Đọc truyện Mối Quan Hệ Mềm Mại FULL – Chương 4: Người Hàng Xóm Này Cũng Không Lạnh Lùng Lắm 1
“Con mèo đó tên gì thế?”
“Bé Miu.” Chuyển tiền xong, Trần Nam Nhất cầm ly nước ấm ngồi cạnh quầy pha chế, tìm mấy bức ảnh và video quay mèo con cho Hạ Quân Trì xem, mỉm cười nói với hắn: “Nhân viên quán nhặt được.
Lúc ấy nó còn bé lắm, mới được vài tháng đã lớn như vầy.”
Khóe môi Hạ Quân Trì cong lên rất nhẹ, mở Wechat lên gửi cho Trần Nam Nhất một dãy số: “Đây là số điện thoại của bác sĩ thú y xử lý vết thương cho nó, có vấn đề gì anh cứ liên lạc là được.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Nam Nhất lưu số lại, thuận miệng hỏi: “Có vẻ cậu biết rõ cách chăm sóc vật nuôi lắm nhỉ, trong nhà cũng nuôi phải không?”
Hạ Quân Trì uống cạn cốc ca cao nóng nọ, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhịp nhịp trên mặt bàn gỗ, âm thanh đều đặn vang lên có phần vắng lặng: “Tôi không nuôi được.
Ngày nào cũng phải đến phòng thí nghiệm, không có thời giờ chăm sóc.”
“Phòng thí nghiệm?” Trần Nam Nhất hỏi, “Cậu là sinh viên đại học A à?”
“Ừm.
Năm hai cao học.”
“Thế thì tôi lớn hơn cậu một chút.” Trần Nam Nhất cầm khăn tiếp tục vệ sinh quầy pha chế, cười nói: “Gọi tôi anh Nam là được rồi.”
Anh rửa cốc, không để ý người ngồi phía sau, chợt mơ hồ nghe thấy một tiếng ừ thật trầm, không biết là chịu hay không chịu đây.
Hai chiếc cốc được cất gọn lên giá, Trần Nam Nhất lau khô tay, nhìn ra ngoài ô cửa kính hẹp: “Hình như tạnh mưa rồi.”
Hạ Quân Trì đứng dậy, đáp lại chậm rì: “Tạnh rồi?”
“Ừm, cuối cùng cũng không cần đội mưa về nữa.” Trần Nam Nhất mở cửa sổ xác nhận, nhìn hắn cong môi cười: “Cậu ở đại học A nhỉ?”
“Không, tôi ở khu nhà Lãm Thắng Hoa.” Hạ Quân Trì nhìn anh, hỏi: “Anh thì sao?”
“Tôi cũng ở khu đó, cậu ở tòa nào?”
“Tòa bảy.”
“Trùng hợp thế à.” Trần Nam Nhất hơi giật mình, “Tôi ở tầng mười tòa bảy.”
Người trước mắt anh dường như không hề thấy ngạc nhiên, nhạt nhẽo đáp: “Tôi cũng vậy.”
Nhìn vẻ thản nhiên như không trên mặt hắn, Trần Nam Nhất thấy kỳ lạ khó hiểu.
Nhưng người hàng xóm nhiệt tình này vừa giúp đỡ mình, anh cũng không nghĩ nhiều thêm, thuận lời nói: “Vậy…!tiện đường về cùng nhau chứ?”
Hạ Quân Trì tựa vào quầy pha chế, gật đầu: “Ừm.”
“Rồi, chờ tôi một chút nhé.” Trần Nam Nhất cười, tắt đèn đóng cửa sổ, lên tầng ôm mèo con xuống, cẩn thận kiểm tra nước và ga đã khóa kĩ chưa mới chậm rãi cùng người ngoài cửa đi bộ ra đầu hẻm.
Mấy quán ăn trong con hẻm cũ vẫn còn sáng đèn, Trần Nam Nhất dừng lại trước một cửa tiệm cũ kỹ, hỏi bác gái đang phe phẩy quạt nan bên trong: “Dì Trương này, dì còn mì trộn không ạ?”
“Còn!”
“Cậu ăn không? Mì trộn ở đây được lắm.” Trần Nam Nhất móc tiền lẻ ở đâu ra, nghiêng đầu nói: “Tôi mời cậu.”
Đèn đóm trong ngõ hẻm không đủ sáng, anh không thấy rõ mình có bao nhiêu tiền.
Hạ Quân Trì đưa tay đón lấy mèo trong tay để anh tiện hoạt động hơn: “Không cần đâu, tôi không đói.”
