Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 64


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 64

Không nói những thứ khác, chuyện vui sướng này chính là đặc biệt vui vẻ với Phó Sủng, bận rộn vô cùng cao hứng, cũng muốn mang chút trở về cho Đường Dật ăn, đại khái không phải thứ hiếm lạ gì với Đường Dật, nhưng Phó Sủng chính là muốn làm vậy.

Nhìn quả dại chín trên cây phía xa, Phó Sủng nhếch miệng cười, chuyện này khác, leo cây không phải là chuyện gì với Phó Sủng, Phó Sủng đi đến bên cạnh cây, thoáng nhìn, đột nhiên tung người leo lên cây nhỏ, rồi bắt đầu trèo.

Cây trong núi có vẻ thẳng tắp hơn cây cố ý vun trồng, dễ dàng trèo hơn, không bao lâu Phó Sủng đã leo lên cây, đột nhiên cảm thấy mình nên thật sự ở trong bộ đội, lúc trước không nên đi học chuyên gia mật mã, nghẹn chết rồi.

Nhìn quả dại trên cây, Phó Sủng đặc biệt chọn loại quả vừa đỏ lại lớn, hái từng trái, bỏ vào trong quần áo, cho dù ai nhìn thấy cũng rớt mắt kiếng, trong đây còn có một cô gái, nhưng cô gái nhà khác sẽ không, Phó Sủng như vậy mới không lạ.

Khi Phó Sủng đang đắc ý hí hửng, vừa suy nghĩ, nằm ngửa trên chạc cây giống như phim võ thuật, tận tình hưởng thụ gió thổi đến tự nhiên, nhàn hạ vô cùng, đột nhiên một tiếng kêu kỳ quái vang lên, Phó Sủng thức tỉnh bám cành cây nhìn xuống

Hai con giống như chó hoang, lông màu tro, vừa nhìn đã biết không phải chó hoang, là sói núi, cả người Phó Sủng chấn động, ngồi yên trên cành cây, cứ lẳng lặng nhìn hai con sói núi như vậy.


Chỉ thấy hai con sói núi vây dưới gốc cây, ngửi quần áo Phó Sủng, đảo quanh quần áo, khứu giác động vật rất chính xác, nơi này có hơi thở xa lạ, nhất là động vật hoang dã này, càng thêm mạnh mẽ.

Hai con sói núi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen to, phát hiện Phó Sủng đang ngồi trên chạc cây, trong lòng Phó Sủng càng thêm sợ, cô biết trong rừng sâu cái quái lạ gì cũng có thể gặp phải, thật sự không nghĩ xui xẻo như vậy, vẫn để cho cô đụng phải.

Phải biết rằng đây không phải biểu diễn, sói núi là động vật ăn thịt, sẽ ăn thịt người, Phó Sủng die enda anle equyy ydonn nắm cành cây không dám động, cứ đối mắt với sói núi, may mà thú vật này không leo cây.

Nếu không vào lúc này thật sự hài cốt không còn, may mắn hơn đây không phải lợn rừng và gấu, bạn không đi xuống, nó sẽ húc cây, nhưng trong lòng Phó Sủng vẫn toát mồ hôi dầm dề, không dám làm bậy.

Chỉ có thể yên lặng van xin hai con sói núi này nhanh chóng rời đi, trong mắt hai con sói núi tràn đầy tức giận nhìn Phó Sủng, đột nhiên ngửa đầu tru dài, Phó Sủng bị sợ đến nhắm mắt lại, cao giọng nói: “Mày đừng làm loạn, tao sẽ không xuống dưới.”

Nhìn tình hình này, bạn đúng là đừng cười, tính công kích của sói núi rất mạnh, lại đặc biệt khát máu, nếu người bình thường nhìn thấy, chính xác còn bị dọa run, mất thăng bằng té xuống, chính là hài cốt không còn.

Phó Sủng nghe sói núi tru, sợ hãi không khác, sói là động vật bầy đàn, hai con sói núi này vừa tru như vậy, âm thanh vang vọng cả trong núi, nếu đổi lấy những đồng bọn khác, càng có thể thêm hù chết người.

Ngay cả cô là cô nhóc không sợ trời không sợ đất, cũng sợ những thứ đồ kỳ kỳ quái quái này, nói trắng ra dù sao vẫn còn là con nít, chưa từng bị chịu phạt uất ức mới có thể trở nên không sợ trời không sợ đất.

