Mối Quan Hệ

Chương 4: Sự Cố


Đọc truyện Mối Quan Hệ FULL – Chương 4: Sự Cố


Dương Gia Giai xuất hiện đúng 10 giờ sáng, Doãn Sướng thay đổi quần áo đi cùng anh ta đến phòng làm việc của Doãn Đông.
Khác với khung cảnh hoang vắng hồi đêm khuya, ban ngày nhân viên đi làm nhộn nhịp, mọi người bận rộn làm việc trước máy tính, khi Doãn Sướng vào cửa còn làm một trận xôn xao.
Trải qua một đêm phong ba bão táp ở sân bay, lúc này Doãn Sướng cũng không khác gì với người dân bình thường, hơn nữa ngoại hình của hắn có thể tương đương với vị minh tinh nào đó, quả thực làm các cô nương trong công ty không rời được mắt.
“Thằng nhóc đó là con trai của Doãn Đông hả bà?”
“Trời ạ, ngoài đời đẹp trai ghê ha, hơn đứt mấy đứa hot boy mới nổi luôn á!”
“Nhỏ giọng cái coi, cha người ta mới qua đời mà mấy bà nói chuyện như thế coi có được không……”
……
Dương Gia Giai nghe được bọn họ khe khẽ nói nhỏ, lúng túng nói: “Đồng nghiệp nữ trong công ty hơi nhiều chuyện một tí, em đừng để ý nha, bữa nay chúng ta vào phòng họp để bàn công việc đi.”
Vốn dĩ Doãn Sướng không để ý đến bàn luận của người khác, hắn biết mình có nhan sắc, nếu không có liên quan đến Doãn Đông thì nhiều năm qua có không biết bao nhiêu người để ý hắn, theo đuổi hắn, vì vậy Doãn Sướng đã tạo thành thói quen phớt lờ ánh mắt của người khác.
Hôm nay Diêu Mạn Hòe đến trễ hơn mười phút, đến nơi thì phong trần mệt mỏi: “Xin lỗi mọi người, trên đường có chút kẹt xe.”
“Chúng em cũng vừa mới đến.” Dương Gia Giai chủ động kéo ghế ra cho Diêu Mạn Hòe.
Diêu Mạn Hòe không trì hoãn thêm nữa, ngồi xuống liền nói: “Chúng ta nên bắt đầu thôi.”
Bọn họ thảo luận về bước đi của mấy công ty do Doãn Đông đứng tên trước, bởi vì Doãn Sướng không có nhiều kinh nghiệm với đầu tư, quản lý nên hắn quyết định nghe theo kiến nghị của luật sư Vương, để Diêu Mạn Hòe, Dương Gia Giai và luật sư Vương tạm thời làm người quản lý đoàn đội.

Với mọi quyết định của công ty, chỉ cần có ba người Diêu, Dương và luật sư Vương nhất trí là có thể thông qua, không cần hỏi đến ý kiến của Doãn Sướng, cho đến khi Doãn Sướng cho rằng chính mình có thể gánh vác trọng trách quản lý.
Làm như vậy thì áp lực của Doãn Sướng nhỏ hơn rất nhiều.

