Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 36


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 36

“Thôi đi, em có thể thanh thản ổn định tập huấn cả ngày, anh thật sự không tin.” Trong lời Phó Mặc tràn đầy giọng điệu khinh bỉ, “Được rồi, không nói nhảm với em, Đường Dật cũng ở đại đội đặc chủng hả?”

Trong đại viện truyền đến như vậy, nhưng không ai nói cho ông cụ, nhà họ Phó không quan tâm chuyện nhà họ Đường, lúc Phó Sủng đi tập huấn, mọi người đều vui mừng cô nhóc này có người chỉnh, hoàn toàn quên mất Đường Dật cũng ở đại đội Tuyết Lang.

“Đúng vậy, anh ấy đang ở đây, còn làm phó đội trưởng.” Phó Sủng cũng không giấu, nói thẳng nói thật, chuyện như vậy không gạt được, nếu ông cụ muốn nghe ngóng, chỉ cần một cú điện thoại.

Lời Phó Sủng vừa thốt ra, Phó Mặc ở bên kia lập tức giơ chân, quát vào trong điện thoại: “Con nhóc chết tiệt kia, hai ngươi thật sự lăn lộn cùng nơi? Em vẫn còn không nhớ nhà họ Đường đối xử với em như thế nào?”

Trần Mộ khóc lóc kể lể với trong nhà, Phó Sủng bỏ rơi anh ta, còn đi theo người đàn ông khác chơi game, lúc ấy, nhà họ Trần tới nhà nói chuyện này, cha mình thiếu chút nữa tức chết, con nhóc chết tiệt đi tập huấn, sao lại có thể cùng đàn ông chơi game.

Quay đầu nghĩ lại, Đường Dật cũng ở đó, nhưng hai người vốn giống như thiên địch *, cũng không thể ở chung một chõ, nghĩ thầm chắc là người khác, nhưng tính khí của Phó Sủng, không thể hỏi bậy, không phải thật mà bạn dám hỏi, cô có dũng khí quay lưng rồi.

(*) thiên địch: kẻ thù tự nhiên


Ngược lại, hôm nay Từ Sính dieendaanleequuydonn gọi điện thoại cho anh hỏi có phải Phó Sủng và Đường Dật lại tốt rồi, lúc này anh mới gọi điện thoại cho Phó Sủng, không ngờ chuyện là thật.

“Nói chuyện khó nghe gì đâu, cái gì gọi là lăn lộn cùng một chỗ rồi hả?” Phó Sủng di di chuột, không dừng lại, “Tụi em còn chưa xác định, chỉ có điều thấy mặt sẽ không đối xử thờ ơ thôi.”

Cô có một người anh ruột như vậy, có chuyện gì cũng không nguyện ý giấu Phó Mặc, dù sao dằn nơi đáy lòng cũng không phải chuyện này.

Bên kia yên lặng hồi lâu, Phó Mặc giống như đang nói chuyện với ai, một lát sau, vang lên giọng Phó Mặc lần nữa, cắn răng nghiến lợi: “Nhanh chóng hết hy vọng đi, ông cụ đang ở bên cạnh rồi, ông nói chủ nhật sáng mai em về nhà, biết chưa?”

Con nhóc chết tiệt, còn không ngại nhà họ Phó không đủ mất mặt sao? Anh chỉ không rõ, đàn ông tốt ở Tứ Cửu thành cả bó lớn, sao Phó Sủng cứ nhận định Đường Dật như vậy, sau nhiều năm như thế vẫn lăn cùng chỗ với Đường Dật, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra.

Phó Sủng còn định nói gì nữa, điện thoại bên kia đã cúp luôn, Phó Sủng nghe tiếng tút tút, cũng thuận tay cúp điện thoại, ném điện thoại di động lên giường, cô vốn không muốn suy nghĩ, qua ngày nào tính ngày đó.

Nhưng không nghĩ không được, cô muốn ở chung một chỗ với Đường Dật, sẽ phải đối mặt với rất nhiều, mẹ Đường Dật, còn có người trên kẻ dưới nhà họ Phó.

Khi Phó Sủng sắp mất hồn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phó Sủng đứng dậy, vuốt đầu, xoay qua chỗ khác mở cửa, chỉ thấy Đường Dật cầm phần cơm đứng ngoài, nhìn thấy Phó Sủng, Đường Dật nghiêng người vào phòng.

“Nghiêm trọng không? Cũng không đi nhà ăn ăn cơm.” Đường Dật nói xong đặt thức ăn lên bàn, lúc này Phó Sủng mới ý thức được, trời đã gần tối, đến giờ ăn cơm, chơi trò chơi hoàn toàn quên thời gian.

Đi tới ngồi xuống bên bàn, Phó Sủng nhìn Đường Dật: “Chơi game, quên thời gian.”

