Bạn đang đọc Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi – Chương 13: Sao Em Không Vẽ Anh
Thấy Lục Nam Châu tỏ vẻ không sợ, Diệp Nhiên nói tiếp: “Khóc xấu lắm đó.
“
Lục Nam Châu: “Cậu thấy rồi à?”
Diệp Nhiên: “Chưa.
“
Lục Nam Châu: “Vậy sao cậu biết tôi khóc xấu?”
Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy anh! ! “
Lục Nam Châu tưởng cậu định nói “vậy anh khóc cho em xem đi”, nào ngờ thấy Diệp Nhiên giơ ngón tay lên sờ khóe môi anh: “Vậy anh cười đi, em sẽ không vẽ anh khóc nữa.
“
Xúc cảm hơi lạnh lan ra từ khóe môi làm Lục Nam Châu sững sờ, anh lúng túng quay mặt đi rồi mất tự nhiên nói: “Hừ, sao cậu không bảo tôi khóc đi?”
“Không muốn,” Diệp Nhiên nhìn anh nói, “Em không muốn anh khóc.
“
Lục Nam Châu im lặng hồi lâu rồi quay đầu đếm gà, khẽ nói: “Đương nhiên tôi sẽ không khóc rồi.
“
Diệp Nhiên rầu rĩ nói: “Nhưng anh không cười thì em biết vẽ sao đây?”
Lục Nam Châu: “Vậy đừng vẽ nữa.
“
Diệp Nhiên: “Nhưng em muốn vẽ.
“
Lục Nam Châu hung dữ giật lấy bức tranh trong tay cậu, “Không được vẽ nữa, tôi có đồng ý đâu.
“
“Anh đồng ý rồi mà,” Diệp Nhiên lẩm bẩm, “Năm năm trước đã đồng ý còn gì.
“
Lục Nam Châu sững sờ, nhớ lại năm đó lúc mới hẹn hò, anh thấy Diệp Nhiên vẽ núi vẽ sông, vẽ cây vẽ cỏ, ngay cả mèo hoang ngoài trường cũng vẽ, duy chỉ có anh là không vẽ.
Anh ghen tị hỏi, “Sao em không vẽ anh?”
Lúc đó Diệp Nhiên đang vẽ bầy vịt trắng bơi qua bơi lại trong hồ nước ở trường, nghe xong im lặng giây lát rồi nói: “Vẽ rồi.
“
“Hả? Lúc nào cơ?” Lục Nam Châu mừng rỡ nói, “Cho anh xem với.
“
Vành tai Diệp Nhiên ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh: “Mất rồi.
“
“Mất?” Lục Nam Châu ngờ vực, “Sao lại mất chứ?”
Diệp Nhiên: “Không biết nữa.
“
“Vậy em vẽ lại được không?” Lục Nam Châu tới gần cười tủm tỉm nói, “Anh ở ngay đây, em vẽ sao cũng được hết.
“
Hơi thở ấm nóng bỗng nhiên ập tới gần, Diệp Nhiên siết chặt cây bút trong tay rồi nói: “Chưa vẽ vịt xong mà.
“
Lục Nam Châu: “Vậy vẽ vịt xong thì vẽ anh nhé?”
Diệp Nhiên: “Vẽ xong trời tối rồi.
“
Lục Nam Châu: “Vậy ngày mai vẽ, ngày mốt cũng được, ngày nào cũng được hết.
“
Diệp Nhiên: “! !.
” Không cần phải thế đâu.
Cuối cùng Diệp Nhiên không chịu nổi Lục Nam Châu nài nỉ nên không vẽ vịt nữa mà vẽ bạn trai.
Lục Nam Châu vui vẻ ngồi trước mặt yên lặng nhìn cậu.
Diệp Nhiên bị anh nhìn làm mặt nóng bừng, đang định bảo anh quay đi chỗ khác thì lại nghe Lục Nam Châu cười hỏi: “Nhiên Nhiên, sao mặt em đỏ thế?”
