Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 129: Quay Lén


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Siêu Sao – Chương 129: Quay Lén


Edit: Sa Tới trưa ngày hôm sau, Ngôn Sơ Âm mới nhận được tin nhắn Wechat của bạn thân.

Triệu Tử Phi gửi một đoạn tin nhắn thoại dài truyền đạt ý của Trương Nhiên, nghe xong, Ngôn Sơ Âm không hề bất ngờ.
Mô típ quá quen thuộc, chẳng phải nam phụ tiêu chuẩn trong lòng các thiếu nữ đều như vậy sao? Tối qua lúc ghi hình, Ngôn Sơ Âm cũng đã có dự cảm.

Có thể nói Trương Nhiên là người tương đối lý trí, lúc trước khi nhờ Triệu Tử Phi nhắc nhở cô, theo lời Triệu Tử Phi kể là đúng lúc Triệu Tử Phi nhắc tới chuyện đó, Trương Nhiên nghe vậy mới thuận miệng nói một câu, bây giờ gặp trúng Mộc Phỉ thì anh ta chẳng thèm uyển chuyển khéo léo nữa mà đích thân ra trận.

Có lẽ đây mới là tình yêu đích thật.
Tuy nhiên Ngôn Sơ Âm cũng hơi sốc, Trương Nhiên là nam phụ trong truyện tranh thật ư? Cô nhớ đúng là có rất nhiều nam phụ xuất sắc vây quanh Mộc Phỉ, giới điện ảnh thì có ảnh đế, tiểu sinh, thậm chí còn có biên kịch cực kỳ nổi tiếng và cả nhà làm phim, nhưng cô nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nam phụ tiểu sinh yêu Mộc Phỉ lại là Trương Nhiên.
Bỏ qua việc trước đây Trương Nhiên đã thể hiện rõ rệt anh ta có tình cảm với cô thì anh ta cũng coi như là bạn của cô, vậy thì bên cạnh cô lại có thêm một người dính dáng tới Mộc Phỉ.

Hóa ra cứ không phải cô muốn tránh xa nữ chính là có thể tránh xa được, cho dù cô không quay lại với Thẩm Gia Thụy thì có lẽ trong cuộc sống hằng ngày cũng sẽ dính tới cô ấy dài dài.
Cho tới bây giờ, Ngôn Sơ Âm đã trở nên bình thản, chuyện gì đến ắt sẽ đến, nếu không trốn nổi thì đối mặt thôi.

Chỉ cần trời không sập, cuộc sống vẫn bình thường.
Ngôn Sơ Âm trả lời tin nhắn cho Triệu Tử Phi, bày tỏ mình đã hiểu.

Thẩm Gia Thụy bưng ly nước trái cây tới, lúc đưa cho Ngôn Sơ Âm, anh cúi người nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô: “Nói gì đấy?”
“Không có gì.” Ngôn Sơ Âm khóa màn hình rồi vứt điện thoại lên cái bàn sân vườn, sau đó nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Gia Thụy.
Nói tới bộ bàn ghế này, không thể không khen ngợi hiệu suất làm việc cũng như tấm lòng của Thẩm Gia Thụy.

Trước khi đi đảo quốc, cô chỉ nói bâng quơ với Thẩm Gia Thụy thôi chứ không phải quá ao ước, tất nhiên cũng không nghĩ anh lại ghi nhớ.
Tối hôm kia, Ngôn Sơ Âm lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nhìn thấy bộ bàn ghế xích đu bên ngoài ban công, cảm giác hạnh phúc ôm trọn lấy cô.

Đáng tiếc lúc đó cô quá mệt, ngày hôm sau lại phải làm việc nên vẫn chưa hưởng thụ “niềm vui bất ngờ” mà Thẩm Gia Thụy tạo ra.
Cho nên tuy hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời đầy mây, nhiệt độ thấp, nhưng sau khi ăn trưa xong, Ngôn Sơ Âm vẫn “thấy chết không sờn” ra ban công hóng gió.
Gu thẩm mỹ của Thẩm Gia Thụy không tệ, chọn ghế xích đu rất hợp với nhà Ngôn Sơ Âm, hơn nữa chắc hẳn anh không mua ở trên mạng.

