Đọc truyện Mối Tình 2D – Chương 5
Julie mím môi. Nó không thích tay cò nhà này. Cái bụng thế kia thì chẳng trách quần anh ta chỉ chực tụt xuống. Nhưng lí do thực sự khiến Julie không ưa anh ta là vì anh ta lại đưa họ tới một căn hộ thê thảm gần như trong tình trạng bỏ hoang khác.
– Ôi trời, đây chính là căn hộ mà tôi muốn có. Cũng không lạ khi căn ở Jamaica Plain không ở được. Ông trời đã khiến tôi tìm ra viên ngọc này. Đám gián là một khoản khuyến mãi hậu hĩnh. Tôi luôn muốn sống chung với động vật. Và tôi có thể kiếm thêm thu nhập với công việc bán thân. Mấy cô nàng ngoài kia có vẻ rất thân thiện, tôi tin chắc họ sẽ giúp đỡ và chỉ cho tôi các ngón nghề thành thạo. Xin lỗi phải nói như thế.
Matt giẫm lên một con gián mập ú, bồi thêm:
– Nhiều khả năng tên dắt mối của mấy cô đó sẽ rất quan tâm đến một cô nàng miền trung tây. Đàn ông Boston luôn phàn nàn vì cứ phải xài lại các cô ả bờ đông cũ xì.
Tay cò nhà xốc lại chiếc quần, làu bàu:
– Này, đây là căn thứ tám rồi đó. Với cái giá mong muốn của cô thì chỉ được thế này thôi. Thích thì thuê, không thích thì thôi.
– Vậy thì em tôi cần đi xem thêm một chỗ nữa, vì đám gián đã đồng lòng từ chối thương lượng thêm về người thuê mới. Mà này, hình như tôi ngửi thấy mùi con gì chết.
Tay cò nhà giơ tay về phía Julie.
– Này bé cưng, với khoản tiền thuê mà cô muốn trả, tốt hơn cô nên ở chung với năm cô bạn khác trong một căn hộ một phòng ngủ. Tôi không có loại căn hộ đó. Cô đi mà tìm trên Craiglist ấy.
Julie nheo mắt.
– Bé cưng sẽ không xài Craiglist. Bé cưng sẽ không sống ở đây. Bé cưng sẽ thất vọng quay về Ohio, nơi cô ta sẽ làm phục vụ bàn tại quán 3D và từ bỏ giấc mơ vào đại học trước khi sang thế kỷ mới.
Trong một thoáng, Julie đã nghĩ đến việc gọi điện cho ba mình để ông đưa nó ra khỏi tình cảnh khổ sở này. Đó là trong trường hợp nó gọi được. Mà thôi. Như thế phiền phức quá. Nó sẽ trang trải các chi phí học đại học nhờ tiền của mẹ và khoản vay dành cho sinh viên, có thể thoát ra khỏi tình thế này mà không phải quỵ lụy trước mặt ba. Nó đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Trời ạ, trong này vừa ẩm mốc vừa nóng nực. Nó có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy dọc theo lưng mình. Ai mà ngờ Boston lại nóng ẩm như thế này. Chắc chỉ có người Boston biết với nhau thôi.
Julie biết nó nên rời khỏi tòa nhà trước khi nói thêm những lời nặng nề dành cho tay cò nhà. Thật ra nó cũng đã thô lỗ lắm rồi, nhưng nó không thể chịu trách nhiệm về những thứ bay ra khỏi miệng mình lúc này. Tội nghiệp anh Matt cứ phải lang thang qua các khu nhà của Boston cùng nó để xem những căn hộ không thể ở được. Sau nhiều giờ lùng sục, nó vẫn giậm chân tại chỗ trong việc tìm nhà. Và đến lúc này thì nó bắt đầu nói năng như một con gàn dở.
