Đọc truyện Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa – Chương 4
Từng trận khói trắng tỏa ra theo lòng bàn tay của Hoắc Húc Dương, mồ hôi không ngừng chảy ra, ướt đẫm quần áo trên người, hắn vẫn đang tập trung tinh thần truyền thụ nội lực liên tục vào trong cơ thể sư phụ, mới miễn cưỡng khống chế được độc tính quỷ dị hay thay đổi kia.
“Tam sư đệ, kế tiếp đến phiên ta, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi!” Dịch Mục Hành vẫn không quên mình là đại sư huynh, nên hắn phải chịu trách nhiệm lớn hơn các đệ tử khác.
Đường Nhụy một mặt giúp hắn lau mồ hôi, một mặt khuyên bảo, “Mọi người đâu muốn thay phiên, Tam sư huynh, huynh trước hết nên nghỉ ngơi đi, để cho đại sư huynh thay thế.” Nếu không phải nội lực nàng yếu nhất, nàng cũng muốn giúp một tay.
Đợi đến một đoạn thời gian nữa, Hoắc Húc Dương mới chậm rãi thu hồi nội lực.”Vậy phiền toái đại sư huynh rồi, sư phụ trúng độc hết sức âm tàn, phải tránh gấp gáp quá mức.”
“Ta hiểu được.” Dịch Mục Hành dìu hắn xuống giường, giao cho sư muội, tự mình tắc co chân lại, đem song chưởng dán trên lưng sư phụ, lần nữa vận chuyển nội lực hùng hậu, làm cho độc tính tụ lại thành một chỗ.
Dìu Hoắc Húc Dương ra khỏi phòng, người bên ngoài vội vàng hỗ trợ châm trà rót nước.
“Tam sư huynh, huynh nên uống một ngụm trà nghỉ trước đã.” Ánh mắt Chung Nghiên Thư ân cần nhìn vào bên trong, “Sư phụ tình huống như thế nào? Rất nghiêm trọng sao?”
Tưởng Kỳ trong miệng nói lẩm bẩm, “Thật là lạ, chưởng ấn trên ngực sư phụ là có từ lúc nào? Sao tất cả mọi người không biết? Đều tại ta sơ suất, nên phát hiện sớm một chút mới đúng.”
Nghe thấy hắn tự trách mình, nét mặt Hoắc Húc Dương càng thêm đông lại.
“Nhị sư huynh, ta nghĩ việc này không thể trách huynh, bởi vì sư phụ đã trúng độc hẳn là một thời gian dài rồi.”
Đường Nhụy kêu lên, “Sao có thể như vậy được?”
Lúc này Chung Nghiên Thư mới chợt hiểu hiểu ra, “Khó trách. . . . . . Khó trách sư phụ đều phải bế quan hàng năm, chúng ta vẫn còn cho là người muốn tu luyện võ học cao siêu hơn, thì ra là vì muốn vận công trừ độc.”
“Như vậy bây giờ sư phụ đã bị độc đánh bại.” Tưởng Kỳ há to mồm, không dám tin. “Đến tột cùng là người nào hạ độc, tâm địa ác độc như thế?”
“Vấn đề này chỉ sợ chỉ có bản thân sư phụ mình hiểu rõ.” Trong đầu Hoắc Húc Dương hiện lên một ý nghĩ, chỉ có điều qua nhanh, chưa kịp bắt lấy đã không thấy tăm hơi.
Tưởng Kỳ quát to một tiếng, “Có! Chúng ta có thể hỏi Qua Bá, ông ấy đi theo bên cạnh sư phụ hơn hai mươi năm rồi, nhất định sẽ biết được là ai đã hạ độc thủ.”
“Nếu chưởng môn không đồng ý, hỏi ta cũng vô dụng.” Giọng nói già nua cứng nhắc sau lưng bọn họ xuất hiện.
Tưởng Kỳ trợn to mắt, “Ta nói nè Qua Bá, tánh mạng mới là chuyện quan trọng, ông muốn trung thành cũng phải xem thời điểm, vạn nhất sư phụ có chuyện không hay xảy ra, tâm ông còn có thể yên ổn được sao?”
Vành mắt Đường Nhụy ửng đỏ chửi nhỏ, “Nhị sư huynh, huynh đừng nói lung tung, sư phụ sẽ không có việc gì đâu.”
“Sư muội nói đúng, miệng nhị sư huynh chính là ói không ra ngà voi.” Yết hầu Chung Nghiên Thư dao động nói.
“Đúng đúng, đều là ta không đúng.” Hắn giơ hai tay đầu hàng, “Qua Bá, ông nhanh một chút có thể nói cho chúng ta biết phải làm gì mới có thế cứu sư phụ, rốt cuộc người đã trúng độc gì?”
Qua Bá hơi do dự.
“Qua Bá, tánh mạng sư phụ sớm tối nguy hiểm, thời gian cấp bách, xin ông nói cho chúng ta biết.” Hoắc Húc Dương khẩu khí ôn hòa, nhưng thần sắc lại dị thường kiên quyết.