Mấy năm trước Ngôn Sơ Âm từng mua ghế xích đu nên cô biết bộ bàn ghế này không phải là loại hay bán tràn lan trên thị trường, quan trọng là bên cạnh kiểu dáng, chất lượng cũng rất ổn, để người ngồi thoải mái nên miếng đệm vừa mềm mại vừa đàn hồi, không gian khá lớn, một mình Ngôn Sơ Âm có thể nằm ngủ luôn cũng được, hai người ngồi thì không những không bị chật mà vẫn có thể hoạt động thoải mái.
Tóm lại Ngôn Sơ Âm vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn.

Ngôn Sơ Âm thỏa mãn với chất lượng và hiệu quả của món quà, nhưng trên hết cô hạnh phúc vì tấm lòng của Thẩm Gia Thụy.

Chắc chắn bộ bàn ghế này là do anh đặt làm riêng, đối với vấn đề có thể giải quyết bằng tiền và số tiền này cũng chẳng thấm tháp vào đâu, thậm chí còn không cần anh tự lo, các trợ lý vẫn có thể hoàn thành tốt nhưng anh lại bỏ ra thời gian và công sức, điều này khiến Ngôn Sơ Âm đánh giá rất cao, cũng cảm thấy món quà càng đáng trân trọng.
Nếu lòng vui vẻ, Ngôn Sơ Âm cũng không cố ý giấu, hớp hai ngụm nước rồi đặt ly qua một bên, khẽ nhích qua một bên rồi kéo Thẩm Gia Thụy ngồi xuống bên cạnh, cười toe: “Ghế xích đu này ngồi thoải mái lắm, anh ngồi thử chưa?”
Thẩm Gia Thụy hờ hững đáp “Ừ”, mặt mày lạnh tanh nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thẩm Gia Thụy cao lớn, chân dài vai rộng nên anh vừa ngồi xuống, Ngôn Sơ Âm lập tức cảm thấy không gian ban nãy còn trống trải phút chốc trở nên chật chội.

Lưng ghế có hình cung, vừa khéo ngăn cách với thế giới bên ngoài, vô tình tạo ra thế giới riêng tư nho nhỏ cho hai người.
Ngôn Sơ Âm không ngại sự lạnh lùng của Thẩm Gia Thụy, cô điều chỉnh tư thế, dựa vào lưng ghế, đối mặt nhìn Thẩm Gia Thụy.

Sau khi thời tiết ấm lên, ở nhà cô không thích mang dép, đáng tiếc sàn ban công lót gạch men nên vẫn hơi lạnh, lúc điều chỉnh tư thế ngồi, Ngôn Sơ Âm gác chân lên đùi Thẩm Gia Thụy, sau đó kéo cổ anh tới gần, hôn cái chụt lên má anh, nũng nịu: “Vất vả cho anh rồi, em thích lắm.”
Khách quan mà nói, kỹ năng dỗ dành của Ngôn Sơ Âm tương đối khiêm tốn, lúc yêu đương luôn xem mình là công chúa, muốn người yêu dỗ dành, cưng chiều còn không hết nữa là, cho nên bảo cô dỗ dành Thẩm Gia Thụy thì chỉ có một chiêu đó thôi.
Có điều chiêu cũ cũng chả sao, người ta thích chiêu đó là được.