Giải quyết đến Giải trí Tân Tinh, vốn Doãn Đông là cổ đông lớn nhất nên có quyền hành nhiều nhất, nhưng Diêu Mạn Hòe tỏ vẻ, bởi vì cô cùng Doãn Đông có quan hệ đặc thù, Giải trí Tân Tinh cho tới nay đều là do cô đơn độc quản lý, Doãn Đông chỉ là ông chủ ẩn hình.
Doãn Sướng đối với việc này không có dị nghị gì, lấy chức vụ phân công giữa Doãn Đông và Diêu Mạn Hòe thì an bài như vậy là phi thường hợp lý, hắn cũng đồng ý sau này vẫn duy trì hình thức quản lý này.
Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, cho đến khi cơm hộp được đưa tới mới bị gián đoạn.
Bọn họ trực tiếp mở hộp cơm trên bàn họp, Diêu Mạn Hòe nhìn lướt qua bàn đồ ăn phong phú, hỏi Dương Gia Giai: “Nhiều đồ ăn vậy hả? Là cậu gọi thêm sao?”
Dương Gia Giai gãi gãi đầu: “Tại em không biết khẩu vị của Tiểu Sướng thế nào……” Diêu Mạn Hòe liếc mắt nhìn Doãn Sướng nói: “Nhờ phúc của con.”
Doãn Sướng sửng sốt, nhớ tới buổi sáng Dương Gia Giai gửi cho mình một đống đồ ăn sáng, mới hiểu chuyện này là do Dương Gia Giai đặc biệt chiếu cố mình, xấu hổ nói: “Em không có kén ăn vậy đâu, ăn gì cũng được hết mà.”
Dương Gia Giai cười mỉa một chút, tâm nói, đây là con trai duy nhất của ảnh đế đó nha, ai mà chẳng biết Doãn Đông bảo vệ Doãn Sướng như bảo vệ chim hoàng yến, như là ba năm trước kìa, Doãn Sướng bị paparazzi chụp ảnh tuồn ra ngoài, Doãn Đông biết được nổi trận lôi đình thiếu chút nữa lật tung mái nhà, hắn nào dám coi thường người ta chứ.
Diêu Mạn Hòe cũng nói: “Tính chất công việc của bọn dì là như vầy đó, lúc có thời gian thì đồ ăn tràn ngập, lúc vội thì chỉ có gặm bánh bao, có đồ ăn ngon thì con cứ ăn đi, Tiểu Dương mua đồ ăn ngon cho con cũng là tiền của ba con, con không cần ngại ngùng gì đâu.”
Doãn Sướng: “……”
Khi ăn cơm, Diêu Mạn Hòe lại nhận được mấy cuộc điện thoại, trong đó có một cái liên quan đến việc Doãn Đông rủi ro gặp nạn, cô nghe máy mà liên tục liếc mắt nhìn Doãn Sướng.
Cúp điện thoại, cô mới nói: “Là người của Lãnh Sự Quán gọi tới, bọn họ thông báo cho người nhà đến nhận diện, con có muốn đến đó nhìn một cái không?”
Doãn Sướng ngừng tay: “Dạ muốn.”
Diêu Mạn Hòe lại nói: “Nhưng mà trước đó bọn họ có nói, khi máy bay gặp nạn lửa bùng cháy làm thi thể các hành khách cháy đen, công tác xác nhận hài cốt có khi kéo dài đến mấy tháng, con mà đi lúc này thì có khả năng không nhận được thi thể của ba ba đâu.”
Doãn Sướng kiên trì nói: “Con muốn đi.”
Diêu Mạn Hòe gật đầu nói: “Được, dì sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho con.”
Ăn cơm xong, một mình Doãn Sướng đi ra khỏi phòng họp, phát ngốc bên lan can cầu thang.

Dương Gia Giai không đành lòng, nhỏ giọng nói với Diêu Mạn Hòe: “Chị Diêu à, vừa mới ăn cơm mà chị nói trực tiếp như vậy có quá tàn nhẫn với thằng bé hay không?”
Diêu Mạn Hòe không lập tức trả lời, cô bình tĩnh quan sát.
Xuyên thấu qua cửa kính, cô thấy một cô gái cầm một ly cà phê đi lên, mượn cơ hội đến gần Doãn Sướng, Doãn Sướng nhận ly cà phê còn lễ phép mỉm cười cám ơn cô gái đó.

Dưới tình huống như vậy mà Doãn Sướng không mất phong độ tí nào.

