Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Siêu Sao – Chương 152: Chất Vấn
Edit: Sa “Âm Âm?” Thẩm Gia Thụy không ngờ cô sẽ từ chối, vô thức nắm lấy tay cô định khuyên nhưng cô lại bất ngờ rút tay ra, đứng lên nói: “Em vào phòng tắm một lát.”
Thẩm Gia Thụy không lên tiếng, lẳng lặng nhìn dáng hình cô rời đi, anh có chậm lụt hơn nữa thì cũng biết cô không vui, nhưng anh không nghĩ ra lý do, thời gian này họ rất hạnh phúc, rất hiếm khi cãi nhau, hẳn là có thể loại trừ khả năng anh làm cô giận, mà đám Giang Vân Hạo… cũng không có gì khiến cô phiền lòng.
Ngôn Sơ Âm biết Thẩm Gia Thụy sẽ không hiểu, có lẽ còn hơi không vui nữa, nghĩ lại, để ở bên cô, Thẩm Gia Thụy đã bỏ mặc các đồng đội mà chuyển tới sống ở Bắc Kinh, những thành viên khác cũng kéo nhau tới Bắc Kinh, suy cho cùng cũng là nhượng bộ Thẩm Gia Thụy và cô, cô không cảm kích thì thôi, bây giờ còn từ chối tham gia liên hoan, quả là rất không biết phân phải trái.
Dẫu Thẩm Gia Thụy cưng chiều cô đến đâu chăng nữa thì hiện tại cũng khó mà không giận.
Nhưng Ngôn Sơ Âm cũng biết thà không nói rõ lý do cô không muốn đi còn hơn.
Thẩm Gia Thụy sẽ không tin cô muốn tránh xa Mộc Phỉ và cho rằng cô chỉ đang bịa ra cái cớ, chứ sự thật có lẽ là cô không muốn gặp bạn bè của anh, trong lòng cô không thực sự có anh, cô vĩnh viễn không làm được những việc mà anh đã làm vì cô.
Rồi hai người sẽ nổ ra tranh chấp và làm tổn thương lẫn nhau.
Giả sử cô một mực chắc chắn lý do là vì Mộc Phỉ và Thẩm Gia Thụy tin thì anh sẽ nhìn nhận cô thế nào, sẽ nghĩ cô ích kỷ hay vô lý?
Nói cho cùng, giữa Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ chưa xảy ra chuyện gì, hiện tại Mộc Phỉ lại là ân nhân của Burning, vào lúc này cô lại khó chịu khi họ thân thiết với Mộc Phỉ thì người ta sẽ nghĩ cô vô ơn, sau khi phân tích thì lại thành ra cô không thật lòng yêu Thẩm Gia Thụy, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của Burning nên mới chẳng cảm kích ân nhân Mộc Phỉ.
Tóm lại, dẫu ra sao thì vẫn chỉ có một kết quả, cô cần gì phải nói nhiều với anh?
Ra khỏi phòng tắm, Ngôn Sơ Âm đi thẳng vào phòng sách.
Thẩm Gia Thụy vẫn ngồi trong phòng khách, có lẽ là chờ cô ra để thuyết phục, nhưng nếu là vấn đề khác, họ có thể trao đổi, chỉ duy nhất chuyện này là không thể hiểu nhau, bây giờ có nói chuyện thì cũng dẫn tới cãi vã, ngoài tổn thương lẫn nhau, còn có ích lợi gì?
Ngôn Sơ Âm không muốn cãi nhau với Thẩm Gia Thụy, cô càng không muốn miễn cưỡng bản thân, cô đã thỏa hiệp đủ rồi, phớt lờ sự tồn tại của Mộc Phỉ, để Mộc Phỉ tùy ý vây quanh Thẩm Gia Thụy, nếu thế còn không đủ thì muốn cô phải làm gì nữa? Chủ động dâng Thẩm Gia Thụy cho Mộc Phỉ mới được coi là rộng lượng?
