Bạn đang đọc Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư – Chương 6
Giải quyết xong mối nguy hiểm tiềm ẩn này của Ôn Ninh, bù đắp ngon lành cho lời thề son sắt trước đây vì lỡ khoe khoang khoác lác với Ôn Tình, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình không tệ nói lời cảm tạ với Lam Hi Thần sau đó tự mình chịu trách nhiệm tiếp tục đọc.
Đây là Tiện Tiện ngươi tự đào hố cho mình đó nha ~(*/ω\*)
Lam Hi Thần miệng nói đừng khách khí, liếc nhìn hai tay của đệ đệ sau đó lại rất ý vị thâm trường cùng nhìn nhau với Lam Vong Cơ một cái, vẻ mặt Lam Vong Cơ thanh lãnh trước sau như một làm như không hề có chút chột dạ nào nhìn lại, đương nhiên huynh trưởng Trạch Vu Quân của y cũng không bỏ lỡ vành tai ửng đỏ của đệ đệ mình.
[Ôn Ninh hơi cúi đầu, rũ đôi tay, giống như một con rối gỗ chờ người điều khiển giật dây.
….!Lộ ra cổ tay có màu trắng bệch cùng màu với gương mặt, đeo cùm và xích sắt đen tuyền, cổ chân cũng vậy.
Tiếng leng keng leng keng kia chính là khi y kéo lê dây xích phát ra.
Một khi dừng lại, tất cả lại trở về im ắng.
Không khó tưởng tượng các tu sĩ ở đây tại sao đều sợ vỡ mật.
Nguỵ Vô Tiện cũng không bình tĩnh hơn những người khác, sóng to gió lớn trong lòng hắn đã xông lên tận đỉnh đầu.
Ôn Ninh không phải là không nên xuất hiện ở đây, mà là không nên xuất hiện trên đời này.
Trước cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương rất lâu, y hẳn là đã bị nghiền xương thành tro rồi!
…….
Thấy Thiên Nữ há to miệng ghé sát vào mặt Kim Lăng, Nguỵ Vô Tiện bất chấp trái tim mình đang chấn động, lại nâng sáo trúc lên lần nữa.
Tay hắn hơi run rẩy, giai điệu thổi ra cũng run rẩy theo, cộng thêm cây sáo này được làm bởi tay nghề vụng về, âm thanh trầm gần như bị bóp nghẹt khó nghe.
Ồ ồ kêu lên hai tiếng, Ôn Ninh cử động theo âm thanh.
…..!Tình trạng của Ôn Ninh thì khác, y là do Nguỵ Vô Tiện luyện ra, nói là hung thi mạnh nhất hiện giờ cũng không quá, có một không hai, có thể suy nghĩ có thể hành động, ngoại trừ không sợ bị thương, không sợ lửa, không sợ lạnh, không sợ độc, không sợ tất cả những gì người sống sợ, thì không khác gì người sống.
Nhưng Ôn Ninh lúc này, rõ ràng là không có ý thức của mình!]
Nguỵ Vô Tiện đọc thấy mà không thể không kinh ngạc khó hiểu, lúc này Ôn Ninh tại sao lại không có ý thức? Phải rồi, trên đây viết trước cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, Ôn Ninh đáng lẽ đã bị nghiền xương thành tro từ lâu! Đúng thế, mấy thế gia đó thèm nhỏ dãi Âm Hổ phù do Di Lăng Lão Tổ hắn luyện ra, làm sao dễ dàng đem Quỷ tướng quân nghiền xương thành tro được chứ.
Nhất định đã dùng phương pháp nào đó huỷ đi thần trí của Ôn Ninh nhằm khống chế y mới đúng! Một ngọn lửa giận dữ đột nhiên bùng lên từ đáy lòng Nguỵ Vô Tiện, nhưng sau khi cảm nhận bàn tay trên cổ tay trái của hắn chợt siết chặt thì hắn hít thật mạnh mấy hơi, lại nhìn lên Thiên Thư thạch.
[…..!Hoá ra Ôn Ninh vừa đá vừa đánh, đè chặt Thiên Nữ ăn hồn xuống mặt đất….!Hung hăng đấm nát vụn thành một đống!
