Mối Quan Hệ Mềm Mại

Chương 31: Tỏ Bày Tình Yêu


Đọc truyện Mối Quan Hệ Mềm Mại FULL – Chương 31: Tỏ Bày Tình Yêu


Qua một ngày tâm trạng lên xuống thất thường, cuối cùng kết thúc bằng một buổi đêm ngọt ngào.

Ngày đầu tiên của năm mới, Trần Nam Nhất tỉnh dậy, phát hiện mình đang bị Hạ Quân Trì nắm tay.

Còn chưa đến giờ đồng hồ báo thức reo, trời cũng chỉ vừa tờ mờ sáng.

Hạ Quân Trì không có ý định gọi anh dậy, chỉ lặng im nửa ngồi nửa quỳ bên giường nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Trần Nam Nhất dụi dụi mắt bằng tay còn lại, đưa mắt nhìn đồng hồ.

Anh ôn hòa nói, giọng vẫn còn hơi ngái ngủ: “Còn sớm mà, sao em đã dậy rồi, đói bụng à?”
“Em tỉnh rồi, không ngủ được.” Hạ Quân Trì đáp, thấy anh không có ý định rụt tay về thì cúi xuống hôn một cái.

Đôi môi hắn ẩm ướt, hơi nước còn lấm tấm vương trên mu bàn tay.

Trần Nam Nhất vùi mặt vào gối trong giây lát, lười biếng duỗi eo, để lộ cánh tay và cổ ra cười nói: “Bé Miu sáng sớm phá anh cũng y như em bây giờ vậy.”
Hạ Quân Trì không đeo kính, ánh mắt hắn mang vẻ lờ đờ mơ màng tự nhiên.

Hắn đưa tay chạm lên mặt Trần Nam Nhất, nghiêm túc nói: “Là thế này ạ?”
Trần Nam Nhất xác nhận hắn không đang ganh đua với một con mèo, hơi ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, ngậm cười: “Không phải, nó sẽ đè cả lên mặt anh.”

Vì thế, môi Hạ Quân Trì áp đến.

Hắn học gì cũng rất nhanh, hôm qua vẫn đang vụng về gặm gặm cắn cắn, hôm nay đã trở thành một nụ hôn khiến người ta đê mê say đắm.

Trần Nam Nhất đặt hờ tay trên vai hắn, cảm giác trong lòng bàn tay là nhiệt độ ấm nóng đến từ da thịt.

Hạ Quân Trì không giỏi biểu đạt, những lời hứa hẹn và ngọt ngào hiếm khi thốt ra từ môi miệng hắn cũng vô cùng bối rối ngập ngừng để lộ khía cạnh chậm chạp chẳng lanh lợi gì trong mình.

Nhưng cho dù có rất nhiều khoảnh khắc không có lấy một tiếng động, hay những câu từ chẳng đủ mềm mại dịu dàng, thì mọi hành động của hắn đều cho thấy tình yêu chân thành rõ rệt, hàm chứa khả năng làm tan chảy Trần Nam Nhất thật dễ dàng.

Hôm nay One Day vẫn kinh doanh như thường lệ.

Trần Nam Nhất ăn sáng xong chuẩn bị ra khỏi nhà, Hạ Quân Trì đang trong kì nghỉ lễ theo lý mà nói thì không bận việc gì, nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân không muốn ở nhà ngủ, hắn cắp máy tính theo anh đến quán.

Bữa trưa khách đặt trước hai ba ngày trước đã đầy kín, có một số món khá phức tạp nên từ sáng sớm dì Lâm bận rộn sau bếp.

Lâm Ngang đang làm nóng máy pha cà phê trước quầy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai người vào cửa, lập tức hiểu ngay: “Anh Nam.”
Lâm Ngang nở nụ cười ẩn ý đầy bỡn cợt, chọc ghẹo: “Hôm nay đến sớm quá ta —— Người phía sau là khách à? Hay là người nhà đây ta?”
Trần Nam Nhất ngậm cười không đáp, vào quầy pha chế buộc tạp dề, quay đầu bảo Hạ Quân Trì lên tầng ngồi: “Em lên phòng làm việc của em đi, có muốn uống gì không?”
“Gì cũng được.” Hạ Quân Trì rất dễ nuôi, lẳng lặng chạm vào tay Trần Nam Nhất một cái rồi lên cầu thang.