Phó Sủng khẽ mở mắt nhìn hai con sói núi dưới cây, cả người phát run, túm chặt lấy cành cây, sói núi ở dưới kia không có ý rời đi chút nào, kêu một lát về phía Phó Sủng rồi dừng lại.

Một con sói núi di chuyển quanh cây, giống như đang tìm biện pháp gì kéo Phó Sủng xuống, động vật cũng rất thông minh, một con sói núi khác bắt đầu xé quần áo Phó Sủng, rất dễ nhận thấy đã không còn nhẫn nại.


Phó Sủng nhìn con sói núi kia xé quần áo của mình thành mảnh nhỏ, quả dại lăn khắp nơi, trong lòng thêm sợ, cầu nguyện Đường Dật sớm phát hiện cô đi mất rồi, có thể đi tìm, nếu không hôm nay coi như chết chắc.

Khó khăn lắm mới ở cùng một chỗ với Đường Dật, lần này cưới không thành, mình bị sói núi ăn thịt, ông nội làm thế nào? Chắc là đau lòng, cha mẹ không phải khóc chết rồi, lúc này Phó Sủng mới ý thức được làm người nhất định không được bốc đồng, sớm muộn gì cũng ăn thua thiệt.

Nhưng lúc này Đường Dật dieendaanleequuydonn đang bận sát hạch, nào sẽ phát hiện ra cô? Huống chi không biết sát hạch kết thúc lúc nào, nếu là ban đêm, những con sói này nghĩ ra cách rồi, kéo cô xuống ăn thì làm thế nào?

Trán Phó Sủng đầy mồ hôi, lần này cô nhóc thật sự sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, Phó Sủng đưa tay sờ quần, thuận tay tìm điện thoại di động, nghĩ thầm lần này được cứu rồi, nhưng lúc mở điện thoại di động ra lại sững sờ.

Bên trong này quá xa rồi, ngay cả nửa vạch tín hiệu cũng không có, sao gọi điện thoại, nhìn điện thoại di động, Phó Sủng tức không ít, đều do Đường Dật đập điện thoại di động của cô, lại cho cái điện thoại di động rách như vậy.

Nếu không điện thoại di động của cô vốn có hệ thống định vị, đó là lần trước cô mất tích, Phó Mặc đặc biệt tìm người cài đặt, dù không có tín hiệu, cô vẫn có thể nhờ giúp đỡ.


Lần này xem ra bản thân chết chắc, chỉ thuận theo ý trời, trời muốn diệt ta, Phó Sủng nhìn hai con sói, hơi khao khát lẩm bẩm: “Tụi mày cho tao con đường sống chứ, hạng người như tao, lòng dạ lại xấu, ăn nhất định không ngon, cần gì phải tuyệt tình như vậy?”

Cũng không phải cô nhóc này ngốc, thật tâm van xin sói này có thể nghe hiểu lời của cô, đến mức này cũng chỉ có thể tự giễu.

Rất dễ nhận thấy sói này nghe không hiểu lời Phó Sủng nói, vây quanh cây hồi lâu, quần áo cũng xé rách, quả dại không còn, một con sói khác không nhịn được tru lên lần nữa, Phó Sủng trợn tròn mắt, thấy sắc trời không còn sớm. Không chừng có thể gọi đến đồ vật gì đó kỳ quái hơn, cô thật sự không sống nổi.

Sắc trời bị màu xám tro bao phủ dần, xuyên qua lá cây nhìn lên, mặt trời cách đó không xa cũng dần hạ xuống, chung quanh chỉ còn bóng mờ, ở trong núi hễ không có ánhmặt trời chiếu rọi, còn dư lại cũng chỉ có lạnh lẽo.

Không có áo khoác, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo này, nhìn sói phía dưới, không dám cởi quần áo, Phó Sủng cảm giác lòng nguội lạnh, nếu không phải tùy hứng sẽ không đến tình trạng hôm nay, trạng thái bi thảm cầu xin trời không biết, kêu đất chẳng hay.

“Đường Dật, em sắp mất mạng, anh rốt cuộc đang ở đâu, em muốn gặp anh.” Mắt Phó Sủng sắp đỏ, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là vô dụng, khổ sở, dễ dàng nhận thấy hai con sói này đã hoàn toàn mất tính nhẫn nại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.