…..!Nhưng giờ phút này, không có ai lo đi nhặt hạt châu đó, tất cả những mũi kiếm ban đầu nhắm vào Thiên Nữ ăn hồn đều đổi sang phía này.
Một tu sĩ hét khàn cả giọng: “Bao vây hắn!”
Có người chậm chạp hưởng ứng, số người do dự không quyết càng nhiều hơn, từ từ lui về phía sau.
Tên tu sĩ lại kêu: “Các vị đạo hữu, ngàn vạn lần ngăn cản hắn đừng cho hắn chạy thoát.
Đây chính là Ôn Ninh đó!”
Câu này thức tỉnh mọi người….!Nếu bắt giữ được Ôn Ninh, dù gì cũng chính là con chó điên nghe lời nhất, cắn người không kêu một tiếng dưới trướng của Di Lăng Lão Tổ, thì từ đây nhất định có thể nổi tiếng trong bách gia, một bước lên trời!…!Vì thế, người nọ lại hô: “Sợ cái gì, Di Lăng Lão Tổ lại không có ở đây!”
Suy nghĩ lại cũng đúng, phải ha, có gì đáng sợ đâu, chủ tử của y đã bị băm thây thành nghìn mảnh rồi!
Thêm vài câu nói, vòng kiếm bao vây xung quanh Ôn Ninh chợt thu nhỏ lại.]
“Hừ….” Nguỵ Vô Tiện sắc mặt tối sầm lên tiếng mỉa mai.
Những người khác đều biết hắn vì sao trào phúng, nhưng không thể nào phản bác, chân trước vừa mới cứu mọi người khỏi tay của Thiên Nữ ăn hồn, chân sau đã bị đám người chính đạo đó xông tới giơ kiếm đối mặt để lấy tiếng tăm, cho dù ân nhân cứu mạng này là một hung thi, thì hành động vong ơn bội nghĩa như thế cũng quá là không thể nào nói nổi! Huống chi mọi người đều hiểu rõ Ôn Ninh này với Nguỵ Vô Tiện mà nói tuyệt đối không tồn tại giống như là một vũ khí giết người trong tay.
[…..!Nguỵ Vô Tiện thấy rõ tiếng sáo vừa rồi thôi thúc quá gấp gáp quá mãnh liệt, khiến cho y phát ra hung tính, cần phải áp chế, ổn định tâm tình, bèn lảnh lót thổi ra một giai điệu khác.
…..!Ôn Ninh nghe tiếng cứng đờ người, chậm rãi chuyển hướng đi tới chỗ vang lên tiếng sáo, Nguỵ Vô Tiện đứng nguyên tại chỗ, đối diện với cặp mắt không có tròng đen của y.
Sau một lát, Ôn Ninh buông thõng tay, thả tên tu sĩ rơi xuống mặt đất, rũ hai tay xuống, từng bước đi tới chỗ Nguỵ Vô Tiện.
Y gục đầu xuống, kéo lê dây xích trên đất, thế nhưng lại có chút thái độ ủ rũ buồn bã.
…..!Đột nhiên ngửi thấy một mùi đàn hương thanh lãnh.
Chợt sau lưng đụng phải một người, cổ tay đau điếng, tiếng sáo đột ngột im bặt.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ không xong, xoay người nhìn, thì đón nhận ngay cặp mắt có màu nhạt đến mức lạnh lẽo của Lam Vong Cơ.
Không ổn, Lam Vong Cơ năm đó từng tận mắt nhìn thấy hắn thổi sáo ngự thi.
Lam Vong Cơ một tay hung hăng chụp lấy Nguỵ Vô Tiện, Ôn Ninh thì ngơ ngác đứng ở chỗ cách bọn hắn khoảng hai trượng…!Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện xoay chuyển, quyết định thật nhanh: Nhìn thấy thì thế nào.
Người biết thổi sáo, học theo Di Lăng Lão Tổ dùng tiếng sáo đuổi thi nhiều đến mức có thể lập thành một môn phái, đánh chết cũng không nhận!
…..!Ai ngờ, từ đầu đến cuối, Lam Vong Cơ không thèm liếc Ôn Ninh một cái nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.
Hai người cứ như thế ngươi kéo ta, ta túm ngươi, mặt đối mặt mà trừng mắt.]