Mấy năm qua Ngôn Sơ Âm trải qua nhiều việc, những góc nhọn của con người đã dần được mài mòn nên mới có thể bình tĩnh như bây giờ, chứ nếu trẻ lại mấy tuổi, cô hoàn toàn không thể nào nhịn nổi, hoặc là bảo Thẩm Gia Thụy phân rõ giới hạn với nhóm Giang Vân Hạo, hoặc là Burning không qua lại với Mộc Phỉ, hoặc là Thẩm Gia Thụy dẫn Mộc Phỉ cút khỏi thế giới của cô.
Ngôn Sơ Âm suy nghĩ mông lung, trải giấy viết hai hàng chữ, sau đó nhìn câu này đến xuất thần.
“Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.” Lời này nghe thì đơn giản nhưng thực hiện lại quá đỗi khó khăn, cô không biết một bước này phải lùi tới khi nào.
Giờ phút này, Ngôn Sơ Âm mới cảm thấy xót xa, sao cô lại để bản thân rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ?
Trong lúc Ngôn Sơ Âm xuất thần, Thẩm Gia Thụy cũng ngẩn người.
Anh ngồi yên ở sofa, nhìn cô đi ra khỏi phòng tắm rồi vào thẳng phòng sách, hồi lâu vẫn không thấy dấu hiệu sẽ đi ra thì biết rằng bây giờ cô không muốn ngó ngàng tới anh.
Thẩm Gia Thụy chầm chậm đi tới cửa phòng sách, tay giơ ra giữa không trung, một lúc sau vẫn thu tay về, xoay người đi ra ngoài.
Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, là tiếng chốt cửa nhưng cô chỉ mím môi, vẫn cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
Hôm nay cô được nghỉ.
Nếu là bình thường, cô và Thẩm Gia Thụy không đi chơi thì cũng ở nhà xem phim, nhưng với không khí hôm nay, thay vì phải giả vờ như không có gì dù cả hai đều giận, chẳng thà tách nhau ra để bình tĩnh còn hơn.
Thẩm Gia Thụy đi ra ngoài cũng tốt, uống rượu hay tìm người kể khổ đều được, như thế hơn là chịu đựng một mình.
Qua một buổi chiều, Thẩm Gia Thụy vẫn chưa về, Ngôn Sơ Âm không tìm anh mà tự giải khuây.
Luyện chữ xong, Ngôn Sơ Âm bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cầm chai sơn móng đi ra ban công, ngồi trên ghế xích đu tỉ mỉ sơn móng tay.
Tâm trạng càng không tốt, cô càng thích làm đẹp, dưỡng da, trang điểm, sơn móng,… nhìn mình đẹp lên từng chút, cô có cảm giác trên đời này không có gì đáng để mình tức giận.
Khi Thẩm Gia Thụy về, Ngôn Sơ Âm đã sơn xong hai bàn tay, đang thích thú sơn tiếp móng chân.
Nhìn cô ngồi trên ghế xích đu khom người chẳng khác nào con tôm, Thẩm Gia Thụy dở khóc dở cười.
Trong khi anh ở căn hộ đối diện giận hờn cả buổi thì cô ở nhà chơi trò này?
Thẩm Gia Thụy bỗng thấy mình thật ngớ ngẩn, hắng giọng gọi cô gái đang say sưa sơn móng chân, “Trời hơi tối nhỉ.”
“Ừm.” Ngôn Sơ Âm cũng thấy tối, vẫn cúi đầu nói, “Bật bóng đèn ngoài ban công giúp em, cảm ơn.”
Thẩm Gia Thụy bật đèn, đứng bên cạnh Ngôn Sơ Âm, che mất ánh đèn trên đầu cô.
Bị bóng đen bao trùm, Ngôn Sơ Âm tạm dừng tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy, nghe anh nói: “Buổi liên hoan tối nay…”
Ngôn Sơ Âm không ngờ cả một buổi chiều mà anh vẫn chưa nghĩ thông suốt, cô hơi sầm mặt, thờ ơ nói: “Hồi trưa đã nói xong rồi mà.”
“Em không muốn đi thì thôi vậy.” Thẩm Gia Thụy mím môi, nói trong bất lực.
