Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 38
Ôm Phó Sủng vào phòng tắm, Đường Dật lấy kem đánh răng, bắt đầu đánh răng cho Phó Sủng, bởi vì từng có kinh nghiệm, lực dùng của Đường Dật cũng vừa đúng, sẽ không làm đau Phó Sủng, chà răng, đưa nước, cho Phó Sủng súc miệng.
Phó Sủng cứ nhìn Đường Dật như vậy, cười một cách hồn nhiên, lấy nước rửa mặt cho Phó Sủng, Đường Dật cầm sữa rửa mặt, lấy chút nước đánh bọt, bắt đầu rửa mặt cho Phó Sủng.
Trước kia anh không rõ, vì sao con gái nhất định phải dùng sữa rửa mặt, thật sự phiền toái không thôi, Phó Sủng động lòng người không cần nói, khuôn mặt không hấp dẫn, Đường Dật vừa nghe, khuôn mặt không hấp dẫn sao?
Sữa rửa mặt này phải dùng, chuyện như vậy Đường Dật cũng lưu lại trong lòng.
Rửa mặt xong cho Phó Sủng, Đường Dật ôm Phó Sủng quay lại phòng, lấy một bộ quần áo, cởi quần áo thay cho Phó Sủng, cũng không cần nhìn thêm, nhắm mắt lại, anh vẫn có thể nhớ vị trí mấy nốt ruồi trên người Phó Sủng.
Thay xong quần áo, Đường Dật chải tóc cho Phó Sủng, cười nói: “Cứ thả như vậy đi, thật đẹp mắt, anh sẽ không phải cột tóc cho em.”
Đường Dật chải rất nhẹ, giống như xoa bóp, Phó Sủng nhắm hai mắt lại hưởng thụ, “Ừ” một tiếng, Đường Dật nói gì đều tốt, cô như thế nào cũng được.
Chải xong tóc cho Phó Sủng, Đường Dật cứ ôm Phó Sủng như vậy xuống lầu, xe jeep quân đội của Đường Dật dieendaanleequuydonn đậu dưới lầu, khi ôm Phó Sủng đặt lên ghế phụ, Trọng Túc Dương đang trong nhà tự mãn nhìn thấy cảnh này.
Cả người ngây ra trong nháy mắt, quát Đường Dật: “Đường Dật, cậu làm gì vậy?”
Thằng nhóc chết tiệt này, ngang nhiên với chuyên gia mật mã mới tới không nói, vào lúc này còn định quyến rũ cô gái này đi, đây là chuyện lớn, anh làm chính ủy tuyệt đối không thể làm như không thấy, nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra.
Đừng nói, suốt hai ngày nay Đường Dật thấy Trọng Túc Dương lập tức né xa xa, chỉ sợ thứ hai này mở đại hội, để cho anh viết bản kiểm điểm, nói anh có ý đồ với cô gái nhỏ, tới lúc này tốt hơn, nói rõ chuyện, nói cho Trọng Túc Dương biết đây là vợ anh, anh quang minh chính đại.
Đó là chuyện cho phép trong phạm vi của đạo đức và pháp luật.
“Thằng nhóc chết tiệt, cậu đừng chạy, nếu không chặt đứt chân cậu.” Trọng Túc Dương quát Đường Dật từ lầu hai, tiếng nói vừa rơi xuống, đồng thời cũng chạy theo xuống lầu, chỉ sợ Đường Dật cứ dẫn Phó Sủng chạy như vậy.
Đường Dật tựa vào xe jeep, cứ chờ Trọng Túc Dương xuống, chưa đến hai bước, Trọng Túc Dương đến trước mặt Đường Dật, trừng mắt nhìn Đường Dật.
“Tới thật đúng lúc, chính ủy, tôi đã nói với anh rồi, ngồi xong xe là vợ tôi.” Đường Dật đưa tay chỉ vào Phó Sủng ngồi trong xe jeep cười hài hước, “Nhìn thấy không, chúng ta muốn đi hẹn hò, ngài thấy đấy, yêu bình thường, đừng hiểu không rõ chuyện mà mò mẫm trộn lẫn.”
Có người kiếm được cơ hội lập tức cho đối phương bẩn thỉu, nhất là Đường Dật và Trọng Túc Dương, một chính ủy, một phó đội trưởng, vốn nên hài hòa, nhưng quả thật cả hai sinh chán ghét.
Không vì cái gì khác, Trọng Túc Dương nói rồi, anh không thích nhất chính là dáng dấp đẹp mắt hơn anh, nhất là trong doanh trại, mà Đường Dật ghét Trọng Túc Dương càng đơn giản, làm chính ủy vốn nên chí công vô tư, nhưng Trọng Túc Dương tư tưởng quá nặng, người quá đen, nhưng mặt trắng nhỏ, một chút cũng không giống quân nhân.