Nguỵ Vô Tiện làm như đã khôi phục lại thái độ bình thường, hoặc là để dời đi lực chú ý, thế mà lại bắt đầu quay sang trêu chọc Lam Vong Cơ, “Quả nhiên không hổ là Hàm Quang Quân nha, ta nói Lam nhị công tử ngươi lúc này đã nhận ra ta có phải không?” Lại giơ cổ tay trái vẫn đang bị nắm chặt lên, “Từ khi nào Lam Trạm ngươi bắt đầu có thêm tật xấu thích nắm cổ tay người khác vậy hả? Trước đây không phải luôn nói là “Không tiếp xúc người khác” này nọ hay sao? Hử?”
Dù bị trêu chọc như vậy Lam Vong Cơ vẫn không buông tay ra, mặt vô biểu tình nói: “Chỉ với ngươi”.
Ta chỉ tiếp xúc như thế với ngươi.
Hàm Quang Quân ngươi quên mất tiểu bằng hữu a Uyển giờ phút này vẫn bị ngươi nắm bàn tay nhỏ hay sao? A Uyển tỏ ra rất uỷ khuất nhưng a Uyển không nói o( ̄ヘ ̄o#)
“Hả…?”
Giang Trừng đỡ trán, chỉ cảm thấy cái tật xấu hở ra là trêu chọc Lam Vong Cơ của Nguỵ Vô Tiện thật không bớt chút nào.
Nhưng thái độ này của Lam Nhị…!chẳng lẽ Hàm Quang Quân cũng bị thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này lây bệnh rồi sao?
Lam Hi Thần mỉm cười dời ánh mắt đi, hắn cảm thấy có lẽ cần phải có gì đó che mắt lại (▼へ▼メ), cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng mất lý trí vì người nào đó như thế này của đệ đệ lắm đâu.
Đại lão Nhiếp Minh Quyết cảm thấy không thể hiểu nổi, quan hệ giữa nhị đệ của Hi Thần và Di Lăng Lão Tổ rất tốt à? Không phải trong Xạ Nhật Chi Chinh vẫn nghe nói hai người bất hoà hay sao?
[Đúng lúc này, Giang Trừng đuổi tới.
…..
Kim Lăng mới vừa rồi suýt nữa bị hút đi hồn phách, hiện giờ thân thể đã an toàn, đứng đàng hoàng trên mặt đất kêu: “Cữu cữu!”
Thấy Kim Lăng không sao, tảng đá lớn trong lòng Giang Trừng rơi xuống, ngay sau đó giận dữ mắng: “Trên người ngươi không mang pháo hiệu hay sao? Gặp đồ vật thế này cũng không biết phóng lên? Cậy mạnh cái gì, lăn lại đây cho ta!”
Kim Lăng không bắt được Thiên Nữ ăn hồn, cũng bực tức: “Không phải ngươi kêu ta phải bắt nó cho bằng được đó sao?! Bắt không được thì đừng trở về gặp ngươi!”
Giang Trừng thật muốn tung một chưởng nhét thằng nhóc thúi này trở về trong bụng mẹ nó ghê….]
Bầu không khí lúc này hơi có vẻ quỷ dị, Nguỵ Vô Tiện quyết định lại chĩa mũi dùi về phía sư đệ kiêm bạn từ thời để chỏm, “Giang Trừng, ngươi trông coi đứa nhỏ như thế nào vậy? Coi ngươi dạy Kim Lăng kìa, quả thật tính tình bướng như lừa giống y chang ngươi! Còn nữa, cái gì mà kêu muốn tung một chưởng nhét thằng nhóc thúi này trở về trong bụng mẹ nó? Ngươi đây là muốn sư tỷ đánh có phải không? Hay là muốn nhịn cơm ba ngày?”
“Ngươi cút!” Giang Trừng trợn trắng mắt mắng lại: “Cái tên nhà ngươi mới vừa rồi còn ra tay với Kim Lăng thì có tư cách gì nói ta! Hơn nữa mời Di Lăng Lão Tổ ngươi nói cho rõ, ngươi mới là cái người bị trục xuất khỏi Giang gia, lúc mới vừa vào là ai bị đói đến ngất xỉu?”
