Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 59


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Anh – Chương 59


Tại trường thi, mỗi đội đều có trọng tài bấm giờ, Tư Trạm và Mạnh Tĩnh Nông ở rất xa, gần như không nhìn thấy nhau.

Nhưng Mạnh Tĩnh Nông cố tình nhìn về phía Tư Trạm, quay lại nói với đồng đội: “Mày xem khi nào Tư Trạm thi xong.”
Đồng đội khó hiểu: “Sắp đến thời gian thống kê rồi mà?”
Lúc đó kết quả sẽ trực tiếp trên màn hình lớn.

Mạnh Tĩnh Nông cầm điều khiển với vẻ mặt âm trầm, nặng nề nói: “Tao không đợi được.”
Đồng đội nhìn cậu ta nói không nên lời, lùi lại vài bước cố gắng nhìn về phía Tư Trạm.

Trước khi trận đấu bắt đầu, trọng tài đã giải thích luật chơi với Đổng Miểu, cô không thể thay Tư Trạm ra sân đồng thời cũng không được chạm vào máy móc, nếu không trận đấu sẽ không được công nhận.

Đổng Miểu gật đầu, ngoan ngoãn lui về phía sau, cách xa sân thi đấu.

Ngay khi trọng tài nói bắt đầu, Ngân Long lập tức hành động, nó kẹp chính xác đồ vật và ném vào lưới.

Đổng Miểu liếc mắt nhìn Tư Trạm, phát hiện hắn không hề lo lắng, lại còn mỉm cười nhìn Ngân Long.

Ngay sau đó phần thi tự động hoàn thành, trọng tài ghi điểm và yêu cầu Tư Trạm thao tác thủ công.

Đôi khi Đổng Miểu cảm thấy nếu Tư Trạm không làm AI thì vẫn có thể tham gia thi Esport bời vì hắn rất nhạy cảm về mặt thao tác tay và điều khiển.

Ngân Long trong tay hắn không bao giờ phạm lỗi, cánh tay của nó cực kỳ linh hoạt, thường xuyên đón được vật rồi ném nhanh vào lưới.

Ngay cả trọng tài đứng một bên cũng nhướng mày kinh ngạc.

Rất ít học sinh có thể làm ra một con robot chất lượng cao như vậy, đó là lý do tại sao càng vào sâu thì chỉ còn toàn các đội nước ngoài.

Không phải đội ngũ trong nước không làm được mà bắt đầu quá muộn, kinh nghiệm thì ít, thiếu tính đột phá, đổi mới.

Hình thức và ý tưởng thiết kế thì bắt chước của nước ngoài, đó đã là một quy luật bất thành văn.

Các giải đấu trong nước không có ai kiểm tra nhưng khi ra đến giải quốc tế, họ cũng sợ bị phát hiện mình sao chép mà sửa lại bản thiết kế khiến cho các tính năng của robot giảm mạnh, cuối cùng không có đội nào lọt vào vòng sâu hơn.

Nhưng lần này không giống như vậy.


Ngân Long không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn di chuyển rất mượt mà, tự nhiên, gần như không có hiện tượng quá giật lag trong suốt quá trình hoạt động, hoàn thành xuất sắc vòng thi.

Điểm số nhanh chóng được trọng tài ghi lại.

Bọn họ được nhân viên công tác dẫn vào khu nghỉ ngơi, chờ các đội khác thi xong thì công bố kết quả.

Vừa ra không lâu thì họ phát hiện Mạnh Tĩnh Nông cũng đi ra
Cậu ta đắc ý lượn tới, nghểnh cao cổ cố ý nói: “Nhanh thế, tao vừa để điều khiển xuống đã thấy tụi mày xong rồi.”
Ẩn ý nói Tư Trạm làm chậm hơn hắn.

“Ồ” Tư Trạm dựa lưng vào ghế không thèm nhìn lên, bình tĩnh uống nước suối.

Mạnh Tĩnh Nông tự làm mình mất mặt, nhếch mép: “Hẹn gặp lại ở trận đấu lần sau.”
Tư Trạm siết chặt nắm chai, từ từ lắc lư cái chai, nhìn lên màn hình lớn ở phía xa, đội nhiên cười nhạo: “Chưa chắc đâu.”
Mạnh Tĩnh Nông nghiến răng nghiến lợi, cậu ta luôn cảm thấy cái tên Tư Trạm kiêu ngạo này đang cười nhạo mình.

“Vậy thì chờ xem, chúng ta sẽ quyết định thắng bại ở giải vô địch thế giới.”
Tư Trạm nhướng mi, híp míp nhìn Mạnh Tĩnh Nông: “Nói chứ mày ảo tưởng sức mạnh vừa thôi, mày nghĩ mày có thể tiến vào giải vô địch thế giới?”
Hắn đột nhiên ngang nhiên gây khó dễ khiến lửa giận trong lòng Mạnh Tĩnh Nông càng lớn.