Julie hít một hơi rồi nói:
– Bây giờ thế này. Em sẽ… – Nó mở lời thật chậm rãi, hi vọng qua việc tích cực uốn lưỡi, một ý tưởng hay ho sẽ xuất hiện và giúp nó nói hết câu. – Em sẽ cân nhắc các giải pháp cho cuộc khủng hoảng nhà ở của mình và tìm ra chiến lược tốt nhất. – Nó ngừng lời. – Và em muốn đi… đi tham khảo các thông báo tìm người ở ghép. Phải. Em sẽ làm thế.
Matt tỏ ra hoài nghi.
– Nếu em muốn vậy thì được thôi. Chúng ta quay lại quảng trường Harvard. Có lẽ đó là nơi dễ dàng nhất để em tìm kiếm. Và đỡ nhọc xác hơn.
– Nhọc xác? Chữ của dân MIT hả anh?
– Còn phải hỏi. Ta đi thôi.
Julie theo Matt ra khỏi căn hộ và lặng lẽ đi với anh chàng suốt mười phút sau đó để tới trạm xe điện ngầm gần nhất.
– Chúng ta đang ở đâu nữa đây? Em hoàn toàn lạc hướng rồi.
– Ngay ở phía ngoài quảng trường Davis. Nói chung đây là một khu vực tử tế, nhưng cũng giống như bất cứ nơi nào, nó có những góc không được hay ho.
– Em rất mừng vì được anh giúp đỡ. Thiệt đó. Đây hoàn toàn là do lỗi của em, đáng lẽ anh không cần phải bỏ cả ngày để đi coi tất cả những căn ổ chuột trong tầm bán kính mười dặm.
Julie cảm thấy kiệt sức và chán chường. Nó đã bắt đầu nhận ra rằng với khoản tiền dành cho thuê nhà mỗi tháng, việc tìm được một căn hộ chấp nhận được là gần như bất khả thi.
Matt giữ cửa trạm xe điện ngầm cho nó. Julie thấy chỗ này đặc biệt đông so với một buổi chiều trong tuần. Đứng ở phía đầu cầu thang là một đám đông những con người đang nói chuyện điện thoại, xô đẩy Julie và chắn mất tầm nhìn của nó. Hơi người càng làm tăng thêm tình trạng kiệt sức và khó chịu của Julie. Nó nhích sát vào Matt hơn để không bị lạc anh, lẽo đẽo đi theo anh tiến đến cầu thang bộ. Hay ít hơn là nó tưởng như vậy.
Tim Julie đập dồn khi nó nhận ra.
– Khoan đã! Không, không dùng cầu thang cuốn. Matt, em không đi cầu thang cuốn.
Julie cố bước ra, nhưng đã quá muộn. Bây giờ nó cảm thấy như mình đang rơi thẳng xuống trong vô vọng. Nó nhìn xuống chân cầu thang, nhận biết cái bậc thang nghiêng nghiêng kỳ dị và tốc độ cuốn chậm rãi của cầu thang. Chóng mặt và lo lắng thái quá, Julie cảm thấy mọi thứ mờ dần đi và hai đầu gối run lẩy bẩy.
– Julie! Julie! – Nó nhận ra giọng của Matt, nhưng nghe sao mà lạ lùng và mơ hồ quá. Nó nhìn thấy chiếc áo thun màu xanh khi anh quay về phía mình, vòng tay ôm quanh eo giữ lại khi thân người nó khởi sự đổ gục. – Anh giữ được rồi. – Matt nói. – Anh sẽ không để em bị ngã. Cố gắng lên. – Matt ghì chặt Julie vào ngực mình, và trong một thoáng nó tự hỏi liệu có phải anh đang dùng xịt khử mùi hiệu Axe.
– Ôôôôô… – Nó thì thào.
– Em định nói gì? Em có ổn không? Cố gắng kiềm chế thêm một phút nữa.
Đột nhiên họ thoát ra khỏi chiếc cầu thang cuốn khủng khiếp, Julie vẫn mềm oặt đi trong vòng tay của Matt, trong khi những người khác bắt đầu bu lại xung quanh.