“Được rồi! Chuyện cho tới bây giờ, ta không nói cũng không được.” Qua Bá chịu không được mọi người truy vấn, nhả ra từng chữ.
“Chưởng môn đã trúng phải Huyền Âm chưởng của Ngũ Độc giáo, loại độc này rất âm tàn, người trúng phải nó sẽ không lập tức chết, nhưng vẫn không cách nào bức ra, chỉ có thể khiến nó quay quanh trong lục phủ ngũ tạng, chịu đựng nó đốt cháy mà thống khổ. Những năm gần đây, chưởng môn hoàn toàn dựa vào nội lực thâm hậu để áp chế nó. Nhưng, thời gian càng lâu, thương tổn thân thể càng nhiều. . . . . .”
Mọi người kinh ngạc nói không ra lời.
Tưởng Kỳ đập bàn đứng lên, “Không có khả năng! Sư phụ ngày thường thoạt nhìn giống như người bình thường, sao có thể sẽ. . . . . .” Nói tới đây, cổ họng đã vướn lại.
“Ai!” Qua Bá cau mày, “Nếu có thể lấy được giải dược là tốt rồi.”
Nghe thấy hắn thì thào tự nói, Hoắc Húc Dương hơi bị kích động, “Qua Bá, cái gì giải dược?”
Hắn phun ra nuốt vào nói: “Ách, không, không có giải dược.”
“Ta rõ ràng nghe thấy ông nói nếu có thể lấy được giải dược là tốt rồi, Qua Bá, việc đã đến nước này, ông còn giấu diếm gì nữa? Rốt cuộc giải dược ở nơi nào?” Thính lực Hoắc Húc Dương thuộc dạng kinh người, ai cũng đừng nghĩ có thể qua mặt được.
Ánh mắt Qua Bá tập trung lại, mặt lộ vẻ khó khăn,
“Cho dù biết cũng vô dụng, chưởng môn căn bản khinh thường đi xin thuốc giải của bà ta, thay vì mở miệng cầu xin, bị đối phương nhục nhã, hắn thà rằng lựa chọn cái chết.”
Lòng Đường Nhụy nóng như lửa đốt, “Người kia rốt cuộc là ai, ông mau nói nha!”
“Chính xác . . . . . Chủ nhân của Huyền Âm chưởng chính là Ma Cơ.” Qua Bá cuối cùng nói ra chân tướng.
Thân hình Hoắc Húc Dương chấn động, “Ma Cơ?”
Như vậy, sự tình rốt cục là như thế nào.
Xem ra sư phụ có quen biết với Ma Cơ, hơn nữa còn kết thù sâu đậm. Cho nên bà ấy mới hạ độc thủ người, thậm chí biết hắn là đệ tử phái Tung Sơn, thì miệng luôn nói muốn giết hắn.
“Tam sư đệ, ngươi quen biết nàng?” Tưởng Kỳ thấy hắn phản ứng khác thường, không khỏi hỏi.
Hắn sờ cằm dưới, khẩu khí ngưng trọng, “Ta may mắn từng cùng bà giao thủ ở Ly Hồn cốc, đáng tiếc thua trên tay bà, lúc ấy nghe khẩu khí của bà, tựa hồ chứa nhiều hận ý với sự phụ.”
Qua Bá bóp cổ tay, “Thì ra những năm gần đây bà ta ẩn cư ở trong núi sâu, khó trách tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng, nếu biết sớm một chút, cho dù phải liều chết, ta cũng phải giúp chưởng môn lấy được giải dược.”
Tưởng Kỳ vỗ vỗ bộ ngực, “Hiện tại biết vẫn không muộn, ngay bây giờ ta sẽ đi đoạt giải dược từ tay bà ta.”
“Nhị sư huynh, huynh không nên vọng động.” Tay Hoắc Húc Dương ngăn cản tính tình dễ xúc động của hắn.
“Võ công của Ma Cơ biến hoá kỳ lạ khó dò, ta và huynh không phải là đối thủ của bà, có lẽ nên cùng các sư huynh đệ khác bàn bạc kỹ hơn sau đó hãy ra quyết định.”
Đường Nhụy cũng sợ hắn tùy tiện chạy tới ngược lại làm hư truyện.”Ta xem nhị sư huynh nên đi vào thay thế đại sư huynh đi, chờ tình trạng sư phụ ổn định rồi nói sau.”
“Đã biết, vậy vào trước.” Tưởng Kỳ sờ sờ cái mũi quay về bên trong phòng.
*****
Mấy ngày sau, mọi người lòng tràn đầy chờ đợi nhìn Dịch Mục Hành từ trong phòng đi ra, thấy hắn lắc đầu, tâm mọi người không khỏi đi xuống.