“Cậu gọi cô ấy một tiếng, cô ấy trả lời cậu, tôi sẽ thừa nhận.” Đường Dật ngang ngược, Trọng Túc Dương cũng mặc kệ, khiêu khích Đường Dật.
Thằng nhóc này giỏi, vừa đắc thế chính là bắt đầu ngang ngược, còn thách thức anh, cậu lợi hại hơn nữa, cậu cũng chỉ là phó đội trưởng, ông đây chính là chính ủy, con mẹ cậu còn phải nghe ông đây, coi như đáp lời, ông đây cũng phạt không sai.
“Ngài thôi đi, quan tâm tới những chiến sỹ khác nhiều hơn, khỏi phải trộn lẫn chuyện này của tôi.”Đường Dật thuận tay đẩy Trọng Túc Dương ra, ngồi thẳng lên ghế lái, cả người càng thêm hả hê, Trọng Túc Dương chột dạ.
Trọng Túc Dương nhìn Đường Dật, há hốc mồm cứng lưỡi, nói với Phó Sủng: “Cô bé, anh đã nói với em, Đường Dật không phải người tốt gì, em đừng để cậu ta lừa.”
Anh không có cách nào với Đường Dật, phạt cũng không được, đánh cũng vô dụng, chỉ có thể đổi hướng sang Phó Sủng.
“Chính ủy, ngài nói quá đúng, nhưng đã quá muộn, bảy năm trước chúng tôi đã tốt đẹp rồi.” Lúc Đường Dật ddie nđa`nle equydonn lên xe lái ra ngoài, trong xe bay ra lời Phó Sủng nói, Trọng Túc Dương không thể tin đứng tại chỗ.
Anh nói rồi mà, Đường Dật không phải hạng tốt lành gì? Con gái vừa mười tám tuổi, mới lớn, đã bị Đường Dật lừa đi.
Bảy năm trước? Trọng Túc Dương hít một ngụm khí lạnh, hàm răng đánh nhau rắc rắc, cảm giác Phó Sủng chơi anh rồi, con nhóc chết tiệt, quá đáng quá, lại dám chơi chính ủy.
Phó Sủng ngồi trong xe ngâm nga bài hát, rất vui vẻ, Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, đặc biệt uất ức: “Biết chưa? Đều do em, chính ủy không có chuyện gì cũng tìm vụn vặt của anh, để cho anh viết bản kiểm điểm còn chưa đủ, thứ hai còn mở đại hội phê bình anh.”
Vốn nói hôm nay mở đại hội, nhưng đội trưởng Kiều có việc đi ra ngoài, Trọng Túc Dương đổi thành thứ hai, chuyện như vậy, Trọng Túc Dương không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Em sai rồi.” Phó Sủng cười hồn nhiên, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, xe ra khỏi đại đội, dọc theo đường đi có xóc nảy theo thói quan, Phó Sủng chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng tán gẫu với Đường Dật.
Hai người không nhắc lại quá khứ nữa, cũng biết nói đến quá khứ sẽ chỉ kéo ra vết thương của nhau, nếu không để cho tất cả theo gió cuốn đi, bắt đầu lần nữa, không cùng cho nhau tín nhiệm từ đáy lòng.
Xóc nảy suốt dọc đường mấy giờ, tán gẫu cũng không cảm thấy thật lâu, Phó Sủng càng cười vui vẻ hơn trước kia, con người sau khi mất đi lại đạt được sẽ thành càng thêm quý trọng, nhất là tình cảm này.
Xe tiến vào, Đường Dật thuận tay đánh lái vòng qua đèn xanh đèn đỏ, đi thẳng đến phố đông, đồ ăn đặc sắc bên kia rất nhiều, trước kia anh và Phó Sủng thường đến, qua chỗ lớn nhỏ cũng đã có vô số hồi ức.
Đến phố đông, xe lái vào đầu ngõ hẻm, Phó Sủng cảm thấy đặc biệt thân thiết, ở đại đội đặc chủng giống như ngăn cách với đời, Đường Dật quen việc dễ làm vòng quanh ngõ hẻm, thời gian mấy năm, Tứ Cửu thành đổi mới rất nhanh, có nhiều chỗ đã phá hủy.
“Không biết nhà bán cá nấu cải chua còn đó hay không, có chuyển đi chỗ khác không?” Phó Sủng giống như lầm bầm lầu bầu, không ngừng lướt điện thoại trong tay.