Đưa tay tiếp nhận cơm Đường Dật đưa tới, bắt đầu ăn, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi tới rót chén nước cho Phó Sủng, đặt bên cạnh Phó Sủng.

“Sao mãi còn chưa trưởng thành vậy?” Đường Dật tay tay vuốt ve tóc xoăn buông xuống của Phó Sủng, anh rất thích tóc Phó Sủng, đặc biệt xinh đẹp, tóc Phó Sủng trời sinh tóc quăn, theo gien của cha cô.


Chưa từng chỉnh sửa, cả đầu tóc màu rong tảo, hợp với da thịt trắng nõn, đẹp mắt không nói được.

Phó Sủng quay đầu lập tức đối diện với ánh mắt đầy cưng chiều của Đường Dật, bốn năm trước, cô đến đơn vị Đường Dật nhìn Đường Dật, ở chỗ của Đường Dật, cũng như cảnh lúc này, thời gian hình như đổi ngược.

Trong lòng hơi xúc động, Phó Sủng buông muỗng trong tay, nhào vào trong ngực Đường Dật, ôm lấy cái hông cường tráng của Đường Dật, cảm nhận mùi vị trên người Đường Dật truyền tới, mùi thuốc lá mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.

“Anh…” Phó Sủng gọi thật nhỏ.

“Sao rồi, đột nhiên làm nũng?” Đường Dật thuận thế ôm Phó Sủng, “Không phải nghĩ ra trò quỷ gì để chỉnh anh đấy chứ?” Cằm Đường Dật tựa trên đầu Phó Sủng, đã bốn năm rồi, cô nhóc này chưa từng làm nũng với anh như vậy, cho dù Phó Sủng chỉnh anh, anh cũng cam tâm tình nguyện vì cô.

Phó Sủng dán lên ngực Đường Dật, nghe nhịp tim chỉ thuộc về Đường Dật, không để ý tới nhạo báng trong lời Đường Dật die enda nle equydon nói, nhẹ giọng mở miệng: “Đường Dật, ông nội em biết chúng ta cùng chỗ, ông muốn ngày mai em về nhà, làm sao?”

Đi về, không tránh được ông cụ lại tức giận, lúc đó mắng cô cũng không quan trọng, chuyện như vậy lỡ để ông cụ tức thành nguy hiểm, cha cô và Phó Mặc đánh chết cô không phải không thể.

“Vậy còn em, em nói như thế nào?” Đường Dật buông Phó Sủng ra, nhìn vào mắt Phó Sủng, cả người lập tức khẩn trương, cảm giác lo được lo mất khiến Đường Dật hơi sợ.


Phó Sủng phối hợp diễn tập, chuyện này bị mắc kẹt sẽ không điều được cô về, nhưng khó tránh khỏi ông cụ sẽ không có những ý định khác, nhưng nếu sau lần diễn tập này, ông cụ để Phó Sủng rời khỏi Tứ Cửu thành, vậy ý nghĩa anh khổ cực tới đây sẽ hoàn toàn không còn.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, lần đầu tiên trong mắt không tràn đầy hài hước mà đặc biệt nghiêm túc: “Em muốn thẳng thắn với ông nội, em còn yêu anh, một giây phút cũng không muốn mất anh, làm thế nào?”

Từ sau khi nhảy dù tám ngàn mét trên không, đầu óc cô trống rỗng, trừ Đường Dật vẫn là Đường Dật, sau khi trải qua tử vong luân hồi, cô mới triệt triệt để để khẳng định, người cả đời này, chính là cả đời này, bỏ lỡ sẽ không có, cho nên cô nhất định không thể bỏ lỡ nữa.

“Em lặp lại lần nữa.” Trong mắt Đường Dật tràn đầy đau đớn, cả giọng nói cũng hơi nghẹn ngào, “Em biết cái gì gọi là yêu sao? Sao em biết yêu anh rồi hả?”

Anh đợi Phó Sủng nói yêu mình, nhưng sau khi xảy ra chuyện, anh không mong đợi xa vời nữa, hôm nay nói ra khỏi miệng, là chuyện cả đời này Đường Dật chưa từng nghĩ tới, nó lại có thể thành sự thật.

Phó Sủng không ngừng gật đầu, cầm tay Đường Dật đặt lên tim, giống như lúc đầu nhìn thấy Đường Dật, nhẹ giọng mở miệng: “Nhìn thấy anh, nơi này sẽ đập rất nhanh, không nhìn thấy anh, nơi này sẽ đau, rất đau rất đau.”

Tiếng nói vừa rơi xuống, Đường Dật đã ôm Phó Sủng thật chặt vào trong ngực, anh sẽ không để cho Phó Sủng chịu uất ức, cánh tay giữ chặt eo Phó Sủng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.