– Ôi, em xin lỗi. – Đủ tỉnh táo để biết mình không thể ngất đi trong một trạm xe điện ngầm, Julie cố gượng lại một chút, tìm cách đứng vững và bắt đôi chân hoạt động. Matt khỏe một cách lạ lùng, nếu so với một người chủ yếu dành thời gian ngồi trước máy tính. Thế giới dần dần rõ nét trở lại và Julie nhận ra nó đang nhìn chằm chằm cái áo thun của anh. Trên đó chình ình dòng chữ FTW!
For. The. Win. Julie lẩm nhẩm rồi yếu ớt nhắm mắt lại. Nó cảm thấy như người say rượu, cảm giác mà nó từng có sau ba ly rượu bạc hà ở buổi dạ vũ trung học. Nó không phải là đứa có tửu lượng khá. Bằng chứng là đêm đó nó đã cho chó ăn chè trong buồng vệ sinh nữ ở khách sạn Carnegie. Nó mặc kệ cảm giác đó và chọc một ngón tay vào ngực Matt.
– Anh Matthew. Anh cần phải thay đổi trang phục đi.
– Cảm ơn em.
Nó ngật ngưỡng ngước mắt nhìn anh.
– Anh chỉ mặc độc loại áo thun ngớ ngẩn này cho cả tuần sao?
– Anh có nhiều áo mà. Đừng lo.
– Em nhẹ cả người đấy.
– Giờ thì em đỡ chưa?
– Ồ… – Julie nhận ra mình vẫn còn đeo dính lấy Matt. – Vâng, em… ổn. Tuyệt vời. – Nó bỏ tay xuống khỏi ngực anh và lui lại. Đó. Nó có thể quan sát một cách bình thường, và hai đầu gối không còn mềm oặt nưa. – Em xin lỗi. Chúng ta lên tàu điện thôi.
Matt ngờ vực nhìn Julie hỏi lại:
– Nếu em chắc chắn về chuyện đó.
– Vâng. Em khỏe rồi. Thấy không? – Julie nhảy nhảy. – Mọi chức năng vận động đã được phục hồi. Hoạt động tâm lí còn nguyên vẹn. Bây giờ thì em có thể tiếp tục đi tìm nhà được rồi.
– Trông em như con dở ấy.
Khu vực sân ga tàu điện ngầm khá mát mẻ khiến Julie tỉnh táo trở lại. Mặt tiêu cực của việc đó là giờ đây nó đã có thể nhận thức rõ tính chất đáng xấu hổ mà tình trạng váng vất vừa rồi của nó đã gây ra. Nó rất giỏi né tránh các tình huống khơi mào cho chứng sợ hãi đó, nhưng nó đâu thể nhìn thấy chiếc thang cuốn quái quỷ giữa biển người đông đúc.
Hai người chỉ phải đợi vài phút cho đến khi chuyến tàu kế tiếp dừng lại trong tiếng rít chói tai. Julie và Matt bước lên tàu và ngồi xuống hai chiếc ghế nhìn về phía trung tâm của toa tàu. Julie bắt chéo chân và cố gắng tỏ ra bình thản sau sự cố vừa rồi. Nó vén tóc ra sau tai.
– Giờ thì anh đã biết là em không thích đi thang cuốn. Có lẽ cả thang máy nữa, em nghĩ thế, mặc dù đã nhiều năm em chưa đi thang máy. Nó khiến em hoảng loạn. Em gọi đó là hội chứng sợ di chuyển độ cao.
– Chữ đó không có nghĩa gì cả. – Matt nói với Julie. – Em là một người sợ độ cao. Đó là một trong những hội chứng sợ không gian và sự di chuyển. Nỗi sợ phi lí đối với độ cao khiến em mất kiểm soát. Thật sự không hẳn là em hoảng loạn. Em chỉ cảm thấy choáng váng và sợ hãi một chút, đúng chưa?
– Cám ơn anh đã phá hỏng nỗ lực giảm nhẹ tình hình của em. – Julie quắc mắt, dù phải mất nhiều nỗ lực cho việc đó.
