Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 45


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 45

Tuy nói hai nhà không phải quan hệ lâu đời, bởi vì tầng quan hệ này, giao tình hai nhà vẫn tốt, ai có thể nghĩ tới chỗ con dâu cũng không phân biệt đúng sai, lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Vốn tưởng rằng hai nhà sẽ không còn tiếp xúc, đứa nhỏ Đường Dật này nội tâm thẳng thắn nhận định Phó Sủng, ông cụ vừa đi nhà họ Phó, mặc dù không bị đuổi ra, cũng do tâm tư thủ trưởng rộng lớn, không thiên vị.

Nhưng chỉ cần ông cụ nhắc tới chuyện hai đứa nhỏ thì lại nổi giận, cũng không nghĩ tới hôm nay Đường Dật lại có thể mang Phó Sủng về nhà.

“Cháu chào ông.” Phó Sủng thấy ông cụ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, chủ động mở miệng chào hỏi, tay nắm tay Đường Dật, trong mắt tràn đầy trong trẻo.

Ông cụ gật đầu liên tục, cười đến nếp nhăn chất thành đống: “Ôi, được, đứa nhỏ, mau vào nhà ngồi xuống.” Ông cụ vẫy vẫy tay với Phó Sủng.

Đường Dật kéo Phó Sủng đi về phía ông cụ, ngồi trên ghế sa lon đối diện ông cụ, Đường Dật rót ly trà cho ông nội và Phó Sủng, lại xoay người ngồi lại.

“Ông nội, hôm nay cháu đến nhà họ Phó rồi, cầu xin ông nội Phó đồng ý cho cháu và Phó Sủng kết hôn.” Chuyện như vậy cần xin phép ông cụ, mặc dù biết ông cụ nhất định sẽ đồng ý.


Ông cụ Đường nhìn Đường Dật, giọng đường bệ trước sau như một: “Chuyện như vậy cần làm cẩn thận, còn mẹ cháu, ông nói nếu mẹ cháu không đồng ý, về sau cháu qua ở với ông.”

Trước kia mẹ Đường Dật vốn không như vậy, cũng là người rất tốt, gia cảnh giống nhau, ông cũng không nói gì, lần này thì hay rồi, nhìn trúng con gái chủ tịch kia, cũng không nhìn người ta xem.

Mẹ của Đường Dật cũng thật buồn cười, nếu như bàn về thân phận địa vị, Phó Sủng không thể mạnh dieendaanleequuydonn bằng đứa bé nhà kia, nhưng đây là vợ Đường Dật, xem là người tốt hay không tốt? Không phải điều kiện bối cảnh, nhớ tới chuyện như vậy, cơn tức từ đáy lòng ông sinh ra.

“Haizzz, nhà họ Phó nói muốn mẹ cháu đi cầu hôn, chuyện như vậy ông xem xem?” Đường Dật hỏi ông cụ, chuyện không thể kéo dài, càng kéo càng xa, anh muốn để cha mẹ mình ngày mai tới Tứ Cửu thành một chuyến.

Nói chuyện xong, về sau sẽ không còn chuyện linh tinh gì nữa, những năm này để nhà họ Phó thừa nhận, cũng khiến cho nhà họ Đường bị chửi rất thảm nhiều không kể xiết, đều nói không biết mẹ Đường Dật nghĩ như thế nào?

Cháu gái ông cụ Phó, chính là với cao nhiều lắm, huống chi cha mẹ Phó Sủng cũng không kém, mẹ Phó Sủng là cán bộ viên chức, đó cũng là người có thể nói nên lời, cha Phó Sủng buôn bán cũng không kém, còn có anh trai làm chứng khoán, cũng được tầng lớp thượng lưu ở bên Mỹ tôn trọng.

“Chuyện này ông hiểu được, bây giờ gọi điện thoại cho mẹ cháu, gọi ngay bây giờ, ông nội gánh vác cho cháu.” Ông cụ cũng là người thông tình đạt lý, người nhà họ Phó đã cho nấc thang, nếu còn không cho người ta mặt mũi, nhà họ Đường còn có thể nói gì.

Đường Dật khẽ gật đầu, Phó Sủng ngồi yên ở bên, đang cầm ly trà bằng sứ xanh, lời mẹ Đường Dật vang vang trở lại giống như ngày hôm qua, Đường Dật ấn điện thoại, không bao lâu bên kia đã nhận.

Là mẹ Đường Dật nghe điện thoại, Đường Dật mở miệng trước: “Mẹ, là con.”

“Cũng biết gọi điện thoại về cái nhà này? Mẹ còn tưởng rằng con không tính toán cái nhà này đấy.” Giọng mẹ Đường Dật mềm mại rất nhiều, không ngang như trước kia, những năm này cha Đường Dật không cho sắc mặt tốt, ông cụ càng không cho, có quay về, ngay cả cánh cửa ông cụ cũng không mở cho.