Tuy thoạt nhìn Thẩm Gia Thụy vẫn lạnh tanh không màng thế sự nhưng khóe môi lại nhướn lên ngoài tầm kiểm soát, hai tay cũng vô thức trượt xuống đỡ lấy chân cô để chân cô khỏi bị rơi.
Thẩm Gia Thụy vẫn còn nghĩ về tin nhắn thoại của Ngôn Sơ Âm, làm như vô tình nhìn lướt qua cái điện thoại trên bàn, hỏi: “Triệu Tử Phi nói gì với em thế?”
Hồi nãy nhìn thoáng qua điện thoại của cô thì thấy màn hình hiện tên của Triệu Tử Phi và đoạn tin nhắn thoại dài hơn một phút, lòng anh vô cùng buồn bực, Triệu Tử Phi bị gì vậy, hôm qua họ vừa gặp nhau mà, sao hôm nay vẫn lôi kéo bạn gái của anh tám chuyện chứ?
Ngôn Sơ Âm không biết điều mà Thẩm Gia Thụy quan tâm là cô nói chuyện với người khác giới, cứ tưởng anh nghe được cái gì nên mới hỏi hoài như vậy.

Ngôn Sơ Âm nghĩ hiện tại đã có thể tiết lộ việc Mộc Phỉ và Trương Nhiên tham gia chương trình của họ, bây giờ không nói thì lúc phát sóng anh cũng biết thôi, hơn nữa còn có thể thăm dò cảm nghĩ của Thẩm Gia Thụy, chắc là anh cũng bất ngờ việc của Trương Nhiên và Mộc Phỉ nhỉ?
Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm buông lỏng tay ra, ngã ra lưng ghế, thản nhiên nói: “Triệu Tử Phi kể cho em nghe về mấy khách mời hôm qua ấy mà.

Hôm qua xong việc là em về ngay, còn họ thì đi liên hoan.

Anh biết khách mời là ai không?”
“Ai?” Thẩm Gia Thụy phối hợp hỏi lại.
“Người quen cả đấy, là Mộc Phỉ và Trương Nhiên, chắc anh không xa lạ gì đâu nhỉ?” Ngôn Sơ Âm cười nói, nói xong, cô nhìn chằm chằm Thẩm Gia Thụy, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh.
Ngôn Sơ Âm vừa muốn tìm kiếm thái độ mà anh dành cho Mộc Phỉ ở trên gương mặt anh vừa không muốn anh có bất kỳ biểu cảm nào.
Phụ nữ mâu thuẫn vậy đấy.

Ngôn Sơ Âm biết nếu khôn ngoan hơn, cô nên tránh đề cập tới Mộc Phỉ với Thẩm Gia Thụy.

Nếu Thẩm Gia Thụy có phản ứng gì đó cũng chẳng lạ, anh quả thật đã từng thích Mộc Phỉ, thậm chí trong những năm tháng cô không có mặt trong cuộc sống của anh, Mộc Phỉ là người đặc biệt nhất đối với anh, nếu không có cô, có lẽ Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ đã ở bên nhau rồi, bởi lẽ bàn tay của số phận đã sắp đặt hai người họ sẽ là một đôi hạnh phúc.
Dẫu vận mệnh đã đi trượt quỹ đạo nhưng một người đàn ông làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ với người phụ nữ mà anh ta từng rung động?
Những chuyện trong quá khứ, có truy cứu cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Chẳng qua dẫu ngoài miệng Ngôn Sơ Âm luôn thuyết phục mình đừng để ý nhưng thái độ của Trương Nhiên đối với Mộc Phỉ thay đổi quá nhiều khiến cô cũng bị ảnh hưởng đôi chút, sự đề phòng mà cô dành cho Mộc Phỉ đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của cô nữa.
Trong lúc lòng Ngôn Sơ Âm rối như tơ vò, còn chưa kịp hỏi thêm Thẩm Gia Thụy câu nào thì mặt mũi anh đã đen sì.
Ngoài ngạc nhiên ra, mạng tơ trong lòng Ngôn Sơ Âm lại dày thêm, biểu cảm của anh là sao, Mộc Phỉ đắc tội với anh à? Không thể nào, hôm bữa tụ họp, thái độ của Thẩm Gia Thụy đối với Mộc Phỉ vẫn tốt, là điển hình cho trường hợp không thể làm người yêu của nhau thì vẫn có thể là bạn, người đắc tội với anh chắc chắn không phải là Mộc Phỉ.
Ngôn Sơ Âm nhanh chóng nghĩ đến nhân vật quan trọng khác: Trương Nhiên.