Không phải anh đã nghĩ thông suốt mà chỉ thỏa hiệp thôi.
Suốt buổi không thấy cô tìm mình, anh biết cô rất kiên quyết, cô không muốn cãi nhau, trên thực tế anh cũng không muốn cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh này, chủ động về nhà là đã chứng tỏ anh lùi một bước, nhưng khi thấy cô ở nhà vui vẻ, anh cứ tưởng cô đổi ý, hóa ra là anh đã nghĩ quá nhiều.
Chẳng qua tuy thất vọng nhưng Thẩm Gia Thụy không muốn làm cô mất hứng, nói xong lại hỏi: “Vậy tối nay em ăn gì?”
Ngôn Sơ Âm cúi đầu sơn tiếp móng chân, nói: “Lát nữa em tự trộn salad ăn.”
Thẩm Gia Thụy nhìn cô thêm mấy lần mới nói: “Anh đi thay quần áo.”
“Ừm.” Ngôn Sơ Âm vẫn chăm chú sơn móng.
Mấy phút sau, Thẩm Gia Thụy đã thay quần áo xong lại đi tới đứng trước mặt Ngôn Sơ Âm, xác nhận lại lần cuối: “Không đi với anh thật à?”
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt không yên tâm của Thẩm Gia Thụy hệt như cô là đứa bé ba tuổi không thể ở nhà một mình.
Ngôn Sơ Âm thầm thấy bó tay, trong lòng lại dâng lên niềm ngọt ngào, cô bỏ chai sơn móng xuống, vừa lắc đầu vừa ngoắc tay với Thẩm Gia Thụy.
“Sao thế?” Thẩm Gia Thụy mới khom lưng, cổ đã bị ôm chặt, môi anh được đôi môi khác bao trùm, bên tai là giọng nói mềm mại của bạn gái:
“Đi đi, về sớm một chút.”
Thoáng chốc, tim Thẩm Gia Thụy mềm nhũn, thậm chí anh còn muốn nói là mình cũng không đi mà ở nhà với cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra, chỉ lẳng lặng ôm cô, làm nụ hôn sâu thêm.
Hôn xong, Thẩm Gia Thụy biết đã muộn mới bịn rịn thả người trong lòng ra, xoay người đi ra cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngôn Sơ Âm vô thức nhìn vào trong nhà, đèn vẫn sáng nhưng vì không có bóng người khiến căn nhà trở nên trống vắng.
Ngôn Sơ Âm bỗng thấy hối hận, không hiểu nổi tại sao mình phải giả vờ hào phóng, cô hoàn toàn không muốn để Thẩm Gia Thụy đi gặp Mộc Phỉ!
Nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn đi.
Thật ra Thẩm Gia Thụy không đi lâu, anh xuất phát lúc sáu bảy giờ, chưa tới mười hai giờ đêm đã về tới nhà, tính ra chỉ ở đó khoảng ba, bốn tiếng thôi, chỉ đủ thời gian ăn uống tán dóc vài ba câu, anh em tụ tập, đâu thể tới cho có mặt rồi bỏ về ngay được, nếu vậy chẳng thà không tới còn hơn.
Lúc Thẩm Gia Thụy về tới nhà, Ngôn Sơ Âm đã đi nằm nhưng vẫn chưa ngủ.
Không biết tại sao cả buổi chiều Thẩm Gia Thụy không ở nhà, cô không hề thấy cô đơn nhưng kể từ khi anh đi chơi, cô lại thấy sao mà trống rỗng quá đỗi, cứ thế cho tới tận bây giờ.
Ban đầu Thẩm Gia Thụy tưởng cô ngủ rồi nên không dám bật đèn phòng ngủ, rửa mặt xong thì mò mẫm leo lên giường, rón rén nằm xuống, nghe tiếng thở bên cạnh mới cảm thấy không đúng, anh trở mình, nhìn người vẫn nằm xoay lưng về phía mình, giơ tay ôm chặt eo cô.
