Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Giáo Bá – Chương 17
Cả người Uông Học Hoa đều sững sờ tại chỗ.
Cho nên vừa nghe được tiếng mở cửa ở phía sau thì nước mắt nước mũi đã ào ào chảy ra, còn nghĩ rằng là thầy cô, quay đầu lại kêu một tiếng: “Cứu —-“
Nhìn thấy là Ngu Trà thì chữ “mạng” đã nằm lại ngay trong cổ họng.
Cậu ta cảm thấy ai cũng có thể cứu cậu ta, dường như chỉ có Ngu Trà là không khả quan cho lắm vì dù sao thì việc này vốn là cậu ta đã bẫy cô.
Thật ra cậu ta không có ấn tượng gì với Ngu Trà nhưng cho đến tận ngày hôm qua nhìn thấy mấy bức ảnh kia trên Weibo, dáng vẻ xinh đẹp kia nhanh chóng đã khơi gợi lên ý nghĩ này của cậu ta.
Cho nên khi Uông Học Hoa nghe đến đánh cược thì biết thời biết thế. Theo như cậu ta biết, Ngu Trà chưa yêu đương lần nào, theo đuổi một cô gái thanh thuần như vậy, nhất định sẽ rất dễ đuổi theo.
Kết quả là bị vả mặt.
Ngu Trà cũng không thèm nhìn cậu ta, trực tiếp đóng cửa lại, giọng nói cũng mềm mại, “Hôm nay thầy giáo có nói gì không vậy?”
Người cô hỏi chính là Lục Dĩ Hoài.
Uông Học Hoa lại bắt đầu khóc ròng, mới vừa bị mất hai cái răng nên lúc nói chuyện liền bị đớt, mơ hồ liên tục nói lời xin lỗi rồi bị Tần Du ấn xuống một cái, nói hết toàn bộ chuyện mình từng làm ra.
Lúc này Ngu Trà mới biết cậu ta ghê tởm đến như vậy.
Lục Dĩ Hoài tựa vào ghế rồi nhìn về phía Ngu Trà, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Cậu nghĩ nên xử lý thế nào?”
Sao lại hỏi cô?
Ngu Trà sửng sốt một chút, chưa nghĩ thông suốt nhưng vẫn đáp: “Xoá mấy ảnh chụp lén kia đi rồi công khai xin lỗi với các bạn nữ trong trường.”
“Chủ ý này hay đó nha.” Tần Du nhanh chóng nói.
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt liếc cậu một cái.
Tần Du nhanh miệng khen ngợi: “Đều là nhờ chị dâu nhỏ thông minh. Tô Ngọc, cậu ghi âm được chưa?”
Tô Ngọc lắc lắc di động, “Xong rồi.”
Chỉ cần tung đoạn tự bạch của Uông Học Hoa ra ngoài là được, đến lúc đó cả trường đều biết, xem như là báo ứng cho những việc mà cậu ta đã từng làm.
Trước mắt Uông Học Hoa tối sầm lại, căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ ghi âm lại, nghĩ đến cảnh tượng của ngày sau thì chỉ muốn ngất xỉu ngay.
Tần Du trực tiếp ném cậu ta ở lại phòng học.
Ngu Trà gửi hai tin nhắn cho Lâm Thu Thu và Thượng Thần, bảo các cô về nhà sớm một chút, không cần phải đợi cô.
Thấy cô không có chuyện gì, lúc này Lâm Thu Thu mới đồng ý.
Nếu như không có kinh nghiệm của đời trước, e là khi nhìn thấy cảnh này Ngu Trà sẽ cho rằng Lục Dĩ Hoài đang ức hiếp bạn học.
Cho nên mới nói đời trước tầm mắt của cô quá hẹp.
Sau khi ra khỏi lớp học, Ngu Trà chủ động đẩy xe lăn cho Lục Dĩ Hoài. Kỳ thật thì cũng không cần đẩy bởi vì nó là xe lăn tự động.
Hai người Tần Du và Tô Ngọc đi ở phía sau, cực kỳ biết ý mà đi chậm một đoạn dài để cho hai người bọn họ đi riêng.
Đêm mùa hè, trong sân trường có chút man mát.
Tóc đen của người thiếu niên ngồi trên xe lăn bị gió thổi lên, có chút hỗn độn nhưng lại đẹp, bàn tay phải đặt trên tay vịn thon dài đẹp đẽ, rất khó để tưởng tượng ra được có bao nhiêu sức mạnh.
