Đọc truyện Môi Súng (Thần Thương) – Chương 20
Edit & Beta: Direct Kill
Nguyễn Ninh dẫn đầu, mang mấy nhân tài mới được Hình Minh mời chào vào trong tổ, giống như mò kim dưới đáy biển, tìm một tờ giấy nho nhỏ khắp thế giới này. Những người trong tổ khác không rõ chân tướng, chỉ nhìn thấy một đám người ở ngoài tầng chạy xung quanh khắp nơi như bay, hăng hái mà vùi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác, vì vậy nghi ngờ hỏi, làm cái gì thế?
Tất cả đều đồng thanh trả lời: Tìm danh thiếp cho sếp của chúng tôi.
Đáng tiếc, không tìm được.
So với bình thường tan tầm chậm hơn hai giờ, Nguyễn Ninh mới gõ cửa phòng làm việc Hình Minh. Để tránh đổ thêm dầu vào lửa, cậu cẩn thận tìm từ, tỏ rõ khó khăn, nhưng ngụ ý là, không tìm được.
Thật ra muốn liên lạc với một người, cũng chưa chắc không có danh thiếp của hắn thì không thể. Hình Minh vừa nãy bị lửa giận làm cho hồ đồ, bây giờ lý trí đã quay trở lại, cậu nhớ tới cặp mắt mắt tam giác ẩm ướt, nhớ tới cái tay hắn ta không an phận trong quần mình, bỗng cảm thấy một trận buồn nôn.
Một đám nhân viên tha thiết đứng chờ ở bên ngoài, Hình Minh nhìn ra cửa kính một chút, mệt mỏi phất phất tay với Nguyễn Ninh, tất cả đều trở về đi. Còn không đợi Nguyễn Ninh ra khỏi cửa, lại gọi cậu ta lại, dặn cậu nhắc nhở mọi người về chuẩn bị đề tài cho kỳ đầu tiên của chương trình, cuộc họp ngày mai thảo luận.
Ra lệnh cho cấp dưới về nhà, cậu đứng dậy khóa trái phòng làm việc của mình, gọi điện cho người đầu tư, kết quả không được như ý.
Đêm đã khuya, Hình Minh lười về nhà, tắt tất cả đèn ở khu làm việc chỉ để lại cho phòng mình một ánh đèn, sau đó cả người suy nhược gục xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ hàng nghìn ánh đèn đang chiếu sáng. Kỳ quái là, từ nhỏ cậu rất ít khi bộc lộ cảm xúc, cười đã ít khóc còn ít hơn, mà gần đây thường có cảm giác cổ họng ngứa rát, muốn bật cười, cười chính mình không biết tự lượng sức mình, không có học chạy đã nghĩ đến chuyện bay.
Hơn mười giờ, Khiếu Phương Doanh ở tổ chế tác hậu kỳ gọi điện thoại tới, nói cảm ơn cậu đề bạt bồi dưỡng, nhưng đã suy nghĩ kỹ càng, vẫn là quyết định ở lại tổ đang làm thì hơn; mười một giờ Lão Lâm gọi điện tới kêu cậu xuống lầu, nói chú Ngu muốn gặp.
Không phải muốn gặp, chắc là muốn làm hơn.
Cùng lão Lâm trở lại ngôi biệt thự kia, miệng thì nói là không, nhưng lại cùng Ngu Trọng Dạ lăn tới trên giường. Hình Minh ngày hôm nay biểu hiện đặc biệt phục tùng nhưng cũng đặc biệt không tuân theo, chủ động thay mình cởi áo lại giúp đối phương cởi sơ mi tháo thắt lưng, nhưng khi cậu trần trụi nằm trên giường lớn, giang rộng hai chân ra sau, lại bắt đầu mất tập trung.
Đối diện giường lớn bên cửa sổ sát đất vẫn là chiếc gương đó, Hình Minh không có cách nào thu hồi ánh mắt của mình nhìn về phía nó, cậu nghĩ, Lâm Tư Tuyền nằm trên cái giường này có phải là tư thế quyến rũ hơn? Biểu hiện càng tốt hơn?
Lại một cái ý nghĩ khiến người ta buồn nôn.
Ngu Trọng Dạ chưa tiến vào, tính khí cương cứng để tại bên trong chân Hình Minh, rũ mắt xuống nhìn cậu.
