Bạn đang đọc Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư – Chương 230
Đề nghị địa điểm tổ chức Hội Thanh Đàm lần tới ở Cô Tô, cuối cùng đã bị mắc kẹt sau khi Nhiếp Hoài Tang hoàn hồn và cắt ngang, rốt cuộc Hội Thanh Đàm có thật sự tổ chức ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không, với việc có cọ cơm thành công hay không, vẫn là hai chuyện, nhưng điều chắc chắn có thể đoán trước là phải ăn no rễ cây vỏ cây, đương nhiên, cuối cùng cả hai chuyện đó đều bị chính Hàm Quang Quân phủ quyết, cũng chính là phần lớn nguyên nhân.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình hiện tại đang ngây ngất, một trận gió thổi nữa không chừng là hắn có thể bay lên —— Lam Trạm cự tuyệt tất cả những người khác, nhưng lại đáp ứng rửa tay nấu canh cho hắn!
Chỉ cần vừa nhớ tới lời nói này, đừng nói lơ lửng, hắn có thể trực tiếp bay lên luôn đó, được chưa!
[Ra khỏi quán ăn, hai người đi dạo một lát, phía trước vang lên tiếng ồn ào, rất nhiều người đangđứng vòng quanh một khoảnh bày đầy những món đồ nhỏ, lần lượt ném từng cái vòng lên trên mặt đất.
Ngụy Vô Tiện nói: “Cái này vui.” Kéo Lam Vong Cơ, vừa nhận ba cái vòng từ trên tay ông chủ, vừa nói: “Lam Trạm, ngươi từng chơi ném vòng chưa?”
Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Trò này cũng chưa từng chơi á.
Ta nói cho ngươi, rất đơn giản, ngươi cầm cái vòng này, lùi lại một khoảng, nhắm vào đồ vật trên mặt đất, vòng trúng cái nào thì cái đó là của ngươi.”
Lam Vong Cơ lặp lại nói: “Vòng rơi trúng thì là của ta.” Ngụy Vô Tiện nói: “Chính là như vậy.
Ngươi muốn cái nào? Ngươi muốn cái nào ta ném cho ngươi cái đó.” Lam Vong Cơ nói: “Tùy ý.”
Ngụy Vô Tiện gác khuỷu tay lên đầu vai y, túm đuôi dải lụa mạt ngạch của y, nói: “Hàm Quang Quân qua loa với ta như vậy, có chút không cho ta mặt mũi nha.” Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: “Ngươi ném trúng cái gì, ta muốn cái đó.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, nói “Ngươi nha, trước công chúng, sao lại như vậy?” Lam Vong Cơ khó hiểu “Như thế nào”
Ngụy Vô Tiện: “Ngươi tán tỉnh ta.” Lam Vong Cơ thần sắc bình tĩnh, nói: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện: “Ngươi có! Được thôi, vậy ta ném cho ngươi……!cái kia, cái kia đi!” Hắn chỉ chính là một con rùa lớn bằng sứ trắng ở rất xa, nói rồi, ngay sau đó lùi lại mấy bước.
Lui ra ngoài đến một trượng, ông chủ kêu lên, đưa tay ra hiệu: “Có thể rồi, có thể rồi!” Ngụy Vô Tiện lại nói: “Không thể, không thể…!Ta không đứng xa một chút, ngươi coi chừng đến lúc đó lỗ sạch vốn á!” Mọi người cười vang, đều nói: “Vị công tử này rất tự tin ha!”
…!Ngụy Vô Tiện lui thật xa, còn đặc biệt xoay người đưa lưng về phía quầy trò chơi đó, tiếng cười của mọi người càng lớn hơn.
Ai ngờ ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện ước lượng cái vòng kia, trở tay ném mộtcái, chiếc vòng liền nhẹ nhàng rơi lên mai con rùa sứ đằng kia, vừa vặn vòng lên cái đầu của nó.
Ông chủ và mọi người đều líu lưỡi, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười, giơ giơ hai cái vòng còn lại trên tay hướng về phía Lam Vong Cơ, nói: “Muốn thử hay không?” Lam Vong Cơ nói: “Được.”]
Tiếp theo chuyện sẽ nấu ăn vì hắn, Hàm Quang Quân xưa nay luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng băngsương với mọi người, thế mà có thể không thầy dạy cũng hiểu học được cách tán tỉnh người ta!
Ngụy Vô Tiện vốn đang cao hứng đến sắp bay lên, đọc đoạn này với nét mặt đặc biệt hớn hở, vì thế sau khi biết Lam Vong Cơ đúng thật là chưa từng chơi trò ném vòng, càng thêm cao hứng phấn chấn giảng giải trò chơi mà chính mình từ nhỏ đến lớn lập bao chiến tích vĩ đại, cũng tỏ vẻ sau này nhất định phải dẫn theo đạo lữ tốt nhất của mình là y, cùng nhau chơi lại một lượt, tất cả những trò chơi thú vị trước kia!
