Đọc truyện Mối Tình Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng – Chương 30
Mộc Linh ngước lên thấy phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn, cô ngồi xuống chiếc ghế đá trước cổng công ty. 1 tiếng sau trời càng về khuya, gió thu ngày một lạnh cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng. Cô lại ngước lên thấy đèn phòng chủ tịch vẫn sáng. Lúc này Mộc Linh thấy hơi đói cô lấy ra chiếc bánh lương khô ăn tạm. Dù nói rằng khu công ty của Dương Hàn Lâm nổi tiếng vậy nhưng lại không nằm ở trung tâm thành phố nên rất khó bắt xe. Hầu hết tất cả các xe đều đã có khách.
9h tối trời bỗng có tiếng sấm lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên là của David. Cô nhấc lên vừa nói được “Alo” thì ” tút…tút” điện thoại hết pin. Từng giọt mưa bắt đầy rơi thấm trên cánh vai cô truyền đến cảm giác mát đến lạnh giá. Rồi trời sầm sập đổ mưa Mộc Linh chạy vào lán của bảo vệ đứng tạm. Phòng bảo vệ đã khóa cô chỉ có thể đứng ngoài mưa hắt vào thấm ướt nửa người cô. Rồi cô cảm thấy hơi đau đày sau đó dần mất đi ý thức ngã xuống. Tại phòng chủ tịch Dương Hàn Lâm nhìn ra màn trời đang mưa sầm sập nghĩ đến Mộc Linh anh liền ra phòng chạy xuống. Cửa thang máy mở ra anh chạy nhanh ra sảnh thấy cô đã ngã ở phòng bảo vệ từ lúc nào. Anh đi thật nhanh ra, lúc gần tới chỗ cô thì có ánh đèn ô tô chiếu vào làm anh hơi lóa mắt. David từ trong ô toi cầm ô ra chạy xuống gần Mộc Linh đỡ cô dậy:
– Mộc Linh, Mộc Linh tỉnh lại đi.
Dương Hàn Lâm nấp vào bên tường nhìn cô như vậy anh cũng thấy hơi đau lòng nhưng dĩ nhiên là chỉ thoáng chút. Cô nhanh chóng được David bế vài trong xe lái thẳng đi. Dương Hàn Lâm thầm cười: ” Vì cái gì mà mình phải quan tâm cô ta chứ?” Thật ra Dương Hàn Lâm đã làm xong dự án từ lâu rồi nhưng vì muốn cô chờ đợi mình nên anh cố tình ngồi lại vừa uống cafe vừa nhìn cô qua ô cửa kính nhỏ.
Về đến căn chung cư của Mộc Linh, David nhanh chóng đưa cô vào nhà lấy chiếc khăn bông quấn vào người cô. Anh gọi điện thoại cho Hà Tử Du sang thay quần áo cho cô. Thiên Duệ thấy cả người mẹ ướt sũng cũng lo lắng đi theo vào. 10 phút sau Hà Tử Du đến thay đồ cho Mộc Linh, David nấu cho cô bát canh trà gừng đem vào đùa cho cô từng ngụm một. Sờ lên trán thấy nóng bừng David chạy ra ngoài mua thuốc còn Hà Tử Du lấy khăn ấm đắp lên chán cho cô. Đêm nay cả David và Hà Tử Du đều ở bên cạnh chăm sóc cho Mộc Linh.
Sáng hôm sau, sau một trận mưa đêm qua hôm nay thời tiết trong lành mát mẻ, ánh nắng chan hòa ấm áp chiếu xuống mặt Mộc Linh theo bản năng cô nheo mắt mở ra. Thấy Hà Tử Du đi vào trên tay cầm bát cháo, cô ngồi tựa vào đầu giường. Thấy vậy Hà Tử Du chạy lại đỡ cô:
– Cậu vẫn còn yếu lắm, ăn chút cháo sau đó uống thuốc đi rồi mình đo lại nhiệt độ cho cậu.
Hà Tử Du đưa tay sờ lên chán Mộc Linh rồi lại sờ vào mình nói:
– Vẫn còn ấm lắm hôm qua cậu sốt cao quá làm mình sợ hú hồn hú vía.
– Chẳng phải giờ mình đỡ rồi sao.
– Hôm nay cậu xin nghỉ đi yếu vậy ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm rồi hẵng đi làm.
– Mình khỏe rồi mà.
Vừa nói Mộc Linh vừa ngồi dậy bước xuống giường đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Hà Tử Du bắt đầu la Mộc Linh:
– Cậu như vậy mà còn đi làm ah? Hôm qua cũng may anh David tới kịp thời không thì có phải là…. vậy mà còn mạnh miệng đươc. Tóm lại hôm nay cậu phải nghỉ mình sẽ kêu anh David viết đơn cho cậu.