Cô hỏi: “Hình như anh không thích Trương Nhiên lắm?”
“Anh phải thích cậu ta sao?” Sắc mặt Thẩm Gia Thụy càng thêm đen.
Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười, nghĩ tới việc mình rối rắm biết bao nhiêu, lo sợ anh vẫn chưa dứt tình với Mộc Phỉ, thậm chí còn đắn đo không biết mình nên so đo tính toán hay cao thượng bỏ qua nhưng tất cả đều là thừa thãi bởi vì sóng não của Thẩm Gia Thụy không cùng tần số với cô, anh không những không nắm bắt trọng điểm giống cô mà còn hờn dỗi vì cô nhắc tới Trương Nhiên?
Xem như báo động được giải trừ, Ngôn Sơ Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cánh tay Thẩm Gia Thụy lắc qua lắc lại, đùa: “Anh còn băn khoăn ba cái chuyện vặt vãnh như chuyện của Trương Nhiên à? Xưa lơ xưa lắc rồi, người ta có đối tượng mới rồi đó.”
Ngôn Sơ Âm nghĩ, lâu nay họ lăn lộn trong giới giải trí, biết rõ tình yêu trong giới mong manh nhường nào, chỉ cần gió thổi qua một cái thôi là gục ngã, thậm chí rất nhiều người dần bị đồng hóa, cho rằng như vậy là quá đỗi bình thường, chỉ có mỗi Thẩm Gia Thụy hệt như thời niên thiếu, tưởng cô có sức hấp dẫn vô địch thiên hạ, đề phòng mọi sinh vật phái nam ở xung quanh cô.
Thú thật, có người luôn nơm nớp lo sợ mình bị cướp mất thì dẫu lạnh lùng đến đâu, bản thân cũng sẽ rung động.
Thẩm Gia Thụy không biết rằng tâm trạng của Ngôn Sơ Âm đột ngột thay đổi, anh chỉ biết tâm trạng của mình cũng nhanh chóng đổi thay, hào hứng hỏi: “Mục tiêu mới của Trương Nhiên là ai?”
Mục tiêu mới? Nói cứ như Trương Nhiên là playboy ấy.

Ngôn Sơ Âm buồn cười, không vạch trần mưu mẹo xấu xa của Thẩm Gia Thụy, “Cậu ta có mục tiêu mới hay không thì em không biết, có điều chắc chắn là không còn ý tứ gì với em nữa.”
Ngôn Sơ Âm nói xong liền thấy Thẩm Gia Thụy mím môi cười, trông khá vui vẻ, cô không kiềm được mà hỏi thêm: “Nếu Trương Nhiên thích Mộc Phỉ, anh nghĩ sao?”
“Mắc mớ gì tới anh?” Thẩm Gia Thụy nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu: “Họ đang đóng phim chung mà, bị thu hút lẫn nhau cũng bình thường thôi.”
Nếu thật như vậy, anh chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng, chúc họ bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Ngôn Sơ Âm nhìn anh, dẫu rất hài lòng về câu trà lời này nhưng vẫn cố bới lông tìm vết: “Ồ, ngay cả Mộc Phỉ đang hợp tác với ai mà anh cũng biết, coi bộ bình thường chú ý tới người ta lắm nhỉ?
Thẩm Gia Thụy còn tủi thân hơn cả Ngôn Sơ Âm: “Chẳng lẽ em không biết vì sao anh lại chú ý tới phim này à?”
Mỗi lần nghĩ tới cái này, Thẩm Gia Thụy cực kỳ đau tim, bạn gái nằm trong lòng mình thì sao chứ, có mấy ai biết? Còn cái phim kia ngay từ đầu đã điên cuồng seeding, bây giờ chuẩn bị công chiếu, lướt Weibo là lại thấy tin tức về phim, tức nhất là còn có kẻ không biết thời thế đứng về phía Chu Cẩn Xuyên, nói cái gì mà tiếc hùi hụi vì Chu Cẩn Xuyên và Ngôn Sơ Âm chia tay, ước gì lúc còn sống có thể nhìn thấy họ tái hợp.