“Sư phụ vẫn là không đồng ý? Vậy bây giờ nên làm cái gì?” Tưởng Kỳ kêu to, “Chẳng lẻ muốn chúng ta trơ mắt nhìn sư phụ bị độc hành hạ mà chết sao?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Nhụy tràn đầy lo lắng, “Đại sư huynh, sư phụ có nói người và nữ nhân Ma Cơ kia đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì không, bà ta vì sao phải dùng phương thức ác độc như vậy tra tấn sư phụ chứ?”
Hắn uể oải lắc đầu, “Sư phụ không nói gì, chỉ nói chính tà bất lưỡng lập, muốn ông ấy vì sống sót mà cúi đầu với Ma Cơ, chẳng bằng ông ấy tình nguyện tự mình chịu chết.”
“Nếu như vậy, không bằng chúng ta thay thế sư phụ đi xin giải dược.” Chung Nghiên Thư lớn tiếng đề nghị.
Tưởng Kỳ đem tay phải đánh qua tay trái, nhếch miệng cười to, “Đúng vậy! Chúng ta trước tiên có thể đừng cho sư phụ biết, chờ đến khi lấy được giải dược, lại lừa gạt ông ấy ăn vào, sau đó nếu sư phụ trách tội xuống dưới, thì độc của người cũng đã được giải, tùy tiện để lão nhân gia xử phạt chúng ta, các ngươi cảm thấy thế nào?”
“
“Ta tán thành.” Đường Nhụy và Chung Nghiên Thư dẫn đầu bày tỏ ý kiến ủng hộ.
Hắn luân phiên liếc xéo hai vị sư huynh đệ, “Đại sư huynh và tam sư đệ không tán thành biện pháp của ta sao?”
Dịch Mục Hành thận trọng nghiêng nhìn Hoắc Húc Dương, “Tam sư đệ, nếu ngươi và Ma Cơ từng gặp mặt nhau một lần, theo ý của ngươi, bà ta sẽ dễ dàng giao ra giải dược sao?”
“Rất khó.” Đây là lời nói thật. “Bất quá, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể thử một lần .”
Tưởng Kỳ không cho là đúng, “Ta nói tam sư đệ, ngươi không cần phải luôn đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong mình, tốt xấu chúng ta cũng là “Tung Sơn tam hiệp”, ba người liên thủ, muốn đối phó một nữ nhân sẽ không có vấn đề gì?”
“Nhị sư huynh, sự tình không có dễ dàng giống như huynh nghĩ đâu.” Hoắc Húc Dương không hy vọng Tưởng Kỳ quá mức khinh địch, ngay cả bản thân hắn cũng không có nắm chắc.
“Hiện tại cứu sư phụ quan trọng hơn, đại sư huynh, chúng ta lập tức xuất phát.”
Dịch Mục Hành trầm ngâm xuống.
“Nhưng ba người chúng ta đều đi hết, sư phụ ông ta tuyệt đối sẽ sinh nghi, huống hồ trước mắt tình huống người vừa mới ổn định một chút, rất cần có người đúng lúc dùng nội lực giúp ông điều dưỡng.”
“Đại sư huynh, để cho ta đi với nhị sư huynh và Tam sư huynh là được rồi.” Đường Nhụy xung phong nhận việc.
Hắn ngẩn ra, “Muội?”
Tưởng Kỳ lập tức hú lên quái dị, “Sư muội, chúng ta đều là nam nhân, ngươi đi theo không thuận tiện cho lắm?”
“Bất tiện cái gì?” Nàng trừng mắt hờn dỗi, “Nếu đối phương là một nữ nhân, có ta ở đó, mọi người cũng sẽ dễ nói chuyện hơn. Huống chi mắt Tam sư huynh lại không nhìn thấy, dọc đường đi cần có người chăm sóc, ta không yên tâm giao huynh ấy cho hai người thô kệch này.”
Hoắc Húc Dương nhẹ nhàng nói, “Có Cát Lợi theo ta là đủ rồi, sao có thể làm phiền sư muội.”
“Công phu Cát Lọi thuộc loại mèo quào, đi chỉ vướng chân, vẫn là để ta đi sẽ có vẻ thỏa đáng hơn, với lại ta cũng không cảm thấy phiền toái chút nào.”
Đường Nhụy liếc liếc mắt hai vị sư huynh, thêm động tác chép miệng, ý tứ muốn bọn họ biện hộ cho.
“Khụ khụ.” Suy nghĩ Dịch Mục Hành trở về, hắng giọng, “Nếu sư muội muốn tận lực thay sư phụ, thì cứ để cho nàng đi theo.”
Bị chửi thành người thô lệch. Tưởng kỳ chỉ có thể cố gắng nói giúp, “Ách. . . . . . Đại sư huynh đã nói như vậy, ta cũng không có lời nào để nói, chỉ cần tam sư đệ không phản đối là được rồi.”