“Tổ em hôm nay tìm cái gì?” Xem ra bên trong trung tâm tin tức đến là nhiều người lắm lời, cái gì đều không gạt được đôi mắt của đài trưởng Ngu.
“Không có gì, phương thức liên hệ với một người bạn thôi.”
“Lão Trần nói em muốn gặp tôi.”
“Vâng.”
“Có ý kiến?”
“Không có.”
Sau mấy câu kia, Ngu Trọng Dạ động thân tiến vào, miệng nhỏ đột nhiên bị cự vật đâm vào tạo ra cảm giác khó chịu khiến cho Hình Minh phải nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Ban đầu hai nam nhân đối diện nhau, mà đại khái là một trong hai người mất tập trung quá mức làm người kia mất hứng, Ngu Trọng Dạ cùng Hình Minh vật lộn mấy phút, bỗng nhiên hoàn toàn rút ra khỏi thân thể cậu, xoay cậu qua chỗ khác, như xoay cá trên thớt, sau đó đẩy ra hai mông, từ phía sau đi vào.
Hình Minh nghiêng mặt, hai tay chống hai bên, đầu gối quỳ sát ở trên giường.
Trong huyệt tính khí lần thứ hai đâm sâu mà vào, đông va tây chạm, từng đợt từng đợt như sóng công kích mãnh liệt, Hình Minh cắn chặt hàm răng, tóm chặt lấy gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, móng tay như muốn bấm gẫy. Cậu quyết định không phát ra một tiếng, mặc cho liên tục bị rút ra, đâm vào, mặc cho dương v*t ma sát vách ruột, âm nang liên tục nện vào, cả phòng đầy dâm thanh.
Eo và mông cậu bị Ngu Trọng Dạ nâng lên cao, nửa bên mặt đã hãm sâu vào trong gối, chỉ lộ ra một con mắt.
Mắt kia nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ tấm gương ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy trên cổ tay mình vẫn còn đeo cái đồng hồ kia —— làm việc quên không bỏ ra.
Hình Hoành khi còn sống thường giáo dục cậu, giúp đỡ mọi người, làm người tốt, phải có lòng tự trọng, anh minh lỗi lạc.
Giống như nhiều cậu trai khác, khi còn bé Hình Minh coi Hình Hoành như một người anh hùng, dám dùng một cây bút trong tay như cây cột vì dân chờ lệnh, bao nhiêu ghê gớm, mà sau này lớn lên hiểu chuyện lại khịt mũi coi thường, ngại chủ nghĩa giáo điều của ba mình, không biết thức thời.
Hạ thân bị xâm phạm đạt đến khoái cảm, Hình Minh không giữ được phản ứng chân thật của thân thể, không khống chế được.
Chất lỏng nóng rực giữa hai chân chảy xuống, Hình Minh nhìn vào trong gương nam nhân đang bị bắt làm trò hề, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, trong mắt trào đầy nước.
Trong huyệt tính khí cũng thuận theo chấm dứt thăm dò mãnh liệt, chỉ là lẳng lặng hãm tại nơi sâu nhất, sau đó một bàn tay rơi xuống, phủ lên hai mắt của cậu.
Cậu khóc, khóc đến khi lòng bàn tay của Ngu Trọng Dạ toàn là nước mắt.
Sau khi xong việc Ngu Trọng Dạ lại xoay người Hình Minh về hướng mình, nâng tay lau mặt cho Hình Minh, nhìn cậu trong chốc lát, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt, dường như muốn thay cậu lau đi nước mắt.
“Em có thể mở miệng.” Ánh mắt Ngu Trọng Dạ rất kỳ lạ, vừa thâm mà lại trầm, không thể nói là xem thường hay thương hại được.
Mở miệng cái gì? Mở miệng cầu hắn sao?
Hình Minh quyết định thoả mãn người đàn ông này.
“Thầy, em xin thầy.” Nước mắt chưa khô, hai mắt còn đỏ. Hình Minh chống người lên, dùng hai má cọ cọ vào mu bàn tay của Ngu Trọng Dạ như lấy lòng, nghiêm túc đưa ra yêu cầu, “Cầu thầy giúp em đập cái cửa sổ kia đi.”