Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Anh – Chương 86
“Gì vậy, cứ tha cho nó thế à?”
Trần Đông nén giận, cầm bình nước quăng thẳng vào thùng rác, kêu mạnh một tiếng.
Cậu nghĩ cỡ nào cũng phải đánh một trận, hôm nay còn cố ý mặc đồ thể thao rộng để chờ vận may, kết quả là chỉ đạp một cước rồi thôi.
Đây vốn không phải phong cách của bọn họ!
Tư Trạm chậm rãi mở vòi rửa tay, giặt khăn, lau sạch sẽ sau đó chỉnh lại áo khoác.
“Chó gấp sẽ phải nhảy tường, huống chi Trương Thuần Trạch là loại có thù sẽ báo.”
Trần Đông cười ha hả: “Tao sợ nó chắc? Lần tới tao sẽ giết nó!”
Tư Trạm ho nhẹ, lườm Trần Đông: “Mày nghĩ kéo bè kéo lũ đến đánh nhau như Trần Khải Khiếu thật à? “
Trần Đông không rõ, gãi đầu: “Nhắc tới Trần Khải Khiếu làm gì, nó còn tởm hơn Trần Khải Khiếu nhiều! “
“Trần Khải Khiếu là tên lưu manh, thích thu phục, không phục nó sẽ đánh tiếp.
Còn Mạnh Tĩnh Nông và Trương Thuần Trạch là 2 đứa xảo quyệt.
Thà tao để nó áy náy với anh Phương Hi còn hơn phải đối phó với mấy đứa đâm sau lưng.” Tư Trạm còn giận, đẩy đầu Trần Đông nói: “Đcm mày đã tự lập nghiệp rồi thì động não giùm cái đi, đẩy Trương Thuần Trạch về phe Mạnh Tĩnh Nông thì có lợi gì?”
Trần Đông nhếch môi: “OK OK, nghe mày tất, may là không có việc gì, chú Dương giúp đỡ mày, vậy em gái tao bên kia… ” Trần Đông nói đến đây thì kìm lại.
Tư Trạm cười nói: “Đúng vậy, giờ mới thấy Đổng Thành có ích.”
Trần Đông sợ hắn phiền lòng nên đổi chủ đề: “Đừng nghĩ mấy cái này nữa, kiếm gì chơi xả stress đi?”
Xì.
Tư Trạm híp mắt nhìn Trần Đông, gõ đồng hồ: “Mấy giờ rồi, không đi học à?”
Trần Đông tức thì đau khổ, than thở nói: “Anh hai à, tao thấy mày bị em gái tao bỏ bùa rồi, tao sợ ngày nào đó thấy mày phát biểu dưới cờ đấy.”
Tư Trạm cười, đạp nhẹ cậu một cước, thấp giọng nói: “Cút.”
Sau đó họ đón xe về Thịnh Hoa, cổng trường chỉ hé một đường nhỏ, không thể vào được.
Bảo vệ nhìn thấy hai cậu học sinh đứng ở cửa thì chau mày, từ phòng quan sát nói vọng ra: “Này, hai cậu làm gì đấy?”
Trần Đông nhìn Tư Trạm, Tư Trạm đứng yên không nói gì.
Thịnh Hoa khó nhằng nhất là bảo vệ canh cổng, muốn mở cửa vào trường còn khó hơn lên trời.
Ngay cả học sinh đến trường tự học vào cuối tuần cũng bị đuổi không thương tiếc.
Trần Đông cười nói: “Tụi cháu ra ngoài đặt tài liệu cho cả lớp, ở thư viện kế bên trường đó, dạo này lớp nào cũng đi đặt mà? “
Cậu chỉ bịa thôi, tài liệu của trường đều là do các chủ nhiệm lớp thống nhất đặt, không có chuyện cho học sinh đi như thế.
Cậu nghĩ bảo vệ chắc không biết chuyện này nên mới dám nói.
Quả nhiên bảo vệ nhíu mày, nghi ngờ nhìn cậu ta: “Đặt tài liệu à? Thế đơn xin nghỉ đâu? “
Trần Đông mở to mắt: “Ấy, đơn xin nghỉ gì ạ, thầy đâu có đưa cho tụi cháu!”