Đường Nhụy chính là đoán chừng Hoắc Húc Dương tâm địa mềm nhất, không đành lòng cự tuyệt người khác.”Ta tin tưởng Tam sư huynh nhất định sẽ không phản đối, chúng ta khi nào xuất phát đây?”
Tưởng Kỳ không thể chờ đợi, “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
“Nhị sư đệ, vậy ta phiền các ngươi rồi.” Dịch Mục Hành trịnh trọng ủy thác.
“Bao ở trên người của ta, tuyệt đối yêu cầu nữ nhân ác độc kia đem giải dược giao ra đây!” Tưởng Kỳ vỗ ngực cam đoan.
“Nhị sư huynh, huynh không nên nói lời quá vẹn toàn đi, cẩn thận ăn phải thua thiệt.” Chung Nghiên Thư không khách khí vạch trần hắn.
Hắn một chưởng đánh về phía cái ót sư đệ. “Ngươi tiểu tử thúi này!”
“Đau quá!”
Tiếng cười bỗng chốc vang lên không ngừng.
Nghĩ đến giao thủ lần nữa với Ma Cơ, Hoắc Húc Dương tự nhiên liên tục nghĩ đến nữ nhi của bà Bạch Linh Chi, trong lòng không biết tại sao dâng lên một cỗ dự cảm xấu.
*****
Ban ngày núi Điểu Cảnh khắp nơi là núi non và rừng cây xanh biếc, hoàn toàn thiếu mất âm khí ban đêm.
“. . . . . . Nghe Cát Lợi giải thích khủng bố, xem ra bất quá chỉ như vậy, hẳn là hắn cố ý làm ta sợ.” Đường Nhụy ra vẻ chẳng hề để ý đánh giá bốn phía, nghĩ để cho hai nam nhân bên cạnh này tròn mắt nhìn. “Tam sư huynh, huynh nói Ma Cơ sẽ ngụ ở chỗ này sao. Nhưng sao ngay cả bong người cũng không nhìn thấy, làm sao tìm được đây?”
Hoắc Húc Dương chầm chậm nói: “Không cần tìm, thời điểm đến, các nàng tự nhiên sẽ xuất hiện.”
“Ta xem cứ dứt khoát phóng một mồi lửa, không tin không có biện pháp ép các nàng hiện thân.” Tính nôn nóng của Tưởng kỳ hừ lạnh một tiếng.
Hắn nhẹ gom mi tâm lại, “Nhị sư huynh, ngọn núi còn có các động vật khác, có lẽ còn có người ở, huynh trăm ngàn lần không nên quá mức lỗ mãng.”
Tưởng Kỳ rất nhanh sửa miệng, “Ta hay nói giỡn. Tam sư đệ, ngươi nói bây giờ nên làm gì?”
“Đợi.” Dứt lời, liền ngồi xếp bằng ngồi im ở dưới cây đại thụ.
Tưởng Kỳ thấy thế, tạm thời bình tĩnh trở lại. Lúc này, Đường Nhụy sốt sắng đến bên người Hoắc Húc Dương, tay lấy lương khô đã được gói lại bằng giấy dầu từ trong túi quần áo.
“Tam sư huynh, ta đây còn dư lại nửa cái bánh nướng, huynh muốn ăn hay không?”
“Ta không đói bụng, muội ăn đi!”
Nàng lại ân cần tự tay dâng ra túi nước, “Vậy huynh khát không?”
Hoắc Húc Dương mỉm cười từ chối khéo, “Cám ơn, ta không khát.”
“Sư muội, nếu tam sư đệ không cần…, cho ta ăn đi.” Bụng sớm đã vườn không nhà trống, Tưởng Kỳ da mặt dày cười nói, lập tức lọt vào ánh mắt xem thường của nàng.
“Nếu nhị sư huynh đói bụng thì tự mình nghĩ biện pháp đi.” Đường Nhụy rất không nể tình nói.
Tưởng Kỳ bĩu môi lẩm bẩm, “Thật bất công, chúng ta đều là sư huynh của muội, sao đãi ngộ lại kém xa như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nhụy đỏ lên, đem túi giấy dầu ném cho hắn. “Được rồi! Huynh muốn ăn thì lấy đi.”
“Ha ha. . . . . . Đa tạ .” Từ trước đến nay Tưởng Kỳ luôn luôn chỉ nghĩ đến ăn, cho nên không nhận thấy được nàng có tâm tư ái mộ với tam sư đệ.
Nàng tức giận liếc hắn một cái, sau đó mới đưa mắt nhìn đến gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương, “Tam sư huynh, vạn nhất Ma Cơ vẫn không chịu cho chúng ta giải dược, vậy phải làm sao?”
Tưởng Kỳ miệng đầy đồ ăn, mồm miệng nói không rõ: “Hừ! Nếu bà ta dám không cho, chúng ta sẽ đoạt.”
“Nhị sư huynh, chúng ta là đệ tử phái Tung Sơn, làm sao có thể cướp đoạt như vậy được? Huynh đừng làm mất mặt sư phụ chứ.” Đường Nhụy vẻ mặt hậm hực, “Chỉ cậy vào sức mạnh, không chịu động não.”
