều bằng mình.

Giữa trưa ăn cơm với Lâm Nhược, Trần Du vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhắn tin cho Lục Nam Châu, tự nhủ nếu anh vẫn không phản ứng thì mặc kệ luôn.

Hơn hai mươi phút sau, rốt cuộc Lục Nam Châu trả lời, hỏi xin hắn cách liên lạc với Lâm Nhược.

Trần Du ngẩng đầu hỏi Lâm Nhược đang ăn đối diện, “Cậu mua gà không?”
Lâm Nhược mờ mịt, “Mua gà?”
“Tớ có đứa bạn thời đại học, nhà mở trại gà.

” Trần Du hớn hở nói, “Nếu cậu muốn mua thì tớ sẽ bảo bạn tớ liên hệ với cậu.


Lâm Nhược: “Không cần đâu! ! “
“Rẻ lắm,” Trần Du không sờn lòng, “Có thể giảm giá cho cậu nữa.



Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Lâm Nhược đành phải nói: “Được rồi.


Trần Du vội vàng gửi nick Wechat của hắn cho Lục Nam Châu.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược đã nhận được một lời mời kết bạn với ghi chú: Tôi là! ! bạn trai Diệp Nhiên, Lục Nam Châu.

Lâm Nhược giật mình — Bạn trai Diệp Nhiên?!
Hắn ngập ngừng hỏi Trần Du, “Bạn học cậu tên Lục Nam Châu à?”
“Đúng đúng,” Trần Du hào hứng nói, “Cậu ấy kết bạn với cậu rồi hả?”
Lâm Nhược: “! ! Ừ.

” Trùng hợp vậy sao?
“Bạn học này của tớ tốt lắm, cậu ấy! ! ” Trần Du hớn hở định khen Lục Nam Châu trước mặt Lâm Nhược, nhưng vừa mở miệng thì thấy một người đàn ông đẩy cửa đi đến.

Người kia đeo kính gọng vàng, nhìn rất nhã nhặn nhưng lại lộ ra vẻ khôn khéo.

Thấy hắn đi tới, Lâm Nhược thuận miệng hỏi: “Xong việc rồi à?”
“Ừ,” người đàn ông đưa tay lau nước sốt trên khóe môi hắn rồi mỉm cười chào Trần Du, “Xin lỗi, tôi đến trễ.


Hắn tự giới thiệu mình: “Tôi là Phương Tri Ngộ, bạn trai Nhược Nhược.


Trần Du lập tức giật thót — Có bạn trai rồi sao?!
Châu à, sao số cậu khổ quá vậy?
“Chào, chào anh,” Trần Du cười khan, “Tôi là Trần Du.


Hắn tiếc nuối an ủi bạn học cũ đáng thương của mình, định sau này có ai phù hợp sẽ giới thiệu cho anh.

Nhưng bạn hắn lại nói mình có người yêu rồi, còn không biết xấu hổ gửi ảnh người yêu cho hắn xem.

Trần Du lập tức nổi trận lôi đình — Cậu có người yêu rồi mà còn muốn gạ gẫm đồng hương của tớ nữa à?!
Lục Nam Châu giải thích là có việc khác nhưng không nói là việc gì.

Trần Du càng tức hơn — Có thể là việc gì cơ chứ?! Cậu đâu quen đồng hương của tớ, chẳng lẽ muốn bán gà hay sao?!
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Nhược mờ mịt hỏi Phương Tri Ngộ, “Sao cậu ấy dặn em đừng nói nhỉ?”
Phương Tri Ngộ nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, “Lục Nam Châu?”
Trần Du giật mình, “Cậu ấy làm sao?”
Lâm Nhược băn khoăn đáp: “Cậu ấy hẹn gặp tớ, còn dặn tớ đừng nói với người yêu cậu ấy nữa.



Trần Du: “! ! “
Trần Du lập tức bùng nổ — Đây là bạn học của mình sao?! Bạn học nhớ mãi tình cũ không quên, tịch mịch cô độc năm năm nay đi đâu rồi?! Chẳng lẽ cô đơn lâu quá nên buông thả bản thân, làm khùng làm điên à?!
Bởi vậy hắn mới mắng dù cậu là gay cũng đâu thể làm loạn vậy chứ?!
“Ai làm loạn?” Lục Nam Châu bất mãn nói, “Đừng nói mò.


Trần Du: “Vậy cậu hẹn gặp đồng hương của tớ làm gì? Còn không cho người yêu cậu biết nữa chứ?” Rõ ràng là có tật giật mình!
Lục Nam Châu: “Tớ có việc cần tìm cậu ấy thật mà.


Trần Du: “Việc gì? Bán gà à?”
Lục Nam Châu: “! ! Đúng đúng đúng.


Trần Du: “Đúng gì mà đúng? Nếu bán gà thì sao không dám để người yêu cậu biết hả?”
Lục Nam Châu làm ngơ hắn, thấy Lâm Nhược cũng nhắn tin tới.

Lâm Nhược: “Vậy tôi nói với bạn trai mình được không?”
Lâm Nhược: “Không được cũng đành chịu, tôi nói rồi.


Lục Nam Châu: “! ! Được thôi.


Lâm Nhược gửi địa chỉ tới, “Vậy tám giờ tối nay gặp nhau ở đây nhé?”
Lục Nam Châu: “Được.


Lục Nam Châu sợ Diệp Nhiên đói nên gọi mấy món ăn.


Khi đồ ăn giao tới, Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.

Lục Nam Châu vuốt má cậu rồi nhẹ giọng gọi: “Nhiên Nhiên?”
Diệp Nhiên mơ màng dụi vào tay anh.

“Ăn chút gì đi,” Lục Nam Châu dỗ dành, “Lát nữa lại ngủ tiếp.


Diệp Nhiên lẩm bẩm nói: “Buồn ngủ quá! ! “
Lục Nam Châu bóp nhẹ khuôn mặt trắng mịn của cậu, “Xế chiều rồi, không ăn sẽ chết đói đấy.


Anh dỗ hơn nửa ngày, Diệp Nhiên mới dần tỉnh ngủ, quấn chăn ngồi thừ ra hồi lâu.

Lục Nam Châu vắt khăn lau mặt cho cậu, động tác rất nhẹ như sợ làm cậu đau.

Diệp Nhiên nhìn anh, hàng mi dài ướt sũng nước.

“Lục Nam Châu,” cậu nắm chặt chăn, rũ mắt nói khẽ, “Chúng ta làm lành được không?”
Lục Nam Châu đang lau mặt cho cậu chợt dừng lại, “Làm lành cái gì?”
Trong lòng Diệp Nhiên chua xót — Vẫn chưa được sao?
Lục Nam Châu: “Chẳng phải chúng ta đã làm lành từ lâu rồi à?”
Diệp Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Gì, gì cơ?”
“Chưa làm lành thì ai thèm ngủ với em chứ?” Lục Nam Châu bất mãn nói, “Anh là trai nhà lành đấy nhé!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.