Đọc truyện Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu – Chương 7: Ly Long huyết ngọc (3)
“Tiêu… Thanh Tiêu..”
Bên tai tôi vang lên một giọng nam khàn khàn. Mặt quỷ màu đỏ sau lưng bố tôi ngày càng rõ nét.
Nó không hề đứng yên, đôi mắt trắng dã theo động tác của bố tôi mà dán lên người tôi.
Cái miệng rộng màu đỏ cũng nở nụ cười quỷ dị…
“Tiêu… Thanh Tiêu..” Là tiếng của ai? Ai đang gọi tôi?
“Thanh Tiêu!” Vai tôi bị vỗ một cái.
Tôi giật mình, thần trí trở lại trong chớp mắt.
Anh tôi trừng mắt nhìn tôi: “Em thật là, đứng một chút cũng ngẩn người! Nhìn cái gì đó? Đi nấu cơm đi, để anh gãi lưng cho bố.”
“Đừng! Đừng! Trên lưng bố có…”
Tôi nhìn lại, gương mặt quỷ kia đã biến mất, giọng nam khàn khàn cũng không còn.
“Có gì? Em nói có rận hả, ha ha ha.” Anh tôi cười đi đến.
Bố và anh tôi đều biết đạo thuật, không có lý gì mà họ không thấy đúng không?
Tôi đứng canh nước sôi, đầu óc lại trôi đẩu đâu.
Gần đây nhà tôi bị gì vậy?
Ông chồng quỷ kia đột nhiên tới nhà, hàng đêm cưỡng ép tôi đến ngất xỉu, còn muốn tôi mang thai.
Bố và anh tôi là hai người dày dạn kinh nghiệm lại đột nhiên bị thương trở về, hơn nữa trên lưng bố còn xuất hiện mặt quỷ..
Anh tôi thình lình đến sau lưng tôi: “Gà ác hầm nhân sâm?” Anh tôi mở nồi ra thấy, cười hỏi tôi: “Thận yếu hả? Phải ăn đồ bổ thận, khí huyết cũng bổ?”
Tôi cúi đầu không dám trả lời, còn ba đêm nữa, chỗ đó của tôi vừa sưng vừa đau, eo mỏi chân tê, cũng không biết ăn món này có hiệu quả không.
Gần tới khuya, tôi ngồi trên giường bất an cắn ngón tay, gương mặt quỷ trên lưng bố cứ hiện lên trong đầu tôi, lúc ông chồng quỷ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi sợ giật bắn người!
Đúng, chính là cái mặt nạ này, nhưng mà tên quỷ này đeo màu đen, còn cái sau lưng bố tôi là màu đỏ!
Bởi vì hôm nay hắn đã nói rất nhiều thứ nên lúc này chỉ trầm mặc tiến hành làm như thường lệ”.
Tôi biết mục đích của hắn, cũng tính cắn răng chịu đựng, nhưng lúc hắn tiến vào, cảm giác lạnh băng và đau đớn vẫn làm tôi căng người run rẩy.
Hắn rất bực bội, phản ứng của tôi càng làm hắn cuồng bạo.
Chuyện muốn nói đã nói, cả phòng chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm.
Thân thể không thể chịu nổi, tôi đau đến nước mắt lưng tròng, thậm chí tôi còn hy vọng hắn làm tôi chảy ít máu để có gì đó bôi trơn.
Thật tốt, đêm nay hắn chỉ làm một lần.
Chắc là chán rồi nhỉ? Trong lòng tôi thầm thấy may mắn vì thân thể tôi không thỏa hiệp, chỉ cần làm cho hắn không thoải mái, hắn hẳn là sẽ nhanh chán ghét tôi thôi.
Lúc hắn xuống giường, tôi vội mở miệng: “Này.. anh kia, quỷ xấu.”
“Ngươi gọi ai?” Cơn tức giận bị đè nén của hắn lập tức bùng lên.
Tôi hoảng sợ, ngoài miệng lại không chịu thua: “Tôi không biết tên anh, ai bảo anh đeo cái mặt nạ quỷ xấu hoắc kia làm chi.”
“Không biết tên thì gọi ta là phu quân, ta cho phép ngươi gọi như vậy.” Giọng điệu của hắn đầy vẻ ưu việt.
Nhảm nhí, ở trước mặt tế phẩm, đương nhiên là có cảm giác ưu việt rồi.
“Có thể đổi cái khác không? Tôi không muốn gọi phu quân.” Sau khi biết mình chỉ là một đạo cụ của hắn, sự sợ hãi trong lòng tôi cũng giảm đi nhiều.
Hắn trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: “Ta là Phong Ly Ngân.”
“Phong.. Ly Ngân.” Tôi nhỏ giọng đọc lên, tên này nghe rất hay, không thô bạo giống như mấy hành động của hắn.