Thật ra mà nói, nếu Tư Trạm chỉ là một đối thủ bình thường thì cuối cùng thắng hay bại trên sân đấu đều được, cậu ta cũng không thù dai.

Nhưng Tư Trạm chính là kiểu nhân vật thích chọc tức bạn khiến bạn tức mà không làm gì được, hơn nữa trước đây hắn cũng nổi loạn, khiến Mạnh Tĩnh Nông mỗi lần nhớ đến chỉ biết bất lực, chỉ muốn đập Tư Trạm một trận để hắn không hết trở mình được.

“Đừng để đến lúc đó mày lại là người thất bại.” Mạnh Tĩnh Nông lạnh lùng cảnh cáo.

Tư Trạm dựa lưng vào ghế, một tay tháo kính, khoé mắt hơi hướng lên tiết lộ: “Năm nay mày tham khảo máy nào? Hay là trực tiếp mua về từ nước ngoài?”
Mạnh Tĩnh Nông liếc nhìn Ngân Long khinh miệt: “Cũng có khác gì nhau, không biết mày lấy ý tưởng từ máy nào?”
Đồng đội của Mạnh Tĩnh Nông kịp thời ngăn cản cậu ta, loại chủ đề này không thích hợp để thảo luận ở đây.

Tuy rằng tất cả mọi người đều không ngại bắt chước một robot nào đó nhưng không ai muốn thừa nhận họ lấy ý tưởng từ sản phẩm của người khác.

“Tôi không có tham khảo từ bất kỳ ai.”
Đổng Miểu bình tĩnh nói.

Nãy giờ cô vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Tư Trạm, không muốn tham gia vào cuộc đấu khẩu của họ, nhưng nếu nói đến thiết kế của robot, cô phải lên tiếng.


Mạnh Tĩnh Nông bất ngờ nhìn cô, trước giờ cậu ta không để ý đến mấy người xung quanh Tư Trạm.

Bởi mọi sự chú ý của cậu ta đều ở Tư Trạm.

Tư Trạm hất cằm nên chỉ vào Đổng Miểu: “Nói như thế trước mặt nhà thiết kế không hay đâu.”
Mạnh Tĩnh Nông nhíu mày.

Nhà thiết kế?
Sao con robot xinh đẹp này có thể do một cô gái nhỏ thiết kế chứ?
Làm sao có thể? Không phải trước giờ tụi con gái đề không thích máy móc sao? Huống chi một cô gái lớn lên như vậy?
Nhưng nhìn nét mặt của Tư Trạm và cô gái này, hình như họ không nói láo.

Trong lòng Mạnh Tĩnh Nông đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Nếu như cô gái này thật sự là một cao thủ…!
Cậu ta cảm thấy áp lực, lồng ngực ngột ngạt, mong đợi được đối phương lộ ra nét mặt không phù hợp để chứng minh họ đang nói dối.

Đáng tiếc là không có.

Lúc này, hầu hết các đội đã thi đấu xong, lần lượt rời sân.

Nếu quen biết sẽ chào hỏi nhau, nếu không quen biết cũng có thể tâm sự, trao đổi kinh nghiệm.

“Tư Trạm.”
Một người đàn ông từ xa đi lại, người này vốn là tuyển thủ nhưng lại mang thẻ của nhân viên công tác.

Từ Phương Hi.

“Anh, sao anh lại ở đây?”
Trước khi tham gia trận đấu, Từ Phương Hi đã gọi điện thoại cho hắn, nói rằng anh đã quyết định từ bỏ cuộc thi để tập trung ôn luyện.

Đối với một người yêu thích máy móc như anh mà nói vậy, dùng đầu ngón chân Tư Trạm cũng biết anh phải chịu bao nhiêu áp lực từ phía gia đình.


Nhưng hắn không thể tham gia quá nhiều vào việc gia đình.

Ngay khi Mạnh Tĩnh Nông nhìn thấy Từ Phương Hi, cảm giác sung sướng của cậu ta đột nhiên tăng cao, cuối cùng cậu ta cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tư Trạm, cậu ta biết tình cảm của Tư Trạm và Từ Phương Hi cực kỳ tốt.

Từ Phương Hi liếc nhìn Mạnh Tĩnh Nông rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhìn Tư Trạm nhẹ nhàng nói: “Anh muốn đến xem một chút.”
Một câu nói thản nhiên nhưng lại mang theo cảm xúc giãy dụa cùng tra tấn.

Ngay cả khi anh biết rõ không thể tiếp tục tham gia nhưng vẫn muốn đến nhìn sân thi đấu, nhìn các đội thi.

Từ Phương Hi chắc chắn là trốn học để chạy tới, lát nữa về sẽ lại bị cha mẹ và giáo viên trách móc.