Hắn giơ cờ hàng đầu hàng, “Tốt tốt tốt, dù sao ta nói cái gì cũng không đúng, động não là chuyện quan trọng nên giao cho tam sư đệ làm, đệ ấy thông minh hơn ta nhiều.”
“Hiển nhiên rồi.” Nàng cong miệng nói.
Hoắc Húc Dương cười nhẹ. “Kỳ thật ta cũng nghĩ không ra phương pháp xử lí tốt nhất, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.”
“Ngươi xem! Ngay cả tam sư đệ cũng nói như vậy, có thể thấy được nữ nhân gọi Ma Cơ kia rất là khó chơi.” Hiện tại hắn có thể nói chuyện lớn tiếng rồi.
“Huyền Âm chưởng là loại công phu tà môn, ta thấy nữ nhân này nhất định là hạng người lòng dạ độc ác, chúng ta cũng không cần nói đạo nghĩa giang hồ với bà ta, cho dù có giết bà ta, coi như là thay võ lâm trừ hại.”
Tiếng nói chưa dứt, trong không khí bỗng dưng bùng lên chấn động khác thường.
“Cẩn thận!” Hoắc Húc Dương nhạy bén hét lớn.
Một mảnh lụa trắng hóa thành một lưỡi đao sắt bén bắn nhanh về phía lời nói ẩu tả của Tưởng kỳ, nếu không phải Hoắc Húc Dương cảnh báo, hắn chỉ sợ còn không nhận thấy được nguy cơ đã đến.
Tưởng Kỳ lộn một vòng, hết sức mạo hiểm né tránh.
“Người nào?” Đường Nhụy cầm kiếm thủ thế.
Lụa trắng phút chốc chuyển hướng, nghênh diện công kích nàng, Đường Nhụy sợ tới mức gương mặt thanh tú trắng bệch, chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ, chiêu còn chưa ra, thân kiếm đã bị lụa trắng quấn quanh vài vòng, nháy mắt liền rút đi từ trong tay nàng.
Nàng kinh hô. “Kiếm của ta. . . . . .”
“Đây là công phu quỷ quáy gì?” Tưởng Kỳ nhìn xem hoa mắt hỗn loạn kêu lên.
Đường Nhụy tức giận không thôi hướng ngọn cây hô to. “Mau trả kiếm lại cho ta!”
Chợt, một tiếng cười mềm mại truyền vào trong tai của bọn hắn.
“Nếu cô nương đã đến đây, sao không hiện thân?” Trong lòng Hoắc Húc Dương dĩ nhiên hiểu rõ.
Ngay lúc Tưởng Kỳ và Đường Nhụy nghi ngờ nhìn chung quanh thì một đạo bóng dáng xinh đẹp từ trên ngọn cây chậm rãi đáp xuống, tay áo phiêu dật như đóa Bạch Liên, tựa như yêu, tựa như tiên.
Trong mắt Bạch Linh Chi ánh ra sự tinh khiết như nước, sắc mặt vui mừng, không dung nạp bóng dáng của bất cứ kẻ nào.
“Hoắc đại ca, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại, không phải là muốn chơi hôn nhẹ với ta chứ!”
Nhớ tới đoạn thời gian kia thiếu chút nữa đã thất thân, khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương không khỏi hơi hơi nóng lên.
“Hoắc mỗ là có chuyện trọng yếu muốn gặp lệnh đường.” Nếu như có thể, hắn căn bản không nghĩ sẽ gặp lại nàng.
“Ngươi là ai?” Theo bản năng nữ nhân khiến cho Đường Nhụy mở miệng chất vấn.
Đôi mắt đẹp của Bạch Linh Chi đảo một cái, “Ta là ai hỏi Hoắc đại ca sẽ biết.”
“Tam sư huynh, các ngươi biết nhau?”
Hoắc Húc Dương dừng một chút, “Vị này là Bạch cô nương, nữ nhi Ma Cơ.”
“Hoắc đại ca, ngươi giới thiệu quá đơn giản.” Bạch Linh Chi xoa trán, giảo hoạt cười, “Đừng quên, quan hệ giữa chúng ta có thể nói vô cùng thân mật nha!”
Đường Nhụy giận dữ mắng mỏ, “Ngươi nói bậy! Tam sư huynh ta làm sao có thể có quan hệ với những thứ tà ma ngoại đạo các ngươi.”
Nàng cười đến tà khí (không đúng đắn), “Ta không có nói dối, ngươi có thể hỏi hắn, bất quá da mặt hắn rất non, chỉ sợ không tiện nói ra khỏi miệng.”