“Cậu không cần lo lắng……” Diêu Mạn Hòe nhìn ánh mắt Doãn Sướng, tựa như nhà điêu khắc thưởng thức tác phẩm hoàn mỹ của mình, vừa bình tĩnh vừa quí trọng, “Tên nhóc đó kiên cường hơn tưởng tượng của cậu nữa.”
Đêm đó Diêu Mạn Hòe trở về công ty khẩn cấp triệu tập các bộ phận, kỹ càng tỉ mỉ chuẩn bị cho Doãn Sướng ra nước ngoài.
Ngày hôm sau, Doãn Sướng được biết Diêu Mạn Hòe mua vé máy bay cho mình xuất phát đi Ethiopia vào chạng vạng ngày hôm sau.
Dương Gia Giai và Diêu Mạn Hòe đều phải xử lý công việc, không thể phân thân đi cùng với Doãn Sướng, đi ra ngoài với Doãn Sướng lần này là một người đại diện mới vào Giải trí Tân Tinh, tên là Lục Linh Quyên.
Ngày khởi hành, Lục Linh Quyên tới đón Doãn Sướng đi sân bay, Doãn Sướng thấy cô nàng mặt nhỏ như bàn tay, tóc ngắn phong cách, còn cao chưa tới ngực mình, thoạt nhìn giống với sinh viên mới tốt nghiệp đại học.
“Hi, em là Doãn Sướng đúng không? Chị là Lục Linh Quyên.” Cô nàng nhanh mồm dẻo miệng lên tiếng.
Doãn Sướng: “Chào chị ạ.”
Trên đường đi đến sân bay, Lục Linh Quyên giới thiệu nhiệm vụ lần này của cô nàng với Doãn Sướng, đại khái chính là giúp Doãn Sướng cầm giỏ xách, lấy vé máy bay, mua nước và vài chuyện lặt vặt khác: “Em cứ xem chị là trợ lý toàn năng đi, có yêu cầu gì cứ việc sai sử chị, đừng ngại.”
Điều này làm cho Doãn Sướng trước giờ tự lập nghe xong có chút dở khóc dở cười: “Những việc này em có thể tự làm được mà.”

Doãn Sướng tuy rằng mới mười tám tuổi, nhưng đây không phải là lần đầu tiên hắn tự đi du lịch, hắn thầm nghĩ, Diêu Mạn Hòe có phải xem hắn là minh tinh mà bảo vệ hay không? Còn cẩn thận phái người đến giúp mình cầm túi xách……
Lục Linh Quyên cũng không đôi co với hắn, chỉ cười nói: “Không có việc gì, em sẽ cần dùng đến chị thôi.”
Doãn Sướng không nghĩ tới, một lời của Lục Linh Quyên trở thành sấm, bởi vì hắn bị bao vây trong biển người tại sân bay.
Nhưng mà lúc này không phải là phóng viên, mà là fans —— hàng trăm người tụ hội ở đây, hai hàng nước mắt chảy dài khi nhìn thấy Doãn Sướng: “Doãn Sướng! Thay bọn tôi tiễn biệt Doãn Đông!” “Doãn Sướng!……”
Lần này bảo vệ xuất hiện kịp thời, trước khi Doãn Sướng đến sân bay cũng đã có nhân viên điều chỉnh hiện trường, trường hợp cần thiết thì bọn họ liền dùng tường người ngăn cản, che chở cho Doãn Sướng an toàn thông qua.
Khi đi qua máy dò kim loại, cũng có không ít người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ khiến cho Doãn Sướng khẩn trương không thôi, cho đến khi vào khoang hạng nhất chờ máy bay cất cánh, hắn mới thở phào một hơi.

“Vé máy bay cùng hộ chiếu chị cầm giùm em nhé, em cứ ngồi ở đây đi, trước khi máy bay cất cánh thì đừng đi lung tung.” Lục Linh Quyên không biết từ khi nào đeo một cặp kính đen, lộ ra khí chất giỏi giang khác với ban đầu gặp mặt.