“Ngươi mới là bị đói xỉu! Ta là bị thương quá nặng được chưa, sư tỷ nếu biết ta bị ngươi làm bị thương đến mức này, chắc chắn không phải chỉ bỏ đói ngươi ba ngày là có thể lật ngược được tình thế đâu!”
“Ta *&….%!”
Mặt của ba người kia ngớ ra.jpg
Lam Vong Cơ: Bị tuyên bố trục xuất ra khỏi gia tộc mà tình cảm vẫn tốt như vậy, là ta hẹp hòi???
Lam Hi Thần: Cũng không hiểu rõ lắm loại tình cảm oán giận này, nhưng ta muốn thể hiện sự tôn trọng (* ̄︶ ̄)
Nhiếp Minh Quyết: Cmn đây là tình cảnh trục xuất khỏi gia tộc đó sao ╰_ ╯
[……
Sau một hồi lâu, khoé miệng Giang Trừng kéo ra một nụ cười méo mó, tay trái lại không nhịn được bắt đầu vuốt ve chiếc nhẫn kia, nhẹ giọng nói: “….!Hay nhỉ.
Đã trở lại rồi?”
Y rũ tay trái xuống, một chiếc roi dài từ trên tay y buông xuống.
…..
Mấy suy nghĩ “Tuyệt đối không ra tay tuỳ tiện”, “Không trở mặt với Lam gia” mới vừa rồi của Giang Trừng dường như đều bị chó ăn hết rồi……!Mà bên kia, Nguỵ Vô Tiện nhắm chuẩn cơ hội, co giò chạy trốn.
Mọi người đồng loạt kinh hãi.
Roi không quất đến hắn, còn không phải vì Lam Vong Cơ trước đó ngăn cản hay sao.
Hắn chạy như vậy, là tự tìm đường chết có phải không!
Quả nhiên, Giang Trừng giống như là mọc mắt ở sau lưng, vừa thấy hắn thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Lam Vong Cơ, làm gì chịu bỏ qua cơ hội rất tốt này, nâng roi lên, quất xéo qua, Tử Điện như một con rồng ác độc bơi ra, đánh ngay trúng ngực hắn!
Nguỵ Vô Tiện bị ngọn roi này quất suýt bay cả người, còn may con lừa hoa kia che cho hắn một chút, nếu không thì đã trực tiếp đập vào thân cây.
Nhưng cú này đánh trúng rồi, Lam Vong Cơ và Giang Trừng song song dừng tay, đều ngạc nhiên.
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa thắt lưng, đỡ con lừa hoa bò dậy, trốn ở phía sau nó gào lên: “Hay quá ha! Gia tộc lớn thế gia lớn là vậy đó hả! Tuỳ tiện đánh người! Chậc chậc chậc!”
Lam Vong Cơ: “……”
Giang Trừng: “……”
Y vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Sao lại như thế?!”
“Tử Điện” có một cách thức đặc biệt, nếu người đoạt xá bị nó quất trúng, trong chớp mắt hồn sẽ bay khỏi xác…
Nguỵ Vô Tiện lại thầm nghĩ: “Vô ích, Tử Điện đương nhiên không quất ra được hồn phách của ta.
Ta đây không phải là đoạt xá nha, là hiến xá.
Cưỡng ép hiến xá!”
Giang Trừng trên mặt kinh ngạc không rõ, còn định quất hắn thêm một roi, Lam Cảnh Nghi kêu lên: “Giang tông chủ, đủ rồi chứ.
Đó là Tử Điện á!”
Tiên khí cấp bậc như Tử Điện này, không thể có chuyện quất một lần không được, quất hai lần mới được.
]
Nguỵ Vô Tiện: “Sư muội à, không ngờ ngươi thế mà để ý sư huynh ngươi là ta như vậy nha, nhưng ngươi lại thật sự dám quất roi vào người ta, ngươi là ngứa da hay sao!”
Giang Trừng nghe đến tiếng xưng hô sư muội này lập tức nổi trận lôi đình, (╯‵□′)╯︵┻━┻,: “Ngươi mới là sư muội! Cả nhà ngươi đều là sư muội! Còn nữa, ngươi là cố ý để cho ta quất có phải không? Cái đồ tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi!”