Ngu Trà lấy lại tinh thần, mềm giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Vốn cô nghĩ rằng Lục Dĩ Hoài sẽ không để ý đến cô, kết quả không nghĩ đến anh nhàn nhạt ừ một tiếng, “Định cảm ơn thế nào?”
Ngu Trà suy nghĩ một chút, “Mời cậu ăn cơm được không?”
Thật sự cô không biết phải đưa cái gì, Lục Dĩ Hoài là thiếu gia nhà giàu, cái gì cũng không thiếu. Riêng bản thân cô cũng không có bao nhiêu tiền, phần lớn đều là học bổng.
“Chậc.”
Ngu Trà có chút ngượng ngùng, còn chưa có phản ứng lại thì tay đã bị anh nắm lấy, cả người bị kéo lên phía trước rồi cứ như vậy mà ngã vào lòng anh.
Dưới người cô là hai chân của Lục Dĩ Hoài.
Người thiếu niên có gương mặt thanh tuyển đẹp trai cách cô chỉ có mấy cen-ti-mét, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có một mình cô nghe thấy: “Cậu đang chăm sóc ăn mày đấy à?”
Gió cuốn mùi hương của hai người quanh quẩn nơi chóp mũi.
Gò má Ngu Trà nóng lên, cơ hồ như không thở nổi lại không hề chớp mắt, tựa như cô đã biến thành một con rối.
Một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Lục Dĩ Hoài cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vân vê mái tóc dài của cô, “Cậu muốn biết thì tự mình nghĩ đi.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Cái anh muốn còn nhiều hơn thế nữa.
Sau khi trở về nhà họ Lục thì Ngu Trà liền nhanh chóng chui vào phòng của mình, căn bản là cô không biết làm sao để đối mặt với Lục Dĩ Hoài cho nên dứt khoát trốn ở trong phòng không đi ra.
Hôm sau đoạn ghi âm lời tự bạch của Uông Học Hoa được phơi bày lên Tieba và Weibo, trên Tieba của trường học cũng xuất hiện từng cái từng cái bài đăng liên quan đến việc này.
Tần Du và Tô Ngọc không đăng ảnh lên bởi vì nếu những bức ảnh kia được tung ra thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến các bạn nữ vô tội khác, cho nên đã trực tiếp thẳng tay xoá rồi.
Hơn nữa là lời tự bạch của Uông Học Hoa thêm vào đó là một ít bạn nữ phát hiện người chụp lén là cậu ta đều nặc danh ra sức lên án.
Càng ngày càng kịch liệt.
Bởi vì phụ huynh và học sinh cùng nhau tạo áp lực, trường học không thể không mở hội nghị toàn trường để thông báo việc này.
Buổi chiều mấy ngày sau, toàn bộ thầy cô và học sinh của trường nhất định phải lên hội trường để họp.
Bởi vì lúc đi vào không có xếp hàng cho nên bọn Thượng Thần vừa đến hội trường thì thấy được mọi người đang vây quanh mấy người Ngu Minh Nhã.
Ngu Minh Nhã mặc một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu ở bên ngoài, bên trong có thể là một cái váy liền áo đơn giản lộ ra một nửa chân, thậm chí tóc cũng đã duỗi thẳng ra, không giống với tóc xoăn thời thượng của lúc trước nữa.
“Sao hôm nay Ngu Minh Nhã lại xinh đẹp đến thế.”
“Không nghĩ đến ở bên ngoài cậu ấy cũng đẹp đến vậy, quả nhiên là nữ thần của vườn trường.”
“Không cần nói nữa, lần này bỏ phiếu bầu cho hoa khôi của trường tớ sẽ bình chọn cho cậu ấy, để xem kết quả sẽ là ai.”
“…”
“Cậu ta lại mặc áo khoác đồng phục.” Lâm Thu Thu không nhịn được nói: “Đang giữa hè mà mặc hai cái áo thì không thấy nóng à?”
Thượng Thần nói: “Mấy ngày nay Ngu Minh Nhã với bọn chị em của mình không có mặc đồng phục, ngày nào cũng như thế thì xem ra hẳn là có vấn đề.”
Vừa lúc quay đầu lại, Ngu Minh Nhã cũng nhìn thấy các cô đứng cạnh Ngu Trà thì lập tức nâng cằm, dáng vẻ rất cao ngạo.
Ngu Trà cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Nhìn thấy gương mặt tươi đẹp kia, cả hàm răng Ngu Minh Nhã đều đau, ngay cả bạn học ở bên cạnh gọi cô ta cũng không nghe thấy.