Thẩm Gia Thụy nhận ra Ngôn Sơ Âm khẽ run lên, anh xoay người cô lại về phía mình rồi lại ôm eo cô, cọ trán mình vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn chưa ngủ hả?”
“Vâng.” Ngôn Sơ Âm tựa vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại.
Thẩm Gia Thụy không hỏi tại sao cô chưa ngủ mà ôm chặt cô, giọng trìu mến: “Chúng ta cùng ngủ thôi.”
***
Buổi liên hoan cứ thế trôi qua, Ngôn Sơ Âm không hỏi hôm đó họ chơi có vui không, có mất hứng vì cô không đi hay không, Thẩm Gia thụy cũng không chủ động nói tới, hai người tựa như đều xem chuyện hôm đó là cấm kỵ, xem như đã là quá khứ, không cần nhắc lại.
Song, chuyện hôm đó vẫn chưa thể coi là đã qua mà chỉ là mới bắt đầu.
Sau hôm đó, trong tháng này, nhóm Kỷ Thư Tề tổ chức thêm mấy buổi liên hoan, Ngôn Sơ Âm đều không đi, có đôi khi là do cô bận thật, còn những lúc rảnh rỗi thì cũng kiếm chuyện để làm.
Thẩm Gia Thụy chỉ giận dỗi với Ngôn Sơ Âm ở lần đầu tiên, những lần sau chỉ hỏi cô có đi hay không thôi, cô không đi thì anh đi một mình, dần dà, các thành viên cũng quen với việc Ngôn Sơ Âm vắng mặt, không biết trong lòng họ nghĩ thế nào nhưng ít nhất vẫn chưa có hỏi cô bận thật hay là cãi nhau với Thẩm Gia Thụy.
Có điều Ngôn Sơ Âm có thể từ chối mấy buổi liên hoan không quan trọng nhưng không thể từ chối và cũng không có lý do để từ chối lời mời dự sinh nhật của Kỷ Thư Tề, người ta tổ chức sinh nhật mà lại còn cố ý sắp xếp vào thời gian cô được nghỉ.
Đã hơn một tháng cô không đi chơi với họ khiến họ khó tránh khỏi nghi ngờ, bận rộn mấy cũng không đến mức độ này, họ đoán cô và Thẩm Gia Thụy cãi nhau nên đã mượn cơ hội này để hai người làm lành, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy vừa đến nơi liền được bạn bè nhiệt tình nghênh đón, ngay cả nhân vật chính cũng bỏ rơi khách khứa mà đến ngồi hàn huyên với Ngôn Sơ Âm hồi lâu.
Họ thay phiên nhau hòa giải, người thì nói nếu trưởng nhóm đối xử tệ với cô thì họ sẽ tuyệt đối không tha thứ cho anh, người thì lại ra sức tâng bốc trưởng nhóm nhà mình.
Sự nhiệt tình của mọi người làm Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười, đồng thời cũng thấy áy náy với Thẩm Gia Thụy vì đã gánh tội thay cô, có điều ngoài việc để Thẩm Gia Thụy chịu oan thì hình như không còn biện pháp nào khác, chẳng lẽ cô lại nói thẳng là cô và Thẩm Gia Thụy không cãi nhau mà cô đơn giản là không muốn đi chơi với họ?
Không khí bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, một nhóm người trẻ tuổi chơi hết mình, tuy Mộc Phỉ cũng đến nhưng ở đây rất đông người, chỉ cần cô ấy đừng lúc nào cũng kè kè bên cạnh Ngôn Sơ Âm thì Ngôn Sơ Âm vẫn có thể phớt lờ cô ấy.
Đáng tiếc Mộc Phỉ “thức thời” không quá lâu, cô ấy chẳng những chủ động chào hỏi Ngôn Sơ Âm mà còn lôi kéo Thiệu Uyên Minh vào cuộc.
Được rồi, thật ra là Thiệu Uyên Minh thấy Mộc Phỉ trò chuyện với Ngôn Sơ Âm, không biết nghĩ gì lại bưng ly rượu đi tới: “Âm Âm.”