“Chậc chậc chậc.” Lâm Ngang mắt bén, liếc thấy hai người kia vừa làm gì, lắc đầu cảm thán với Trần Nam Nhất: “Chả biết hồi trước ai nói với mình là không hợp ấy nhờ?”
Trần Nam Nhất lấy cà phê đã xay vào tay cầm, nén xuống vài lần rồi lắp vào máy pha: “Lúc ấy thì đúng thật không hợp.”
“Hề hề.” Lâm Ngang tiện tay lấy tách cà phê giúp anh, trêu: “Nghĩa là bây giờ muốn yêu đương rồi? Dưa to dưa to, tối nay Tiểu Sam tới ăn cơm cũng có cái nói.”
“Mấy cậu đừng đùa quá.” Trần Nam Nhất bất lực cười, lắc nhẹ cổ tay đổ bọt sữa tạo thành hình trái tim trong tách cà phê, “Em ấy không trả lời đâu.”
Lâm Ngang bĩu môi, thả tay: “Còn chưa nói gì cậu đã bắt đầu che chở như vậy.”
“Rồi, làm việc đi.” Trần Nam Nhất cười nhờ Lâm Ngang vào bếp, còn anh đặt tách latte lên khay, chậm rãi bước lên tầng.

Hạ Quân Trì đang ngồi ở chiếc bàn anh vẫn thường làm việc, tập trung ghi chép trên máy tính.

Trần Nam Nhất dựa lưng vào ván cửa gỗ, lịch sự gõ gõ: “Đang bận à?”
Hạ Quân Trì lập tức đẩy máy tính sang một bên, hắn đứng dậy nhìn anh, cầm tách cà phê đặt lên bàn, rất hài lòng với không gian có thể nắm tay nắm chân mà không cần quan tâm kiêng kị gì này.

Hắn nhẹ mỉm cười, trả lời: “Em đang đọc vài tài liệu.”
“Hôm nay quán sẽ bận rộn lắm.

Tối nay có một người bạn tổ chức tiệc.” Trần Nam Nhất để người kia ôm mình vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, “Nhiều người em không quen, nhưng mà cũng có Tiểu Sam nữa.”
“Vâng.” Hạ Quân Trì không mặn mà gì với mấy hoạt động bè bạn tụ họp thế này, nhưng cũng không ghét hẳn, xem như thoải mái đồng ý: “Chút nữa em ghé phòng thí nghiệm, trước bữa tối em sẽ về.”
“Ừ.” Trần Nam Nhất gật đầu, nhận ra Hạ Quân Trì đang mím mím môi kiềm chế, anh cụp mắt cười cười, lại gần hôn lên cằm hắn một cái chóc, “Em về sớm nhé.”
Bữa tiệc diễn ra vào giờ cao điểm của quán ăn, buổi tầm một đám bạn bè họp nhau trên tầng hai ăn cơm, ồn ào cả buổi rồi lần lượt ra về.


Trần Nam Nhất tiễn họ xuống tầng, bên trên chỉ còn Tống Diệc Sam và Hạ Quân Trì.

Đêm nay Tống Diệc Sam ghé sớm, nghe Lâm Ngang hồ hởi nhiệt tình tám nhảm một trận, lúc này người đi hết rồi mới nổi hứng đùa hắn: “Hạ Quân Trì, cậu nhanh tay thật đấy.”
Hạ Quân Trì muốn giải rượu, cầm ly nước chanh lên uống: “Có à?”
“Thế mà vẫn chưa gọi là nhanh?” Tống Diệc Sam lắc đầu, “Mình còn tưởng cậu phải theo đuổi lâu lắm cơ.”
Hạ Quân Trì uống hết nước, cầm ly, khóe miệng cứ cong cong lên không nói năng gì.

“Nói chung thì mình thấy thật ra cậu với đàn anh hợp lắm.” Tống Diệc Sam nói, “Phải rồi, cũng sắp lên tiến sĩ…!Cậu tính thế nào?”
Học kỳ cuối cùng của năm hai sắp hết, mọi người xung quanh đều ít nhiều cân nhắc đến những việc này.

Thành tích của Hạ Quân Trì rất tốt, muốn theo diện nhà nước cử hay tự xin đi du học đào tạo chuyên sâu cũng không khó.

