Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 22


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy – Chương 22

Phó Sủng ở trong phòng Đường Dật, vẫn đợi, loáng thoáng cũng nghe thấy âm thanh hai người gây gổ, nghe không rõ ràng lắm, cũng có thể nghe được một chút.

Cô không ngờ mẹ Đường đã sớm có đối tượng con dâu, quả thật, tiếng xấu của Phó Sủng cô lan xa, mẹ Đường chắc chắn thích cô con dâu khéo léo nghe lời đó.

Mở cửa ra, Phó Sủng cũng đi theo ra ngoài, mẹ Đường và cha Đường nhìn bóng lưng Phó Sủng rời đi kêu: “Này…”

Âm thanh Phó Sủng đóng cửa biến mất, trong nháy mắt cha Đường quay đầu trừng mắt lườm mẹ Đường, tức giận nói: “Hay nhỉ, khó khăn lắm con trai mới về một chuyến, dẫn theo con dâu, bà lại làm vậy! Về sau, Đường Dật vĩnh viễn không trở về nhà, bà mới hài lòng, sao bà lại ích kỷ như thế, Lâm Mai?”

Ông coi như hiểu ra, Lâm Mai muốn một cô con dâu nghe lời, bà nói gì nghe nấy, hy vọng cả nhà đều nghe theo bà, ông cũng chịu đủ rồi, không muốn nghe theo sắp xếp của bà, ông nuông chiều bà, bà vĩnh viễn cảm thấy ông phải như vậy.

“Này, lời này của ông, sao tôi lại ích kỷ, không phải vì tôi nghĩ cho cái nhà này sao?” Mẹ Đường không ngờ, con trai không nghe lời mình, bây giờ lão Đường cũng oán hận mình, Đường Dật là con trai của bà, ai không muốn tốt cho con trai mình?

Cha Đường hừ lạnh một tiếng, thuận tay cởi tạp dề, ném trên ghế sa lon: “Đúng, bà không dễ dàng, người khác thật dễ dàng.”


Nói xong cha Đường xoay người rời đi, ông không muốn nói tiếp những chuyện này với mẹ Đường Dật, bà vốn không hiểu, nói cũng uổng công.

Mẹ Đường nói theo bóng lưng cha Đường: “Này, ông không nấu cơm?”

“Phục vụ bà cả đời, không phải ddiendaânleequuydonn bà không dễ dàng sao? Tự mình làm đi, về sau tôi không làm, bà làm cơm đi, cùng lắm thì tôi đến nhà ăn bộ đội ăn!”

Cha Đường lên lầu, cũng không quay lại, đời này nuông chiều là một chuyện, nhưng mẹ Đường Dật quá không nói lý lẽ rồi.

Mẹ Đường Dật há hốc mồm cứng lưỡi, trong lúc này không biết nói gì, đây là lần đầu tiên lão Đường tỏ vẻ nóng nảy như vậy.

Phó Sủng ra khỏi nhà họ Đường, vẫn luôn chạy theo sau Đường Dật, Đường Dật chỉ đuổi theo Lan Tuyết, không để ý Phó Sủng chạy đuổi theo phía sau, anh ra ngoài cũng vì muốn nói rõ ràng với cô ta, Phó Sủng vẫn đi theo Đường Dật ra khỏi đại viện.

Đến ngã tư trước mặt không xa, Lan Tuyết không để ý đèn xanh đèn đỏ, lao thẳng ra giữa đường chính, Đường Dật hoảng hốt, đột nhiên xông tới đưa tay kéo Lan Tuyết lại, tiếng còi ô tô trên đường nổi lên bốn phía.

Có người tức giận quát: “Này, cô gái, cô tự đâm đầu vào chỗ chết, cũng không cần liên lụy đến chúng tôi!”

Bạn nói dạo này có làm như vậy, đúng không? Không muốn sống còn muốn liên lụy đến người khác, đụng phải bạn gặp xui rồi, nhận tội rồi, người giả vờ bị đụng quá nhiều!

Phó Sủng đứng từ xa nhìn hai người ôm nhau, không thể tin nhìn Đường Dật, vốn tưởng hai người không có gì, nhưng xem ra Đường Dật quan tâm cô gái này, thấy cô ta khóc, thấy cô ta tìm chết, nhìn có vẻ lo lắng như vậy, còn mặc cô gái kia ôm.

Trong lòng lập tức nứt toác, giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, cô yêu Đường Dật, vừa rồi ở nhà họ Đường bị uất ức cô cũng không muốn nói gì? Nhưng sao Đường Dật lại có thể như vậy với cô?