Một đám ngu xuẩn.
Nhưng Thẩm Gia Thụy cũng biết càng gần ngày chiếu phim thì đám ngu xuẩn đó càng đông, trừ khi họ công khai, nếu không đoàn phim còn lâu mới từ bỏ khía cạnh tuyên truyền tốt như vậy.


Có khi vài hôm nữa lại lòi ra “người biết chuyện” kể lể những kỷ niệm ngọt ngào của bạn gái anh và thằng khác, sau đó đám ngu xuẩn lại điên cuồng đòi gặm cơm chó cũng không chừng.

Lăng xê mà, đằng nào chả làm thế.
Bây giờ chỉ mới suy đoán thôi mà Thẩm Gia Thụy đã khó chịu rồi, không biết tới khi nó xảy ra thật thì anh còn đau tim thế nào nữa.
Thấy ai đó lại đen mặt, rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng bắt đầu tự kiểm điểm, quá khứ của cô và Chu Cẩn Xuyên là chuyện mà ai cũng biết, bây giờ cô lại đi so đo với Thẩm Gia Thụy dẫu anh và Mộc Phỉ còn chưa kịp có gì, chẳng công bằng gì cả.

Ngôn Sơ Âm lặng lẽ rút lui, lại ôm cánh tay Thẩm Gia Thụy, nịnh nọt: “Thôi mà, tụi mình đừng nói vụ này nữa ha.”
Thẩm Gia Thụy cao ngạo hừ một tiếng, không nói nữa.
Ngôn Sơ Âm chợt nhớ ra có một thắc mắc vẫn chưa có dịp hỏi Thẩm Gia Thụy, nhân cơ hội này mở lời: “Cái hôm nổ ra scandal của anh và Mộc Phỉ ấy, không phải anh tới nhà Mộc Phỉ mà là tới tìm em?”
Thẩm Gia Thụy lạnh tanh: “Đúng thì sao?”
Ngôn Sơ Âm không sợ vẻ hờ hững của anh, cô nhớ lơ mơ hôm đó hình như đã đưa Trương Nhiên về nhà mình ngủ tạm một đêm vì anh ta uống say, không biết Thẩm Gia Thụy có nhìn thấy hay không.

Ngôn Sơ Âm nhớ khi đó dì Lâm đã nói có chiếc xe lạ đậu trước nhà cô, vì vậy cô hỏi: “Thế sao anh không vào?”
“Anh vào làm gì? Để nhìn em ân cần chăm sóc thằng khác à?” Lúc này, Thẩm Gia Thụy giận thật.

Hồi đó lên cơn xúc động chạy đi tìm cô, kết quả lại thấy cô đưa thằng đàn ông khác về nhà, ấy vậy mà người ta lại hiểu nhầm anh mờ ám với cô gái khác, vô tình che giấu giúp cô và thằng kia, chuyện này một trăm phần trăm là lịch sử đen tối trong cuộc đời của Thẩm Gia Thụy, nhắc tới lần nào nổi điên lần đó…
Thẩm Gia Thụy tức giận rút cánh tay ra khỏi lòng Ngôn Sơ Âm, nghĩ bụng do mình chiều chuộng cô quá nên mới khiến cô có thói quen thích gì nói nấy, ngay cả chuyện mất mặt đó mà cô cũng nói ra?
Ngôn Sơ Âm nhắc tới chuyện cũ không phải để trêu chọc Thẩm Gia Thụy, vô tình làm tổn thương trái tim bé bỏng của anh, cô cũng rất áy náy.