“À, được.”
Hai người chờ đồ ăn đều không lên tiếng, cũng may bà chủ bận rộn làm mì đúng lúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Hôm nay Tiểu Trần xong việc sớm thế.”
“Vâng, hôm nay trời mưa lớn quá.” Trần Nam Nhất đáp.
“Dì cũng phải dọn hàng đây.
Ai, chẳng biết ai lại đậu xe ngay đằng kia.” Bà chủ bĩu môi than phiền, “Thật là, hẻm đã hẹp thì chớ, lát nữa ra ngoài phải dặn lão Trương cẩn thận không lại quẹt phải.”
Trần Nam Nhất nghiêng đầu nhìn, đúng là có một chiếc SUV màu đen lạ mắt đậu ngay ngoài hẻm: “Vâng, để thế ngày mai xe giao hàng cũng không tiện vào.”
Anh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Hạ Quân Trì ngồi bên ho khẽ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên là lạ.
“Cậu bị cảm à?” Trần Nam Nhất thân thiết hỏi.
“…!Không có.”
“Lúc về nhà tốt nhất cứ uống viên thuốc phòng hờ.” Trần Nam Nhất nói, “Ban nãy mưa lớn thế mà cậu không mang mang ô dù gì.”
Hạ Quân Trì khó khăn gật gật đầu.
“Tiểu Trần.” Bà chủ làm một phần mì trộn mang về, nói với Trần Nam Nhất, “Của cháu!”
“Cảm ơn dì.” Trần Nam Nhất đưa tiền lấy mì rồi tiếp tục đi về.
Tay anh vẫn bận cầm vài thứ linh tinh nhưng cũng không phải nhiều lắm, lập tức đưa tay định ôm lấy túi đựng bé Miu, “Để tôi.”
“Tay anh bận rồi.” Hạ Quân Trì hất hất cằm, “Cũng không bao xa.”
Vừa ra đến hẻm cả hai đã thấy được ngay khu nhà cao tầng phía bên kia đường.
Trần Nam Nhất cũng không cố chấp thêm, vừa đi vừa chọc chọc vào lớp nhựa bán cầu trong suốt nghịch mèo: “Lì lợm như vậy mà cũng có người thích cho được.”
Tay cầm túi đựng mèo của Hạ Quân Trì chẳng hiểu vì sao lại run lên, mèo còn ngả ra ụp cả gương mặt ngốc xít vào lớp nhựa.
Trần Nam Nhất suýt nữa cười thành tiếng.
Anh cứ trêu đùa nó cả đường đi, mãi lúc gần đến nhà mới bất giác ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, hôm nào lại đến quán ăn bữa cơm? Miễn phí.”
Hạ Quân Trì nghiêng mặt nhìn anh, không rõ biểu cảm trên gương mặt là gì.
Trần Nam Nhất đoán hắn hơi ngượng, vậy nên tinh ý cầm lấy túi đựng, xách cả mèo và mì trộn lên: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa mèo về, hay là —— bữa khuya này tôi mời cậu?”
Người nhận được lời mời rụt chân về.
“Không được”, hắn khẽ nhíu mày một cái, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới thấp giọng: “Gần đây tôi bận việc trong phòng thí nghiệm, có lẽ không có thời gian.”
“Cuối tuần sau được không?”
Giọng điệu có phần nghiêm túc, như thể hắn đã cẩn thận tập thử một lần trong đầu, lời nói ra chính là câu trả lời hoàn hảo sau khi đã thay đổi quyết định rất nhiều lần.
Thật ra chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi, sao cứ có cảm giác như đang hẹn hò thế này.
Trần Nam Nhất cảm thấy suy nghĩ của mình buồn cười quá thể, đáp: “Được rồi.
Lời mời này có giá trị trong thời gian dài lắm, trước khi tới cứ nhắn Wechat cho tôi là được.”
Anh mở cửa, khom người đặt hết đồ vào huyền quan, ló đầu ra cửa vẫy tay với người vẫn còn đang đứng trước cửa thang máy một cái: “Hẹn gặp ở quán nhé.”
Mấy sợi tóc trên đầu Hạ Quân Trì lại không nghe lời vểnh lên, chỉa ra lung tung trông có hơi trẻ con, lại đáng yêu như cậu học trò nhỏ vô cùng chăm chỉ nhưng không được thông minh, thầy giáo hỏi đã hiểu bài chưa nghỉ có thể đờ ra ngơ ngác.