“Tam sư huynh, nàng ta nói thật sao?” Thần kinh Đường Nhụy phút chốc căng thẳng. Tưởng Kỳ chắc lưỡi hít hà không thôi, “Ta nói tam sư đệ, ngươi người này thật sự nghĩ về ăn ba chén cơm công, ta còn tưởng rằng trên đời này không có nữ nhân có thể đả động được lòng của ngươi.”
Lần này thật sự là câm điếc ngậm bồ hòn mà im, có nỗi khổ khó nói. “Nhị sư huynh, sự tình không phải như các người nghĩ đâu.” Hắn cũng là người bị hại.
Bạch Linh Chi chính là cố ý muốn bôi đen hắn. “Hoắc đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận chuyện chúng ta phát sinh ngày đó? Chúng ta chẳng những đã hôn môi, hơn nữa ngươi còn cởi trần──”
“Im miệng!” Ngay cả hai bên tai Hoắc Húc Dương đều đỏ lên.
Đường Nhụy kinh sợ toàn thân phát run, “Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ này!” Nhất định là nàng ta dụ dỗ tam sư huynh, bằng không lấy tính tình chính trực của hắn, tuyệt sẽ không làm ra hành động không thoả đáng.
Đôi môi đỏ mọng sau khăn lụa trắng tà ác cười, “Cùng nam nhân mình thích thân thiết, nhưng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ không nghĩ tới sao? Theo ta thấy, ngươi cũng rất thích Hoắc đại ca đúng hay không?”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Trên mặt Đường Nhụy một trận nóng giận nổi lên.
Hoắc Húc Dương phút chốc giận tái mặt, “Cô nương không nên quá đáng.”
“Hoắc đại ca vẫn như cũ, vốn đang định thuyết phục nương ta, để cho ta xuống núi tìm ngươi, kết quả chính ngươi lại tự tìm tới tận cửa rồi.” Trong nội tâm nàng vừa vui mừng vừa lo lắng.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ nương ta giết ngươi sao?”
Thần sắc hắn nghiêm nghị, “Lần này Hoắc mỗ đặc biệt tới bái phóng tiền bối.”
“Vì sư phụ ngươi?” Bạch Linh Chi lập tức liền đoán được nguyên nhân.
“Không sai, kính xin cô nương dẫn đường.”
Bạch Linh Chi nhạy bén đánh giá hắn, “Các ngươi lần này là đến không công rồi, nương ta ước gì Sở Vân Cao chết sớm một chút, như thế nào sẽ cho giải dược chứ!”
“Tam sư huynh, chúng ta không cần cùng nàng nhiều lời vô nghĩa, nếu nàng không dẫn chúng ta đi, chúng ta dù cho phải lật tung cả ngọn núi này, cũng phải tìm được bà ta.” Đường Nhụy có loại cảm giác sẽ bị cướp mất thứ âu yếm gì đó, cho nên đối với nữ tử che mặt lại kiêng kị ba phần.
Tưởng Kỳ đi về phía trước từng bước, “Đúng vậy, ta nể tình ngươi là nữ nhân, vì thế khách khí với ngươi, nếu ngươi vẫn không biết tốt xấu, ta liền thật sự phóng hỏa thiêu rụi nơi này.”
“Các ngươi đang uy hiếp ta?” Nàng không sợ hãi chút nào, tà tà cười hỏi.
Đường Nhụy ỷ có chỗ dựa là Hoắc Húc Dương, lá gan tự nhiên cũng lớn theo.
“Đúng thì sao? Chúng ta đường đường là đệ tử phái Tung Sơn, sao lại sợ ngươi yêu nữ này? Xem trên mặt ngươi luôn che khăn, tám phần là ám muội, còn muốn quyến rũ tam sư huynh ta? Thật sự là vô sỉ!”
Nàng không giận ngược lại cười, “Ta che mặt lại là sợ ngươi thấy mặt của ta sẽ tự ti. Hoắc đại ca, nếu ngươi kiên trì muốn gặp nương ta, ta có thể mang bọn ngươi đi, bất quá có một điều kiện.”
Lông mày Hoắc Húc Dương chau lên nói: “Mời nói.”
“Nuốt ba viên thuốc này vào.” Bạch Linh Chi lấy ra một chai thuốc lớn từ trong cổ tay áo nói.
“Nào có chuyện như vậy?” Đường Nhụy quá sợ hãi. “Tam sư huynh, huynh không nên làm theo lời của nàng ta, ai biết được đó có phải là độc dược không.”
Bạch Linh Chi ra vẻ tiếc hận, “Nếu Hoắc đại ca không muốn, vậy các ngươi cứ ở trong núi này chậm rãi tìm đi! Nói không chừng chờ các ngươi tìm được nương ta, may mắn lấy được giải dược, cũng không kịp tới cứu sư phụ các ngươi.”
“Ngươi yêu nữ này không được tùy tiện nguyền rủa sư phụ của chúng ta chết.” Tưởng Kỳ chửi ầm lên.