– Không phải thế, chẳng qua là em nên dùng một thuật ngữ chính xác. – Matt đứng dậy và nắm lấy thanh kim loại chạy dọc theo toa tàu phía trên đầu. Cơ thể anh lắc lư theo chuyển động của đoàn tàu điện.
– Em có thể chế ra chữ nào em muốn. Đó là hội chứng của em, em có quyền đặt tên cho nó.
– Thật ra thì nó không hoàn toàn là hội chứng của em, vì nhiều người…
– Ôi trời ơi! – Julie van nài. – Chúng ta có thể ngừng tranh cãi về cái tên của thứ khủng khiếp đó được không?
– Chúng ta không tranh cãi, mà là tranh luận. Em không nên sợ hãi quá đáng như thế. Chuyện đó không bình thường lắm đâu.
– Em không cần biết nó bình thường hay bất thường, em có quyền sợ nếu em muốn.
– Dĩ nhiên là em có quyền. Anh chỉ đang nói với em rằng cảm giác sợ hãi của em bắt nguồn từ niềm tin rằng đó là một chứng bệnh khác thường. Và theo như thống kê thì em chẳng có lí do gì phải làm thế. – Lúc này trông Matt hoạt bát hẳn lên. Gò má anh ửng hồng, trong khi đôi mắt xám long lanh. – Em có thể thoải mái khi trở thành một phần của nhóm người. Nếu em nhìn vào tỉ lệ phần trăm những người không gặp bất kỳ chứng sợ hãi nào, em sẽ thấy mình có rất nhiều bạn đồng hành đấy.
– Vậy hóa ra em là đứa bệnh hoạn à? – Julie siết tay lại. Trời ạ, thật bực bội với anh chàng Matt này quá. Nhất là khi anh ta cứ giữ cái điệu cười đáng ghét đó và dường như thích thú quá mức khi tỏ ra khó tính. Tuyệt thật. Rốt cuộc nó cũng có ông anh khó chịu mà nó chưa bao giờ muốn.
– Không, em không bệnh hoạn. Chứng sợ độ cao chỉ là bệnh hoạn khi phản ứng của em với độ cao vượt ra khỏi giới hạn bình thường.
– Sao anh cứ phải chỉnh lại mọi thứ em nói vậy? – Julie liếc cái áo FTW! của Matt. – Trong hai chúng ta, em không nghĩ mình là người vượt ra khỏi giới hạn bình thường. – Chuyến tàu dừng lại. – Hình như anh là người thích tranh cãi.
– Em nói chuyện hệt như Finn. Chúng ta đang trao đổi ý kiến với nhau. Tranh luận thôi mà. – Matt nhìn xuống chiếc quần short. – Và cho đến lúc này anh đâu có thích.
– Anh thôi đi. Vậy coi như huề. Anh giữ ý kiến của anh, em cũng vậy. Thôi đi. Em không biết có thể kiếm được một ly Coolatta quanh đây không nữa. Em cần caffeine để có thể tỉnh táo lại mà đi tìm nhà tiếp.
Julie bước xuống tàu, Matt bám sát phía sau.
– Cẩn thận đấy. – Anh cảnh báo. – Em dùng thang bộ đi. Nhà ga này cũng có thang cuốn đấy.
Hai người leo cầu thang bộ và bước ra trung tâm quảng trường Harvard. Matt dẫn Julie tới một tấm bảng thông báo, nơi mọi người gắn các thông tin về đủ mọi chuyện trên đời, từ các ban nhạc, việc làm cho đến các buổi diễn thuyết và chiếu phim miễn phí. Julie rất thích nơi này. Một đám đông đa dạng có thể làm cho bất kỳ ai cũng cảm thấy thoải mái: sinh viên, giáo sư, các bậc cha mẹ dắt theo bọn trẻ con đi chập chững, và những cô cậu choai choai cúp học. Tất cả xuất hiện đông đảo trên vỉa hè lát gạch. Những nhóm người tụ tập trên các bậc thềm xi măng, các nhạc công đang chơi nhạc và hát các ca khúc của James Taylor. Một người điều khiển rối đang băng qua đường, những con rối cầu kỳ trên tay ông ta nhảy nhót trong tiếng cười thích thú của bọn trẻ con. Ngay cả một người đàn ông mặc váy hoa đi giày trượt đang hò hét một phiên bản chế của Tuyên ngôn độc lập cũng không đễn nỗi lạc lõng. Nơi này có một nguồn năng lượng khiến Julie ngay lập tức bị mê hoặc.