“Thiệu ca.” Ngôn Sơ Âm ngoảnh đầu, chạm ly với Thiệu Uyên Minh, nghe anh ta trêu:
“Nghe nói dạo này em bận lắm, chương trình mới sắp phát sóng rồi đúng không?”
“Thiệu ca nắm bắt tin tức nhanh nhạy ghê, còn chưa công bố cơ.” Ngôn Sơ Âm cười nói, “Đang làm hậu kỳ, chắc phải tháng sau mới phát sóng.”
“Xem ra anh đoán đúng rồi, “Giọng ca đẹp nhất” mùa hai cũng chuẩn bị ghi hình đúng chứ?”
“Show này lên lịch lâu rồi nhưng phải ít nhất một hai tháng nữa mới bắt đầu ghi hình.” Hiện tại Ngôn Sơ Âm tương đối nhanh nhạy tin tức, đó là chưa kể kế hoạch ghi hình “Giọng ca đẹp nhất” mùa thứ hai không phải là bí mật, mùa một đã tạo ra kỷ lục tỉ suất người xem ở đài Bắc Kinh nên rất nhiều người suy đoán nhà đài sẽ tiếp tục làm mùa hai, vì vậy Ngôn Sơ Âm không cần phải giấu giếm Thiệu Uyên Minh, cô cười nói: “Thiệu ca muốn làm gì ư?”
Thiệu Uyên Minh khoát tay: “Mùa này anh không can dự vô nữa, anh chỉ muốn hỏi em gần đây có rảnh không thôi.”
“Sao thế?” Ngôn Sơ Âm đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Mộc Phỉ, nghĩ sao cũng thấy vấn đề mà Thiệu Uyên Minh hỏi liên quan tới Mộc Phỉ.
Quả nhiên, ngay sau đó Ngôn Sơ Âm nghe Thiệu Uyên Minh cười giải thích: “Show “Khi tình yêu đến” của Vân Hạo và Tiểu Phỉ sắp kết thúc, đài Thượng Hải muốn mời bọn em tham gia ghi hình số cuối.”
Ngôn Sơ Âm mím môi, uyển chuyển nói: “Em nhớ hình như mình đã từ chối lời mời của chương trình rồi.”
“Anh biết, đó là lúc show mới bắt đầu mà.” Thiệu Uyên Minh cười thoải mái, “Lần này không chỉ có em và Gia Thụy mà cả Thừa Vũ với Thư Tề cũng đi, mọi người cùng tham gia cho vui.”
Thấy Ngôn Sơ Âm không muốn, Mộc Phỉ vội vàng nói: “Đúng vậy đó chị Ngôn, cùng tham gia đi…”
Ngôn Sơ Âm lạnh nhạt liếc cô ấy, giọng nói kiên nghị: “Ngại quá, dạo này tôi không có thời gian.”
Mộc Phỉ nhấp môi như muốn nói thêm nhưng bị Thiệu Uyên Minh ngăn lại, anh ta cười nói với Ngôn Sơ Âm: “Không sao, em xem sắp xếp công việc có được không, nếu không rảnh thì thôi.”
Nghe ý tứ của Thiệu Uyên Minh, Ngôn Sơ Âm rũ mắt, không biết vì sao Thiệu Uyên Minh lại cố chấp trong chuyện này đến thế, còn muốn cô sắp xếp công việc? Ngôn Sơ Âm thầm cười giễu, một khi cô đã không muốn thì cho dù có thời gian thì đã sao, chẳng lẽ họ còn ép cô tham gia cho bằng được?
“Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát.” Ngôn Sơ Âm đặt ly rượu xuống, cười lấy lệ với Thiệu Uyên Minh.
Thiệu Uyên Minh cũng cười gật đầu, ánh mắt xen lẫn sự phức tạp, Mộc Phỉ vội kéo anh ta: “Thiệu ca, em…”
“Thôi em ạ.” Thiệu Uyên Minh cười an ủi, “Gần đây Âm Âm bận lắm, có mấy đứa A Thụy ghi hình thì tỷ suất người xem cũng đủ cao rồi.”