Chuyện lần trước Lục Dĩ Hoài ra mặt vì nó, tuy rằng bên ngoài rất ít người bàn tán việc này nhưng trên thực tế đã ngầm truyền ầm lên rồi.
Trước đây Lục Dĩ Hoài chưa từng làm cái gì vì một cô gái.
Lần này lại phá lệ.
“Minh Nhã đau quá, cậu đang làm gì vậy?” Đột nhiên có bạn nữ kinh ngạc thốt lên.
Ngu Minh Nhã thở ra một hơi, nới lỏng ngón tay ra, “Xin lỗi, tớ vừa nghĩ đến ác mộng tối hôm qua nên có chút sợ hãi.”
“Không có gì…” Cô gái xoa xoa cánh tay bị Ngu Minh Nhã bấm cho đỏ của mình. Tuy rằng là nghe giải thích như thế nhưng vẫn cảm thấy oan ức.
Ban ngày ban mặt mà còn sợ ác mộng rồi còn bấm người khác.
“Để tớ tới xem thử.” Thượng Thần suy đoán nói: “Chẳng lẽ là có anh chàng đẹp trai nào sắp chuyển đến đây ư?”
Lâm Thu Thu gõ chữ bùm bùm trên màn hình di động, “Tớ hỏi một chút.”
Cô luôn linh thông tin tức vì cô tham gia mấy cái diễn đàn lớn, số lượng người trong mỗi diễn đàn cũng không giống nhau, ngay cả diễn đàn cán bộ lớp bên cạnh cô cũng trà trộn vào.
Sau đó có một tên con trai bỉ ổi gửi ảnh của các cô gái, cô mắng chửi với cậu ta rồi sau đó rời khỏi cái diễn đàn đó.
“Hỏi được rồi.”
Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói.
Thượng Thần là người tò mò nhất, hạ giọng nói: “Là chuyện gì?”
Lâm Thu Thu tắt di động rồi nói: “Chính là mấy ngày nay, đạo diễn Vương Thành Thuận sẽ đến đây tuyển chọn diễn viên, được tuyển là có thể đi đóng phim, hơn nữa còn được đề cử đến trường học khác.”
Hai năm qua Vương Thành Thuận là đạo diễn mới có triển vọng của giới, tuy rằng có một bộ phim không lấy được giải thưởng nhưng lại được đề cử vào danh sách các giải thưởng lớn.
Hơn nữa ông có một thói quen là mỗi lần chọn diễn viên thì ông đều tự mình đi chọn, rất thích dùng người mới, tốt nhất là chưa có bị giới giải trí mài giũa.
Nhất Trung cũng có học sinh lớp nghệ thuật, tuy không nhiều bằng lớp bình thường nhưng kết quả học tập cũng tốt. Nên đối với chuyện như vậy thì đương nhiên là trường rất hoan nghênh.
Nếu có thể tạo ra một học sinh diễn viên đạt được nhiều giải thưởng lớn ở quốc tế, Nhất Trung cũng có thể được lãnh đạo cục giáo dục khen ngợi thậm chí còn có thể giảm tiền học xuống.
Tuy rằng không để lộ ra tên bộ phim mới nhưng bên truyền thông đã tiết lộ một chút chi tiết nhỏ, bây giờ đều có thể tìm kiếm trên mạng.
Thượng Thần trố mắt ngoác mồm: “Không phải là cậu ta sẽ đi tham gia tuyển chọn đấy chứ?”
“Cũng có thể nha.” Lâm Thu Thu nói: “Chuyện quan trọng mà tớ có thể hỏi trong khoảng thời gian này là chuyện này đây, Trà Trà cậu nói thử xem?”
Ngu Trà mím môi cười, “Có thể là vậy.”
Trên thực tế không phải là có thể mà là nhất định.
Đời trước cũng xảy ra chuyện này, Ngu Minh Nhã và đoàn chị em cùng nhau đến lớp nghệ thuật tham gia tuyển chọn diễn viên.
Cuối cùng là một học sinh lớp nghệ thuật được chọn, Ngu Minh Nhã còn cực kỳ tức giận, ở nhà hùng hùng hổ hổ và cũng nguyền rủa học sinh lớp nghệ thuật kia.
Lúc đó liên tục mấy ngày, Ngu Minh Nhã(*) cũng không có sắc mặt tốt.
(*) Chỗ này tác giả viết là Ngu Trà, mình thấy nó không hợp lý nên để thành Ngu Minh Nhã, nếu có sai sót thì mình sẽ chỉnh lại.
Sau đó bởi vì học sinh lớp nghệ thuật kia bất ngờ bị thương nên không tham gia đóng phim, cuối cũng đạo diễn lại đi đến trường học ở thành phố bên cạnh chọn một diễn viên khác.