Nhưng hình như cậu học trò này có vài câu hỏi, chẳng hạn như vấn đề này vẫn còn những cách giải quyết khác mà phải không, có lẽ không cần thêm điều kiện hạn chế ngay sau chữ “hẹn gặp” ấy.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra, chỉ đúng mực đưa tay đáp lại: “Hẹn gặp lại.”
Biết công việc của Trần Nam Nhất rồi, suy đoán giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của anh trở thành chuyện cực kỳ dễ dàng với hắn.
Hạ Quân Trì nhẩm chừng trong lòng thời gian đóng cửa hàng bình thường muộn hơn hôm ấy một chút, có lẽ là gần sáng, hoặc muộn hơn.
Mà chính hắn đây bận việc đến gần sáng cũng không là chuyện gì đáng ngạc nhiên, đặc biệt là khi thí nghiệm không có tiến triển khả quan trong thời gian vừa rồi.
Lại một đêm thí nghiệm, Hạ Quân Trì ghi chép lại số liệu xong xuôi, liếc mắt nhìn giờ dưới góc phải.
Hắn tắt giao diện ghi chép đi, mở tài liệu tiếng Anh lên.
“Vẫn chưa về à?” Có người vỗ vai hắn từ phía sau.
Thí nghiệm hành cả đám đến độ Trang Trạch Sâm mở mắt không ra, vô cùng thắc mắc tại sao Hạ Quân Trì lại còn hăng hái ngồi đọc tài liệu gấp bình thường cả trăm lần ấy nhỉ.
Cậu ta tháo bao tay, ngáp dài một cái: “Sắp mười hai giờ rồi.”
“Tao đọc nốt tài liệu này rồi về.”
“Hả? Tao còn đang muốn ké xe về nhà.” Trang Trạch Sâm cười hề hề, giục hắn: “Đi ăn món Nhật ở đường Nam Lý đi, tao bao, coi như mời mày ăn đêm với tiền xe.”
Hạ Quân Trì không bị dao động, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, con trỏ chuột hiện lên giữa dòng chữ tiếng Anh: “Tao không lái xe.”
“Này, sao gần đây mày không lái xe riết vậy.” Trang Trạch Sâm khó hiểu, dí đầu nhìn đoạn tóm tắt trên màn hình, bổ nhào vào cười hắn: “Thôi mà đừng có siêng năng thế nữa, tao không muốn bị thầy Hứa mắng cho một trận nữa đâu.
Xin người hãy chừa lại con đường sống.”
Hạ Quân Trì ghét bỏ đẩy Trang Trạch Sâm ra: “Không muốn ăn mắng thì ngồi xuống mà đọc, có cần tao gửi cho mày luôn không?”
“Anh trai à không cần đâu, em tình nguyện làm tên phế vật trong công trình nghiên cứu khoa học vĩ đại.” Trang Trạch Sâm đau đớn thê lương gào lên, tốc độ đeo ba lô chạy trốn.
Người ồn ào nhất vừa đi khỏi, cả phòng thí nghiệm yên tĩnh đi nhiều.
Hạ Quân Trì đọc tài liệu xong, nhìn giờ trên máy tính rồi đứng dậy tắt hết mọi máy móc thiết bị, xuống tầng về nhà.
Tảng sáng, cả trường học lẫn khu vực xung quanh chìm vào tĩnh mịch.
Hạ Quân Trì đi trên con đường nhỏ quen thuốc, chợt cảm thấy điện thoại rung lên.
Người gửi tin nhắn là một người bạn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, Kỳ Minh.
Tin nhắn ngắn nhưng nội dung rất đầy đủ, nói sẽ về nước vào kì nghỉ Quốc Khánh tháng tới và muốn Hạ Quân Trì tới quẩy chung một ngày.
Kỳ Minh có lắm trò, nhưng không hợp Hạ Quân Trì nên cũng không tính chiếm nhiều thời gian của hắn.
Hạ Quân Trì nhớ lại cảnh tượng thảm khốc mỗi lần bị lôi đến bar trước đây, lạnh lùng từ chối thẳng.
Trước khi vào thang máy, hắn nhắn lại một tin ngắn gọn, đại khái bảo mình không rảnh, quá lắm chỉ cùng đi ăn một bữa được thôi.
Xong xuôi, hắn nhét điện thoại vào ba lô, im lặng chờ thang máy lên đến tầng mười.
Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, Hạ Quân Trì nghe được hai âm thanh.
Một là đến từ trong ba lô hắn, tiếng thông báo tin nhắn rất quen thuộc.
