Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 5: Chúng ta nói xong rồi


Đọc truyện Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu – Chương 5: Chúng ta nói xong rồi

“Anh đã đáp ứng để cho bọn họ hai bàn tay trắng! ” Danh Khả ở trong ngực Bắc Minh Dạ phủ định, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt đã đong đầy nước mắt, “Anh là tên lưà gạt!”

Anh lừa cô!

Nghe được lời Danh Khả nói, Hứa Thiệu Dương ở đối diện lập tức chảy mồ hôi lạnh, trước gót chân Bắc Minh Dạ, chính mình nhỏ bé chỉnhư con kiến hôi, anh sống hay chết, chỉ bằng một câu nói của anh ta.

Cái người phụ nữ đáng chết này, lại muốn để cho Bắc Minh Dạ đối phó bọn họ!

“Bắc Minh tiên sinh, Khả Khả tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài không nên cùng em ấy không tranh chấp. ” anh ta run rẩy mà nói, chẳng qua là, căn bản không ai để ý đến anh ta.

Danh Khả đẩy lồng ngực Bắc Minh Dạ, trong lòng vừa tức vừa giận, chỉ hận không thể vung một cái tát đem cái tên lừa đảo này đánh bay ra ngoài.

Cô làm sao lại có thể ngây thơ như vậy, làm sao sẽ tin tưởng một người như vậy!

“Buông! ” cô không muốn cùng đùa với anh, biết rõ chọc anh tức giận đối với cô một chút chỗ tốt cũng không có.

Nhưng, bị anh lừa gạt, bị Hứa Thiệu Dương cùng Thích Đình Đình đôi cẩu nam nữ này nhìn cô làm trò cười, ủy khuất cùng căm phẫn trong lòng liền giấu không được, cô phản kháng, cho dù kết quả lphản kháng à chết, là nhận được trừng phạt đáng sợ, cô cũng muốn phản kháng!


“Buông ra! ” hoa quyền tú thối đánh vào trên người, đối với Bắc Minh Dạ không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng, nhưng là hai người đối diện đã sợ đến mức toát một thân mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này là tổng tài tập đoàn Đông Lăng, có thế lực lớn nhất đế quốc, đừng nói đánh anh, cho dù chỉ mắng anh một tiếng, nửa đời sau người đó cũng đừng hy vọng sống được, nhưng, cô không chỉ mắng anh, màcòn đánh anh…

“Khả Khả, không được càn rỡ! ” cuối cùng Hứa Thiệu Dương nhìn không được, cau mày đứng lên, cả gan đi tới muốn kéo cô ra: “Mau cùng tiên sinh nói xin lỗi!”

Chính cô không hiểu chuyện, đắc tội Bắc Minh Dạ là chuyện của cô, chớ liên lụy tới anh, phần hợp đồng này, thật vất vả anhmới van xin tới.

Nhưng ngay khi tay của anh đang định đụng vào cánh tay Danh Khả, Bắc Minh Dạ rũ mắt, lạnh băng liếc qua.

“Cút ngay. ” chỉ hai chữ, lại làm cho Hứa Thiệu Dương sợ đến mức lập tức thu tay về, lui về sau hai bước rời xa hai người.

Mới vừa rồi không biết tại sao, bỗng nhiên có một loại ảo giác, chỉ cần tay của anh đụng phải cánh tay Danh Khả, cái tay này nhất định sẽ bị Bắc Minh Dạ phế bỏ.

Không biết tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng, chính là bỗng nhiên sợ đến nỗi ngay cả trái tim cũng co rút lại.

“Cút ra khỏi phòng khách đi. ” gương mặt Hứa Thiệu Dương lập tức xanh xanh hồng hồng, nhưng cũng không dám ỏ lại, cùng Thích Đình Đình nhanh chóng rời đi.

Hai kẻ chướng mắt được người giúp việc dẫn ra khỏi phòng khách, an phận chờ.

Đôi tay nhỏ bé của Danh Khả vẫn còn liều mạng cấu véo, đánh đấm, chẳng qua là cái ôm của người đàn ông kia khiến cô không thể nhúc nhích chút nào, cô không nhịn được đạp anh một cái, oán hận nói: “Anh đã nói, chuyện anh đáp ứng rồi tuyệt sẽ không nuốt lời!”

“Đúng là tôi đã nói như vậy. ” đôi môi mỏng màu hoa hồng khẽ vung lên, tà mị cười, anh cúi đầu để sát vàobên tai của cô, một ngụm hơi thở cực nóng lập tức phun ra: “Nhưng em, tối hôm qua hình như còn chưa cho anh, không phải sao?”

Cô ngẩn ra, lòng lập tức rối loạn lên, thì ra là, tối ngày hôm qua anh thật… Không có làm gì cô, nhưng là, hiện tại…

“Như thế nào? Giao dịch còn muốn tiếp tục hay không? ” thanh âm tà ác như ma quỷ nhưng tràn đầy hấp dẫn phiêu đãng bên tai, kể cả hơi thở nong nóng kia, trong nháy mắt đã hun cô đến mức choáng váng: “Chỉ cần em nói, tiếp tục, tôi liền thay em xử lý bọn họ cho ra trò.”