Ngụy Vô Tiện nói rất vui vẻ, Lam Vong Cơ nghe cũng rất thoải mái, thường xuyên nghiêm túc gật đầu, lại ừm một tiếng, không mang theo một chút xíu thái độ qua loa nào, lập tức càng làm cho hứng thú nói chuyện của Ngụy Vô Tiện dâng cao, như thể lúc này bọn hắn đã quy ẩn, đang trên đường lang thang khắp nơi vậy, ý cười ở khóe mắt đuôi mày không giảm bớt chút nào.
Những người khác nghe xong, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hâm mộ, cũng cảm thấy Di Lăng Lão Tổsau khi đã trải qua những chuyện đó, còn có thể sống sung sướng như vậy, thật sự không uổng phí cuộc đời này.
Đối với chuyện này, Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ, có vài người đích xác là không thể ghen tị, nhưng, ai có số phận của người nấy không phải sao.
Trong lúc không nhận ra, Lam Hi Thần vẫn luôn mỉm cười nghe Ngụy Vô Tiện nói luyên thuyên, lại nhìn thấy thúc phụ cho dù vẫn còn cứ nói không ra thể thống gì theo thói quen, nhưng biểu tình trên mặt so với vẻ vô cùng đau đớn lúc đầu, thì thực sự đã tốt hơn nhiều, khiến cho ngay cả hắn cũng thấytâm trạng nhẹ nhõm, nét buồn bã trên mặt cũng tan đi hơn phân nửa.
Dường như mọi điều tốt đẹp của quá khứ, sẽ luôn dùng một cách thức khác, để quay trở lại thế gian.
[…! Ngụy Vô Tiện nhìn một vòng, càng xem càng cảm thấy thật ra cái nào cũng xấu, cái nào cũng không muốn, khó có thể lựa chọn.
Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một con lừa bằng vải cực kỳ cực kỳxấu, xấu tới mức khiến người ta đã nhìn một cái thì ngược lại hoàn toàn không thể nào bỏ qua, vui vẻ nói: “Cái kia không tồi, giống Tiểu Bình Quả, nào nào nào, cái kia đi.” Lam Vong Cơ gật gật đầu, rồi lùi lại xa hơn Ngụy Vô Tiện một trượng, cũng xoay người.
Chiếc vòng chuẩn xác không chút sai sót rơi trúng.
Mọi người bùng nổ tiếng reo hò, ra sức vỗ tay.
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn cười ha ha nhảy vào sạp, với lấy con lừa trên mặt đất kia, kẹp dưới cánh tay, vỗ tay mạnh nhất, nói: “Lại nữa lại nữa!”
Lam Vong Cơ trên tay còn một chiếc vòng, y cầm trong tay, nhẹ nhàng và vững vàng ước lượng hai cái, lần này, sau một hồi lâu mới ném về phía sau, hơn nữa lập tức xoay người nhìn ngay.
Lần này y ra tay, bốn phía vang lên âm thanh “ái chà”, hoá ra chiếc vòng kia bay lệch đến lợi hại, nhưng chưa chạm đến mép của hàng rào, lại là không nghiêng không lệch, rơi xuống trên người Ngụy Vô Tiện, bao hắn lại.
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười vang.]
Ngụy Vô Tiện tự mình nhếch khóe miệng lên, mỉm cười hỏi: “Cho nên nói, thật ra thứ mà Hàm Quang Quân muốn ném vòng trói lại nhất, vẫn là ta sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Chỉ có ngươi.” Từ đầu đến cuối, một mình ngươi.
Ngụy Vô Tiện giơ tay, khoe sợi mạt ngạch phất phơ trên cổ tay phải về phía Lam Vong Cơ, cười lớn nói: “Vậy chúc mừng ngươi nhé, bổn lão tổ đã bị ngươi trói chặt rồi, hai ta cột vào cùng nhau, đời đời kiếp kiếp, được không?”
Động tác nắm lấy, ôm chặt trôi chảy lưu loát, Lam Vong Cơ cũng không quên đáp một câu: “Được.”
……
[…! Ông chủ vô cùng thấy may mắn mà trợn trắng mắt, nhẹ nhàng thở phào, bật nhảy lên giơ ngón cái: “Đúng vậy, quá ghê gớm.
Lời công tử nói đúng là sự thật, để ngài ném thêm mấy cái nữa, thì ta lỗ sạch vốn!” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Được rồi, biết ngươi không dám để chúng ta chơi, chúng ta cũng chơi đủ rồi, có phải thế không? Lam Trạm, đi thôi đi thôi.” Ông chủ vui vẻ nói: “Đi thong thả nha.” Cho đến khi hai người sóng vai nhau rời đi, biến mất vào đám đông rộn ràng náo nhiệt, ông ta mới bỗng nhiên nhớ ra: “Cái vòng thứ ba! Bọn họ chưa trả lại cho ta!!”]