Cái còn lại là giọng người khác đang nói chuyện, không quá bình tĩnh, mất kiểm soát, kiểu biểu đạt và biến hóa cảm xúc hoàn toàn đến từ con người, là Trần Nam Nhất.
Trần Nam Nhất đang nói chuyện điện thoại với cha anh, một cuộc gọi trách mắng.
Cuộc gọi này đã diễn ra rất lâu rồi và nó khiến anh kiệt sức.
Nhưng vận xui xẻo vẫn không thôi bám riết buông tha, năm phút trước anh mở cửa nhà ra, mở công tắc điện và điều hòa lên như thường ngày.
Tiếng máy móc khởi đầu đều đều chợt ầm một tiếng, cả căn phòng chìm trong màn đêm đen kịt.
“Chuyện nghỉ học con đã giải thích với bố rất nhiều lần rồi…”
Trần Nam Nhất rất mệt, anh không nhớ nổi mình để nến ở đâu, đành mặc kệ, mệt mỏi ngồi trong huyền quan thay giày, khom người dịu giọng: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không bố.”
Tiếng quở trách ở đầu dây bên kia dữ dội hơn, mấy lời cha mắng giận anh tự hủy hoại tương lai mình còn chưa xong, điện thoại đã kêu một tiếng thông báo pin yếu, máy sập nguồn.
Anh cầm điện thoại trên tay, ngơ ngác nhìn màn hình, không biết nên vui vì cuộc điện thoại này kết thúc hay nên bực bội vì đường dây điện có vấn đề.
Trần Nam Nhất không muốn động đấy lấy một cái, rũ mắt nhìn tia sáng im lìm vắt ngang trên sàn nhà.
Anh nghĩ đêm nay mình đúng là xui đến cực độ.
Mà chùm sáng ấy dường như muốn phủ định suy nghĩ này của anh.
Nó lớn dần lên, chiếu lấy một bóng hình thật cao, có người nào đó đứng ngoài kia lịch sự gõ cửa hai lần: “Trần Nam Nhất?”
Anh ngẩng đầu nhìn sang, chủ của chiếc điện thoại tỏa ra ánh sáng le lói duy nhất kia đứng cạnh cửa.
Hắn khoác chiếc áo gió màu lam đậm, bên trong là chiếc áo thun bông xám nhạt, trên vai là một chiếc ba lô không cũ cũng không mới, mang hơi thở của một cậu sinh viên trẻ.
Không chờ được đáp lại, người nọ đã gọi tên anh một lần nữa, hỏi: “Nhà anh bị cúp điện à?”
Trần Nam Nhất ho nhẹ một tiếng, cố gắng để cảm xúc trong giọng nói mình trở về bình thường: “Ừm, chắc mạch điện có vấn đề.”
Bầu không khí có hơi kỳ quặc, sau vài giây im lặng, Hạ Quân Trì đẩy cửa ra, nhưng lại không tùy tiện đi vào.
Hắn đổi hướng, đưa tay chỉ vào cửa nhà mình: “Anh muốn đến nhà tôi ngồi một lúc không?”
Hắn nhanh chóng bổ sung: “Ít nhất cũng sạc được điện thoại, liên lạc với bên quản lý đến kiểm tra.”
Hắn nhảy qua bước hỏi thăm thông thường, như vừa này không nghe thấy Trần Nam Nhất khó chịu cầu xin với người ở đầu bên kia “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không.”
Hạ Quân Trì cho rằng có một lực hấp dẫn thần bí nào đó đang gây chuyện ở đây.
Trần Nam Nhất là người trưởng thành, mọi hành động đều bình thường và tỉnh táo, tâm trạng không tốt có thể ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng cũng chỉ cần tắm nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon là mọi chuyện lại đâu ra đấy.
Hắn không có nghĩa vụ phải can thiệp hay nhúng tay vào chuyện này, bất kỳ nhà nghỉ khách sạn nào trong bán kính một kilomet quanh đây cũng có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu phía trên.
Nhưng hắn lại lo việc không đâu mà đưa ra lời mời, như tuần trước ôm mèo trả lại anh, sau khi đi bộ về nhà lại lén lút ra khỏi nhà, vòng lại lái chiếc xe đậu chắn trước hẻm về bãi đỗ dưới tầng hầm.
Mà người ngồi đằng kia hình như bị hắn thuyết phục thật, anh do dự một lúc rồi chậm chạp đứng dậy, khẽ cúi đầu nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Edit: tokyo2soul.