Anh ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, giống như chó sói lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, thanh âm có mấy phần khàn khàn, dễ nghe, mê người đến quá phận: “Giao dịch, muốn tiếp tục hay không?”

Trong lòng cô có con ác ma nho nhỏ đang bay loạn, chỉ cần ggạt đầu, cái người đàn ông không gì làm không được này sẽ giúp cô thu thập đôi tra nam tra nữ kia, nhưng là, cô giao ra thân thể của cô…


Cuối cùng, cô dùng sức đẩy anh ra, kiên quyết nói: “Không cần.”

“Chỉ sợ, không tới phiên em nói không cần. ” dư quang khóe mắt thấy người đàn ông từ cửa tiến vào, Bắc Minh Dạ giương mắt, thầm thì: “Tối ngày hôm qua, đã bàn bạc xong, không phải sao?”

Bỗng nhiên anh đứng lên, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, cất bước đi tới thiên sảnh.

Người đàn ông mới vừa vào cửa cung kính thưa chuyện với anh, sau đó lập tức đuổi theo cước bộ của anh tiến vào thiên sảnh.

Danh Khả vốn đang dãy dụa, nhưng khi vào thiên sảnh, thấy hai người vẫn chờ ở nơi đó, cô liền yên tĩnh.

Mình không phải là lần đầu tiên bị người lừa gạt, so với Hứa Thiệu Dương cùng Thích Đình Đình, lừa gạt của người đàn ông này đối với cô căn bản không là gì, huống chi tối ngày hôm qua anh không làm gì cô, giao dịch của cô và anh quả thật còn chưa tiến hành, hiện tại anh không giúp cô cũng không trách được.

Chẳng qua là cô chưa rõ lời anh mới vừa nói là có ý gì.

Bắc Minh Dạ vẫn ngồi ở chủ vị, người trong ngực vẫn là Danh Khả, liếc Hứa Thiệu Dương một cái, anh chủ động nói: “Đưa hợp đồng cho tôi.”

“Vâng, Bắc Minh tiên sinh. ” cốn thấy ông chủ Trương thị, đối thủ làm ăn lớn nhất của mình xuất hiện ở nơi này, Hứa Thiệu Dương còn sợ hết hồn, sợ chuyện có biến, nhưng không nghĩ tới Bắc Minh Dạ chủ động muốn hợp đồng, Hứa Thiệu Dương cuối cùng an tâm chút ít.

Anh ta hai tay cung kính mở hợp đồng đặt trên chiếc bàn trước mặt Bắc Minh Dạ, thừa dịp Bắc Minh Dạ nhìn hợp đồng, liếc Trương Gia Lương đứng đối diện ở cái bàn một cái, cười nói: “Ông chủ Trương sao cũng tới? Là tới xin Bắc Minh tiên sinh ký hợp đồng sao? Đáng tiếc, Bắc Minh tiên sinh đã đáp ứng cùng Hứa thị chúng ta ký kết hợp đồng, lần sau ông chủTrương lần nhớ tới sớm hơn.”

Trương Gia Lương chẳng qua là nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, không nói lời nào.


Tựa vào trong ngực Bắc Minh, Dạ Danh Khả cũng không nói chuyện, chờ anh tùy ý quét mắt nhìn hợp đồng, đón cây bút Hứa Thiệu Dương cung kính đưa tới, rồng bay phượng múa viết xuống ba chữ, cô mới biết được người đàn ông tối ngày hôm qua thiếu chút nữa cô phải lên giường tên gọi là gì.

Bắc Minh Dạ, cái tên cũng giống như chính con người anh, lạnh lẽo như đêm, tà mị như đêm, cũng sâu thẳm như bầu trời đêm, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu.

“Tôi rời đi đươc rồi chưa? Tôi còn phải đi học. ” cô khẽ đẩy anh, nhẹ giọng bình tĩnh nói.

Hợp đồng đã ký, hết thảy đã được định ra, giao dịch giữa anh và cô cũng không cần bàn nữa, giờ khắc này bỗng nhiên không có oán hận cũng không có thất vọng, chỉ còn lại hoang vu.

Trò chơi này, tại sao cô phải tham gia? Tham gia vào, chỉ làm trò cười cho mọi người.

Ít nhất, cô không tổn thất cái gì, chỉ là bị chút kinh sợ mà thôi.

Nếu Hứa Thiệu Dương đã có được thứ anh ta muốn, cô lưu lại nơi cũng không có ý nghĩa gì, một tên đàn ông không đáng được mình yêu, càng không đáng giá được cô hận, một tên đàn ông, từ nay về sau sẽ không còn có bất kỳ quan hệ nào với cô.

Muốn từ trong ngực Bắc Minh Dạ trượt xuống, anh bỗng nhiên lại kéo cổ tay cô, dùng sức giam cô trong lòng mình.

“Đi nhanh như vậy, không ở lại xem trò vui sao? ” hơi thở tà mị lần nữa rơi xuống, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng u mê của Danh Khả, anh cúi đầu, hết sức ôn nhu hôn trán cô, thanh âm trầm thấp từ tính, lần nữa ở bên tai cô vang lên: “Chuyện đáp ứng hắn đã làm xong, nhưng, chuyện đáp ứng em còn chưa làm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.