Tư Trạm im lặng đứng dậy, lùi sang một bên: “Anh, ngồi đi.”
Hắn nhường ghế.

Đổng Miểu cũng theo bản năng đứng lên, có thể thấy được Tư Trạm coi trọng người dắt mình vào giới như thế nào.

Từ Phương Hi nhã nhặn không cự tuyệt nhưng cũng không ngồi xuống, anh nhìn Đổng Miểu dịu dàng hỏi: “Em cải tạo Ngân Long sao?”
Đổng Miểu chớp mắt, yên lặng gật đầu.

Nhưng trong lòng cô lại có chút lo lắng.

Trước mặt một cao thủ như anh, mà bản thân cô ngoài Ngân Long thì các robot khác cô không hiểu biết gì nhiều.

Vì không hiểu biết nhiều nên cô cũng không thể tự so sánh để có thể biết trình độ mình ra sao.

“Rất lợi hại, có sự sáng tạo rất mới mẻ của người mới.” Từ Phương Hi cảm thán.

Người mới mà anh nói không phải ý chỉ trình độ của Đổng Miểu mà là loại tài năng chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, không có khuôn mẫu rập khuôn trong đầu, thật sự mang cho người ta vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.

Khoé miệng Tư Trạm không khỏi nở nụ cười: “Cô ấy là người mới, mới tham gia được vài tháng.”
Từ Phương Hi kinh ngạc nhướng mày, dường như không không ngờ tới.

Mạnh Tĩnh Nông đột nhiên cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Vốn dĩ cậu ta muốn rời đi, dù sao đối phương cũng không tiếp cậu ta, nhưng khi nghe được câu này thì không bước đi được.

Mới chơi được mấy tháng mà làm được ra con robot như vậy?
Trong đầu cậu ta không ngừng nhớ lại ấn tượng của bản thân về những con robot sa hoa ở nước ngoài, không, không một con nào giống Ngân Long, ngay cả Ngân Long lúc đầu cũng khác hoàn toàn bây giờ.

Cậu ta nhíu mày nhìn Đổng Miểu, không nói gì nhưng trong lòng rất muốn hỏi.


Là cậu làm cái này? Cậu xuyên từ tương lai đến hả?
Từ Phương Hi vui vẻ vỗ vai Tư Trạm: “Tốt quá, em đã tìm được một đồng đội tốt đó.”
Đổng Miểu rũ mắt xuống, mặt bừng đỏ.

Cô vẫn không quen với kiểu khen ngợi trực tiếp này.

“Chào anh, em là Đổng Miểu.” Cô chủ động đưa tay ra, trên cổ tay còn có vòng tay của tuyển thủ, trên đó in rõ tên cô.

Từ Phương Hi do dự một chút, sau đó giật mình: “Oh, thảo nào giỏi vậy.”
Chỉ cần là học sinh để tâm đến việc học ở thành phố Lan thì đều biết Đổng Miểu.

Mặc dù Từ Phương Hi không phải học sinh đứng đầu ở trường nhưng cũng ở lớp chọn vì thế đã nghe được tên cô từ những cuộc thảo luận trong lớp.

Đặc biệt là sau cuộc thi chia lớp vừa rồi, tên của Đổng Miểu đã trở thành đối thủ mà họ thường xuyên nhắc đến.

Anh chỉ không ngờ là ở trong lĩnh vực robot cô cũng giỏi như vậy.

Anh bắt tay với Đổng Miểu, sau đó nói với Tư Trạm: “Anh còn có việc, không thể buôn chuyện nhiều, khi nào về trường chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tư Trạm gật đầu, đi vài bước sau đó nói: “Anh, anh rất bận.”
Đổng Miểu chưa từng nhìn thấy Tư Trạm đối với người bạn cùng lứa tuổi mà tôn trọng như vậy.

Giống như khi hắn gặp thầy Quý.

Tư Trạm chủ động giải thích với cô: “Từ Phương Hi là người si mê AI nhất mà tớ từng thấy, không gì có thể khiến anh ấy từ bỏ nó.”
Đổng Miểu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Vậy sau này anh cũng là thành viên của công ty kỹ thuật của cậu?”
Tư Trạm mỉm cười: “Đương nhiên.”
Màn hình lớn nhấp nháy, âm thanh từ radio cũng vang lên.

“Tính đến thời điểm hiện này, tổ công tác đã thống kê xong kết quả của tất cả các đội tham dự, top 30 sẽ đủ điều kiện tham dự giải Asian Open cup vào tháng 6.”
Tên và đội trưởng của 30 đội đã xuất hiện trên màn hình.

Hạng 1.

Ngân Long (đội Tư Trạm)
Hạng 2.

Đấu Ngưu (đội Mạnh Tĩnh Nông)
…!
“Mời các đội ngũ đoạt giải lên sân khấu nhận bằng khen.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.