Mộc Phỉ không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt: “Nhưng nếu chị Ngôn không đi, bên ngoài có cho rằng tình cảm của anh chị ấy rạn nứt không?”
Thiệu Uyên Minh cười khẽ: “Tình cảm của hai đứa nó rạn nứt hay không thì liên quan gì tới em?”
Mộc Phỉ khựng lại, nhìn Thiệu Uyên Minh bằng vẻ mặt khó tin, giống như không tin anh ta sẽ nói những lời như vậy.
Thiệu Uyên Minh như cười như không, vỗ vai trấn an cô ấy: “Đừng quan tâm những chuyện mà em không nên quan tâm nữa, em nghe lời thì bọn anh mới giúp đỡ em được, đúng không?”
Mộc Phỉ muốn nói cô không hề cần họ giúp đỡ nhưng không đợi cô cất tiếng, Thiệu Uyên Minh đã xoay người đi tìm Thẩm Gia Thụy.
Ngôn Sơ Âm không biết chuyện xảy ra sau đó, cô đi vệ sinh xong thì chẳng còn tâm trạng đâu để dự tiệc nữa, ra tới sảnh tiệc, ngồi một mình trên sofa, mặc kệ người xung quanh cho đến khi Thẩm Gia Thụy ngồi xuống bên cạnh.
“Ngẩn ngơ cái gì đó?”
Ngôn Sơ Âm nhìn anh: “Em muốn về, được không anh?”
Thẩm Gia Thụy nhíu mày, nói nhỏ: “Còn sớm quá, ngồi thêm hai tiếng nữa rồi về được không?”
Ngôn Sơ Âm nói: “Vâng.”
Thẩm Gia Thụy chăm chú nhìn sắc mặt cô hồi lâu, không biết vì sao cô lại giận dỗi rồi, chợt nhớ tới chuyện cô từ chối lời mời của đài Thượng Hải, định hỏi nguyên nhân thì anh bị người ta lôi đi mất.
Hai tiếng chẳng phải là quá khó chịu, tuy Ngôn Sơ Âm không muốn quan tâm tới ai nhưng luôn có người tới chào hỏi cô, cô không thể quá lạnh nhạt nên vẫn tiếp lời người ta, đủ hai tiếng, Thẩm Gia Thụy tuân thủ lời hứa, đưa cô về nhà.
Mới lên xe, Thẩm Gia Thụy liền hỏi Ngôn Sơ Âm: “Thiệu ca nói em đã từ chối lời mời của đài Thượng Hải?”
Ngôn Sơ Âm biết trước anh sẽ hỏi, hờ hững đáp phải.
Thẩm Gia Thụy như không nhận ra sự thờ ơ của cô, hỏi tới: “Tại sao lại từ chối? Cuối tuần em trống lịch mà?”
“Tại sao phải đồng ý?” Ngôn Sơ Âm cười lạnh lẽo, cuối cùng cũng hiểu câu “sắp xếp công việc” của Thiệu Uyên Minh có ý gì, Thẩm Gia Thụy không hỏi ý kiến cô trước mà lại thông báo thẳng cho quản lý, là vì chắc chắn cô sẽ không từ chối hay vì chuyện giúp đỡ Mộc Phỉ quan trọng tới nhường ấy?
“Em rảnh thì tìm chuyện có ý nghĩa để làm không được ư, việc gì phải giúp các anh đi làm nền cho Mộc Phỉ?”
Rốt cuộc Thẩm Giua Thụy cũng nhận ra sự lãnh đạm trong giọng nói của Ngôn Sơ Âm, anh giải thích trong bất lực: “Cũng không hoàn toàn vì Mộc Phỉ.