Ngôn Sơ Âm ôm cổ Thẩm Gia Thụy, rối rít nhận lỗi: “Em xin lỗi mà, lúc đó em không biết anh ở bên ngoài, hơn nữa em có muốn đưa Trương Nhiên về nhà mình đâu, cậu ta và Triệu Tử Phi đều say mèm, quản lý của cậu ta lại không tới đón được, vậy nên em và anh Viễn Hàng mới chia nhau đưa họ về, có ai ngờ lúc em đỡ Triệu Tử Phi lên xe thì cậu ta nhất quyết ôm chặt anh Viễn Hàng chứ? Lúc đó muộn lắm rồi, đâu thể nào đôi co với con ma men được, thế là em đành đưa Trương Nhiên về thôi.”
“Hơ hơ.” Cơn giận vừa bị khơi lên khó mà dập tắt, nhưng sau khi nghe Ngôn Sơ Âm giải thích, tâm trạng của Thẩm Gia Thụy đã dịu đi rất nhiều, ít nhất là vì biết tư thế ngồi của Ngôn Sơ Âm hơi khó chịu, anh đã giơ tay ra sau lưng cô.

Tuy nhiên đang giơ lên, Thẩm Gia Thụy lại chầm chậm dời tay xuống.
Ngôn Sơ Âm không để ý tới hành động nhỏ xíu đó, cô gần như dựa nửa người mình vào Thẩm Gia Thụy, ghé vào tai anh cười nói: “Sao lúc đó anh biết em và Trương Nhiên không làm gì?”
Thẩm Gia Thụy nguýt dài, hất đầu qua chỗ khác, dùng cái ót để trả lời cô.
Ngôn Sơ Âm giảo hoạt ôm đầu anh khiến anh không thể không xoay mặt lại.

Thẩm Gia Thụy “bị ép” quay đầu nhìn cô bằng gương mặt cực kỳ phẫn nộ, Ngôn Sơ Âm rướn người hôn nhẹ lên má anh, dài giọng: “Anh không nói thì em sẽ cho rằng anh đã hiểu nhầm đó nhé, thảo nào trước kia cứ nhằm vào Trương Nhiên.”
“Anh mà phải nhằm vào cậu ta á?” Thẩm Gia Thụy cười lạnh lẽo: “Sáng hôm sau lúc cậu ta ra khỏi nhà em, thấy tầng hai không sáng đèn là biết ngay cậu ta chẳng là cọng hành cọng hẹ gì hết, anh nhằm vào kẻ qua đường làm gì?”
Hóa ra Thẩm Gia Thụy thực sự chờ trước nhà cô tới tận hôm sau? Ngôn Sơ Âm giật mình, nhưng vì biết hiện tại anh đang giận nên cô không hỏi thêm nữa, chỉ cần biết anh không hiểu nhầm cô và Trương Nhiên là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Ngôn Sơ Âm bưng mặt Thẩm Gia Thụy, chòng ghẹo: “Ui chao, đừng có làm mặt lạnh nữa mà, chuyện xưa lắm rồi…”
Thẩm Gia Thụy lạnh lùng đáp: “Người lôi chuyện cũ ra là em.”
“Vâng vâng vâng, là lỗi của em.” Ngôn Sơ Âm kiên nhẫn dỗ dành hoàng tử bé, học hỏi cách Thẩm Gia Thụy dỗ cô, vừa hôn vừa dỗ: “Cục cưng ơi, đừng giận nữa mà…”
Thẩm Gia Thụy: (︶︹︺)

