Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 83


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 83

Nghe lời ông cụ, Phó Sủng cười khanh khách, kéo cánh tay Đường Dật, vẻ mặt hùng hồn: “Ông nội, ông nói lời này không đúng rồi, sao cháu lại không biết xấu hổ, con gái làm lính ít chú trọng?”

Một câu nói chọc cho mọi người cười ngửa trước ngửa sau, vừa nghe lời này chính là ông cụ dạy dỗ.

“Được, được, miệng mồm giống Nhược Sơ, cứng đầu cứng cổ, được rồi, các cháu trở về đơn vị đi, ông nội cũng muốn đi về.” Ông cụ bất đắc dĩ mà lắc đầu, diễn tập lần này thành công ngoài sức tưởng tượng của ông.

Nghe nói đơn vị bên kia cũng oán trách, nói điều chuyên gia mật mã tốt cho Tuyết Lang, rõ ràng bắt nạt người, nói rõ cô nhóc này không phụ sự mong đợi của mọi người, trước khi ông tới đây đã nghe nói Phó Sủng theo Tuyết Lang.

Lúc ấy còn nói đây không phải càn quấy sao? Cô nhóc kia làm việc không đáng tín nhiệm, vừa nhìn vậy quả nhiên coi thường cô nhóc này.

“Rõ, thủ trưởng!” Phó Sủng chào theo tiêu chuẩn trong quân đội, cao giọng hô với ông cụ, nói xong cũng hành quân lễ với các lãnh đạo khác, kéo Đường Dật rời khỏi lều, lên xe jeep.

Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, cười đặc biệt vui vẻ, Phó Sủng khẽ nhíu mày: “Nhặt được bảo bối à, cười vui vẻ vậy?”

Phó Sủng không hiểu, Đường Dật gần đây giống như trúng vé số, cười ngây ngô, không biết anh nhiệt tình cao hứng cái gì, vừa rồi ở trước mặt ông cụ Thẩm cũng không biết nhiều lời biểu hiện một chút, huống chi tư lệnh của bọn họ còn ở đây.


“Không có chuyện gì, nhìn thấy em, anh đặc biệt vui vẻ.” Đường Dật tiến tới bên tai Phó Sủng, hạ thấp giọng. Phó Sủng lườm Đường Dật, nghiêm trang: “Đây còn không phải bởi vì em lập công cho anh!”

Đường Dật rất có ý tứ rồi, chỉ có điều, lần này cùng bộ đội cũng làm cho Phó Sủng cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù mệt chết đi, nhưng nhìn thành tích chiến đấu chính là đặc biệt vui vẻ, giống như đánh thắng CS, cảm giác thoải mái đến bùng nổ.

Trở về lều trú quân, nhóm Đường Dật và Phó Sủng ngồi máy bay trực thăng trở về đại đội Tuyết Lang, đoàn người vẫn đứng trong sân huấn luyện, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng mỗi người vẫn đứng sừng sững ở đó, giống như cây thông trên núi đá.

Mấy ngày không ngủ, Đường Dật nhìn binh lính trước mắt, đứng đầu tiên, mặt căng thẳng, đột nhiên cất cao giọng: “Lần này biểu hiện của mọi người đặc biệt tốt, tôi rất hài lòng, không khiến Tuyết Lang chúng ta mất thể diện.”

Quét một vòng đám lính, Đường Dật lại cất cao giọng: “Nhưng mà tôi hy vọng, trong lần diễn tập sau, các cậu không ngừng cố gắng tạo ra thành tích tốt hơn cho tôi, trong từ điển của tôi không có từ dừng bước, hy vọng trong từ điển của các cậu cũng không có, đều nghe rõ không?”

“Nghe rõ!” Âm thanh đó vang vọng cả sân huấn luyện, rất lâu không tản đi, bọn họ là quân nhân, mặc quân trang, bọn họ là lính đặc chủng, cường đại nhất, xương cứng rắn nhất, bọn họ không có quyền dừng bước.

Đường Dật khẽ gật đầu, Kiều Chí Vĩ die enda nnle equy ydonn ở bên cạnh nhìn nhóm lính: “Hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày, về ngủ!”

Nói xong Kiều Chí Vĩ xoay người rời đi, nhóm lính cũng lục tục tản ra theo, Phó Sủng rời khỏi đội ngũ, gần như lê bước đến trước mặt Đường Dật, cô hận không thể té thẳng xuống đất ngủ luôn.

“Đường Dật, em…” Tiếng nói vừa dứt, cả người Phó Sủng đã té xỉu trên đất, Đường Dật kinh hãi đi tới, một phát ôm ngang Phó Sủng lên, tất cả mọi người kinh ngạc quay trở lại, vọt tới.