Tống Diệc Sam chợt nhớ đến, hỏi hắn: “Cậu định ra nước ngoài ha?”
“…!Vẫn chưa quyết định.” Hạ Quân Trì tháo mắt kính, men rượu xộc lên làm đầu óc hắn mơ màng, nói cũng không lưu loát được, “Chưa nghĩ xong.”
“Cậu muốn xin thư giới thiệu của thầy hướng dẫn thì cũng dễ lắm nhỉ —— ” Tống Diệc Sam đưa khăn giấy cho hắn, “Ài, vậy cậu và đàn anh thành yêu xa, khác nước à…”
“Tiểu Sam, em ra nước ngoài hả?” Lâm Ngang đứng trên tầng nói vọng xuống.

“Có cơ hội thì đương nhiên phải thử rồi.” Tống Diệc Sam phụ đưa dụng cụ ăn lên, lạc quan: “Không được cũng chẳng sao.

Ngành của em là Công nghệ Thực phẩm còn gì, ở đâu mà không làm được.”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Quân Trì, cười híp cả mắt lại: “Ơ kìa, như ngành của Hạ Quân Trì là nuôi heo nhở, ở đâu cũng nuôi được mà phải không?”
Hạ Quân Trì cũng cười theo, ngửa đầu thở ra một hơi nồng mùi rượu, đưa cái đĩa trước mặt mình qua: “Ừm.”
Trần Nam Nhất đứng ở đầu cầu thang nghe cuộc trò chuyện của hai người không sót một chữ, dở khóc dở cười bước đến: “Tiểu Sam đâu có uống nhiều hả?”

“Dạ không.” Tống Diệc Sam quơ quơ tay, “Sao mà nhiều bằng Hạ Quân Trì.”
“Chờ lát nữa anh nhờ Lâm Ngang đưa em về.” Trần Nam Nhất không yên lòng, dặn dò vài câu rồi mới xách Hạ Quân Trì dậy, “Để anh đưa em ấy về trước.”
Gió đêm lạnh lẽo, Hạ Quân Trì phơi gió hết đường về nhà đầu óc cũng đã bớt váng vất quay cuồng đi nhiều.

Trần Nam Nhất thay quần áo rồi rót cho hắn một ly nước ấm, nắm lấy bàn tay đã lạnh cả đi kia, nói: “Tiểu Sam chỉ thuận miệng nói thế thôi, chuyện đi đào tạo chuyên sâu em cứ tính cho mình là được, đừng nghĩ nhiều quá.”
Mắt Hạ Quân Trì vốn đã hơi nheo lại, chẳng biết đã ngủ hay chưa, hắn nghe vậy chậm rãi nghiêng đầu sang: “Anh muốn em ra nước ngoài ạ?”
“Có cơ hội tốt thì không nên bỏ qua.” Trần Nam Nhất lấy khăn ấm lau mặt hắn, nói rất thực tế.

Có lẽ là vì khăn ấm và men say, mặt Hạ Quân Trì thoáng ửng đỏ.

Hắn siết chặt lấy cổ tay Trần Nam Nhất, ném khăn mặt sang một bên, lời ít ý nhiều: “Sẽ thành yêu xa đó.”
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Trần Nam Nhất, nhấn mạnh: “Nhiều khi rất rất lâu không được gặp mặt nhau.”
Trần Nam Nhất nhận ra hắn hoàn toàn chẳng đang thảo luận về chủ đề hướng phát triển trong tương lai của bản thân, buồn cười nhìn hắn một lúc, trong lòng hiểu rõ lầm bầm: “Ừ.”
Hạ Quân Trì bất mãn đẩy anh ra, đè người đàn ông nọ xuống giữa lưng ghế sofa và mình, quờ quạng lung tung hôn một cái.

“Rồi rồi.” Trần Nam Nhất bị hắn quậy cho thở hồng hộc, xoa mái tóc hơi bù xù lên nọ, nheo mắt cười, “Về mặt tình cảm không muốn em đi chút nào, được chưa?”
Lúc này Hạ Quân Trì mới buông anh ra, vừa mở miệng định nói gì bên ngoài đã vang lên mấy tiếng gõ cửa không to cũng không nhỏ.

Tuy thắc mắc, song Trần Nam Nhất vẫn bò dậy mở cửa: “Đã trễ thế này rồi, không biết là ai đây?”
Ngoài cửa là một người đàn ông lạ mặt mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, đeo một chiếc túi du lịch bên cạnh, lịch sự nở nụ cười với anh: “Xin chào, anh là anh Trần phải không?”
“Tôi tới tìm em trai mình.”
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.