Ngôn Sơ Âm tiếp tục hôn, bờ môi cô lướt từ trán xuống môi anh: “Tiểu tâm can ơi? Tiểu bảo bối à?”
Được người yêu dỗ dành như vậy, dẫu cơn giận ngút trời đến mấy cũng sẽ tiêu tan, lúc môi cô sắp rời khỏi môi anh, Thẩm Gia Thụy bỗng siết chặt eo cô, rướn đầu tới, biến nụ hôn phớt thành nụ hôn sâu.
“Ưm…” Ngôn Sơ Âm phối hợp với anh vài giây, sau đó hơi ngẩng đầu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhoẻn môi cười nhẹ: “Không giận nữa à?”
Thẩm Gia Thụy không trả lời, định sáp lại hôn tiếp.

Ngôn Sơ Âm không vui vì không nhận được câu trả lời, một chân đặt trên người anh dần di chuyển lên trên, lòng bàn chân áp vào ngực anh, đồng thời ngăn chặn hành động của anh.
Ngôn Sơ Âm ung dung tựa người vào lưng ghế, nhướn mày chờ anh trả lời.
Thẩm Gia Thụy nhướn môi, toàn thân trở nên hào hứng, đặt tay trái của mình lên ống chân mềm mại của người trước mặt, bàn tay lướt nhẹ từ đầu gối tới mắt cá chân của cô, sau đó nắm lấy cổ chân cô rồi kéo nhẹ, đồng thời bàn tay phải đặt sau lưng lướt nhẹ xuống hông cô, sau đó dùng một tay nhấc cô ngồi lên đùi mình.
Một giây sau, Thẩm Gia Thụy được hôn lên đôi môi đỏ mọng ở trước mắt theo ý muốn.
Ngôn Sơ Âm thầm than không hổ là dân điêu luyện, động tác thành thạo quá thể đấy, nhưng cô cũng không phản kháng nữa, tự điều chỉnh tư thế cho thoải mái, xoạc chân ngồi trên đùi anh, không ngừng làm nụ hôn thêm sâu.
Trong lúc hôn, tay Thẩm Gia Thụy không chịu để yên, ban đầu bàn tay nóng hổi của anh đặt trên mông cô, lúc nhiệt độ của hai người tăng lên, tay Thẩm Gia Thụy liên tục vuốt ve cặp mông săn chắc, sau cùng vẫn không thỏa mãn, tay anh mon men theo làn váy của cô.
Cũng may Ngôn Sơ Âm vẫn chưa đến mức mụ mị đầu óc, cô vẫn nhớ mình chỉ mặc mỗi cái váy và họ đang ở ngoài ban công, ai biết ở tòa đối diện có kẻ biến thái nào cầm ống nhìn nhìn lén không? Ngôn Sơ Âm đánh mạnh vào tay Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy thử hai lần đều thất bại, bèn chuyển hướng tấn công ra phía trước.

Ngôn Sơ Âm mặc váy thun cổ nhỏ, chất lượng vải rất tốt nên rất khó để Thẩm Gia Thụy luồn tay qua cổ áo cô.
Thất bại nối tiếp thất bại, Thẩm Gia Thụy bèn từ bỏ, anh quay lại với đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, hơi thở đứt quãng: “Vào phòng ngủ nhé?”
Ngôn Sơ Âm dẩu môi, còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của cô reo chuông.