Nếu thứ quan trọng nhất đã bị ném trúng trói lại rồi, vậy thì trò chơi ném vòng này tất nhiên không cần chơi tiếp, mặc dù bị bọn hắn lừa lấy mất một chiếc vòng, ông chủ hẳn là cũng thấy vô cùng may mắnnhỉ, đỡ hơn là lỗ sạch vốn không phải sao.
……!May mắn cái quỷ a, quả thực không cần nghĩ cũng biết, cái vòng bị lừa lấy đi, sợ là lại trở thành một vật kỷ niệm của hai người Vong Tiện ở thế giới kia!
Hai người này có phải muốn khoe ân ái đến mức độ này không?!
Ngụy Vô Tiện: Đương nhiên là muốn ~
[Ngụy Vô Tiện tay trái ôm con rùa, tay phải kẹp con lừa, đi một hồi, nói: “Lam Trạm, tại sao trước đây ta không phát hiện ra, ngươi có nhiều tiểu tâm tư như vậy chứ?” Lam Vong Cơ đỡ lấy con rùa sứ nặng trĩu từ trong tay hắn, Ngụy Vô Tiện tháo cái vòng ra khỏi cổ mình, tròng lên đầu của y, nói “Ngươi đừng làm bộ nghe không hiểu ta đang nói cái gì.
Ta biết ngươi là cố ý.” Lam Vong Cơ một tay nâng con rùa sứ to đùng lên, nói “Cái này, sau khi trở về, để ở đâu.”
Ngụy Vô Tiện thế mà thật sự bị y hỏi đến nghẹn lời.
Con rùa này vừa to vừa nặng, tay nghề thực sự chẳng ra gì, nhìn bề ngoài như một con rùa ngốc nghếch, miễn cưỡng mang một chút ngây thơ chất phác.
Nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ, phát hiện thợ thủ công thập phần không có tâm, đôi mắt đậu xanh gần như bị chấm thành mắt gà chọi.
Nói tóm lại, bất kể nhìn thế nào, cũng đều không hợp với Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nên đặt ở đâu, thật đúng là một vấn đề.
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: “Tĩnh Thất?” Mới vừa nói xong, lập tức liên tục lắc đầu, chính mình phủ quyết, nói: “Trong Tĩnh Thất chỉ thích hợp đánh đàn dâng hương, một nơi tĩnh tâm khói hương lượn lờ như vậy, đặt một con rùa bự thế này, quá khó coi.” Lam Vong Cơ nghe hắn nói Tĩnh Thất là “Nơitĩnh tâm chỉ thích hợp đánh đàn dâng hương”, nhìn hắn một cái, tựa như muốn nói lại thôi.
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Nhưng nếu không để trong Tĩnh Thất, đặt các nơi khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định sẽ bị ném ra ngoài ngay lập tức.” Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nghẹn nửa ngày, cuối cùng không biết xấu hổ nói: “Lén đặt vào trong phòng thúc phụ ngươi đi, đừng nói là của chúng ta”, vỗ đùi, nói: “Có rồi.
Cứ để trong Lan Thất đi.”]
Mọi người:……
Trước hết đè xuống không nhắc tới tại sao muốn để trong Lan Thất, bọn họ rất muốn biết, Ngụy Vô Tiện sau này ở Lam gia, rốt cuộc là địa vị oai phong như thế nào, thế mà dám nhắm tới phòng ngủ của Lam lão tiên sinh, lại còn muốn lôi kéo Lam Vong Cơ cùng nhau lên kế hoạch?
Di Lăng Lão Tổ thật đúng là lưu manh hết mức ha!
Nhưng đối với Lam Khải Nhân – người được dùng để chứng minh cho kết luận này – lại không ổnlắm, chòm râu lại bắt đầu bay lên bay xuống, Ngụy Anh tại sao vẫn hư hỏng như thế, đồ nhãi ranh, vậymà đem cái suy nghĩ lệch lạc động đến phòng ngủ của ông?! Phòng ngủ không có cửa đâu, Lan Thất thì đến cửa sổ cũng không có!
Hiểu Tinh Trần cười khẽ, một tích tắc trước còn khiến người ta yên lòng, ngay sau đó lại có thể làmcho người ta dở khóc dở cười, sư điệt quả thật cũng là một người kỳ diệu ~
Ngụy Vô Tiện hay thay đổi đang cố gắng suy đoán xem ý tứ của câu Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi là gì, hắn nói với Lam Vong Cơ: “Nhị ca ca, ta đoán, ngươi nhất định là muốn nói, hai ta ở trong Tĩnh Thất, không phải vẫn luôn thanh tâm quả dục tụng kinh tu thiền, việc song tu đã làm nhiều lần từ lâu, làm sao có thể là chỗ tĩnh tâm dâng hương, có phải hay không?”