“Ta như thế không gọi là âm hiểm, gọi là thông minh cơ trí được chưa! Nếu không bị Tử Điện quất một roi thì không phải là ngươi sẽ nhận ra ta hay sao! Lại nói hai ta đánh nhau từ nhỏ đến lớn vậy mà ngươi phải dựa vào Tử Điện để nhận ra ta, có mất mặt ngươi không hả!”
“Ta %&…..!#@!”
Tiện ba tuổi oán giận thắng Trừng một tuổi vô cùng sảng khoái, tinh thần phấn chấn tiếp tục đọc sách, vừa thấy nội dung kế tiếp, vui vẻ luôn!
Rành rọt to rõ đọc những lời khen ngợi chính mình trong sách đại loại như mỹ nam tử nổi tiếng xa gần, người phong nhã lục nghệ toàn tài, nhân vật “đẹp trai giàu có”, xếp thứ tư trong bảng xếp hạng về ngoại hình của công tử thế gia, Di Lăng Lão Tổ…!đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gặp người giết người gặp Phật giết Phật, tiếng sáo giống như âm thanh của người trời, còn những lời mắng chửi hắn, châm chọc Mạc Huyền Vũ thì đều đọc nho nhỏ ậm ậm ờ ờ lướt qua, sau đó, Tiện thích diễn sâu lên sân khấu!
Xoay người một cái thu nhỏ người lại sau lưng Lam Vong Cơ, biểu hiện khoa trương, ôm ngực kinh ngạc nói: “A, các ngươi muốn làm gì ta!”
Sau đó lui về sau vài bước, bắt chước giọng điệu của Giang Trừng: “Lam nhị công tử, ngươi cố tình cản trở Giang mỗ phải không?”
Sau đó lại xoay người đến Lam Vong Cơ bên cạnh a Uyển, chuyển thành giọng điệu người Lam gia, không nhanh không chậm nói: “Giang tông chủ, sự thật ở ngay trước mắt, Mạc công tử vẫn không bị đoạt xá, ngài cần gì phải gây khó dễ cho một gã vô danh tiểu tốt?”
Lại một lần nữa cọ đến bên người Giang Trừng, lạnh lùng nói: “Vậy không biết tại sao Lam nhị công tử vừa rồi lại cứ luôn muốn bảo vệ cho một gã vô danh tiểu tốt a?”
Trọng điểm tới rồi ~
Rụt rè e thẹn quay trở lại phía sau Lam Vong Cơ, phụt cười hai tiếng, còn treo lên vẻ mặt hơi ngượng ngùng, “Giang tông chủ à, chuyện đó, ngươi quấy rầy ta như vậy, ta thực khó xử nha”.
“Ngươi quá nhiệt tình rồi, cám ơn.
Nhưng là ngươi cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Cho dù ta thích nam nhân, không phải dạng nam nhân nào cũng thích, càng không phải nam nhân vẫy tay một cái thì ta theo ngay.
Loại như ngươi, ta không có hứng thú”.
Tiện Tiện, sắc mặt Giang tông chủ ở ngay đối diện đã tái đi hết rồi kìa (╬◣д◢)
Tiện Tiện đang hứng thú dâng trào mà, có rảnh để ý đến cái này đâu ~
Nguỵ nào đó bắt chước gương mặt xanh lè của Giang Trừng: “Ồ? Vậy xin hỏi, dạng nào ngươi mới thích?”
Lại quay người cố tình thò đầu đến trước mắt Lam Vong Cơ, chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ vô tội nói: “Dạng gì á? Ừm, như Hàm Quang Quân đây, là ta rất thích ~”
Nhưng mà, Lam Vong Cơ dường như hoàn toàn không cảm thấy kiểu trêu chọc này của họ Nguỵ buồn cười chỗ nào, mặt vô biểu tình, tự nhiên cứ thế tiếp lời: “Đây là ngươi nói, xong việc, cùng ta trở về Cô Tô!”
……
Không khí đột nhiên yên tĩnh….
Giang Trừng: cmn Nguỵ Vô Tiện, ngươi như vậy mới gọi là ném hết mặt mũi rồi!
Lam Hi Thần: Càng ngày càng không hiểu được sở thích của đệ đệ (* / ω\*)
Nhiếp Minh Quyết: Di Lăng Lão Tổ này có lẽ là một tên ngốc nhỉ (′⊙ω⊙).