“Đường Dật, đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Phó Sủng nói với Đường Dật từ đằng xa, ngược lại thuận tay đón một chiếc xe, bởi vì đối phương đi xe riêng, thấy Phó Sủng đón xe cũng lười phản ứng lại, không dừng xe.


Lúc này tình thế gấp gáp, Phó Sủng không chút suy nghĩ, bước nhanh một bước đứng ở phía trước, một tiếng thắng xe chói tai.

Một chiếc xe con dừng lại, Phó Sủng cũng không quan tâm nhiều, xoay người mở cửa xe ngồi xuống, đối phương vẻ mặt ngạcnhiên nhìn Phó Sủng, chỉ nghe thấy Phó Sủng nói: “Lái xe!”

Có lẽ đây là lần đầu tiên đối phương gặp phải tình huống như thế, cả người cũng bối rối, nhấn cần ga một cái, xe chạy đi ra, Phó Sủng nhìn về phía trước, đầu óc trống rỗng, cô muốn rời khỏi nơi này, muốn rời đi thật xa.

Đường Dật không ngờ Phó Sủng cũng đi theo, lần này càng khó giải thích rõ, vội vàng đưa tay đẩy Lan Tuyết ra, đuổi theo Phó Sủng, nhưng vốn không thấy bóng dáng Phó Sủng, chặn xe taxi vẫn không đuổi kịp Phó Sủng.

Đối phương là Porsche, tốc độ rất nhanh, xe taxi bị bỏ lại thật xa.

Xe taxi vòng hết nửa thành phố D, Đường Dật hết cách rồi, đi sân bay, kiểm tra vé máy bay ngày hôm đó cũng không die.enda anleq uuydo.nn tìm được tin tức của Phó Sủng, Đường Dật nhanh chóng sứt đầu bể trán, tìm Phó Sủng chung quanh.

Đường Dật gọi điện thoại cho Phó Mặc, Phó Mặc cũng nói Phó Sủng chưa về nhà.

“Phó Sủng sao vậy?” Phó Mặc hỏi Đường Dật, dù em gái mình làm bậy, nhưng vẫn là em gái ruột, biết Phó Sủng xảy ra chuyện, anh hận không thể giết chết Đường Dật.

“Chuyện như vậy trong chốc lát tôi cũng không giải thích rõ ràng được, Phó Mặc, Phó Sủng cô ấy chạy rồi, chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi đi tìm cô ấy trước, cầu xin anh cũng nghĩ cách, được không?” Đường Dật ăn nói khép nép thỉnh cầu Phó Mặc.


Ngay sau đó truyền đến giọng nói lạnh lẽo như băng của Phó Mặc ở bên kia: “Cách em gái tôi xa một chút! Nếu không, cậu sẽ phải hối hận.”

Nói xong bên kia cúp điện thoại, anh không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tính tình Phó Sủng là cô gái có chí khí lớn, nếu không phải bị uất ức cực lớn thì tuyệt đối không bỏ nhà ra đi, đuổi cũng không đuổi được.

Sau khi Phó Sủng rời đi, chỉ lấy chút tiền mua một chiếc xe tại thành phố D, đây là thông qua thẻ tín dụng nhà họ Phó, bản ghi chép duy nhất có thể tìm thấy, bọn họ không ngờ Phó Sủng thông minh, không muốn cho bọn họ tìm được, cho nên không để lại bất cứ dấu vết gì.

Phó Sủng biến mất, hỏi Đường Dật tình huống của Phó Sủng, Đường Dật cũng không giấu, nói rõ ràng từng việc, nhà họ Phó càng thêm giận, ông cụ cũng nhanh chóng không tốt.

Khoảng thời gian đó, nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều âm u, không ai dám đụng vào ông cụ kẻo gặp xui xẻo.

Cha Phó mẹ Phó cũng rất giận, mẹ Phó cãi nhau một trận với mẹ Đường Dật, giao tình giữa hai nhà vốn không sâu, ngược lại cha Đường không ngừng nói xin lỗi, bảo đảm nhất định nghĩ cách tìm được Phó Sủng.

“Chuyện nhà chúng tôi, về sau nhà họ Đường các người cũng không cần xen vào nữa, nhìn chướng mắt con gái tôi, tôi nói câu khó nghe, con gái tôi không phải đồ vật, cũng không tới lượt nhà họ Đường các người ghét bỏ, hễ hét một tiếng, ở Tứ Cửu thành muốn cưới con bé còn đứng xếp hàng đó.” Cha Phó làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nổi nóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.