– Cái này thì sao nhỉ? – Matt chỉ tay vào tờ rơi quảng cáo một căn hộ một phòng ngủ.
– Trước hết, em không thể mướn nổi nó. Thứ hai, quảng cáo này có vẻ rất cũ rồi. Mọi mẩu giấy ghi số điện thoại đều đã bị xé đi.
– Ai mà biết. Không chừng họ gặp phải một vài kẻ thuê nhà rắc rối và hạ giá thuê trong hi vọng có ai đó tử tế hơn gọi đến. Anh dám cá người thuê cuối cùng là một lão hề giàu có nhưng phiền hà, luôn tìm cách lừa bịp các bạn cùng phòng.
Julie nhướng mày.
– Hoặc là một anh mọt sách chính hiệu MIT luôn muốn chất đầy căn hộ với các món đồ công nghệ và chẳng chừa lại gì nhiều cho các đồ đạc sinh hoạt cần thiết.
Matt gõ gõ thái dương.
– Bây giờ thì đến lượt em nghĩ quẩn rồi nhé.
Có vài mẩu quảng cáo khá hứa hẹn và Julie lưu lại các số điện thoai. Matt phải về nhà để lấy xe đi đón Celeste, do đó hai người mua bánh mì kẹp thịt mang về tại một tiệm nằm trên phố Mt. Auburn. Sau đó Julie bắt đầu tìm kiếm món đồ uống ưa thích của mình.
– Em cần một ly Coolatta, anh Matt. Làm ơn nói là chúng ta có thể mua ở đâu đây? Em có thể tái diễn vụ thang cuốn nếu không sớm tìm ra một ly. – Julie loạng choạng trên vỉa hè lát đá. – Anh thấy chưa, em bắt đầu trở chứng rồi đây này.
– Được rồi. Ngay ở đằng kia thôi.
Matt dẫn Julie băng qua quảng trường đến một con phố yên tĩnh hơn, rồi xuôi theo đại lộ Massachusetts và một con phố một chiều ngắn hơn. Thỉnh thoảng anh liếc qua Julie.
Julie ngoan ngoãn theo sau Matt, tự hỏi tại sao anh chàng bỏ qua ba tiệm Dunkin’ Donut mà không ngó ngàng gì cả. Cuối cùng nó chặn Matt lại và nghiêng đầu, hỏi:
– Này, anh chàng tội nghiệp. Anh không biết Coolatta là gì, đúng không?
Matt tỏ ra hơi lúng túng một chút.
– Ờ, không, anh không biết.
– Chờ đã, em phải ghi lại chuyện này mới được. – Julie rút chiếc điện thoại ra và cập nhật dòng trạng thái Facebook, rồi đọc to cho Matt nghe.
Julie Seagle đã phát hiện một lỗ hổng toang hoác trong kho kiến thức của Biết Tuốt. Sẽ ăn mừng vụ này bằng Coolatta.
Nó không thể không ngoác miệng cười.
Matt chống tay vào hông.
– Vớ vẩn. Anh không bao giờ nhận mình là biết tuốt. Anh chỉ tự tin mình biết rõ về nhiều chủ đề.
– Chủ yếu là những chủ đề không quan trọng. – Julie bước đi. – Mà nhân tiện, có một sự khác nhau giữa tự tin và khoe mẽ. Anh có thấy một tiệm Dunkin’ ở đầu phố không? Anh có biết ở quê em, phải lái xe bao lâu mới đến được một tiệm không? Trong khi tại đây, anh có chúng trên mọi góc đường! Đây rõ ràng là thành phố tốt nhất trên thế giới. Và điều khiến anh không bao giờ nghe nói tới món đồ uống ưa thích của em là do anh thuộc loại người chỉ uống những ly espresso đúp không đường tại quán cà phê, đúng không?