Cha Đường Dật cũng không ở nhà dọn dẹp phục vụ như trước kia, những năm này cũng không lùi, chuyện không nhiều lắm, nhưng thường ở đơn vị, lười phải trở lại, bà cho rằng bận rộn, đi xem, thấy cha Đường Dật vùi trên ván gỗ, cuốn chăn, nghe đài, điều kiện bộ đội gian khổ hơn nữa ông cũng không muốn trở về.


Nghĩ thật lâu bà vẫn không hiểu, vì muốn tốt cho thằng bé, từng người lại ruồng bỏ bà mà đi, chính là khi Đường Dật đi trường học thợ săn, cha Đường Dật nổi nóng, nói bà ép con rời đi rồi, nói bà điên rồi.

Hỏi bà có biết trường học thợ săn kia có bao nhiêu khổ, hỏi bà có hiểu thằng bé chịu bao nhiêu khổ, nói từ nay về sau, trên đường ra có lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì đó, từ đầu đến đuôi ai có thể đảm bảo không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu Đường Dật không còn, sẽ báo cáo ly hôn với bà.

Trong ngày thường cha Đường Dật không đặc biệt quan tâm đến Đường Dật, hai cha con giống như anh em, chuyện gì cũng có thể tâm sự, cha Đường Dật đập đồ ở nhà, rời đi, bà ngồi trên ghế sa lon, nhìn miếng thủy tinh đầy đất, cả đống bừa bộn, lúc này bà mới biết mình sai rồi.

Thằng bé đã lớn đương nhiên có lựa chọn của mình, lúc trước để cho nó lấy ai thì lấy, bà điều khiển bọn họ, vì bọn họ yêu bà nên mới dung túng, nhưng bà lại tệ hại hơn, mới ép Đường Dật và cha Đường Dật rời đi rồi.

Mỗi ngày lo lắng cho an nguy của Đường Dật, nhưng thằng bé quay về lại đi đại đội đặc chủng, chỉ gọi điện thoại cho bà báo bình an, một lời thừa thãi cũng không có, bà mới triệt triệt để để ngẫm nghĩ lại.

“Mẹ, không phải con không cần cái nhà này, không phải con bận rộn ở đơn vị sao?” Đường Dật nghe giọng mẹ Đường die enda anle equu ydonn mềm nhũn đi nhiều, trong lòng cũng đau.

Giọng mẹ Đường ở bên kia nghẹn ngào, nói vào điện thoại: “Cha con chán ghét mẹ, ở đơn vị không trở lại, ông nội nhìn mẹ không vừa mắt, cửa cũng không mở cho mẹ, bây giờ chỉ còn lại mình con, mẹ chỉ có một con trai là con, con cũng ở đại đội đặc chủng, hai năm không gặp, cũng không về thăm mẹ.”

Đường Dật đã lâu không dùng giọng điệu này nói với bà, vừa nghe bà đã cảm thấy tất cả uất ức bùng lên trong nháy mắt.


“Mẹ đừng khóc, con trở về vội vàng, còn về phía cha, con sẽ nói một chút.” Đường Dật bất ngờ không biết phải mở miệng trấn an mẹ như thế nào.

Ông cụ và Phó Sủng cũng có thể nghe giọng nói trong điện thoại, Phó Sủng lẳng lặng nghe, trong lòng cũng không nói lên cảm xúc gì.

Trước kia cô không hiểu chuyện, bây giờ nghe lời ông nội, nhìn ông nội mới biết làm người nhất định phải biết cảm ơn cha mẹ và người lớn, dù không thành cái gì, nhất định phải có hiếu.

Vì cô và Đường Dật, người lớn hai nhà cũng bị tội theo, cho nên Phó Mặc nói đúng, cô và Đường Dật chính là duyên phận nghiệt ngã.

“Vậy con về nhà, được không? Sáng mai xin nghỉ về nhà.” Mẹ Đường Dật ở bên kia vừa khóc vừa cười, nói vào điện thoại, “Mẹ nói cho con biết, cha con không ở đây, mẹ học nấu cơm, nấu ngon rồi, mẹ còn học dì làm sườn kho tàu, cá nấu cải chua, mẹ cũng sẽ làm sủi cảo, con về mẹ sẽ làm cho con ăn, được không?”

Cha Đường Dật không ở đây, ngay từ đầu bà vẫn ăn ở nhà, nhưng không biết nấu cơm, sau đó không có cách nào, chỉ có thể tự học, đi theo người trong đại viện học làm các loại món ăn.

Mới có thể trải nghiệm, một người yêu mình làm cơm vì mình là bỏ ra bao nhiêu tinh lực, mới có thể thỏa mãn khẩu vị hay soi mói của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.