Chữ song tu kia nhả ra một cách cường điệu, lại một lần nữa thành công làm cho gợn sóng trong mắt Hàm Quang Quân khẽ xao động.
Nhưng cũng chỉ thế này, bị trêu ghẹo nhiều rồi, ai có thể mãi vẫn không tiến bộ chứ.
[Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, hỏi: “Vì sao là Lan Thất.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chuyện này chắc ngươi không hiểu rồi.
Đặt ở Lan Thất, lúc ngươi dạy học cho bọn Tư Truy Cảnh Nghi, nếu bị hỏi tới, ngươi có thể nói cho bọn chúng, con rùa bự này là đặc biệt mời được một người thợ thủ công tự do phóng khoáng, thần long thấy đầu không thấy đuôi tự tay làm ra để kỷ niệm năm đó ngươi chém chết Đồ Lục Huyền Vũ.
Nó ẩn chứa ý nghĩa cực kỳ to lớn sâu sắc, nhằm khích lệ đệ tử Cô Tô Lam thị ngươi chiêm ngưỡng tư thế oai hùng, hăng hái hướng về phía trước của tiền bối.
Tuy rằng Đồ Lục Huyền Vũ chết rồi, nhưng tương lai nhất định còn có Sái Lục Chu Tước, Bạo Lục Bạch Hổ, Huyết Lục Thanh Long này nọ đang chờ bọn chúng, chắc chắn sẽ tạo ra một sự nghiệp vĩ đại kinh thiên động địa, vượt mặt tổ tiên.”
“……” “Thế nào?” Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ nói: “Rất tốt.”
Vì thế, mấy ngày sau, khi đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đang nghe Hàm Quang Quân căn dặn, vừa ngước đầu lên, liền nhìn thấy một con rùa sứ to đùng với kỹ thuật thô sơ, đôi mắt đờ đẫn để trên án thư phía sau Lam Vong Cơ.
Mà cho dù có lộ ra một vẻ khiếp sợ không thể giải thích nào đó, nhưng cũng không ai hỏi xem tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này.
Đây là chuyện về sau chưa nói tới……
Cất mấy món chiến lợi phẩm vào túi càn khôn trong tay áo, hai người thành công rút lui.]
Lam Vong Cơ: “……”
Nỗi khiếp sợ không thể giải thích gì đó, Nhiếp Hoài Tang chỉ vào tiểu a Uyển, tiểu Cảnh Nghi nói: “Mấy tiểu bối các ngươi, là bị uy hiếp đúng không?”
Lại còn là bị uy hiếp bởi Hàm Quang Quân – người đã từng tỏ ra không dính khói lửa phàm tục, thật xứng đáng ghi vào sử sách nha!
Tiểu a Uyển, tiểu Cảnh Nghi vẫn đang chơi đùa:???
Mọi người:……!Tạm thời không nói tới chuyện tiểu bối bị uy hiếp, xét cho cùng, có Ngụy Vô Tiện ởđó, Hàm Quang Quân khác thường đến thế nào đi nữa cũng đều có thể xem là bình thường, điều bọn họ chú ý chính là, để che giấu, phi, để giữ lại tín vật tình yêu của hai người, vậy mà ngay cả loại chuyện tào lao như vậy cũng có thể bịa ra được, mặt mũi bao lớn?!
Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, Nhiếp Minh Quyết lại rất khen ngợi đối với hành động này.
Đương nhiên, Xích Phong Tôn khen ngợi không phải là những lời nói dối luyên thuyên, miệng lưỡi lanh lẹ có thể sánh với người kể chuyện ở tửu lầu của Ngụy nào đó mà là lời nói khích lệ hậu bối kia, y cảm thấy, có sự kiện chém giết Đồ Lục Huyền Vũ trước đó của hai người Lam Ngụy, lấy chuyện đó để khích lệ, dạy dỗ tiểu bối, lại có sự ưu tú xưa nay của đệ tử Lam gia, nếu hung thú xuất hiện, vậy thì những tiểu bối này chắc chắn sẽ ra sức trung kiên.
Những người khác yên lặng nói thầm quả nhiên yêu thú là thứ yêu thích trong lòng Nhiếp tông chủ, càng là cầu nguyện cho cái miệng kia của Ngụy Vô Tiện chắc chắn điều xấu điều tốt gì cũng không linh.
—— Một con Đồ Lục Huyền Vũ đã cắn chết mấy nghìn mạng người, lại thêm Sái Lục Chu Tước, BạoLục Bạch Hổ, Huyết Lục Thanh Long này nọ, thì đối với tu chân giới mà nói, tuyệt đối không thua gì một hồi kiếp nạn đâu..