Diệp Nhiên: “! ! “
“Đâu có.
“
“Chắc anh nhìn lầm rồi,” ý cười của Lục Nam Châu càng sâu hơn, “Mặt Nhiên Nhiên không đỏ, tai cũng không đỏ.
“
Anh vừa nói vừa chồm tới thấp giọng nói: “Vậy để anh sờ xem có nóng không! ! “
Diệp Nhiên vội vàng đẩy anh về chỗ cũ, “Ngồi xuống, không được nhúc nhích.
“
Lục Nam Châu vẫn muốn sờ, “Sờ một cái thôi mà.
“
Diệp Nhiên: “Không được.
“
Lục Nam Châu: “Nhiên Nhiên! ! “
Diệp Nhiên: “Còn nói nữa thì không vẽ đâu đấy.
“
Lục Nam Châu lập tức yên lặng.
Diệp Nhiên vẽ rất chậm, từng đường từng nét như khắc vào giấy.
Nhưng cậu không hề ngẩng đầu nhìn Lục Nam Châu mà chỉ cắm cúi vẽ.
Hơn nửa ngày sau, Lục Nam Châu nhịn không được hỏi cậu: “Nhiên Nhiên, sao em không nhìn anh? Không nhìn anh làm sao vẽ được chứ?”
Thế là Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.
Lục Nam Châu: “! ! “
Diệp Nhiên vừa di chuyển cây bút trong tay vừa nói thầm, không cần nhìn thì em cũng nhớ rõ mà.
Giống như lần đầu tiên cậu vẽ Lục Nam Châu, trong đầu tràn ngập hình ảnh người kia tươi cười trên sân tập, vừa rạng rỡ vừa ấm áp như ánh nắng giữa hè thiêu đốt tim cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu rung động vì Lục Nam Châu.
Rất nhiều đêm về sau cậu vẫn luôn nhớ đến nụ cười của Lục Nam Châu, chút ký ức tươi sáng này đã giúp cậu vượt qua những đêm tối mịt mù đáng sợ.
Nhưng giờ cậu không cần quá khứ với những hồi ức lặp đi lặp lại từng giờ từng phút nữa, cậu cần tương lai, cần! ! tương lai có Lục Nam Châu.
Nhưng năm năm sau Lục Nam Châu vẫn còn giận, “Giờ tôi không cho cậu vẽ nữa.
“
Diệp Nhiên: “! ! Anh muốn đổi ý à?”
Lục Nam Châu hùng hồn nói: “Đúng vậy.
“
Bức tranh năm đó Diệp Nhiên vẽ cho anh bên hồ nước ở trường được anh nâng niu cất giữ như bảo bối, nhưng sau khi Diệp Nhiên ra đi, bức vẽ kia không sao tìm được nữa.
Anh tìm thật lâu, cuối cùng một thân một mình về quê.
Cái gì cũng không còn, bất kể là người hay tranh.
“Em mặc kệ,” Diệp Nhiên lầu bầu, “Em cứ muốn vẽ đấy.
“
Lục Nam Châu: “! ! “
Lục Nam Châu đe dọa: “Thế thì trừ tiền, vẽ một lần trừ một trăm tệ.
“
Diệp Nhiên: “! ! Ngoài tiền ra anh đổi cái khác được không?”
Lục Nam Châu: “Cái gì khác?”
Diệp Nhiên chạm ngón tay vào lòng bàn tay anh, mặt nóng lên nhưng vẫn khẽ nói: “Chẳng hạn như vẽ một lần thì nắm một cái.
“
Lục Nam Châu: “! ! “
Lục Nam Châu giật mình rút tay về.
“Không cần,” anh tỏ vẻ lạnh lùng nhưng tim lại đập loạn xạ, “Tôi chỉ muốn trừ tiền thôi.
“
Diệp Nhiên: “! ! “.