Dọc theo đường đi, giỏ xách, lấy phiếu khai báo cho đến các việc vặt khác, đều là do cô nàng làm thay Doãn Sướng, không phải Doãn Sướng không làm, mà là tại có quá nhiều người qua đường vây xem làm hắn có chút bối rối.
Doãn Sướng liếm môi, Lục Linh Quyên quan sát thấy nên hỏi: “Có muốn uống gì không? Chị đi lấy nước cho em ha, nước chanh được không?”
Doãn Sướng: “……”
Lục Linh Quyên đẩy đẩy mắt kính: “Không muốn nước chanh hả? Coca thì sao?”
Doãn Sướng: “…… Coca đi.”
Lục Linh Quyên: “Tốt, sẽ có ngay lập tức.”
Chờ Doãn Sướng thoáng bình tĩnh lại, hỏi Lục Linh Quyên: “Những fans đó là từ đâu ra?”
Lục Linh Quyên: “Một bộ phận lớn là của Doãn Đông, cũng có một bộ phận là của em, em không biết mấy ảnh chụp sân bay của em lúc trước hot thế nào không? Đứng đầu top search mấy ngày liền luôn đó!”
Doãn Sướng mơ hồ biết một ít, nhưng hắn cho rằng chuyện đó chỉ là tạm thời, giống như ba năm trước rất nhanh sẽ qua thôi.
Lục Linh Quyên còn nói giỡn cùng Doãn Sướng: “Đừng bình tĩnh vậy chứ chàng trai, chị mới gặp em mà tim đập loạn xạ đây này,” cô nàng thủ thế, “Lớn lên rất đẹp trai, to hơn nhiều so với tưởng tượng của chị.”

Doãn Sướng: “…… To hơn nhiều?”
Lục Linh Quyên: “Ý chị là hình thể đó, trên ảnh chụp nhỏ xíu nhìn không ra, chị còn cho rằng em giống với mấy minh tinh mới nổi trong nước, trên ảnh chụp thì chân dài cả mét, mặt cà láng o, vậy mà gặp người thật thì má ơi, người lùn một mẩu, gầy yếu, mặt đầy mụn…… Người như em hiếm lắm, vừa đẹp trai vừa cao ráo, chị thích.”
Người thổi phồng Doãn Sướng gặp không ít, nhưng ca ngợi như Lục Linh Quyên Doãn Sướng vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Hắn lớn lên ở nước ngoài, thân hình không khác biệt lắm với mấy bạn thân bên người, hắn cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu đặc biệt.
Doãn Sướng lại hỏi: “Nhưng mấy cô đó sao biết em bữa nay đi Kenya?”
Lục Linh Quyên: “Có thể là có người lộ tin tức á, trong giới showbiz nhiều người nhiều miệng, loại chuyện này quản không được, lần trước em về nước không phải cũng là như vậy sao?”
Kỳ thật, những lời này là Lục Linh Quyên vì trấn an Doãn Sướng mà nói lung tung.
Hành nghề trong giới giải trí cũng cần một chút luật lệ, có tin tức nên bảo mật thì phải giữ chặt miệng, nếu không nói sai một cái là ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của minh tinh sau này.
Doãn Sướng về nước bị cho lên báo là chuyện ngoài ý muốn, người an bài hắn trở về chính là Diêu Mạn Hòe, vốn dĩ chỉ có nhân viên đặt vé máy bay biết tin tức của Doãn Sướng, còn Doãn Sướng ở sân bay bị paparazzi vây quanh, tin tức tất nhiên là bị tiết lộ ra ngoài.
Diêu Mạn Hòe có thể không lo lần đó cho lên báo là chuyện xấu, nhưng vấn đề tiết lộ tin tức lại không thể không truy cứu.

Sắp xếp xong việc cô xuống tay điều tra một phen, biết được cùng ngày có một nhân viên từng làm ở tạp chí lá cải Ngu Khan, mà Ngu Khan là đoàn đội paparazzi trước đây chụp được hình của Doãn Sướng.

Biết được Doãn Sướng về nước, cô nàng kia nhịn không nổi phải nói cho đồng nghiệp cũ, nhóm paparazzi truyền miệng nhau mới có thể làm Doãn Sướng lọt vào vòng vây.
Lấy tác phong của Diêu Mạn Hòe là tuyệt không cho phép trong công ty của mình xuất hiện một con sâu, cho nên cô nàng kia đã cho về quê chăn vịt rồi.
Góc editor: tui đọc bản quicktrans trong 3 ngày 2 đêm, mê quá nên làm liền luôn, cố gắng làm cho hết lẹ lẹ để quay về bộ Tâm địa (chắc là ngâm hơi bị lâu vì tui bị tụt mood rồi).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.