Bảo vệ nhìn vẻ ngoài mồm mép của cậu ta, trong lòng nửa tin nửa ngờ: “Thế giáo viên mấy cậu là ai, cho tôi số điện thoại.”
Mắt Trần Đông sáng lên, đẩy Tư Trạm: “Ê, mày nhớ số thầy không?”
Tư Trạm lắc đầu vì thật tình không biết, ai rảnh tự dưng đi nhớ số giáo viên làm gì.
Trần Đông vô tội trước cái trừng mắt của bác bảo vệ: “Học sinh bọn cháu không có điện thoại nên không nhớ số của thầy.”
Bảo vệ đã đoán được chiêu này, cười lạnh, từ cửa sổ đưa ra cuốn tập: “Không biết, cậu mau nói đi, ở đây tôi có thông tin hết.
“
Trần Đông cứng họng, mắt đảo liên hồi, sững sờ không nghĩ được biện pháp gì.
Tư Trạm ho một tiếng rồi nói: “Quý Nhược Thừa.”
Trần Đông lén hít thật sâu.
Được lắm, thằng này dám khai thầy Quý ra gánh.
Cậu nhanh chóng nhìn Tư Trạm, Tư Trạm cũng liếc lại.
Bảo vệ đơ người, hoài nghi mở sổ ra.
Ai cũng biết Quý Nhược Thừa là con trai hiệu trưởng, dù sao vì việc này mà làm phiền người ta, trong lòng ông vẫn thấy e ngại.
Nhưng lời đã nói ra, đâu thể cho tụi nó vào như thế được.
Ông dùng người chặn cổng lại, lấy máy bàn bấm số, rồi kéo điện thoại từ cửa sổ ra gọi cho Quý Nhược Thừa.
Điện thoại vang lên, đầu bên kia nhận ngay.
“Xin chào.”
Cho dù không thể nhìn thấy người, nhưng qua giọng nói nho nhã vẫn có thể thấy được con người phong độ của Quý Nhược Thừa.
Bảo vệ cẩn thận nói: “À… thầy Quý phải không, tôi là bảo vệ, ở đây có hai cậu học sinh nói là đi mua tài liệu nhưng lại không có giấy phép xin nghỉ…”
Quý Nhược Thừa từ tốn hỏi: “Tên gì ạ?”
Bảo vệ nhìn Trần Đông: “Hai đứa tên gì?”
Trần Đông vội nói vọng vào điện thoại: “Thầy Quý ơi, em với Tư Trạm đang đứng ngay cổng, thầy giải thích cho bác bảo vệ giúp em với! “
Cậu sợ Quý Nhược Thừa phủ nhận.
Quý Nhược Thừa nghe thấy giọng Trần Đông, cau mày nói: “Do tôi quên đưa giấy phép, phiền bác cho tụi nó vào.”
“À được được.”
Từ ngoài cổng hiên ngang đi vào, Trần Đông vẫn không quên xoay lại chọc bác bảo vệ.
Hai người họ không vào lớp mà đến văn phòng của Quý Nhược Thừa.
Thầy Quý đã giúp bọn họ, nói thế nào cũng phải đến mà giải thích.
Họ gõ cửa rồi đi vào, Quý Nhược Thừa đang dựa vào ghế nghỉ ngơi, trên bàn để một chồng túi giấy kraft.
Anh đoán được bọn họ sẽ đến.
Quý Nhược Thừa mở mắt ra, tay cầm bút gõ nhẹ lên bàn: “Nói, đi đâu về?”
Tư Trạm dứt khoát thừa nhận: “Chỉ ra ngoài giải quyết chút việc riêng, phiền thầy rồi.”
Nhưng hắn lại không nói rõ chuyện gì, cha hắn và cha thầy Quý là bạn học cũ nên chuyện hắn lập nghiệp khó mở lời.
Hơn nữa quan hệ của thầy Quý với bọn họ khá tốt, chắc thầy sẽ không truy vấn ngọn nguồn.
Quý Nhược Thừa không hỏi nữa mà chỉ gật đầu nhẹ.
Chính anh cũng bận nên phất tay bảo họ về lớp tự học.
Tư Trạm vừa về tới lớp đã bị Đồng Miểu kéo ra ngoài.