Đợt trước danh dự của Vân Hạo bị tổn hại nặng nề, tuy đã giải thích rõ ràng nhưng vẫn còn bị ảnh hưởng, bây giờ show của hai người họ kết thúc, chúng ta có thời gian thì đi giúp đỡ một chút cũng được mà? Hơn nữa Mộc Phỉ còn giúp Vân Hạo tìm ra Lý Giai Vũ, vẫn chưa cảm ơn cô ấy…”
“Chưa cảm ơn cô ấy hay là cảm ơn chưa đủ?” Ngôn Sơ Âm cảm thấy hơi hoang đường, thì ra còn chưa bắt đầu ư? Sao cô cứ có cảm giác mình đã chịu đựng quá đủ rồi?
Thẩm Gia Thụy bặm môi dưới, trực giác mách bảo tốt nhất anh không nên trả lời câu hỏi này vì đáp án nào cũng sẽ không làm cô hài lòng.
Ngôn Sơ Âm không bám riết lấy vấn đề đó, cô cười lạnh lẽo: “Suy cho cùng còn không phải vì Mộc Phỉ sao?”
“Vì Mộc Phỉ cũng là vì Vân Hạo, sao em cứ nhắm vào cô ấy thế?” Thẩm Gia Thụy hơi mất kiềm chế, sau khi lái xe vào hầm giữ xe, anh quay đầu nhìn Ngôn Sơ Âm, “Có đôi khi anh rất muốn biết rốt cuộc em có thành kiến với Mộc Phỉ hay là gai mắt anh.”
Ngôn Sơ Âm thấy mỉa mai quá đỗi: “Em gai mắt anh? Vậy anh nói xem vì sao em lại gai mắt anh?”
“Nếu anh biết thì đã không khổ não như thế này!” Thẩm Gia Thụy ảo não đánh vào vô lăng, tiếng còi xe vang vọng khắp hầm giữ xe trống trải khiến càng thêm chói tai, “Anh luôn làm theo ý muốn của em, lấy lòng em, chiều chuộng em, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, thế nhưng… Em luôn giận dỗi vô cớ, rõ ràng còn đang rất tốt nhưng ngay sau đó đã phớt lờ anh.
Anh đã làm sai cái gì, có chỗ nào không tốt, em không thể chỉ cho anh phương hướng được ư? Anh thực sự không tài nào suy đoán tâm trạng mỗi giây mỗi phút của em được!”
Nghe Thẩm Gia Thụy nói, tim Ngôn Sơ Âm run lên từng hồi, hóa ra cô còn chưa nổi điên thì anh đã không chịu nổi trước.
Quả nhiên cho đến bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới Mộc Phỉ, chỉ cho rằng vấn đề là ở hai người họ, hoặc chăng dưới quan điểm của anh, là cô gây sự vô lý?
Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình rất tốt tính, tới nước này mà vẫn không muốn cãi vã với anh, Thẩm Gia Thụy càng đưa ra vấn đề sắc bén thì Ngôn Sơ Âm càng bình tĩnh, trái tim đã rơi xuống tận đáy cốc nhưng vẫn nói như không có gì: “Không, anh làm rất tốt, hoàn hảo, không có gì để chê…”
Cô vừa trả lời vừa tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì cổ tay thình lình bị nắm lấy, Thẩm Gia Thụy nhìn cô không chớp mắt: “Vậy em hãy nói cho anh biết em còn có gì không hài lòng?”
“Chẳng phải anh đã biết rồi ư?” Ngôn Sơ Âm quay đầu lại, từ bỏ ý định xuống xe, nhếch môi cười với Thẩm Gia Thụy: “Em không có gì là không hài lòng về anh cả, chỉ không thích duy nhất một điều là anh và Mộc Phỉ ở gần nhau thôi!”
Thẩm Gia Thụy nhíu mày, từ từ buông tay ra nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự khó tin: “Em không lừa anh chứ?”
“Lừa anh có ích lợi gì?”
“Tại sao là Mộc Phỉ? Bọn anh không hề có quan hệ gì…”
“Thật sự không có quan hệ nào?” Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy, đến lượt cô chất vấn anh, “Hai người hợp tác quay MV, hai người ở hầm giữ xe, ánh mắt anh từng nhìn cô ta, hay anh chưa từng rung động với cô ta?”