Sau khi cân nhắc lợi hại, tuấn nhan Hoắc Húc Dương ngưng trọng hỏi: “Thật sự chỉ cần Hoắc mỗ làm theo, cô nương sẽ sẵn lòng mang bọn ta đi gặp lệnh đường?”
“Ta nói chuyện giữ lời.” Sớm đoán ra hắn sẽ đồng ý.
Vẻ mặt Đường Nhụy gấp như lửa đốt, “Tam sư huynh, chúng ta còn biện pháp khác mà.”
“Sư muội nói đúng, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, bảo ta giao phó như thế nào với sư phụ và các sư huynh đệ khác?” Tưởng Kỳ cũng bày tỏ vẻ không đồng ý.
Hắn sớm đã xem sinh tử của mình rất tẻ nhạt. “Chỉ cần có thể cứu sư phụ, mạo điểm mấy cũng phải vượt qua.”
“Nương ta nói không sai, Sở Vân Cao đời này có thể thu ngươi làm đồ đệ, đó là phúc khí do kiếp trước hắn đã tu luyện được.” Bạch Linh Chi đem viên thuốc màu đỏ rót vào lòng bàn tay hắn.
“Nuốt nó xuống, ta lập tức dẫn ngươi đi gặp nương ta.”
Hoắc Húc Dương trong tiếng kêu sợ hãi của hai vị sư huynh muội, không chút do dự nuốt chúng nó vào trong bụng.
“Tam sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?” Đường Nhụy gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.
Tưởng Kỳ cẩn thận quan sát khí sắc trên mặt hắn, “Đúng nha! Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có việc gì, ta rất khỏe.” Hắn không cảm thấy có bất kỳ điểm khác thường nào.” Hoắc mỗ đã làm theo lời cô nương, kính xin cô nương tuân thủ ước định.”
Lúc này nàng mới vừa lòng vuốt cằm, “Kết Ngạnh, Phù Linh, bịt mắt bọn họ lại.”
Hai bóng dáng màu trắng sau lưng Bạch Linh Chi vọt ra, trong tay các nàng cầm một cái khăn trắng, che mắt của bọn hắn ──
*****
“Nương, bọn họ thật sự đến đây.” Bạch Linh Chi kích động ôm lấy thân mình nở nang của mẫu thân, “Có thể thấy được Sở Vân Cao sắp không qua được, chờ hắn vừa chết, mối thù của chúng ta cũng liền được báo.”
Ma Cơ nghiêng mắt nhìn nét mặt hưng phấn của nữ nhi, tựa tiếu phi tiếu, “Ta xem ngươi là lo lắng nương sẽ giận chó đánh mèo những người khác đi!”
Nữ nhi là bà 10 tháng mang thai sinh ra, trong lòng nghĩ gì bà sao không hiểu được?
Nàng cắn cắn môi đỏ mọng, “Nương, cừu nhân của chúng ta chỉ có Sở Vân Cao, lại không liên quan Hoắc đại ca, người đừng làm khó hắn.”
“Như thế nào? Lần trước tự ý thả hắn đi, nương không có trách ngươi, ngươi lại tiến thêm một thước, lúc này lại thay hắn biện hộ, xem ra ngươi thật sự coi trọng hắn.” Ma Cơ biết rõ còn cố hỏi, muốn nghe chính mồm nữ nhi nói ra.
Bạch Linh Chi khó có được lộ ra vẻ thẹn thùng, “Nương, người ta. . . . . . Người ta chỉ là kìm lòng không đậu thôi!” Chuyện tình cảm nói đến là đến, không phải nàng muốn là có thể khống chế được.
“Khá lắm kìm lòng không đậu.” Ma Cơ cười lạnh một tiếng, “Năm đó nương cũng là bị bốn chữ này hại cho thê thảm, hiện tại đến phiên ngươi, ngươi tưởng rằng hắn sẽ thật lòng tiếp nhận ngươi sao? Cho dù hắn nguyện ý, sư môn của hắn đâu? Còn có những tên ngụy quân tử tự xưng võ lâm chính phái kia? Nương nghe ngóng được, Hoắc Húc Dương chẳng những là một trong «Tung Sơn tam hiệp “, lại có hi vọng nhất trở thành người tốt nhất được chọn làm Minh Chủ tiếp theo của Ngũ Nhạc, ngươi cho là hắn sẽ vì ngươi mà buông tha sự mong mỏi của sư môn cùng vinh quang sao?” Không có khả năng!
“Con tin tưởng Hoắc đại ca, hắn cùng cha bất đồng.” Bạch Linh Chi đối với nam nhân mình nhìn trúng tràn đầy tin tưởng.
Trong lòng Ma Cơ chua sót, tận tình khuyên bảo nói: “Tất cả nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình, ngươi sao có thể kỳ vọng hắn sẽ không như vậy?”
“Nương, không phải mỗi người đàn ông đều hèn yếu giống như cha, năm đó ông ta không thể kiên định với sự lựa chọn của mình, bỏ rơi mẹ con chúng ta, người sai là ông ta.” Nàng ngang ngạnh nói.