Trong lớp truyền nhau tiếng ho khẽ đầy sâu xa.
Tư Trạm ngạc nhiên, kéo tóc Đồng Miểu, trừng mắt nhìn: “Vội cái gì, nhớ anh à?”
Đồng Miểu lấy hết can đảm kéo hắn ra là vì không thể nhịn được, cô không muốn bị giấu diếm, nhưng cũng không muốn bị Tư Trạm chọc.
Thế là vuốt tóc lại, nghiêm mặt nói: “Đừng đùa nữa, anh vừa đi đâu đấy? “
Tư Trạm buông tay, chỉ về hướng phòng học, ánh mắt khẽ run: “Cùng Trần Đông đến sân vận động thành phố nên mới về trễ.
“
Tất nhiên Tư Trạm không thể kể hết mọi chuyện, Đổng Thành đã không để lọt một tin tức nào ra ngoài, hắn lại càng không muốn Đồng Miểu nghe thấy mấy lời đàm tiếu này.
Đồng Miểu nghiêng đầu dò xét, khoanh tay bất lực nói: “Anh muốn em đoán à?”
Tư Trạm vuốt tóc cô: “Đoán gì mà đoán, không có gì mà.”
“Em đang nghiên cứu tâm lý học đấy.
Dạo này anh cứ bận mãi, không thể chia sẻ cho em biết với à? Dù là chuyện hạng mục của anh, nhưng em không biết gì cũng khó chịu lắm, em không biết nhịn thế nào, em xin lỗi.”
Đồng Miểu ngước lên đối mặt, đôi mắt cô long lanh xinh đẹp, lông mày nhíu lại có vẻ như sắp khóc.
Cái gọi là quan tâm sẽ rối, Đồng Miểu lại càng lo nghĩ vẩn vơ.
Mặc dù dạo này ít đi thi nên lâu rồi cô chưa phát bệnh, nhưng không có nghĩa là đã khỏi bệnh.
Nếu không phải vì quá khó chịu, Đồng Miểu sẽ không lôi Tư Trạm đi trước mặt cả lớp.
Từ khi thích Tư Trạm, Đồng Miểu không thể nào thản nhiên đón nhận lòng tốt của hắn.
Đồng Miểu ngàn lần muốn đền đáp lại Tư Trạm, dù có phải leo lên đỉnh núi cô vẫn sẽ không từ chối.
Nhưng rõ ràng những điều này có mâu thuẫn.
Còn với Tư Trạm, hắn hận không thể bao bọc Đồng Miểu tránh ra khỏi những thứ xấu xa, để cô không phải tiếp xúc với lòng người hiểm ác.
Hai người yên lặng nhìn nhau, cuối cùng Tư Trạm thở dài nói: “Anh nên làm gì với em đây?”
Hắn ôm lấy Đồng Miểu, cằm chạm vào sau tai cô, sau đó cúi xuống hôn nhẹ vành tai lạnh buốt.
Vành tai ngứa khiến Đồng Miểu co rúm lại, lưng căng ra, mặt đỏ lên.
Cho dù Tư Trạm không nói lời nào, nhưng khi được hắn ôm như vậy, Đồng Miểu vẫn cảm thấy an tâm.
Rốt cuộc hắn là thứ thuốc thần kỳ gì vậy…
Tư Trạm hôn một lát rồi thì thầm vào tai cô: “Bài post là của Mạnh Tĩnh Nông, nó còn viết thư tố cáo tụi mình đến trường đại học.
Chú Dương đã báo cho anh, chuyện bên đó đã được giải quyết.
Còn em càng được bảo vệ hơn, có lẽ Mạnh Tĩnh Nông không ngờ còn có Đổng Thành.”
Chỉ với vài lời đã kể hết, còn chuyện xử lý với số điện thoại ra sao thì hắn lại không nói.
Nhưng hắn nghĩ Đồng Miểu vốn thông minh nên sẽ hiểu cả thôi.
Tư Trạm không cố ý giấu đi công lao của Đổng Thành, lần này hắn có phần biết ơn sự mạnh mẽ của Đổng Thành
Đồng Miểu rũ mắt, yên lặng gật đầu.
Đồng Miểu khẽ nói: “Sau này đừng giấu em nữa, em vẫn chịu được mà.”.