Cô định xoay người lấy điện thoại thì Thẩm Gia Thụy đã ỷ có tay dài lấy giùm cô, thấy người gọi đến, cả hai đều sửng sốt: “Tổng giám đốc Thiệu gọi em để làm gì?”
Thẩm Gia Thụy lắc đầu, anh cũng không biết, nhưng nghĩ chắc không có chuyện gì to tát nên định không nghe điện thoại, hai người đang nồng nhiệt mà, còn điện thoại thì lúc nào nghe mà chả được.
Ngôn Sơ Âm không chịu, ngay lúc Thẩm Gia Thụy chuẩn bị nhấn từ chối cuộc gọi, cô giật lấy điện thoại, ổn định hơi thở rồi vừa nhấn nút nghe máy vừa định trườn xuống khỏi đùi Thẩm Gia Thụy nhưng bị Thẩm Gia Thụy ôm chặt eo lại, Ngôn Sơ Âm đành từ bỏ, dựa đầu vào vai anh, nói vào điện thoại: “Thiệu ca ạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Âm Âm.” Giọng Thiệu Uyên Minh tỏ ra rất nghiêm trọng, không hỏi cô có đang ở với Thẩm Gia Thụy không mà nói thẳng: “Em đưa điện thoại cho A Thụy.”
Ngôn Sơ Âm sửng sốt, trực giác mách bảo có chuyện không hay, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy.
Vì hai người quá sát nhau nên Thẩm Gia Thụy nghe rõ ràng những gì Thiệu Uyên Minh nói, một tay vỗ về lưng cô một tay nhận lấy điện thoại: “Thiệu ca, em ở đây.”
“Anhkhông hỏi cậu ở đâu!” Lúc nói chuyện với Ngôn Sơ Âm, Thiệu Uyên Minh còn cố nén giận, bây giờ vừa nghe thấy giọng Thẩm Gia Thụy, anh ta lập tức biến thành ngọn núi lửa: “Cậu đói khát vừa thôi, livestream đó, mấy triệu cư dân mạng đều đang xem hai đứa đó, nếu anh không gọi điện, có phải hai đứa định đóng phim con heo trước mặt bàn dân thiên hạ không hả?”
“Sao không kéo rèm lại? Muốn làm gì sao không về phòng ngủ!!” Càng nói, Thiệu Uyên Minh càng gào to, anh ta quả thực không dám nghĩ nếu nhân viên không kịp phát hiện màn livestream này thì kết cục sẽ ra sao.
Anh ta có thể thông cảm rằng đôi tình nhân mới yêu nhau kiềm lòng không đậu, một khi quan hệ đã tiến tới bước đó thì sẽ có những lúc mất kiểm soát như làm chuyện ấy ở ban công, không ai có xen vào, cũng chẳng có ai quay lén, nhưng hai đứa nó là người nổi tiếng, sao có thể không chú ý tới trường hợp chứ? Chỉ kéo cái rèm lại thôi mà cũng không được?
Thiệu Uyên Minh nghĩ bụng nếu mình ở Bắc Kinh, chắc chắn sẽ bổ đầu Thẩm Gia Thụy ra để xem bên trong có gì.

Lăn lộn trong giới bao lâu nay chẳng lẽ lại lăn vào bụng chó luôn rồi? Nói cậu ta óc heo là quá sỉ nhục con heo!
Tuy Thiệu Uyên Minh nói không đầu không đuôi nhưng cặp tình nhân hiểu ngay vấn đề: Có người quay lén họ!
Ngôn Sơ Âm lập tức trượt khỏi chân Thẩm Gia Thụy, đang định tìm xem kẻ quay lén núp ở đâu thì Thẩm Gia Thụy cũng đứng lên, kéo cô đi vào phòng khách, hạ rèm ngoài ban công rồi mới nói vào điện thoại: “Thiệu ca, địa chỉ nhà bọn em luôn được giữ bí mật mà, là ai đã tiết lộ? Sao lại trùng hợp quay lén vào lúc này? Cao vậy mà họ cũng quay được?”
“Ha ha, đúng là trùng hợp đấy.” Thiệu Uyên Minh cười lạnh, biết họ đã tém tém lại, anh ta an tâm, lạnh lùng buông câu “Tự lên mạng xem đi” rồi cúp máy, hiện tại anh ta có việc quan trọng cần giải quyết hơn là tốn thời gian mắng cái thằng óc heo này, ví dụ như trợ lý đã triệu tập khẩn cấp bộ phận truyền thông tới phòng họp và đang chờ anh ta đến chủ trì cuộc họp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.