Thẩm Gia Thụy mấp máy môi: “Nhưng đã qua rồi…”
“Với anh thì đó đã là quá khứ nhưng với Mộc Phỉ thì sao? Anh có dám nói hiện tại cô ta đến gần anh mà không có bất cứ tư tình nào không? Một cô gái yêu anh suốt ngày xoay quanh anh, anh không né tránh thì thôi, ngược lại còn muốn em rộng lượng, muốn em đừng so đo? Thẩm Gia Thụy, vậy anh hãy nói cho em biết như thế nào mới là rộng lượng, tự tay dâng anh cho cô ấy có được tính không, hửm?”
“Nếu đã có lời mở đầu rồi thì em cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa.” Không đợi Thẩm Gia Thụy mở miệng, Ngôn Sơ Âm ngả người vào ghế, nhìn thẳng về phía trước, nụ cười lạnh lẽo: “Anh thấy em vô lý cũng kệ, em không thích Mộc Phỉ đấy, thì sao? Đừng nói với em rằng anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, ngay từ lúc quản lý của Mộc Phỉ bôi nhọ em, còn anh lại che giấu cho họ thì anh nên biết sẽ có ngày hôm nay!”
“Sao em biết?” Thẩm Gia Thụy sửng sốt, vội nói: “Anh từng giải thích rồi, khi đó là vì Mộc Phỉ biết anh đi tới nhà em…”
Ngôn Sơ Âm khoát tay, cắt ngang lời anh: “Đúng vậy, anh đã giải thích nguyên nhân giúp cô ta rồi nhưng anh không nói cho em biết chủ mưu của sự việc đó là họ.
Anh che giấu cho người bôi nhọ em, sau đó lại bảo em đừng hiểu lầm quan hệ của anh và cô ta, Thẩm Gia Thụy, anh nghĩ em ngu lắm hả?”
Mặt Thẩm Gia Thụy thoáng chốc trắng bệch, khi đó anh không nghĩ được nhiều như thế, hơn nữa anh cho rằng cô không biết chứ không hề nghĩ tới khả năng cô đã biết ngay từ đầu.
Nhưng lúc ấy thực sự là lần cuối cùng anh nương tay với Mộc Phỉ…
Thấy Thẩm Gia Thụy không phản bác được, hốc mắt Ngôn Sơ Âm ửng đỏ, cô cắn răng, cố không để nước mắt tràn mi: “Thẩm Gia Thụy, anh biết em thích nhất điểm gì ở anh không? Tuy chia tay nhiều năm, đã không còn nhớ rõ cảm giác khi xưa nữa nhưng sau bao năm, anh vẫn trao cho em hết những gì anh có như hồi trẻ dại, em không có cách nào để ngăn mình động lòng, nhưng sau này em mới phát hiện anh trao cho em hết toàn bộ những gì thuộc về anh là có điều kiện, ít nhất với chuyện của Mộc Phỉ, anh giấu giếm em không chỉ một lần…”
Thẩm Gia Thụy há miệng muốn nói gì đó nhưng Ngôn Sơ Âm không cho anh cơ hội: “Chuyện quản lý của Mộc Phỉ là một lần, còn một lần nữa, anh tưởng em không biết sao? Mộc Phỉ xuất phát tới chỗ anh để tìm Lý Giai Vũ là trước khi diễn concert một ngày, tại sao tối hôm đó anh lại không nói cho em biết? Mãi đến ngày hôm sau, Mộc Phỉ đã đến nước C rồi thì anh mới gửi cho em cái tin nhắn mang ý nghĩa tượng trưng? Rốt cuộc là do anh quên nói cho em hay vì sợ em biết chuyện thì sẽ không cho Mộc Phỉ đi?”
Nói đến nước này, Thẩm Gia Thụy đã hoàn toàn á khẩu, tim Ngôn Sơ Âm cũng nguội lạnh, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh nữa, mở cửa đi xuống xe, trước khi đi còn nói câu cuối cùng: “Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, nếu anh không đối xử đặc biệt với cô ấy, không bao dung cô ấy thì sao cô ấy lại xoay quanh anh mãi mà không chịu đi?”