Đường Dật chỉ thấy Phó Sủng cả mặt xanh mét, cả người không còn tri giác trong chốc lát.

“Phó Sủng!” Mọi người cũng lo lắng gọi, Kiều Chí Vĩ lớn tiếng ra lệnh Đường Dật: “Nhanh lên một chút, đưa đi phòng y tế!”

Đường Dật ôm Phó Sủng chạy mất mạng đến phòng y tế. Vừa tới phòng y tế, lập tức cao giọng nói với tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, nhanh lên một chút, Phó Sủng té bất tỉnh!”


Tiểu Lôi nghe tiếng gọi, vài bước từ trong nhà vọt ra, nhìn thấy Đường Dật ôm Phó Sủng, vội vàng nói: “Đặt cô ấy lên giường, nhanh lên!”

Nói xong tiểu Lôi tiến lên kiểm tra cho Phó Sủng, không bao lâu, tiểu Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Không có chuyện gì, ngủ thiếp đi, do quá mệt nhọc, để cô ấy nằm nghỉ một lát.” Tiểu Lôi biết, một cuộc diễn tập mấy ngày mấy đêm không nghỉ, cường độ cao đó, đàn ông làm lính còn khó có thể gánh vác, huống chi cô nhóc này lần đầu tiên tham gia.

Tạm thời té xỉu, may mà người không có việc gì, mấy ngày này tất cả mọi người đều rất thích Phó Sủng, tinh quái nghịch ngợm thì nghịch ngợm tinh quái, nhưng trêu chọc cô thì đặc biệt vui vẻ.

Nhất là cô nhóc này, vì tránh né huấn luyện, không có chuyện gì còn tới chỗ anh náo nhiệt, làm cho Đường Dật dở khóc dở cười, muốn phạt cũng không thể phạt nhiệt tình, còn tinh quái hơn Kiều Kiều.

Nghe lời tiểu Lôi nói, Đường Dật cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã ngồi trên ghế, giống như bị kéo ra.

Qua hồi lâu, Phó Sủng nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, tiểu Lôi ở bên cạnh giúp đỡ Phó Sủng dieendaanleequuydonn khép tay lại, Đường Dật đứng ở đó lo lắng hỏi: “Phó Sủng thật sự không có chuyện gì sao?”

Cô nhóc này té xỉu ngay trước mặt mình, vào lúc này còn chưa tỉnh, có thể không lo lắng sao?

“Cô ấy còn chưa ngủ đủ đâu, anh có thể ôm về nhà, ngủ đủ rồi sẽ tỉnh.” Tiểu Lôi thu dọn dụng cụ của mình, nhìn Đường Dật nhanh chóng đi, thật là, còn không tin tay nghề của anh, nếu không tin, đừng đến phòng y tế oa oa.


Đường Dật ồ một tiếng, cho là thật ôm Phó Sủng trở về khu nhà người thân, đến khu nhà, đặt Phó Sủng trên ghế sa lon, cầm nước rửa lớp ngụy trang trên mặt cho Phó Sủng.

Nước ấm áp chạm lên mặt Phó Sủng, Phó Sủng nỉ non một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Đường Dật: “Anh…”

“Em đã tỉnh? Không sao chứ, có khó chịu chỗ nào không?” Đường Dật lập tức nhào tới, gấp giọng hỏi Phó Sủng, Phó Sủng khéo léo lắc đầu: “Ngủ…”

Chưa từng mệt mỏi như hôm nay, lúc ấy còn có thể mạnh mẽ chống cự, sau thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, cũng càng hiểu làm anh lính đặc chủng không dễ.

“Được, anh thu dọn một chút, rồi đi ngủ.” Đường Dật ôm Phó Sủng vào phòng tắm, giúp đỡ tắm cho Phó Sủng, mình cũng vọt vào tắm, ôm Phó Sủng trở về giường, phản cứng rắn quen thuộc giờ phút này cũng là thiên đường với Phó Sủng.

Mấy ngày diễn tập ấy quả nhiên lấy đất làm giường rồi, cứ đối đầu đến chết như vậy, Đường Dật đau lòng nhìn Phó Sủng, không bao lâu Phó Sủng đã ngủ lại, vùi tronglòng Đường Dật, hưởng thụ vẻ ấm áp này.

Cô nằm mơ thấy ông nội đặc biệt tự hào, nằm mơ thấy chủ nhiệm Nghiêm không còn nhìn thấy cô lại lắc đầu thở dài như lúc đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.