– Anh dễ đoán vậy à?
– Không, em là một tín đồ cà phê đây. Nhìn mặt anh là thấy ngay chữ espresso đúp không đường. Nhưng hôm nay anh sẽ gia nhập đám đông quần chúng và thử một ly Coolatta.
Vài phút sau, Julie đã sung sướng nhấm nháp món thức uống mát lạnh trong khi họ rời khỏi quảng trường.
Matt có vẻ không hào hứng lắm. Anh chàng cố tình trưng ra bộ mặt ghê tởm ngay sau ngụm đầu tiên.
– Đây là một món đồ uống rất phổ thông, anh biết đấy. – Julie nói với Matt. – Không có lí do gì phải làm bộ mặt như thế.
– Chắc đó là lí do anh không trở thành một hình tượng xã hội được. Cuối cùng em đã tìm ra điều đó. Anh không mù quáng học theo tình yêu mà đại chúng dành cho món nước đá ngọt lè giả cà phê này. Thật nhẹ nhõm khi rốt cuộc cũng hiểu tại sao sự phổ biến của anh trên mạng xã hội đang theo đà đi xuống.
– Hoặc là chuyện đó, hoặc là do mấy cái áo. – Julie lẩm nhẩm. – Này, chúng ta có thể về nhà theo lối bờ sông được không? – Nó có thể nhìn thấy làn nước xanh từ chỗ hai người đang đi và chỉ muốn về nhà theo con đường duyên dáng uốn lượn qua bãi cỏ.
Matt đưa tay vuốt mớ tóc lòa xòa trước mặt.
– Đáng tiếc là bây giờ chúng ta không có thời gian. Sẽ nhanh hơn nếu đi xuyên qua quảng trường. Anh còn phải đi đón Celeste nữa.
– Tất nhiên rồi. Không sao cả. – Julie uống thêm một chút. – Cám ơn anh đã giúp em ngày hôm nay. Em biết đây là một việc rất mệt mỏi, nhưng em thực sự cảm kích. Anh thật tử tế, em xin lỗi nếu em tỏ ra hờn dỗi. Em không nghĩ sẽ khởi động năm đầu đại học theo hướng như thế này. Anh là một hình tượng xã hội đối với em đó. – Nó trêu chọc.
– Ừ, phải. Em đâu có hờn dỗi. Em chỉ có sao nói vậy và dễ giận. Anh thích cả hai thứ đó. Vì những ngày đầu đến Boston đã vượt ngoài sự mong đợi của em, anh nghĩ em đang rất ổn. Anh thấy mừng khi giúp em.
Hai người yên lặng đi bộ thêm vài phút nữa, rồi Julie nhận ra mặc dù khắc khẩu nó vẫn cảm thấy không hề khó chịu chút nào khi đi cùng Matt.
– Vậy là ngày nào anh cũng đi rước Celeste hả? – Nó hi vọng anh chàng sẽ không cắn đứt đầu mình vì dám hỏi về Celeste.
Matt gật đầu.
– Và anh chơi cùng với con bé sau giờ học, cho đến khi ba mẹ anh về?
– Ừ.
– Vậy anh làm bài vở của anh kiểu gì? Em tưởng anh phải có nhiều bài tập hơn các sinh viên thông thường.
Matt nhún vai.
– Có gì đâu. Anh thức khuya mà, như thế càng thích. Đôi khi anh quay lại trường vào buổi tối nếu cần sử dụng phòng thí nghiệm. Không có gì trở ngại.
– Có phải vì vậy mà anh không ở ký túc xá, hoặc mướn nhà trọ?
– Sẽ thật ngớ ngẩn nếu phải bỏ tiền ra thuê nhà trong khi nhà bố mẹ anh ở rất gần trường.
– Em cũng đoán vậy.
Matt uống thêm một ngụm nữa. À há! Julie cười thầm và bước tiếp. Anh ấy thích Coolatta. Giống như mọi người.