Thấy nàng tình thâm ý trọng, đã không thể tự kềm chế, trong lòng Ma Cơ vừa tức lại vừa thương.
“Nha đầu ngốc, nương không phải dạy ngươi trăm ngàn không nên có tình cảm với nam nhân sao? Vì sao không nghe lời của ta?”
Con ngươi nàng buồn bã, rũ mắt xuống, “Thực xin lỗi, nương, là con không nghe lời ngươi nói…, nhưng, chỉ cần có thể cùng Hoắc đại ca ở chung một chỗ, cho dù chịu ủy khuất lớn hơn nữa, con cũng không nửa câu oán hận, vì Hoắc đại ca, con nguyện ý đánh cuộc.”
“Đánh cuộc?” Đáy mắt Ma Cơ bỗng nhiên xẹt qua hai đạo hàn quang.
Cảm thấy không khí không đúng, Bạch Linh Chi hồ nghi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Nương?”
“Ngươi thật sự thích hắn như vậy?”
“Dạ!” Nàng gật đầu.
Nét yêu mị trên mặt Ma Cơ toát ra một tia âm lãnh, “Nếu như── hắn cuối cùng vẫn không cần ngươi?”
Tim nàng căng thẳng, “Con. . . . . .”
“Cho dù ngươi trả giá vì hắn, mà hắn vẫn chẳng thèm ngó tới, như vậy ngươi cũng nguyện ý?”
“Con, con nguyện ý.” Bạch Linh Chi hít sâu một hơi nói.
“Phải không?” Tròng mắt Ma Cơ suy nghĩ sâu xa.
Bạch Linh Chi thấp thỏm bất an hỏi: “Nương, người đang suy nghĩ gì?”
“Ngươi ra ngoài trước đi! Để cho nương suy nghĩ một chút.”
“Dạ”
*****
Ba người được an trí trong một tiểu viện nhỏ, bởi vì chậm chạp không có chút tin tức, có chút lo âu.
“Tam sư huynh, chúng ta đã đợi ba ngày, vẫn không thấy Ma Cơ, các nàng không phải là cố ý mượn cớ kéo dài thời gian chứ, chờ độc tính của sư phụ phát tác?” Đường Nhụy không có tình cảm tốt đối với nữ nhân ngông cuồng muốn tiếp cận Hoắc Húc Dương, tự nhiên đề cao cảnh giác.
“Ta xem ra căn bản không thể tin tưởng lời nói của yêu nữ kia.”
Tưởng Kỳ nóng vội cầm lấy tóc, ở trong phòng đi qua đi lại, “Ta nghĩ chúng ta nên phá vỡ vòng vây, không tin tìm không thấy Ma Cơ, sư phụ không đợi được lâu đâu.”
Nàng liếc Hoắc Húc Dương đang im lặng, “Tam sư huynh, sao huynh không nói lời nào?”
“Ta tin tưởng nàng sẽ không gạt ta.” Không biết tại sao, hắn rất khẳng định điểm này.
Dố kị với nhau, Đường Nhụy gây sự hỏi: “Tam sư huynh vì sao tin tưởng nàng như vậy? Chẳng lẽ giữa các ngươi thật sự có cái gì mập mờ? Hay là huynh cũng thích nàng?”
“Sư muội!” Hoắc Húc Dương nhíu mày trách cứ.
“Đúng, thực xin lỗi, Tam sư huynh.” Phát giác mình nói sai, nàng ấp úng nói xin lỗi.
Hắn che dấu khuôn mặt giận dữ, “Nếu chúng ta có việc cầu người, sẽ phải kiên nhẫn nhiều hơn.”
“Nhưng, sư phụ ông ta không có biện pháp chờ đợi quá lâu, vạn nhất có bất trắc. . . . . . Phi, phi, phi!” Tưởng Kỳ đem lời nói không may mắn nuốt trở về.
“Quên đi! Chờ thì chờ!” Hiện tại cũng chỉ có thể như thế.
Bên trong phòng nhất thời trầm mặc.
Đường Nhụy rót chén trà cho mình, lúc này mới chú ý tới toàn bộ lông mày trên trán Hoắc Húc Dương chau lại. “Tam sư huynh, huynh làm sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Chẳng qua là mắt không được thoải mái, không có gì đáng ngại.” Hắn kháp kháp mũi nói.
Trong lòng nàng giật mình, “Sẽ không phải là yêu nữ kia cho huynh ăn trúng viên thuốc có vấn đề chứ?”
“Tam sư đệ, thật sự là không sao? Ngươi không nên cậy mạnh nha!” Tưởng Kỳ luống cuống chân tay hỏi.
Hoắc Húc Dương nhẹ lay động đầu, “Không cần lo lắng, điểm ấy ta còn có thể chịu được.”
“Không được! Ta phải đi hỏi yêu nữ kia──”
Một giọng nữ bỡn cợt bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. “Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”