Việc này còn được lên cả hot search của Weibo.
“Minh Nhã, tớ cũng định mặc cái váy này đây.” Khương Như Thiến và Ngu Minh Nhã đi song song với nhau, “Hai ngày nữa là có thể mặc được rồi.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Ngu Minh Nhã đã trở nên khó xem.
Mọi người thường nói không xấu hổ khi mặc đụng hàng, người nào xấu người nào đáng sợ. Nhưng cậu ta biết cô ta mua cái váy này rồi mà vẫn mua giống với cô ta là có ý gì.
“Ừ, lần trước mua cũng không ít.” Ngu Minh Nhã đã khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, “Có điều tớ mặc cái váy này thấy không thoải mái cho lắm.”
Khương Như Thiến nói: “Nhãn hiệu này nổi tiếng về trang phục thoải mái đó nha.”
“Có thể là làn da của tớ nhạy cảm quá.” Ngu Minh Nhã lộ ra một nụ cười phiền não, “Các cậu cũng biết tớ thường xuyên không cẩn thận da cũng sẽ bị đỏ lên, cho nên mặc một lần không thoải mái thì mấy lần sau sẽ khó mặc được.”
Khương Như Thiến đăm chiêu rồi cười nói: “Vừa lúc tớ không cần lo lắng bị đụng hàng với cậu.”
Suýt chút nữa Ngu Minh Nhã đã không nhịn được mà cười khẩy.
Cái váy này là cô ta đã nhìn trúng từ lâu, cũng đợi không kịp được tung ra thị trường trong nước nên nhờ người mua từ nước ngoài về, lúc đó sẽ là người đầu tiên mặc được nó.
Cả ngày hôm nay cô ta không có mặc đồng phục nên nhận được ánh mắt kinh diễm ước ao của tất cả mọi người. Điều đó làm cho cô ta vô cùng vui vẻ vì cô ta thích nhất là loại cảm giác mình đều ở trong mắt của tất cả mọi người.
Ai biết còn có chuyện như vậy, làm sao lại không hiểu bọn họ nói cái gì.
Ngu Minh Nhã không vui vẻ gì nhưng bởi vì hình ảnh của mình, không thể vô duyên vô cớ tức giận nên chỉ có thể tự mình kìm nén.
Bọn họ đi tới liền thấy được Ngu Trà ở phía trước.
Trương Tuyết nghe được nội dung các cô đang thảo luận, “Ồ, Minh Nhã, em gái cậu đang thảo luận chuyện đạo diễn Vương Thành Thuận tuyển chọn diễn viên kìa, không lẽ là đi tham gia?”
Gần đây chuyện này đều được truyền ra trong vòng tròn nhỏ.
Ngu Minh Nhã còn chưa nói cho bất kỳ ai về việc cô ta muốn tham gia tuyển chọn, cô ta chuẩn bị để sau khi tuyển chọn xong mới công bố, tất nhiên đến lúc đó những người khác sẽ kinh ngạc.
Nghe nói vậy trong lòng cô ta hồi hộp một chút.
Bây giờ nhan sắc của Ngu Trà đã nẩy nở ra, không kém với cô ta chút nào. Nếu như nó cũng tham gia thì tất nhiên là đối thủ mạnh của cô ta rồi.
Ngu Minh Nhã bình tĩnh nói: “Có thể là vậy.”
Khương Như Thiến gật gù, “Em gái của cậu thích náo động như thế, đi tham gia cũng là điều bình thường, đến lúc đạo diễn gặp được bọn chị em các cậu thì nhất định sẽ chọn các cậu thôi.”
Ngu Minh Nhã thở dài, “Em gái tớ nhỏ hơn tớ một chút, trước đây cũng thích so đo với tớ, có thể là vì thấy bộ phim trước của tớ nổi tiếng đi.”
Cô ta vừa nói như thế, mấy người xung quanh đều nhớ đến chuyện của mấy ngày nay.
Weibo của Ngu Trà có một đợt mưa máu gió tanh cả buổi trưa, lúc tối lại xảy ra chuyện lớn ở trường như thế, có thể thấy được là không yên phận chút nào.
Trương Tuyết nói: “Cậu là nữ thần của vườn trường, cậu ta đố kị cũng là điều bình thường.”
Mấy cô gái đều cười lên, khen hôm nay cô ta trang điểm rất đẹp, còn nói là cô ta tham gia tuyển chọn nhất định sẽ thành công.