“Tôi muốn hỏi là, cái mặt nạ anh đang đeo, có.. màu đỏ không?”
Hắn đột nhiên buông hai tay đang khoanh xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy nó ở đâu?”
“Tôi thấy nó xuất hiện trên lưng bố tôi, nó cười với tôi một cách quái dị rồi biến mất, nhưng mà bố và anh tôi đều không phát hiện… Mấy hôm trước bố tôi có đi xử lý một thứ đồ vật khó giải quyết, sau khi trở về vẫn hay bị ốm, ông chưa bao giờ bị thương nặng như thế.”
Tôi tự nói một lèo, không hề thấy mu bàn tay của Phong Ly Ngân đã nổi đầy gần xanh.
“Được rồi.” Hắn mở miệng nói: “Ngày mai ta bớt chút thời gian kiểm tra cho ngươi, bây giờ ngậm miệng lại ngủ đi.”
Hắn còn đứng trước giường tôi, sao tôi có thể ngủ dưới ánh mắt chăm chú của hắn được?
Đêm nay hắn không biến mất ngay mà ngồi ở mép giường đưa lưng về phía tôi.
Hắn không định đi sao?
Tôi chịu đựng một hồi cho đến khi buồn ngủ không chịu nổi nữa mà hắn vẫn nghênh ngang ngồi ở đó không đi.
Mặt nạ quỷ màu đỏ giống nhau như đúc, có liên quan gì tới hắn sao?
Tôi hiếm khi có một giấc ngủ an ổn.
Đi học về nhà, nhìn thấy bố tôi đang đóng cửa tiệm, tôi hơi do dự hỏi: “Bố, lưng bố không sao chứ?”
Bố nghi hoặc nhìn tôi: “Lưng bố thì có chuyện gì? Không phải bị ngứa chút thôi sao?”
Tôi không nói rõ, tôi sợ bố tôi căng thẳng, từ nhỏ tôi đã nghe người trong tộc nói rằng con quỷ đáng sợ nhất là con quỷ màu đỏ, biết cười, mấy con như vậy thường là lệ quỷ tà ác.
Nhưng nhà tôi cũng có rất nhiều pháp khí hàng thật giá thật, bố tôi là người biết đạo pháp, sao lại có chuyện quỷ bám trên người ông được?
“Thanh Tiêu, đến đây, bố cho con xem thứ này.” Bố tôi cười thần bí.
Chắc mấy ngày nay ông cũng mất ngủ như tôi, đôi mắt đỏ quạch.
Ông đặt một hộp gỗ màu đỏ lên bàn trà, thì thào nói: “Hôm nay có người đưa hàng tới, bố thấy thứ này hợp với con nên để lại cho con, con thử xem có vừa không?”
Vừa không?
Bố tôi lấy ra một bộ hỉ phục màu đỏ cũ, bộ quần áo này được thêu thủ công, rất đẹp, nhưng mà cũng rất cũ, mùi tro bụi nồng đến sặc.
Tôi có chút không vui: “Con lấy cái này làm gì? Bố chế con chết chưa đủ nhanh, thúc giục con mau cùng tên người cõi âm kia kết hôn đúng không?”
Bố tôi cười nói: “Đương nhiên không phải, cái này để lại đến khi con lập gia đình thì mặc.”
Lập gia đình? Cả đời này tôi cũng không có khả năng lập gia đình.
Tôi cảm thấy bố tôi là lạ, bình thường ông đều cố không để tôi đến gần mấy thứ âm vật này, vì mẹ tôi qua đời sớm nên ông không để tôi tiếp xúc với công việc của mình, sao hôm nay lại giục tôi thử bộ đồ nhìn là biết đó là âm vật hỉ phục?
Tôi kiến quyết không mặc, bố tôi dần lạnh mặt, đột nhiên tôi lại nghe được một tiếng: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Tôi sửng sốt, giật bắn người nhìn về phía bố tôi. Hai mắt bố tôi sưng đỏ, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi.
Trong chớp mắt đó, tiếng chuông báo mãnh liệt vang lên trong lòng tôi, đây không phải bố tôi!
“Bố! Bố! Bố làm sao vậy… Anh hai! Anh hai!” Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, lớn tiếng gọi người.
Nhưng bố không trả lời tôi, anh tôi đã ra ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi.
“Thanh Tiêu… Tiêu… Thanh Tiêu… vợ ta…” Giọng nam khàn khàn kia lại vang lên bên tai tôi.
Tôi hoảng sợ nhìn về phía cái miệng đang khép mở của bố, màu đỏ lan tràn ra toàn bộ đôi mắt ông.
Ông cầm bộ hỉ phục kia, đi qua bàn trà hướng về phía tôi..