Lúc bọn họ đi ngang qua Ngu Trà, Trương Tuyết còn châm biếm nhìn Ngu Trà, “Không phải là người nào cũng đều có thể được đại đạo diễn coi trọng.”
Ngu Trà nhìn sang, rất nhanh đã hiểu được.
Cô nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng rồi trả lời vấn đề vừa rồi của Lâm Thu Thu: “Nghe nói Vương Thành Thuận chỉ thích người không quá diễn thôi.”
Nghe vậy, Ngu Minh Nhã liền ngừng lại.
Cô ta cởi áo khoác đồng phục ra, một cái váy liền áo ôm sát eo, “Em gái, em muốn tham gia thì có thể nói với chị, chị có thể dạy em một ít chuyện trong giới giải trí, miễn cho em làm sai khiến cho người ta tức giận.”
Bọn chị em ở phía sau Ngu Minh Nhã bắt đầu nói chuyện —–
“Minh Nhã cậu đừng hào phóng như vậy.”
“Nhất định em gái cậu sẽ không cảm động đâu, làm vậy thật phí thời gian cho cậu.”
“Không cần.” Ngu Trà cười nhạt rồi lại làm vẻ mặt nghi hoặc: “Đúng rồi chị, váy này chị mua size nhỏ phải không?”
“Cái gì?” Ngu Minh Nhã kinh ngạc.
Ngu Trà cười nhẹ, không tiếp tục nói nữa mà vòng qua cô ta đi với bọn Lâm Thu Thu đến chỗ của lớp mình.
“Em gái cậu nói vậy là có ý gì?”
Khương Như Thiến chầm chậm nói: “Chắc là cậu ta nói… Minh Nhã, gần đây cậu có thấy mình mập lên một chút không?”
Ngu Minh Nhã sững sờ tại chỗ rồi lấy tay sờ hông của mình.
Sau khi hội nghị bắt đầu, tiếng bàn luận nhỏ dần, hiệu trưởng nói một chút chuyện trên Tieba: “… Sau khi điều tra, đoạn ghi âm là thật.”
Có người chú ý trên sân khấu có thêm một người hơi mập nhưng nghĩ rằng là lãnh đạo mới đến nên không để ý nhiều.
Dù sao đạo diễn cũng không có độ nổi tiếng bằng các ngôi sao màn bạc.
Chỉ có một ít người biết, trong đó có Ngu Minh Nhã. Ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn Vương Thành Thuận, giống như là bắt buộc cô ta phải là nhân vật chính trong phim của ông.
“… Xét thấy việc này ảnh hưởng rất lớn và đồng thời gây tổn thương cho trò ấy, cho nên trường quyết định thôi học cho bạn học Uông Học Hoa với những gì mà trò ấy đã làm, hi vọng mọi người lấy đó làm ví dụ điển hình…”
Uông Học Hoa đã trực tiếp bị đuổi học rồi.
Kết quả như vậy khiến người ta khá hài lòng, hơn nữa không công bố bức ảnh cho nên các cô gái không có bị tổn hại danh dự, cực kỳ thoả mãn với kết quả này.
“Người như thế mà xử lý bằng việc đuổi học, thật là độc ác.”
“Các thầy cũng không nói đến chuyện xảy ra vào hôm qua, xem ra cũng biết là tình huống gì rồi.”
“Hoá ra Uông Học Hoa là người như vậy, Lục Dĩ Hoài cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân, không hổ danh là nam thần vườn trường, thật sự trước đây tớ đã nhìn lầm.”
Mấy ngày nay Uông Học Hoa cũng không đi học, mọi người còn nghĩ rằng cậu ta ở nhà dưỡng thương, không ngờ là đã bị xử lý vậy rồi.
Vừa kết thúc hội nghị, học sinh đều lục tục đi về.
Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng tắt micro rồi quay người nói với người bên cạnh: “Đạo diễn Vương, vừa nãy ở bên phải… là lớp nghệ thuật của trường chúng tôi, đều là học sinh chăm chỉ xuất sắc, không biết ông đã vừa ý ứng viên nào chưa?”
Vương Thành Thuận nhớ lại một chút.
Xác thực là ông nhìn trúng một cô gái, nhan sắc rất đẹp, nhìn rất mềm mại nhưng ông có thể nhìn ra trên người cô gái này mang theo một sự dẻo dai.
Vương Thành Thuận chỉ về một hướng, bên đó còn chưa có học sinh về hết, hỏi: “Vừa nãy nơi đó là lớp nào?”
Thầy hiệu trưởng nhìnsang, “Ở đó là lớp năm.”